"Vậy nên Tú Hoa Đại Đạo chắc chắn đã tránh thủ vệ tuần tra và đi vào bảo khố bằng địa đạo, còn chìa khóa hầm rượu là do Giang Khinh Hà trộm được khuôn từ Giang Trọng Uy chế tạo ra." Lục Tiểu Phụng hai mắt lóe sáng, vừa uống rượu vừa nói ra suy đoán của mình, hắn rất vui vẻ, bởi vì hắn cảm thấy bản thân đã cách chân tướng rất gần rồi.
Tô Kết dựa theo logic của mình suy luận một lần, cảm thấy không có gì sai cả, nhưng anh cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ là thời gian bọn họ điều tra quá ngắn, manh mối cũng quá ít, do vậy tạm thời không thể nắm được nhiều đầu mối hơn.
Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên nói với Lục Tiểu Phụng: "Ngươi nói có người đang đợi ngươi ở bên ngoài, là ai vậy?"
Lục Tiểu Phụng ngẩn ra, người đó tất nhiên là Tiết Băng.
Lúc này tác dụng của rượu đã tiêu tan không ít, vì vậy trong mắt hắn cũng nhuộm một tia phức tạp và chua xót, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của hắn, Tô Kết giễu cợt một tiếng, "Hỏi thế gian tình là gì, chẳng qua là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ta chỉ nghe nói Lục Tiểu Phụng là một lãng tử phong lưu, không ngờ hắn lại là hạt giống đa tình."
Kim Cửu Linh cười nói: "Nếu không đa tình thì không thể làm lãng tử phong lưu."
"Không giống nhau." Tô Kết lắc đầu: "Có một số người phong lưu chỉ trao thận không trao tâm, đó gọi là lạm tình.
Nhưng có người phong lưu đã trao thận còn trao tâm, mới gọi là đa tình."
Kim Cửu Linh cười ha hả, nâng chén rượu về phía Tô Kết uống cạn "Lời này của Tô huynh nên uống cạn một chén lớn, quả thật là lời vàng ngọc cho người cùng vai lứa với ta."
Lúc này Hoa Mãn Lâu mỉm cười mở miệng: "Sắc trời đã tối, ngày mai còn phải tiếp tục xuất phát điều tra vụ án, Hoa mỗ xin cáo lui trước."
Nghe vậy Tô Kết cũng đứng lên: "Ta đi với ngươi."
Nhìn bóng lưng hai người cùng nhau rời đi, Kim Cửu Linh ngồi một mình tại chỗ sắc mặt chợt u ám, trong mắt loé lên một tia kiêng dè và lạnh lẽo.
Sáng sớm hôm sau hai người vừa dùng xong điểm tâm, chuẩn bị đi ra cửa thì bị một tiểu tư trong Vương phủ ngăn cản.
Đối phương cung kính bày tỏ Thế tử đã nghe danh Hoa Mãn Lâu và Tô Kết, trong lòng vô cùng kính nể, vậy nên nhất định phải giữ bọn họ ở lại Vương phủ thêm vài ngày.
"Chuyện này......" Kim Cửu Linh vẻ mặt khó xử nhìn hai người.
Một Thế tử Vương phủ từ đầu tới đuôi chưa từng lộ mặt, rất kính phục bọn họ gì đó......
Tô Kết: "À."
Kim Cửu Linh cũng nghe ra anh đang chế giễu, nhất thời sắc mặt có chút ngượng ngùng, hạ giọng nói với bọn họ: "Vốn dĩ có Diệp thành chủ ở chỗ này, trong Vương phủ không có gì đáng lo hết.
Chỉ là tối hôm qua Diệp thành chủ đã rời đi, vì thế......"
Vì thế nên người trong Vương phủ lại bắt đầu cuộc sống ăn ngủ khó yên, muốn giữ Hoa Mãn Lâu và Tô Kết lại đề phòng vạn nhất.
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười: "Có Kim bộ đầu trợ giúp Lục Tiểu Phụng ta cũng yên tâm, vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Kim Cửu Linh lại nhìn về phía Tô Kết.
Tô Kết không chút để ý nói: "Ta không sao cả."
Kim Cửu Linh nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói lời cảm tạ với bọn họ, dặn dò hạ nhân nhất định phải chiêu đãi họ cho tốt rồi mới đi ra cửa.
Sau đó Tô Kết phát hiện ngoại trừ lão Vương gia đã gặp mặt bọn họ ra, vị Thế tử Đông Nam Vương nói là vô cùng kính nể hai người họ một lần cũng không xuất hiện, hỏi hạ nhân bọn họ đều trả lời là bị bệnh.
"Bị bệnh?" Tô Kết nhướng mày.
Hạ nhân khúm núm trả lời: "Vâng ạ, Thế tử từ nhỏ thân thể đã không được tốt, gần như không ra khỏi cửa."
Tô Kết xoa xoa cằm, rất có hứng thú hỏi: "Nhưng ta nghe nói Thế tử theo học Bạch Vân thành chủ, thân thể không tốt cũng có thể luyện kiếm?"
Hạ nhân kia cười mỉa nói: "Chuyện này, tiểu nhân cũng không biết."
Đợi mọi người lui ra hết, Tô Kết hơi suy tư nói với Hoa Mãn Lâu: "Đông Nam Vương phủ không đơn giản."
Hoa Mãn Lâu cười nhạt: "Tò mò?"
Tô Kết lắc đầu: "Ta cũng không phải Lục Tiểu Phụng, huống hồ cho dù là Lục Tiểu Phụng chắc cũng sẽ không đi dò xét loại chuyện này."
Hoa Mãn Lâu: "Hoàn toàn chính xác, nếu không hắn sẽ không phải người thông minh nhất thiên hạ."
Tô Kết lại nghĩ tới bóng dáng bạch y cao ngạo kia, hắn đang sắm vai nhân vật gì ở trong đây chứ?
Anh tiếc hận thở dài: "Đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều hiểu rõ đạo lý này."
Hoặc là dù có hiểu được, cũng lựa chọn chấp mê bất ngộ.
Lúc này một nha hoàn bưng trà bánh bước vào, nàng cẩn thận đặt chung trà và đĩa điểm tâm xuống, cuối cùng duỗi tay xoay đĩa một vòng, ngẩng đầu nhìn Tô Kết rồi mới khom người lui xuống.
Tô Kết rũ mắt xem xét, trong chiếc đĩa đối diện anh là một đoá đằng mẫu đơn đẹp mê hồn, anh vươn tay sờ vào, sau đó chạm trúng một mảnh giấy được gấp lại nằm dưới đĩa.
Anh cầm tờ giấy lên rồi mở ra nhìn, phía trên viết "Buổi trưa ngày mai, gặp mặt ở Tụ Tiên Lâu", lạc khoản là Long Tiểu Vân.
Tô Kết nói với Hoa Mãn Lâu, sau đó trải tờ giấy lên bàn: "Không nghĩ tới hài tử này bản lĩnh còn rất lớn, ngay cả Vương phủ cũng có thể gửi thư vào."
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: "Vậy ngày mai ngươi sẽ đi à?"
"Đi." Tô Kết không chút do dự nói: "Cả ngày ở trong Vương phủ thật sự quá nhàm chán."
Hoa Mãn Lâu nhã nhặn nói: "Thế ngày mai ta sẽ đi với ngươi."
"Bên kia cũng là một phiền toái." Tô Kết vò tờ giấy trên bàn thành một cục rồi ném vào chung trà: "Bản thân Long Tiểu Vân cũng không phải đèn cạn dầu, còn thêm một Lâm Tiên Nhi, cùng với đôi phụ mẫu không biết là thuộc tính gì của hắn.
Bản thân ta thì không sao, liên lụy ngươi cũng bị theo dõi sẽ không tốt, dẫu sao tiểu hài tử và nữ nhân là loài không nói lý lẽ nhất."
Hoa Mãn Lâu ôn hòa kiên định nói: "Vậy ta càng muốn đi."
Tô Kết yên lặng nhìn y, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp: "Ngươi đối đãi với tất cả bằng hữu đều như thế sao?"
Hoa Mãn Lâu: "Phải."
Tô Kết: "Vậy nên ta thật sự không hiểu nổi cái gọi là nghĩa khí của người giang hồ các ngươi, nó thật dã man, thật nhiệt huyết, thật cảm động.
Nhưng đồng thời cũng cực kỳ không ổn định, khiếm khuyết lý trí, nó thật sự đáng để bất chấp tất cả sao?"
Tô Kết có từng kết giao bằng hữu ở thế giới luân hồi không?
Có chứ.
Dù sao ở đó sẽ gặp được đủ loại người, luôn có cảm giác vừa gặp đã quen, hoặc là ở chung vài ngày tính tình hợp nhau chỉ hận gặp nhau quá muộn, thậm chí bọn họ đã từng kề vai chiến đấu, sinh tử gắn bó.
Nhưng chỉ cần lần sau gặp lại ở phe đối địch, hai bên vẫn sẽ cầm vũ khí đánh đến ngươi chết ta sống, tuyệt đối không tồn tại tình huống tự sát tại chỗ để bảo toàn nghĩa khí hay trả lại ân tình.
Cho dù thực sự có người như vậy, cũng tuyệt đối không sống tới khu cao cấp.
Bởi vì càng đến gần đỉnh kim tự tháp, xác suất gặp được người quen sẽ càng lớn, có thể làm một lần, hai lần chẳng lẽ còn có thể làm tám lần, mười lần? Một trăm cái mạng cũng không đủ lãng phí kiểu này.
Tình mỏng như tờ giấy, không khác gì như vậy.
Còn người giang hồ trong thế giới này, Tô Kết không biết bọn họ có phải đã nhìn thấy quá nhiều sinh tử hay không.
Vì vậy vừa không coi trọng tính mạng của người khác cũng không coi trọng tính mạng của mình, hay là do thiếu sự sợ hãi đối với cái chết, vậy nên không hiểu sinh mệnh đáng quý, do đó nên mới phung phí không thèm kiêng nể.
Hoa Mãn Lâu nghe vấn đề của anh, chỉ hỏi một câu: "Nếu bằng hữu của ngươi lâm vào hiểm cảnh, ngươi sẽ không màng tất cả giúp hắn chứ?"
Tô Kết suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời mà bản thân anh cũng cảm thấy hít thở không thông.
"......!Ta sẽ."
Hoa Mãn Lâu cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
"Nhưng mà ——" Tô Kết cường điệu nói: "Tiền đề là bằng hữu của ta sẽ không bao giờ đứng về phía đối lập với ta, hơn nữa không phải ai cũng có tư cách trở thành bằng hữu của ta.
Ta không phải Lục Tiểu Phụng, tùy tiện uống rượu với một người xa lạ nào đó, rồi đánh nhau một trận là có thể trở thành bằng hữu, bằng hữu của ta bây giờ chỉ có hai người là ngươi và Lục Tiểu Phụng, chỉ có hai người!"
Hoa Mãn Lâu khóe miệng ngậm cười: "Ừ, ta hiểu được."
Tô Kết ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Ngươi hiểu thì tốt rồi." Sau đó anh bưng chung trà ở gần uống một ngụm.
Hoa Mãn Lâu: "Từ từ ——"
Tô Kết: "......"
Hoa Mãn Lâu nén cười đẩy chung trà của mình qua: "Súc miệng đi."
Tô Kết diện vô biểu tình phun giấy vụn trong miệng ra, trong lòng mắng tiếng thảo.
Ngày hôm sau bọn họ thuận lợi ra khỏi Vương phủ, dù sao ý định ban đầu của Đông Nam Vương phủ cũng không phải giam lỏng bọn họ, vì vậy chỉ dặn bọn họ quay về sớm một chút rồi thả đi.
Tô Kết được tiểu nhị dẫn tới nhã gian có tầm nhìn tốt nhất trên lầu, anh gõ cửa, mở cửa là Long Tiểu Vân, nhưng bên trong không phải chỉ có một mình hắn.
Một nam tử trung niên mặc cẩm y, dáng người cường tráng dung mạo thô kệch đang tươi cười ngồi chờ bọn họ, thấy bọn họ đi vào lập tức đứng dậy chắp tay nói: "Hai vị công tử hạnh ngộ, tại hạ Long Khiếu Vân."
Hoa Mãn Lâu đáp lễ: "Thì ra là Long trang chủ đích thân đến, kính đã lâu, tại hạ Hoa Mãn Lâu."
Tô Kết cười cười: "Tại hạ Tô Kết."
Long Khiếu Vân nghe được tên của anh, đôi mắt hơi sáng lên: "Hoá ra vị này là Tô tiên sinh, quả nhiên tuấn tú lịch sự."
Tô Kết lười lòng vòng với hắn, đi thẳng vào chủ đề nói: "Quá khen rồi, không biết hôm nay Long trang chủ mời ta đến có việc gì?"
Long Khiếu Vân sắc mặt cứng đờ, sau đó nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, vẻ mặt cười gượng giọng điệu tự trách nói: "Thật sự là Long mỗ dạy con không nghiêm, mẫu thân nó thường ngày lại quá cưng chiều, nên mới sủng súc sinh này đến coi trời bằng vung, nghe nói nó đắc tội Tô tiên sinh, vậy nên hôm nay đặc biệt dẫn nó tới nhận lỗi."
Nói xong lạnh giọng quát lớn Long Tiểu Vân: "Nghịch tử! Còn không mau xin lỗi Tô tiên sinh!"
Long Tiểu Vân lập tức bùm một tiếng quỳ xuống: "Đều do tiểu tử sai, hôm nay nguyện cho Tô tiên sinh tuỳ ý xử lý, muốn đánh muốn giết không một câu oán hận!"
Tô Kết nhìn vở kịch này, nhịn không được cảm thán hai phụ tử đúng thật là người tàn nhẫn cùng chung huyết mạch, khó trách có thể khiến Lý Tầm Hoan thiếu chút nữa đã vạn kiếp bất phục.
Tô Kết nở nụ cười giả mù sa mưa nói: "Chưa đến nỗi chưa đến nỗi, lòng dạ của Tô mỗ cũng không nhỏ như vậy.
Chuyện này đã qua bao lâu rồi, làm sao còn để việc nhỏ này ở trong lòng chứ, huống hồ chỉ là một hài tử vô tình phạm lỗi."
Long Khiếu Vân tức khắc lộ vẻ cảm kích và hổ thẹn, thuận tay đẩy một hộp gỗ nhỏ sang rồi mở ra nắp hộp ra, để lộ hoàng kim vàng óng ánh bên trong.
Hắn vẻ mặt khó có thể mở miệng nhưng lại không thể không nói chân thành mở lời: "Là do ta không dạy dỗ tốt nghịch tử này, mới để nó khắp nơi đắc tội với người ta, đáng lẽ phải để nó không có võ công làm phế nhân cả đời mới là tốt nhất.
Nhưng mà ta chỉ có một tên nghiệp chướng này, tiện nội lại yêu con như mạng, nghe nói hắn bị phế đã bệnh nặng một hồi, không buồn ăn uống lấy nước mắt rửa mặt.
Ta thật sự không đành lòng thấy nàng như thế, hôm nay tại đây mặt dày thỉnh cầu tiên sinh chữa trị cho nó.
Long mỗ ta nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo, sau này chắc chắn sẽ quản giáo nó nghiêm khắc hơn, tuyệt đối không để nó đi ra ngoài làm xằng làm bậy."
Nói xong, hắn đẩy chiếc hộp chứa đầy hoàng kim đến trước mặt Tô Kết: "Chút tâm ý không thành kính ý, Tô tiên sinh nếu chịu đáp ứng, mai sau còn có hậu tạ."
Nhưng Tô Kết lại làm như không thấy số hoàng kim này, cũng không nói về việc Long Tiểu Vân, ngược lại hỏi hắn: "Lý thám hoa hiện tại thế nào rồi?"
Tươi cười trên mặt Long Khiếu Vân cứng lại: "Không biết Tô tiên sinh có quan hệ gì với nghĩa đệ của ta?"
Tô Kết không chút để ý trả lời: "Gặp mặt vài lần, dù sao cũng xem như là người quen."
Long Khiếu Vân thở dài thật sâu: "Tô tiên sinh có từng nghe tới Mai Hoa Đạo chưa?"
Tô Kết gật đầu: "Tất nhiên đã nghe."
Long Khiếu Vân vẻ mặt nặng nề, vô cùng đau đớn nói: "Hắn là Mai Hoa Đạo!"
Tô Kết lập tức nhịn không được cười lên.
Long Khiếu Vân sắc mặt khó coi: "Tô tiên sinh cười cái gì, chẳng lẽ là không tin ư? Kỳ thật ta vốn cũng không tin, nhưng mà chứng cứ vô cùng xác thực thật tình không thể không tin."
Tô Kết vừa cười vừa lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là cảm thấy chúng ta mới tách ra có mấy ngày, hắn đã biến thành Mai Hoa Đạo, chuyện này quả thật tài giỏi quá."
Long Khiếu Vân cười gượng nói: "Ta cũng không nghĩ tới hắn vậy mà là Hoa Mai Đạo."
"Chỉ có điều nói như vậy sẽ không dễ làm đâu." Tô Kết thở dài: "Không có hắn hỗ trợ ta cũng không giúp được lệnh công tử."
Phụ tử Long Khiếu Vân vẻ mặt tức khắc biến đổi, Long Tiểu Vân thất thanh nói: "Hắn?"
Tô Kết kiên quyết gật đầu: "Đúng vậy, ngoại trừ hắn còn cần Long phu nhân hỗ trợ, chuyện khác thì không nói, thiếu hai người bọn họ giúp đỡ bất kể thế nào cũng không được!".