*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi Chu Điệt quay về, Giang Vân Biên đang ngồi trên ghế dùng cồn xử lý miệng vết thương ở tay.
Cũng không biết cậu dùng bao nhiêu sức, mà lại tự làm cho mình bị thương.
Giang Vân Biên lau một chút rượu thuốc, có lẽ là hơi đau, cậu nhẹ nhàng thổi: "Cậu ta không chết đó chứ?"
"Không có, Alpha sức chống đỡ tốt." Chu Điệt lấy một lọ thuốc ngăn mùi trong ngăn kéo ra, phun lên người mình một lần mới làm tan hết hương hoa hoàng lan khiến người ta ghét kia.
Giang Vân Biên xuống tay vô cùng tàn nhẫn, khi Văn Lâm được đưa đến phòng y tế, dù đã ngất xỉu nhưng vẫn không kiểm soát được pheromone của mình.
"Em thấy em giống như không có lý trí vậy." Giang Vân Biên buông chai xịt cồn, quay qua nhìn Chu Điệt, "Người kia dường như cố ý chọc giận em."
Ánh mắt Chu Điệt nhìn vào hình dáng cậu, giọng nói phát ra rất mềm nhẹ, như thể để phù hợp với tính tình bây giờ của cậu: "Vì sao nói vậy?"
"Cậu ta quỳ xuống trước mặt em."
Alpha dù bị đào hết xương tủy ra thì vẫn còn dư lại sự ngạo mạn trời ban, về mặt sinh lý đã định sẵn tính cách bọn họ không phải là kiểu dễ dàng chịu thua, nhưng Văn Lâm lại cố tình vứt bỏ hết tự tôn ở trước mặt cậu.
So với thật lòng nhận sai, Giang Vân Biên càng nghiêng về suy nghĩ người kia cố ý khiêu khích cậu.
Dù sao người mà cậu ta nên quỳ xuống, là Giang Vân Dĩ.
"Chậc, phải nên ra tay tàn nhẫn hơn chút nữa." Bỗng nhiên có hơi hối hận.
Nếu đánh cho Văn Lâm lập tức rời khỏi trại tập huấn, như vậy Giang Vân Biên càng được yên tĩnh.
Chu Điệt xoa đầu cậu: "Có ý thức phòng bị là chuyện tốt, nhưng sau đó phải chú ý chừng mực."
Giang Vân Biên nghe hắn nói, gục đầu xuống giống như vừa phạm sai lầm: "Anh... có phải bị em dọa sợ rồi không?"
"Lúc khai giảng anh đã đánh nhau với em, bị em cắn hết vài lần, em cảm thấy loại trường hợp vừa nãy có thể dọa được anh sao?"
Giang Vân Biên 'chậc' một tiếng: "Không phải trước đó là do em hiểu lầm anh..."
Chu Điệt muốn làm cho cái đầu nhỏ trước mặt yên tâm, Giang Vân Biên lại nắm cổ áo hắn.
"Chu Điệt, em có thể nhờ anh một chuyện không?"
"Hửm?"
Giang Vân Biên kéo khóa áo khoác xuống: "Em muốn đánh dấu tạm thời."
Văn Lâm kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu, cảm xúc bây giờ của Giang Vân Biên khá nóng nảy, cậu cần cái gì đó xoa dịu mình.
Mà Chu Điệt là Enigma từng đánh dấu cậu.
Giang Vân Biên cởϊ áσ khoác ra một nửa, khó khăn treo ở cổ tay, bên trong còn mặc một chiếc áo ngắn tay.
Cậu duỗi tay sờ sau cổ, kéo cổ áo xuống.
"Nói qua loa là mấy ngày nữa kỳ mẫn cảm của em đến, sẽ khó chịu." Cậu hạ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng, "Mà nói thật lòng, là muốn pheromone của anh."
Chu Điệt bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.
Chu Điệt tin là, pheromone mà Giang Vân Biên vừa tiết ra lúc nãy hoàn toàn không có gì khác thường, mà còn hai, ba ngày nữa cậu mới đến kỳ mẫn cảm.
Loại yêu cầu thẳng thắn này hoàn toàn thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu và khống chế của Enigma, mà còn là sau khi Giang Vân Biên bày ra dáng vẻ hung ác.
Một bên cậu tính xấu khó thuần, một bên lại đưa lưng về phía hắn lộ ra vị trí yếu ớt nhất, nhẹ nhàng nhỏ giọng xin hắn cắn một cái.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ?
Chu Điệt ngồi ở trên giường Giang Vân Biên, nhìn cậu đi từng bước về phía mình.
Chất lượng bức màn ở ký túc xá này không tốt lắm, ánh sáng hoàng hôn bị lọt vào phá tan bóng tối lúc chạng vạng ở trong phòng.
Alpha mang theo chút xíu câu nệ nhẹ nhàng đi đến chỗ hắn, ngoan ngoãn buông áo khoác xuống trước mặt hắn, sau đó xoay người, bị tay hắn đặt sẵn ôm lấy eo kéo vào lòng.
Giang Vân Biên cảm giác được lưng mình đụng nhẹ vào ngực Chu Điệt.
Cảm giác chấn động rất nhỏ đó dọc theo xương sống một đường du hành, lan tràn đến các đầu ngón tay, làm cậu không tự chủ được căng chặt người.
Thiếu niên gần mười tám tuổi giống như trái cây chưa chín, tỏa ra hương thơm thanh ngọt mê người, bị hắn rắn chắc ôm chặt vào lòng.
Chu Điệt hồi tưởng lại, nhận ra tư thế bây giờ của mình và Giang Vân Biên là tư thế thân mật trước nay chưa từng có.
Hắn giơ tay kéo cổ áo cậu xuống như lột ra một cánh hoa, Giang Vân Biên cảm giác yết hầu căng thẳng, nhỏ giọng nói câu 'chờ chút'.
Chu Điệt rất kiên nhẫn.
Giang Vân Biên nâng đầu ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ ba nút cổ của bộ đồng phục ngắn tay, lộ ra vùng cổ trắng tinh tế thoang thoảng mùi hương bạc hà.
Sự dịu ngoan của cậu giống như lông vũ rơi trên cánh tay, nhẹ nhàng quét qua mang theo cảm giác ngứa ngáy thỏa mãn.
Chu Điệt dùng sức siết chặt, đầu ngón tay vòng qua eo cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Anh cắn nha."
Giang Vân Biên cúi đầu ừ một tiếng.
Xương sống hơi nhô ra, lộ ra đường cong mềm mại, thanh tú.
Đây là sau cổ Alpha, Giang Vân Biên đã đánh bại sinh lý ngạo mạn, bày ra vị trí yếu ớt nhất cho hắn xem.
Chu Điệt dùng môi dán vào làn da sau gáy cậu, khi cảm nhận được sự run rẩy không thể kiểm soát của cậu, mới biết được hóa ra Giang Vân Biên cũng có chút sợ hãi và kháng cự.
Không có thời gian dư thừa để dừng lại, hắn cắn lên vị trí tuyển thể bí ẩn nhất.
Giang Vân Biên khẽ hừ một tiếng, cảm nhận được đau đớn nho nhỏ.
Thời điểm pheromone rót vào, cậu không ngừng siết chặt đệm chăn, không dám thả lỏng.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy mình giống như động vật nhỏ bị xách phía sau cổ, không thể động đậy.
Chu Điệt nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm vị trí vừa đưa pheromone vào, khi lui về sau một khoảng thì cảm nhận được rõ ràng Giang Vân Biên thở phào nhẹ nhõm.
"Rất sợ sao?" Chu Điệt nhéo nhẹ cổ Giang Vân Biên, không buông cậu ra.
Giang Vân Biên giơ tay sờ một chút, sau cổ còn có vệt nước và dấu răng.
Giọng nói cậu chứa sự oán trách rất nhỏ: "Em còn chưa có cắn qua Omega nữa, ngược lại bị anh cắn ba lần..."
Chu Điệt nghe ra tiếc nuối trong lời nói của cậu, bàn tay theo cánh tay Giang Vân Biên đi xuống, nắm lấy tay cậu.
"Sau này sẽ cho em cắn lại."
Khi Giang Vân Biên quay đầu lại, tóc trên đỉnh đầu khẽ dựng lên, hai mắt sáng ngời: "Có thể chứ?"
Chu Điệt nhìn thấy hết những mong chờ trong mắt cậu, cố ý dựa sát lại gần làm hô hấp dây dưa.
"Anh sẽ cố gắng." Hắn hạ mắt, ánh mắt mang theo mục đích vẽ qua môi cậu, "Chỉ cần em bỏ được*."
Tay Giang Vân Biên bỗng nhiên đặt lên vai hắn, giống như cún con để sát vào: "Bỏ được, em nhất định bỏ được."
(*Từ này nghĩa là phải biết từ bỏ thì mới có được. Ý bạn Tiểu Chu nói Tiểu Giang nếu muốn cắn bạn ấy thì phải bỏ suy nghĩ về Omega.)
Chu Điệt cười khẽ, vỗ vỗ sau lưng cậu: "Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?"
Giang Vân Biên lắc lắc đầu: "Không bằng chúng ta thương lượng một chút, khi nào để em cắn anh?"
Chu Điệt không ngờ cậu có hứng thú như vậy, khẽ híp mắt: "Enigma chỉ thả lỏng cảnh giác đối với đối tượng đánh dấu trọn đời của mình, em nói xem là khi nào?"
Không phải Giang Vân Biên chưa từng cắn Chu Điệt, nhưng áp chế về mặt sinh lý thật sự nói cho cậu biết cái gì gọi là không thể xâm phạm, chỉ cần cậu đến gần sau cổ Chu Điệt thì tuyến thể sẽ nóng bỏng như bị lửa thiêu đốt.
Mà bây giờ, Chu Điệt đưa ra phương pháp đánh dấu duy nhất là... đánh dấu trọn đời?
Giang Vân Biên nhìn thấy nét trêu chọc trong mắt hắn, lập tức đứng lên kéo giãn khoảng cách, chỉ cảm thấy chỗ nào vừa tiếp xúc với hắn cũng đều đang dần nóng lên.
"Vậy, vậy thì quên đi, em không muốn nữa."
Chu Điệt rũ mắt, nhẹ nhàng nâng ngón tay Giang Vân Biên lên.
"Ừm, em muốn sao cũng được."
Nói thì nói như vậy, nhưng Giang Vân Biên cảm giác được rõ ràng ngón tay mình bị hắn bóp nhẹ.
"Anh sẽ chờ em."
...
Giang Vân Biên thấy mình xuống tay đã rất nặng, nhưng vì sao ngày hôm sau Văn Lâm vẫn giống như người không xảy ra chuyện gì mà đứng trong đội ngũ, cậu cảm thấy có thể là do gen tốt.
Một Alpha nếu ăn hai đấm đã nằm viện, thì cũng quá buồn cười.
Trại tập huấn sắp xếp lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học rất chặt chẽ, buổi sáng là phân tổ leo núi, bạn học leo lên đến đỉnh núi có thể nhận được giấy đỏ ghi tên mình từ giáo viên, buổi chiều là cả đội hợp tác làm đèn Khổng Minh, cũng là so tốc độ, sau khi hoàn thành đèn Khổng Minh giáo viên sẽ thắp sáng đèn điện tử Khổng Minh cho các thành viên trong đội.
Mà đèn Khổng Minh hoàn thành tốt nhất sẽ được giữ lại, trưng bày cho đợt tập huấn sau.
"Thật đúng là bảo vệ môi trường." Từ Chiêu Nhược đứng phía sau đội ngũ lầm bầm, viết tên mình lên giấy đỏ.
Giang Vân Biên cũng viết tên mình lên tờ giấy màu đỏ, khi giao giấy thì bỗng nhiên xuyên qua khe hở của đội ngũ nhìn thấy Chu Điệt.
Hắn cũng đã viết xong, lúc thu tay lại thì quay đầu, trùng hợp đối diện tầm mắt cậu.
Giang Vân Biên không tự chủ được cảm thấy sau cổ có chút nóng, lại không ngờ ánh mắt của người kia là dừng lại ở sau cổ mình.
Chu Điệt thu hết vào mắt những biến hóa rất nhỏ trên mặt cậu, khi quay đầu lại thì phát hiện còn có một ánh mắt luôn nhìn theo Giang Vân Biên.
Đêm qua Văn Lâm bị Giang Vân Biên đánh rồi nằm ở phòng y tế một buổi tối, do pheromone mất kiểm soát, vì lý do an toàn nên phải ăn một ống thuốc ức chế.
Đêm qua Giang Vân Biên nói với hắn, người này dường như là cố tình chọc giận cậu.
Tuổi 17-18 đúng là thời điểm Alpha hăng hái, khí phách nhất, tuy Chu Điệt là Enigma, nhưng hắn cũng hoàn toàn không nghĩ rằng người này sẽ dứt khoát lưu loát quỳ xuống.
Lòng áy náy của cậu ta hẳn là nên đối với Giang Vân Dĩ, đối với Giang Vân Biên đồng loại mà nói thì quá mức cực đoan.
"Được rồi, các bạn học tổ một theo thầy nào." Giáo viên dẫn đầu thu xong bảng tên thì đặt vào trong hộp lớn, sau đó chỉ huy bọn học sinh tập hợp.
Chu Điệt ở tổ một, Giang Vân Biên ở tổ hai, mà khu vực leo núi chia làm hai phía Đông - Tây, giáo viên chia thành từng cặp hoặc riêng lẻ đi đến những nơi khác nhau để làm nhiệm vụ.
Khoảng cách giữa khu Đông Tây vẫn khá xa, sau khi 40 người đến nơi, giáo viên lấy bảng tên của họ từ trong hộp ra.
"Leo cao nhìn xa, hy vọng các bạn học sẽ hoàn thành lần leo núi này dưới tình huống sức khỏe cho phép, lấy được bảng tên của mình, điềm lành xuất hiện, đề tên bảng vàng!" Giáo viên vô cùng nhiệt tình giải thích, bên dưới có không ít học sinh bị nói đến mức nhiệt huyết sôi trào.
Năng lực học tập và tố chất thân thể của Alpha đều rất mạnh, lần này có đến 30 Alpha ở tám trường đến tham gia tập huấn, đa số đều ở tổ A.
"Phía Đông leo mười lăm mét, phía Tây leo mười mét, bên kia đa số là Omega và Beta, chúng ta phải quan tâm một chút." Giáo viên giải thích, "Trường học bên kia cũng đã leo mười mét rồi, nhưng nếu các em trong học tập đều có thể leo lên đỉnh, thì năm mét nữa cũng không là vấn đề gì!"
Chu Điệt lấy một viên kẹo từ trong túi ra, xé vỏ.
Buổi sáng khi nghe nói mỗi tổ phân công riêng ra làm nhiệm vụ, Giang Vân Biên đã cho hắn một gói kẹo.
Là Giang Vân Biên nhờ Từ Chiêu Nhược mua giùm lúc cô lén đặt cơm bên ngoài đêm qua.
"Bạn học Chu." Phía sau có người kêu tên hắn bằng giọng điệu không tốt lắm.
Chu Điệt khẽ nâng mắt, Văn Lâm mang theo ý cười vừa xa cách lại lễ phép nhìn hắn: "Hôm qua cảm ơn cậu đã đưa tôi đến phòng y tế."
"Chỉ là không muốn bạn học trường tôi chọc phải phiền phức không cần thiết thôi."
"Phải không?" Văn Lâm dường như không xem sự lạnh lùng của hắn vào mắt, "Tôi còn tưởng hôm qua tôi và bạn học trường cậu căng thành như thế, cậu sẽ tò mò tôi và cậu ấy làm sao vậy chứ."
Xét cho cùng nếu là bạn học cùng lớp, nhìn quan hệ giữa Alpha và người khác thô bạo như thế, phần lớn đều sẽ tò mò giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là hôm qua người này còn tham dự vào trong đó, đưa cậu ta đi phòng y tế.
Văn Lâm đang đợi Chu Điệt mở miệng, chỉ cần người này hỏi, cậu ta sẽ có thể nói ra quá khứ không giống nhau giữa mình và Giang Vân Biên.
Sau khi chuyện kia xảy ra năm đó, Văn Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng bạn thân của mình lại tổn thương sâu đến như vậy.
Nghe nói ba mẹ Giang Vân Biên ly hôn, cậu đi theo ba đến gia đình mới, mất đi bạn bè, cầm tù bản thân trong áy náy và tự trách.
Đó không phải kết cục mà cậu ta muốn, Văn Lâm cảm thấy vô cùng có lỗi.
Nhưng lại chỉ cảm thấy Giang Vân Biên là trở về trước khi quen biết mình, không có người đến gần cậu, cũng không ai có thể thương tổn cậu.
Cho đến khi người trước mặt xuất hiện.
Văn Lâm đã không nhớ nổi mình có tâm trạng gì khi thấy hai người này sóng vai ở trung tâm thương mại, nhưng cậu ta đã không có cách nào không chế được lý trí của mình lúc đó.
Rõ ràng Giang Vân Biên đã nhiều lần tỏ rõ đừng gọi cho cậu, thế nhưng mình lại nhịn không được.
Cậu ta muốn hỏi Giang Vân Biên có phải là đã có bạn mới hay không, nhưng lúc điện thoại kết nối lại không nói nên được câu nào.
Người trước mặt rất muốn trò chuyện với mình, ý cười lễ phép trên mặt Chu Điệt cũng thu lại: "Tránh ra."
Nhẹ nhàng bâng quơ hai chữ, lại có lực áp chế cực mạnh.
Văn Lâm cứng đờ tại chỗ, chỉ thấy trong nháy nội tâm mình như bị cái gì đó nhìn gần, những suy nghĩ kín đáo đều không thể nào che giấu.
Rõ ràng đều là Alpha, mà người này lại có thể áp chế cậu ta dễ như trở bàn tay.
Rất nhiều thời điểm khi đối mặt với Chu Điệt, Văn Lâm đều sẽ có loại cảm giác sỉ nhục không thể không cúi đầu.
"Ài, xíu nữa leo núi cố lên nha Ôn ca!" Ninh Hạ có một học sinh đến gần, "Lần này là hạng nhất khối của Tam Trung đấy, thể lực của tôi đủ nghiền ép cậu ta!"
Nghe ra là canh cánh trong lòng chuyện làm đề thua ngày đó.
"Không thể khinh thường hạng nhất khối của người khác nha." Văn Lâm cười nhạt, dáng vẻ bất đắc dĩ không muốn mà vẫn phải tranh, "Nhưng mà lát nữa tôi sẽ cố gắng."
Vệ Sơ ở tổ ba nghe được, khẽ nhíu mày.
Văn Lâm Ninh Hạ... hình như không giống với trong tưởng tượng của cậu ta.
Khi mặc xong trang bị an toàn, Chu Điệt và Văn Lâm đứng ở vạch xuất phát.
Vệ Sơ chờ ở phía sau, vòng sau là đến lượt cậu ta.
Cậu ta nhìn khu vực leo núi để tính toán đường đi, kết quả nhìn thấy người bên Ninh Hạ hướng lại gần Chu Điệt.
"Luận bàn một chút chứ?" Văn Lâm cười thân thiện.
Vệ Sơ phát hiện sắc mặt Chu Điệt không có gì thay đổi, như là trước mặt chỉ bay qua một con trùng nhỏ không có gì quan trọng.
Cũng không hiểu vì sao, Vệ Sơ nhận xét Văn Lâm có lẽ là thuộc về kiểu lạnh lùng như Chu Điệt, nhưng mấy ngày nay xem qua thật sự lạnh lùng chỉ có mình Chu Điệt.
Dường như Văn Lâm cũng không để ý, vẫn mang ý cười: "Trước kia tôi cũng từng thi đấu với Vân Biên, cậu ấy không lần nào thắng được tôi cả."
Vệ Sơ phát hiện cảm xúc Chu Điệt thay đổi sau câu nói đó.
Không biết là tốt hơn hay xấu hơn, nhưng hiển nhiên là có chú ý đến người trước mặt.
"Chuẩn bị, bắt đầu!"
Thiếu niên tuổi 17-18 thân hình cao ráo, khi leo núi đường cong lộ ra cổ tay, cổ chân dưới ánh sáng, động tác mang theo sức bật sau khi nghe tiếng còi vừa nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng.
Văn Lâm cố ý so với Chu Điệt, nhưng chênh lệch thể lực nhanh chóng kéo ra khoảng cách.
Nửa đoạn đường sau Văn Lâm không nắm bắt được nên hơi chậm nhịp, khi hoàn hồn lại, điều đầu tiên cậu ta bắt gặp là ánh nắng chói chang trên bầu trời.
Đến khi tiếng còi kết thúc vang lên cậu ta mới quay đầu sang, trên đỉnh cao nhất của tường leo núi đã có người.
Chu Điệt đứng trên đỉnh núi, hạ thấp lông mi, thong dong lại ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống cậu ta, trong mắt là khinh miệt và coi thường không thèm che giấu của người đạt được địa vị cao.
"Cậu thua."
Chu Điệt đột nhiên nhận ra mình kỳ thật cũng là một người coi trọng thắng thua, không cho phép bên tai có người nói về Giang Vân Biên, về quá khứ mà hắn không biết.
Mà gương mặt bị phơi bày ra ánh nắng chói chang của người dưới chân, bỗng lộ ra nụ cười.
Sau nụ cười khổ đó, Chu Điệt phát hiện Văn Lâm đạp một chân lên vách tường, sau đó dùng sức.
Cậu ta thả lỏng tay ra, thẳng tắp rơi ra phía sau.
"Ôi——"
Đám người phía dưới xôn xao, dây an toàn của Văn Lâm kéo chặt, bình an rơi xuống đất.
Người bên Ninh Hạ vội vàng lên che chở, sợ Văn Lâm bị ngã trúng chỗ nào.
Giáo viên thở phào nhẹ nhõm: "An toàn là được an toàn là được."
Chu Điệt mặt không cảm xúc, nghiêng người giơ tay chắn mặt trời, hai mắt dừng lại trên đầu ngón tay.
Giọng nói khàn khàn mang theo chút lạnh lùng chế nhạo: "Tên điên."
...
Giang Vân Biên ở phía Tây không có đối thủ, sau khi leo xong nhận bảng tên của mình rồi còn ở lại hô cố lên.
Một Omega xinh đẹp như Từ Chiêu Nhược mà khi leo lên lại sợ đến mức giống như một con gấu túi, vừa lên được ba mét đã khóc: "Tôi không thể đi lên, tôi không thể đi lên được..."
Giang Vân Biên rất có hứng thú đùa cô: "Cậu mau lên đây nha, còn nửa đoạn đường nữa, lên đến đây thì trưa tôi mời cậu uống nước."
"Uống nước cũng không đi." Từ Chiêu Nhược đều đang nghĩ nên đặt chân ở chỗ nào để lùi về mặt đất.
"Lên đây đi tôi bung dù cho cậu một ngày nha." Giang Vân Biên lấy ô che nắng từ chỗ giáo viên nào đó, căng ra.
"Thật cảm động." Giọng nói của Từ Chiêu Nhược đã có chút run rẩy, "Nhưng vẫn còn chưa đủ."
"Đến đây, cậu bò lên tới tôi đáp ứng cậu một nguyện vọng." Giang Vân Biên suy nghĩ một chút, "Hôm nay tôi là Aladin Tiểu Giang."
Từ Chiêu Nhược bị nam sinh 17-18 tuổi nào đó làm phiền chết đi được.
"Tôi giúp cậu đẹp, giúp cậu giàu, giúp cậu hạnh phúc cả đời, thế nào?"
Từ Chiêu Nhược bị giọng điệu này của Giang Vân Biên kích động, tay chân dùng sức cắn răng bò lên.
Giang Vân Biên khẽ huýt sáo, bung ô đi theo hướng di chuyển của cô, cuối cùng cũng đặt được tay lên.
"Này còn tạm được."
Giáo viên ở bên cạnh cũng lớn tiếng khen, hy vọng nhất là nhìn thấy mỗi học sinh đều có thể vượt qua khó khăn bước lên đỉnh núi.
Từ Chiêu Nhược quay đầu lại nhìn thấy mình thực sự thế mà có thể bò lên được 10 mét, lúc này chân mới thấy mềm nhũn ngồi ra tại chỗ.
Giang Vân Biên cầm ô cho cô, nước và kẹo đều đặt bên cạnh: "Vẫn ổn chứ?"
"Nguyện vọng." Từ Chiêu Nhược nói.
Giang Vân Biên: "Được, cậu nói đi."
Từ Chiêu Nhược: "Sau này hai cậu kết hôn, miễn tiền mừng của tôi."
Bạn học bên núi Tây một ít đã giải tán đến nhà ăn, một ít còn lại trao đổi kinh nghiệm leo núi.
Chu Điệt dựa đến bên cạnh Giang Vân Biên, vươn tay: "Bị thương rồi."
Giang Vân Biên nghe được thì hơi khẩn trương, nắm tay người này xem thì phát hiện ngón trỏ tay Chu Điệt bị xước măng rô*.
*nguyên văn [倒刺] là những mảnh biểu bì nhỏ ở hai bên và đầu dưới của móng tay bị gồ lên do khô và nứt nẻ, có hình dạng như gai, chạm vào sẽ đau.
Này thì tính là bị thương cái gì?
Bên cạnh có nam sinh đi ngang qua cười haha: "Hóa ra mấy anh đẹp trai cũng bị xước măng rô à?"
Giang Vân Biên không muốn phản ứng hắn nữa: "Quay về cắt ra là được rồi."
Chu Điệt không buông tha: "Đau."
Tay để trong lòng, cảm xúc của Chu Điệt ngồi bên cạnh dường như rất suy sút.
Giang Vân Biên bỗng nhiên nhớ ra buổi sáng hắn và Văn Lâm chung một tổ, chẳng lẽ là cãi nhau? Lúc leo núi có cọ xát gì sao?
Không có cách nào, cậu đành phải nhéo nhéo đầu ngón tay hắn, sau đó nhân lúc mọi người không để ý mà nhẹ nhàng thổi một chút.
"Được rồi không đau nữa lại nói lung tung thì là em làm anh đau." Giang Vân Biên nói cực nhanh, "Nên nói em biết, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Điệt vuốt bụng ngón tay: "Hôm nay so leo núi với người Ninh Hạ kia một chút."
"Kết quả thế nào?"
"Thắng."
Lời an ủi của Giang Vân Biên đã chuẩn bị xong, kết quả hóa ra là Chu Điệt đến đây khoe khoang.
Cậu vỗ vào lòng bàn tay người này một cái: "Uổng công dỗ anh."
Chu Điệt cười khẽ, ánh mắt nhìn theo hướng Giang Vân Biên nhìn, rồi đối diện với ánh mắt của người đứng trong đám người Ninh Hạ.
Văn Lâm bị mọi người vây quanh, một số cô gái dường như đọc được tin cậu ta bị "ngã" khi leo núi, vô cùng quan tâm hỏi thăm sức khỏe cậu ta.
Văn Lâm cười sờ đầu cô gái bên cạnh, nhỏ giọng an ủi.
Mấy người bên cạnh đều đỏ mặt theo.
Dù cho bị vây quanh quan tâm, nhưng ánh mắt người nọ vẫn không chịu khống chế chuyển về hướng Tam Trung.
Sau đó ngây người ra một chút, tươi cười đều cứng đờ.
Chu Điệt dựa gần bên cạnh Giang Vân Biên, áp suất thấp xung quanh bỗng nhiên giảm bớt khi nhìn thấy vòng cổ trên người Giang Vân Biên.
Hắn đang nôn nóng, bất an cái gì chứ?
Người này vì xoa dịu hắn, ngày hôm qua đã dựa đến gần sát như vậy muốn hắn đánh dấu, hôm nay lại ở ngay trước mặt giơ tay là có thể với tới.
Không ai có thể cướp đi Giang Vân Biên.
"Đúng rồi, Chu Điệt." Khi Giang Vân Biên quay sang mới thấy hắn dựa sát lại gần đến như vậy, có chút hoảng sợ.
Sau khi ngả người ra sau thì đụng trúng bạn học bên cạnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.
Giang Vân Biên bỗng nhiên có cảm giác mình tắm rửa xong còn chưa mặc quần áo đàng hoàng, đi ra phòng khách lại thấy một đám thân thích đang ngồi.
Cậu hơi hoảng loạn kéo giãn khoảng cách với Chu Điệt, sau đó lấy canh mình chưa uống đưa cho bạn học bên cạnh: "Mời cậu, đừng khách khí."
Bạn học bên cạnh: "?" Học bá các cậu yêu vào đều đột ngột như vậy hả?
Từ Chiêu Nhược nhìn thấy hết, nắm bắt tình hình kéo đề tài về vấn đề leo núi, chốc lát có người oán trách kêu đau tay, chốc lát lại có người than trầy da, tiết tấu cứ như vậy nhanh chóng bình thường lại.
Giang Vân Biên nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay qua lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi mình ra: "Có muốn trao đổi không?"
Chu Điệt cúi đầu nhìn lòng bàn tay cậu, chỉ muốn cọ vài cái: "Đổi."
Sao có thể không đổi chứ.
Khi Giang Vân Biên lén đổi bảng tên của mình với hắn, đột nhiên có cảm giác tiểu thư khuê các cổ đại đang trao đổi tín vật đính ước với tình lang.
Sao khó xử quá đi.
Sau khi cơm trưa kết thúc, buổi chiều làm đèn Khổng Minh khá nhẹ nhàng, mọi người có thể viết lời chúc của riêng mình lên giấy có sẵn là được rồi.
Ai cũng tò mò Giang Vân Biên sẽ viết cái gì, vây xung quanh nhìn nửa ngày mới thấy cậu cầm bút.
Vô cùng tiêu sái, viết một chữ "Truy".
"Một chữ?" Người bên cạnh đợi một hồi lâu, khó có thể tin, "Chỉ có nhiêu thôi sao?"
"Văn hóa nội hàm bên trong, cậu không hiểu đâu." Giang Vân Biên buông bút xuống, ngồi trở lại ghế lột cam, chờ người đến người đi mới chạy đến bên cạnh Chu Điệt.
Cậu tò mò Chu Điệt sẽ viết cái gì.
Khoảng cách tổ một có hơi xa, Giang Vân Biên ăn nửa quả cam mới thấy rõ bóng dáng Chu Điệt.
Người nọ lưu loát đặt bút, cũng chỉ viết một chữ.
"Chờ."