Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 103: Chân Tướng Là Cái Gì Quan Trọng Sao





"Bác sĩ nói, khi đó chính là Lâm ca tự mình trải qua.....Đối với cảnh tượng tổn thương sâu nhất của anh ấy, khả năng tản ra khắp nơi trong đầu tra tấn anh ấy, anh ấy lại không phân biệt rõ mọi chuyện xảy ra ở hồi ức hay hiện thực.

Bởi vì quá thống khổ, anh ấy mới có thể bị hãm ở trong ác mộng chưa thể tỉnh lại, đây là đại não anh ấy tự bảo vệ mình.

"Quá thống khổ? Cậu ta thì có cái gì thống khổ?"
Ninh Trí Viễn nhăn mày lại.

"Cùng lắm chỉ là yên lặng trói lại, nhiều nhất cũng là nhét chặn một thứ vào trong miệng cậu ta.

Lại không phải lần liếm lần đầu tiên, đến nỗi phải phản ứng lớn như vậy? Thật đúng là làm kiêu."
"A? Ninh tổng, ngài đang nói cái gì?"
"Không có gì."
Bực bội xoa xoa thái dương, Ninh Trí Viễn phất tay.

"Cậu có thể đi rồi.

Để hồ sơ bệnh án lại."
Cầm lấy bệnh án trong tay, Ninh Trí Viễn trở mình.

Lúc trước thời điểm đuổi Lâm Lộc ra ngoài, hắn đang nổi nóng.

Đừng nói quan tâm tí bệnh tình của cậu, lại ngay cả cậu đến bệnh viện nào, hắn cũng chưa từng hỏi qua một câu.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Lộc trong tình huống như vậy.

Ánh mắt đảo qua từng chữ "Vết thương bị xé rách" "Sốt cao không hạ" "Hôn mê nhiều ngày" "Toàn thân có nhiều vết thương bầm tím", hắn nhíu mày lại.

"Lần đó, đúng là có xuống tay hơi nặng.

Trách không được ai bảo cậu muốn buồn bực với tôi, né né tránh tránh.

Cũng phải, lại dung túng cậu ta một chút."
Chỉ là, xác thật làm một lần không thể khống chế được chính mình, làm cậu ta bị thương nặng.

Lúc này đây, cậu ta vì sao còn chưa tỉnh lại.

..............!
"Phải không? Là loại thuốc này?"
"Đúng vậy, chính là loại thuốc bị cấm ghi trong hồ sơ bệnh án.

Thứ này nguy hại bao nhiêu đều có thể liệt kê ra, Ninh tổng ngài có thể nhìn xem."
Biết vị này là lão tổng tập đoàn Ninh thị quyền thế ngập trời, bác sĩ nói chuyện cũng rất khách khí.

Cách loa điện thoại, cũng có thể cảm giác được sự kinh sợ kia.

"Loại thuốc cấm này có tác dụng tàn lưu rất lâu, mấy tháng sau vẫn còn khả năng tìm thấy ở trong máu.


Hơn nữa sẽ có di chứng ảo giác và vọng tưởng rất nặng, cũng có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ.

Những cái này đều có liên quan rất lớn đến trạng thái tinh thần người bệnh, Ninh tổng, nếu không làm điều trị tốt, thậm chí sẽ có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân...."
"Cái gì gọi là khuynh hướng tự hủy hoại bản thân?"
"Chính là tự hại mình, thậm chí tự sát.

Cho nên tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác."
"Ông nói Lâm Lộc sẽ tự sát?"
Ninh Trí Viễn không thèm để ý mà cười một tiếng.

"Không có khả năng.

Những người cực kỳ nhạy cảm mới dễ dàng tự sát.

Như Lâm Lộc, ngu ngu ngốc ngốc, nhiều năm như vậy cũng chỉ quanh quẩn ở chung cư kia, căn bản còn không có suy nghĩ của chính mình.

Loại người như cậu ta sao có thể tự sát được chứ?"
"Cái này....Ha ha, cái ngày tôi cũng không rõ lắm."
Bác sĩ xấu hổ cười vài tiếng.

Trong ấn tượng của hắn, Lâm Lộc rõ ràng là một người bệnh mảnh khảnh nhạy cảm, có lực cảm giác rất mạnh đối với cảm xúc với người khác.

Người như vậy, thiện lượng, giàu tình cảm, sẽ suy nghĩ vì người khác, nhưng cũng càng áp lực nội tâm chân thật của chính mình.

Kỳ thật người như vậy, dễ dàng gặp những chứng bệnh về cảm xúc nhất, trong đó có bệnh trầm cảm.

Huống chi, có có ảnh hưởng của thuốc cấm....Thật không biết vị Ninh tổng này, sao có thể mở mồm mà kết luận chuẩn xác rằng cậu ấy rất ngu xuẩn, cho nên sẽ không tự sát?
Nhưng bác sĩ cũng không nói nhiều, chỉ có thể uyển chuyển hỏi một câu.

"Đúng rồi, Ninh tổng.

Tôi mạo muội hỏi một câu, Lâm Lộc đã từng nhắc tới cậu ấy có người yêu....Xin hỏi người này, ngài biết sao?"
"Hả?"
Ninh Trí Viễn lập tức cảnh giác.

Cách một đầu dây điện thoại, bác sĩ bên phía đối diện cảm thấy tựa như có sát khí đánh úp lại.

"Người yêu cái gì? -- Múa, hay là cùng cậu ta chơi cái trò biến thái gì?!"
"Cụ thể là vị nào, tôi cũng không biết.

Cùng lắm người bệnh đã từng nhắc tới qua, lúc ấy nghe được giọng nói của người yêu trên TV phát sóng trực tiếp.....Là lễ trao giải gì đó.

Cũng có thể là ảo giác đi."
"Lễ trao giải?"
Nghi hoặc nhìn hồ sơ bệnh án.

Quả nhiên, trang phía sau ghi lại tỉ mỉ rõ ràng tình huống lúc Lâm Lộc tỉnh lại --
"Lễ trao giải thưởng nhà lãnh đạo kinh doanh hàng năm....Nghe được âm giọng nói của người yêu, cho nên mới tỉnh lại....."
Ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên, nhìn ở bàn làm việc đối diện, bày biện những cúp giải thưởng đến rực rỡ muôn màu, chiếc cúp hắn lấy về từ buổi lễ trao giải lãnh đạo thương nghiệp đang lẳng lặng đứng yên nơi đó.

Lễ trao giải lần đó rất nhàm chán, bên trong toàn là những lão nhân cao tuổi.

Từng người từng người xứng tuổi làm cha Lâm Lộc, nghĩ đến, người yêu trong miệng Lâm Lộc không thể nào là bọn họ.

Cho nên....!
"Thật đúng là tự thếp vàng lên mặt mình.

Cùng lắm chỉ là món đồ chơi, ở bên ngoài lại dám xưng là người yêu."
Trong miệng khinh thường như vậy, nhưng rõ ràng biểu tình đều trở nên nhu hòa.

Trên mặt đều là ý cười, nhìn ra được tâm tình rất tốt.

"Được, tôi biết rồi.

Bác sĩ, còn có yêu cầu gì cần chú ý không?"
"Không có gì khác, nhưng mà Ninh tổng, đây đã là lần thứ hai Lâm Lộc rơi vào hôn mê.

Điều đó có ý nghĩa rằng tình trạng tinh thần của cậu ấy rất yếu, tuyệt đối không thể kích thích cậu ấy lần nữa.

Nếu không thì hậu quả không dám tưởng tưởng! Ngài nhất định phải để ý!"
"Được, tôi biết rồi."
Thuận miệng đáp ứng, nhưng ai cũng đều nghe ra được, Ninh Trí Viễn căn bản không để trong lòng.

Tất cả tâm tư của hắn đều đặt ở câu "Nghe được giọng nói của người yêu" kia.

Tắt điện thoại, hắn lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Chu.

"Giúp tôi hủy bữa sáng đã chuẩn bị rồi đi."
"A? Nhưng mà hôm nay có mấy cuộc gặp mặt quan trọng sẽ...."
"Hủy bỏ toàn bộ, hiện tại tôi không rảnh quan tâm cái đó.

Không phải có dự án sao? Cậu đi một chuyến thay tôi, đi dựa theo kế hoạch đã định là được, cuối cùng tổng kết lại tình hình vào bản ghi nhớ đưa cho tôi.

Hôm nay tôi có chuyện quan trọng, ai cũng không được quấy rầy tôi."
"Cái này...."
"Mặc kệ là người nào, toàn bộ ở bên ngoài cho tôi.

Nếu là có người dám xông vào, tôi chỉ hỏi mỗi cậu! Nghe hiểu chưa?"
"Vâng, Ninh tổng."
................!

Trong căn phòng.

Từng khúc nhạc du dương vang lên bên tai Lâm Lộc, nghe tới rất quen thuộc.

Tựa như, trong những buổi biểu diễn quan trọng lúc trước, cậu đã từng dùng nó để phối nhạc....!
Là ai? Vì sao lại bật đoạn nhạc này lên?
Phảng phất như câu một con cá, câu lấy khát vọng sâu nhất của cậu.

Túm lấy những ước mộng chưa từng ngủ say của cậu ra.

Trái tim giật mình, Lâm Lộc đột nhiên mở miệng to thở dốc, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Cơ thể vô cùng nặng nề, cả người không có một chút sức lực nào.

Nhưng cậu vẫn cố hết sức để mở mắt.

Đưa mắt nhìn lại, là một bàn trà, bên cạnh là một chiếc tủ lạnh mini trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong chứa đầy nước ép trái cây và sữa bò.

Bên kia là quầy rượu.

Mấy ly whiskey xếp chỉnh tề trên quầy bar nhỏ, không dính một hạt bụi,.

Sàn nhà lau đến bóng lưỡng, dường như có thể soi ra bóng người.

Cảm giác thân thể cũng dần dần hôi phục.

Lâm Lộc có thể cảm giác được trên người mình đang đắp chăn, mềm mại bao vây lấy cậu, thoải mái lại ấm áp.

"Tỉnh rồi?"
Lâm Lộc sợ hãi cả kinh.

Đây là giọng nói của Ninh Trí Viễn.

Cố hết sức khởi động cánh tay, muốn từ trên giường bò dậy.

Nhưng tại sao cánh tay đau như vậy? Không dùng được một chút sức lực nào.

Mà Ninh Trí Viễn đã bước tới bên giường.

Hắn cúi người xuống, đè bả vai Lâm Lộc lại.

"Lộn xộn cái gì? Đừng đè nặng cánh tay.

Vết thương còn chưa khỏi."
Vết thương? Vết thương cái gì?
Lâm Lộc cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy trên cánh tay quấn từng vòng băng vải.

Che đi thứ đau đớn khó nhịn kia.

Cậu bị thương khi nào?
Cậu rõ ràng nhớ rõ, là biểu diễn ở Dạ Mị nhận được đóa hoa, thấy được Ninh Trí Viễn.

Là lo lắng cho thương thế của hắn, mới tính toán tới tập đoàn Ninh thị.....Nhưng sau đó thì sao? Tại sao cậu lại ở chỗ này?
Thế nhưng lại không còn một ký ức nào.

"Cậu thất thần cái gì?"
"A?"
Lại giương mắt, mới phát hiện Ninh Trí Viễn đã cúi người xuống, chóp mũi cũng đụng đến mặt Lâm Lộc.

Lâm Lộc co rụt lại về phía sau theo bản năng.

Phía sau chính là đầu giường.

Lại tránh cũng không thể tránh.

"Trốn cái gì?"
Ninh Trí Viễn nặng tay nặng chân kéo Lâm Lộc gần lại.

Đôi môi cách Lâm Lộc chưa đến một centimet, lông mi ở phía trước tạo thành một bóng râm nhạt nhạt.

Thời điểm hắn cười rộ lên, kỳ thật rất anh tuấn.

Người như hắn, vẫn luôn rất anh tuấn.

Chỉ là lúc quá mức sợ hãi, lại sẽ quên đến tột cùng hắn đẹp bao nhiêu....!
Sợ hãi? Vì sao sợ hãi?
Lâm Lộc bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ.

Đúng vậy, vì sao? Vì sao bị hắn tiếp cận lại cảm thấy sợ hãi? Đã xảy ra chuyện gì?
Cậu ngừng thở, mở mắt thấy bàn tay người đàn ông họ Ninh kia vén tóc mình lên, để lộ ra cái trán.

Động tác rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là dịu dàng.

Nhưng chính cậu lại muốn bỏ trốn.

Đôi tay nắm lấy khăn trải giường, đốt ngón tay cứng đờ đến phát run.

Khi đôi môi người đàn ông tìm được thái dương của cậu, ngón tay đột nhiên nắm chặt tạo ra nếp uốn.

Nhưng cậu không thể trốn.

Sức lực Ninh Trí Viễn cực kỳ lớn, động tác cũng nặng nề.


Ép tới Lâm Lộc rên rỉ một tiếng, đáy mặt cũng hiện lên một tầng nước mắt.

"Không....Ô ô ô!"
"Làm sao vậy?"
Ninh Trí Viễn dừng động tác lại.

Hắn thử dùng tay vuốt ve lưng Lâm Lộc, lại cau mày rút tay ra.

"Sau lưng toàn là mồ hôi.

Cậu cậu đau?"
"Không phải...."
"Vậy thì làm sao? Sắc mắt cậu không đúng lắm."
"Tôi không biết....Tôi cảm giác tất cả đều không đúng....Ninh tiên sinh, lòng tôi rất sợ hãi, nhưng chính tôi cũng không biết vì sao....Thả tôi đi đi, cho tôi đi được không? Tôi không ở nỗi nữa, cảm giác giây tiếp theo sẽ chết ở chỗ này! Lại lạnh đến đau, giống như có người trói tôi lại, ngay cả thở dốc cũng không được, đầu rất đau, tay chân cũng rất đau! Ninh tiên sinh, cầu xin anh thả tôi! Thật sự, tôi không thở nổi nữa, tôi....Ô ô!"
Đột nhiên bị người nắm lấy cái mũi, Lâm Lộc khủng hoảng tới đỉnh điểm! Nhưng hai mảnh môi mỏng đã lập tức dán lại đây, đặt lên môi cậu truyền đến một ngụm không khí.

Tiếp theo, lại là một ngụm.

Sau đó mũi bị buông ra, không biết Ninh Trí Viễn đã ôm lấy Lâm Lộc từ khi nào.

Lâm Lộc nghe được giọng nói của người đàn ông vang lên sau tai.

"Lâm Lộc, thả lỏng.

Nghe tôi nói, thở -- hít, thở -- hít, thở -- hít....Đúng, rất tốt, chậm một chút, mũi hít không khí, miệng thở ra....Thế nào, cảm giác tốt hơn không?"
Biểu cảm Lâm Lộc hoảng hốt, mềm mại dựa vào tường.

Cậu mới tỉnh lại từ hôn mê, vốn dĩ đầu óc không thanh tỉnh rõ ràng.

Nhưng kỳ quái chính là, động tác thân mật như vậy, trong lòng cậu lại chợt hiện lên một tia ý lạnh, phía sau lưng cũng thấm ra mồ hôi lạnh băng.

....Sao lại thế này?
Ninh Trí Viễn dịu dàng như vậy, không phải là trong mơ cậu cũng muốn nhìn thấy sao?
Nhưng hiện tại, vì sao lại căng thẳng như vậy? Ở nơi da thịt dán vào với hắn, tựa như có một con rắn bò trên đó.

Làm cậu sởn tóc gáy.

Dường như có tự tình đáng sợ gì đó đã xảy ra.

Nhưng cậu, cậu lại không nhớ nổi một chút nào.

"Được rồi, cậu ngủ tiếp một lúc nữa đi."
Ninh Trí Viễn nhéo nhéo trên mặt Lâm Lộc.

Thân thể Lâm Lộc căng thẳng, hô hấp cũng càng thêm dồn dập.

Trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc Ninh Trí Viễn cúi người lại đây, khủng hoảng đã chạm tới đỉnh điểm.

"Không được!"
Bỗng nhiên quay đầu đi, Ninh Trí Viễn hôn xoa sườn mặt cậu lại rơi xuống không gian trống không.

Không xong! Làm trái lại hắn, hắn sẽ tức giận! Hắn sẽ trừng trị mình, hắn sẽ....Hắn sẽ trói mình lại, ném ở trên mặt đất lạnh băng! Để mình tự sinh tự diệt!
Quả nhiên, ánh mắt Ninh Trí Viễn đã trầm xuống.

Lâm Lộc càng luống cuống, ngón tay xoắn lấy tấm chăn, đầu ngón tay phát run.

Nhưng cậu lại không chờ đến sự trừng phạt đáng sợ như trong dự đoán, chỉ nghe được một tiếng cười lạnh ngắn ngủi.

"Có ý gì? Cậu sợ tôi?"
"Em không biết....Lòng em rất hoảng, rất sợ hãi! Trí Viễn ca, em không biết làm sao! Vừa rồi lướt qua nhanh như vậy, giống như đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng em không nhớ nổi một chút nào....Trí Viễn ca, rốt cuộc cái này là làm sao vậy?"
Ninh Trí Viễn khẽ nhướng mày.

Ngón tay lại cọ lên má Lâm Lộc lần nữa.

"Thật sự không nhớ nổi một chút gì sao?"
Lần này, Lâm Lộc dùng hết toàn bộ lực ý chí, không né tránh hắn.

Hai mắt cậu đỏ hồng gật gật đầu.

Ninh Trí Viễn nhìn cậu chằm chằm, lộ ra một nét tươi cười làm người nhìn thấy không thể nào hiểu nổi.

"Không có gì.

Té xỉu mà thôi, lại ngủ rất lâu.

Không có chuyện gì ghê gớm xảy ra, nghĩ không ra thì nghĩ không ra vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.