Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Bức Lâm Lộc đến đường cùng! Đến lúc đó, Trang đại thiếu lại ra mặt, giống như người trời hạ phàm giải quyết ông chủ Vương, hắn còn có thể không đi thuận theo sao?
Thu phục người Trang đại thiếu muốn, chính mình cũng có thể vớt được ích lợi.
Càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ, trong đầu giám đốc Trương là chủ ý ngoan độc, trên mặt lại rất ân cần.
Đầy mặt hắn là vẻ tươi cười, nói với ông chủ Vương.
"Ông chủ Vương, Lâm Lộc vì chờ ngài, cố ý chọn một phòng thay đồ không có người, một mình chờ ở bên trong.
Ở bên kia, đến, mời ngài......"
Một trước một sau, đi đến phòng.
Rất nhanh, hai người đã dừng bước chân trước phòng thay quần áo.
"Lại ở đây.
Ông chủ Vương, ngài và Lâm Lộc từ từ nói chuyện! Thời gian cũng đủ, làm cái gì cũng được!"
Nói cũng đến mức này, ông chủ Vương bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt cười đáng khinh, còn nhịn không được chà xát hai tay.
Giám đốc Trương vừa đi, hắn lập tức ưỡn ngực, gấp không chờ nổi mà đẩy cửa đi vào.
"Là ai?"
Lâm Lộc mới thay quần áo được một nửa, đột nhiên nghe được phía sau mở cửa phòng.
Nhưng đây phòng thay đồ cá nhân, tại sao có người xông vào?
Lâm Lộc quay đầu lại, lại nhìn thấy ông chủ Vương đứng ở cửa, trong tay cầm bó hoa hồng bị mình cự tuyệt.
Cậu sửng sốt, lại nhìn thấy ông chủ Vương đi về phía trước một bước, trực tiếp vào cửa.
"Ông chủ Vương, sao ngài lại tới đây? Tôi còn đang thay quần áo......"
Mới nói một câu, đồng tử Lâm Lộc chợt co rụt lại -- Ngoài cửa có người đóng cửa, đưa hai người vào một căn phòng đơn độc!
Dự cảm điềm xấu lập tức nảy lên trong lòng.
Lại còn một nửa vũ phục chưa thay xong, Lâm Lộc kéo khóa kéo lên, lui về phía sau một bước, đề phòng nhìn về phía ông chủ Vương.
"Ngài có chuyện gì? Hiện tại là thời gian cá nhân, tôi không thuận tiện.
Có thể đợi lát nữa đến đại sảnh hãy nói?"
Vừa nói nói, cậu vừa nhẹ nhàng dịch bước chân, muốn đi về phía cửa phòng.
Lại không nghĩ rằng, chỗ cửa phòng lại truyền đến một tiếng cạch cạch.
Hình như có người ở bên ngoài khóa cửa lại, khóa chết cậu và ông chủ Vương ở trong phòng.
Mồ hôi lạnh sau lưng Lâm Lộc lập tức xông ra.
Cậu biết, loại khóa cửa này nếu như bị khóa chết, trừ khi mở cửa từ bên ngoài, hoặc là phá hư toàn bộ khóa, nếu không căn bản không có khả năng mở ra!
Ngoài cửa là ai? Vì sao muốn làm như vậy? Có phải hay hắn cấu kết với ông chủ Vương không -- Ông chủ Vương đột nhiên đến đây, rốt cuộc muốn làm cái gì?!
..............!
Ngoài cửa.
Sau khi gám đốc Trương khóa cửa lại, lại ghé vào cửa, cười tủm tỉm nghe động tĩnh.
Cho đến khi phòng thay quần im lặng, ẩn ẩn truyền đến kêu sợ hãi và âm thanh chống đẩy xé rách, hắn mới vừa lòng mà ngồi dậy.
"Lúc này, cho dù ngươi muốn chạy, cũng đừng nghĩ chạy thoát."
Vừa nói, hắn vừa rời đi.
Lại ở phía sau hắn, đột nhiên truyền đến một tiếng vang nặng nề -- Tựa hồ có người đánh ầm ầm vào cửa, liều mạng muốn mở cửa phòng.
Nghe được tiếng khóa cửa phòng, lông tơ sau lưng Lâm Lộc dựng lên.
Cậu banh thẳng thân thể, nhìn chằm chằm bước chân của ông chủ Vương, tựa như nhìn một con rắn độc đang bò đến.
"Ha ha, Tiểu Lâm Lộc, ngươi thật là quá đáng yêu.
Làm gì căng thẳng như vậy?"
Giống như ông chủ Vương lại hiểu lầm cậu đề phòng, cười nói.
"Nhìn xem biểu tình này của ngươi, thẹn thùng sao? Đến đây, cười một cái -- Nếu không, ta còn tưởng rằng ngươi không chào đón ta!"
Nói xong mấy câu, ông chủ Vương đã tiến đến trước mặt Lâm Lộc.
"Lúc trước đều ở trên đài xem ngươi, thế nhưng không biết làn da ngươi tốt như vậy.
Vừa mềm vừa trắng, da như trứng gà vậy.
Lâm Lộc à, người ngươi như vậy, trời sinh không nên chịu khổ.
Lại thiếu người biết nóng biết lạnh thương ngươi! Có phải không?"
Ánh mắt mị mị quét ở trên người Lâm Lộc, tựa như một con rắn độc nhão nhão lè lưỡi liếm lên, làm da đầu Lâm Lộc tê dại.
.