Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ

Chương 18



Giang Vân Biên còn chưa kịp thu liễm biểu cảm, người trước mặt đã lộ ra ý cười: "Gánh lấy hậu quả?"

"... Đúng vậy." Giang Vân Biên một giây phản ứng kịp, dùng vẻ kiêu căng che giấu xấu hổ: "Đều nói là Alpha tính khí lớn, không phải sao?"

Chu Điệt trước tiên nghĩ đến là buổi tối ngày đó Giang Vân Biên ở trong phòng hắn, cảnh cáo nói——

Cho nên cậu cẩn thận một chút, tôi là Alpha cao cấp, chút chuyện đó vẫn có thể giải quyết được.

Chu Điệt vô thức dùng đầu lưỡi quét qua răng nanh, lộ ra ý cười cực nhỏ: "Ừm, đã nói tôi rất sợ."

Người này thật đúng là cho chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm*, Giang Vân Biên hừ một tiếng rồi rời đi, không thấy được ánh mắt Chu Điệt hoàn toàn trầm xuống.

*tương tự như câu "được một tất lại muốn tiến thêm một thước", "cho một cái thang liền muốn lên trời"...

Lúc tan học, hiếm khi Giang Vân Biên không ra khỏi cổng trường mà nằm ở trên giường ký túc xá nói chuyện với Giang Vân Dĩ.

Gần đây Giang Vân Dĩ dường như rất mê trang điểm, đã gửi không ít hình ảnh đồ trang sức cho cậu để hỏi ý kiến.

Giang Vân Biên chọn cái khuyên tai màu đen.

Tiếp đó nhận được cái biểu cảm mèo con mệt rã rời, em gái chế nhạo thẩm mỹ trước sau như một của cậu.

Khi cậu đang muốn phản bác, giọng nói của Hứa Trạm trong điện thoại truyền đến: "Anh, cậu mau ra đây nghe đài phát thanh, hiện trường cái chết của Vệ Sơ ha ha ha."

"Tôi đang ở trên giường, lười động."

"Lười chết cậu đi." Bên kia Hứa Trạm phát ra chút động tĩnh, như là đang chạy đến nơi nào, lúc sau truyền đến một âm thanh đứt quãng.

Là phát thanh.

"Bạn học Giang Vân Biên lớp 12A6, cậu là cha tôi."

Giang Vân Biên lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy, câu kế tiếp là: "Bạn học Chu Điệt lớp 12A6, cậu là ông nội tôi."

Nụ cười đạt được ý xấu còn chưa kịp xuất hiện, cậu phát hiện mình ngoài ý muốn bị rớt xuống một thế hệ.

Ba đời ông cháu này là chuyện gì?

Điện thoại tiếp tục, Hứa Trạm cười đến không ngừng được: "Trời ạ, Giang ca, cậu làm gì vậy? Sao để Vệ Sơ đọc những lời xấu hổ như vậy ở phòng phát thanh tận ba lần ha ha ha, nghe nói giáo viên phòng phát thanh đã đi tìm người để tính sổ!"

"Nhưng mà, cậu vì sao tình nguyện làm con trai của Chu Điệt!"

Chân Giang Vân Biên từ trên lan can giường buông xuống, chống tay lên trên chậm rãi nói: "Hứa Trạm, tôi không ngại có thêm một đứa cháu."

Điện thoại tút tút bị cúp máy.

Giang Vân Biên đang định gọi lại, cửa ký túc xá mở ra, Chu Điệt mang theo cơm chiều trở về.

Khóe môi Giang Vân Biên hạ xuống, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống người trước mặt, giọng nói mang ý tính sổ: "Chuyện phát thanh sao lại như thế?"

Chu Điệt vẻ mặt lãnh đạm mang đồ ăn để lên bàn: "Chân đã tốt chưa?"

Giang Vân Biên giật giật chân phải đang rũ bên ngoài, nhớ đến hôm nay còn chưa đổi thuốc mỡ: "Không biết, chắc là nhanh thôi. Cậu lấy thuốc mỡ để trên bàn kia giúp tôi với."

Cậu là lười động đậy, muốn ở trên giường đổi thuốc cho xong việc, nhưng không nghĩ tới Chu Điệt từ chỗ nào rút ra một tấm khăn ướt, giơ tay nâng bàn chân phải của cậu lên.

"Từ từ!" Giang Vân Biên rút chân giấu vào trong: "Cậu muốn làm gì?"

"Đổi thuốc cho con trai tôi." Chu Điệt nói.

"... Cậu chán sống rồi đúng không? Thật sự muốn đánh nhau sao?" Giang Vân Biên rũ mắt bày ra vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt như có dòng chữ: Cậu dám chạm vào tôi một chút thử xem?

Nhưng cậu quên mất, Enigma sẽ không bị Alpha áp chế, càng sẽ không sợ hãi người bị mình đánh dấu qua.

Chu Điệt duỗi tay bắt được mắt cá chân của cậu, khống chế không để cậu lộn xộn, trước hết lau chân cho cậu một lần.

Giang Vân Biên chớp mắt cảm thấy dây thần kinh trên chân đều đã tê rần, tính toán phản kháng kiểu gì cũng không được, bị hắn bình tĩnh chà lau sau đó đổi thuốc, thỉnh thoảng còn bị ấn nhẹ một cái.

Sau khi Chu Điệt thu dọn sạch sẽ thì đi rửa tay, đi ra rút tờ khăn giấy, chậm rãi nâng mắt đối diện với Giang Vân Biên.

"Xuống đây, đánh nhau."

Giang Vân Biên: "..."

Tuy rằng không thích hợp, nhưng lực tay của Chu Điệt rất vừa phải, nói trắng ra là vừa rồi cậu rất thoải mái.

Giang Vân Biên am hiểu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, rút chân lại nằm nghiêng trên giường, duỗi tay chống cằm: "Bản thiếu gia xem cậu kỹ thuật không tồi nên tha chết cho cậu đấy."

Còn không phải là so da mặt dày sao, ai sợ ai.

Chu Điệt làm ra vẻ đáng tiếc: "Vậy sao? Tôi đặc biệt là vì đánh nhau mới đi chạm vào cậu."

"Ồ, vậy tốt nhất là mỗi ngày cậu đều ấn giúp tôi, chân tôi càng nhanh khỏe, càng nhanh có thể cùng cậu đánh một trận sảng khoái."

Chu Điệt khẽ nhướng mày, tựa như có chút ý cười, lại nhanh chóng ghìm khóe môi lại.

"Xuống đây ăn chút gì đi."

Giang Vân Biên mới vừa nằm xuống lại ngồi dậy: "Có phải vì cậu nghe phát thanh nên lương tâm trỗi dậy, đến đây nhận tội với tôi?"

"Cảm ơn cậu ở lại giúp mẹ tôi."

Giang Vân Biên bây giờ mới phát hiện thật ra cậu không chịu nổi người khác nói lời cảm ơn với mình.

Không đợi cậu trả lời, Chu Điệt lại nhìn cậu: "Giang Vân Biên, chúng ta hãy làm bạn cùng phòng thật tốt đi."

...

Trong thời gian một tuần, đa số giáo viên trường Tam Trung đã nói đi nói lại về bài thi ba lần trước khi lãnh đạo nhà trường tổ chức cuộc họp cấp* vào thứ sáu.

*Một cuộc họp trong trường do các học sinh cùng cấp tổ chức để thảo luận về các công việc chung của lớp được gọi là "cuộc họp cấp".

Hạng đầu tiên của khối 12 sẽ lên đài phát biểu, đầu tiên là muốn khuyên học sinh thu lại tâm tư lười biếng trong kỳ nghỉ, thứ hai là cổ vũ giai đoạn học tập tiếp theo.

Các giáo viên lớp 12 đều cho rằng lần này đạt hạng hai khối ít nhiều gì cũng đả kích đến Giang giáo bá, ít nhất có thể làm cho cậu phát biểu thêm hai ý kiến có mang tính xây dựng.

Nhưng không nghĩ tới vị học bá khó lường này vẫn lười biếng, tùy ý như vậy, lên đài nói là: "Vận khí không tốt lắm."

Vận khí không tốt lắm, gặp gỡ học thần chân chính.

Chu Điệt đứng ở dưới sân khấu, bỗng nhiên có chút kinh ngạc vì tính cách biệt nữu* này của Giang Vân Biên, lại có thể bình tĩnh ở một số phương diện nào đó.

*biệt nữu: nghĩ một đằng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thực sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động ngược lại với điều mình nghĩ.

Giang Vân Biên lười nhác từ trên sân khấu đi xuống, tầm mắt hướng về phía lớp mình đi tới, không cảm thấy mình có gì biệt nữu, chỉ cảm thấy mặt trời ở sân thể dục rất lớn.

Vừa đi đến cuối đội ngũ, cậu nghe được giáo viên gọi tên Chu Điệt.

"Kế tiếp là hạng nhất khối mới, bạn học Chu Điệt."

Có người không muốn sống trộm lấy điện thoại ra.

Giang Vân Biên hơi hơi ngẩng đầu, lại không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt của người trên đài.

Rõ ràng là xa như vậy, rõ ràng đã đổi vị trí, nhưng vẫn chính xác như khi ở lễ đường khai giảng.

Đáng tiếc Giang Vân Biên đã quên hơn  nửa tháng trước cậu ở trên đài nói bậy bạ cái gì, cảnh tượng lúc đó thế nào.

Chu Điệt đã có một giây suy nghĩ qua có nên phát biểu nghiêm túc hay không, nhưng khi bóng dáng mà mình đang nhìn kia chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mình, hắn bỗng nhiên cười.

Tiếng cười cực thấp kia cứ như vậy thông qua microphone truyền khắp toàn bộ sân thể dục, không biết là nữ sinh ở góc nào không kiềm được trước tiên, theo sau đó là những tiếng thét chói tai cùng với một mảnh xôn xao.

Giang Vân Biên không kịp chuẩn bị đối với náo động trước mắt, cậu không giải thích được người nọ trên đài chỉ là a một tiếng, vì sao lại có hiệu quả thái quá như vậy.

Trong lúc náo loạn, cậu nghe được nữ sinh lớp bên cạnh thảo luận: "Đệt đệt đệt, đây là Chu Điệt sao! Ôi trời ơi, quá đẹp trai, quá man! Mẹ nó vì sao đột nhiên lại cười! Là nhìn đến ai sao a a a!"

"Đều là Alpha, tôi giống như nghe ra được một chút du͙ƈ vọиɠ... Là ảo giác sao?"

"Nói ngắn gọn: Tôi đã chết, tôi sống lại, tôi lại chết."

Giang Vân Biên tâm nói cậu muốn làm xác chết vùng dậy như vậy tôi có thể suy nghĩ việc đóng đinh quan tài giúp cậu.

"Im lặng, đều im lặng hết đi." Giáo viên lên tiếng.

Quay đầu lại, Giang Vân Biên mới nhìn thấy Trịnh Tinh Lẫm lớp bên cạnh sắc mặt hết sức phức tạp nhìn cậu.

Cậu hoài nghi dùng khẩu hình hỏi: "Có việc?"

Trịnh Tinh Lẫm liếc cậu một cái, lắc đầu, lại nhìn về phía sân khấu.

Chu Điệt đỡ micro, mắt rũ xuống không nhìn dưới khán đài, lời nói ra cực kỳ giống với lời thoại của chính phủ: "Sẽ không ngừng cố gắng."

Sau năm chữ, lưu loát tiêu sái đi xuống đài.

Dưới sân khấu lại sôi trào.

Tầm mắt Trịnh Tinh Lẫm vẫn luôn dừng ở trên người hai người, Chu Điệt về tới phía sau Giang Vân Biên, rõ ràng bảo trì khoảng cách, cũng không có giao lưu, nhưng không hiểu sao hắn ta cảm thấy không khí giữa hai người khác với xung quanh.

Mà khi vừa mới nghe mấy chữ kia không thấy có vấn đề gì, nhưng từ vẻ mặt hắn ta lại cảm thấy giống như là...

Đứng ở chỗ giống nhau, dùng phương thức giống nhau, đáp lại câu khiêu khích hơn nửa tháng trước kia.

Giang Vân Biên nói đừng trêu chọc tôi.

Chu Điệt nói sẽ không ngừng cố gắng.

Đầu sỏ gây tội khiến mọi người xôn xao an tĩnh đứng sau đám người, đôi mắt lướt qua các loại tìm kiếm đánh giá, dừng ở người trước mặt.

Cổ Giang Vân Biên dưới ánh nắng mặt trời trông càng trắng, mà ở viền cổ áo có một chút thịt mềm màu hồng nhạt.

Chỉ có Chu Điệt biết, đây là dấu vết mình lưu lại.

Hắn nâng tầm mắt lên.

Giang Vân Biên hoàn toàn không biết mình bị nhìn chăm chú như thế nào, cậu hứng thú chính là sau khi học sinh xuất sắc phát biểu xong, là đến người bị xử phạt kiểm điểm.

Vệ Sơ bị phạt vì đã nói những lời vô nghĩa ở phòng phát thanh.

"Vệ Sơ trên sân khấu nhìn giống như chó chết vậy, cười chết tôi rồi." Trở lại phòng học, Hứa Trạm còn đưa điện thoại cho Giang Vân Biên xem: "Tôi quay lại rồi, lần sau hắn còn đến khiêu khích cậu, cậu trực tiếp ném vào mặt hắn."

Giang Vân Biên một bên nhận tập tin, một bên nghiêm túc khen: "Thật thiếu đạo đức."

"Không, tôi không phải người thiếu đạo đức nhất, thiếu đạo đức chính là Chu ca!" Hứa Trạm tự tôi luyện đến thành thạo, bây giờ mở miệng là gọi anh: "Thi hạng nhất khối còn không ngừng cố gắng, cậu muốn hạng 16 khối phải làm sao bây giờ!"

Chu Điệt đang giải câu hỏi gần cuối, nghe vậy trả lời: "Đó là khích lệ."

"Các cậu không hổ là cùng một lớp, mỗi người đều thiếu đạo đức." Giang Vân Biên mặc áo khoác vào, từ chỗ ngồi đứng lên.

Chuông tan học vang, Hứa Trạm cười hì hì: "Hôm nay thật vui vẻ, chúng ta đi thành phố ăn cơm một chút đi!"

Tam Trung là vùng hẻo lánh, cái gọi là thành phố là hai cái trạm ở ngoài quảng trường nhỏ.

Chu Điệt yên lặng nghe người phía trước mồm năm miệng mười nói cửa hàng nhà kia vừa mới mở, cửa hàng nhà nọ ăn ngon, tâm trạng đang trong ranh giới suy sụp thì nghe âm thanh đồng ý của người trước mặt.

Sau đó đầu ngón tay thon dài, xinh đẹp của cậu gõ gõ lên mặt bàn mình.

"Hạng nhất khối, đi ăn cơm không?"

Không chỉ Chu Điệt mà Hứa Trạm bên cạnh cũng sửng sốt một chút.

Giang Vân Biên thế mà lại chủ động mời Chu Điệt cùng nhau ăn cơm.

Hai người cùng ký túc xá này rốt cuộc cũng hòa hợp?

Thấy người không trả lời, Hứa Trạm câu cổ Giang Vân Biên, thuận thế bịa đặt: "Đúng vậy, bạn học Chu, lớp tôi có một tập tục, thi tốt nhất đều phải mời cơm."

Giang Vân Biên vừa định hỏi từ đâu ra tập tục này, bên cạnh lại có mấy người không biết xấu hổ thò qua.

"Đúng đúng đúng, người nghe có phần, người thấy có phần*."

*đề cập đến việc nhận được lợi ích từ một cái gì đó.

Cậu bất lực: "Đủ rồi, các cậu có khác gì bắt bí người ta."

Chu Điệt nhìn Giang Vân Biên câu có câu không phản bác, bỗng nhiên nghĩ đến buổi chiều hôm đó, ngày đó hắn hỏi Giang Vân Biên có thể làm bạn cùng phòng thật tốt hay không, người này không có trả lời.

Có lẽ Giang Vân Biên cũng chưa nhận ra, người mà hơn nửa tháng trước còn cùng với hắn vừa gặp mặt đã muốn đánh nhau, lúc này lại đang bảo vệ hắn một cách vô thức.

Có lẽ đây là đáp án Giang Vân Biên cho hắn.

Chu Điệt cầm điện thoại, trả lời một cách lười biếng: "Nói đi, muốn ăn cái gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.