Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 121: Tại Sao Lại Dính Vào Loại Chuyện Này





"Tiểu Ngạo, cậu đừng nhúc nhích......Tôi ôm cậu không được, Tiểu Ngạo!"
Tiểu Ngạo trầm mặc giãy giụa, tựa như con thú nhỏ không chịu đầu hàng.

Lâm Lộc dùng toàn lực mới có thể bảo vệ hắn khỏi ẩu đả của ông chủ Vương.
Hai người dán sát ở bên nhau, thân mình cong lại như hai con tôm chật vật.

Trang phục múa mỏng tang tạo thành nếp uốn, máu lại thành một đường tinh tế, từ mũi Tiểu Ngạo đang thở dốc hồng hộc chảy xuống.
Dưới chân hai người, đã tạo thành một vũng máu nhỏ.

Chiếu vào trong ánh mắt Lâm Lộc, làm trong lòng cậu càng ngày càng hoảng.
Cậu không màng tất cả mà mở miệng.
"Cậu đừng tránh, cậu nghe tôi nói! Cậu không phải loại người như hắn nói......Không phải kỹ nữ, tôi biết! Tiểu Ngạo, tôi không cần phòng thay quần áo riêng, Trang đại thiếu căn bản là không quen biết tôi, chúng tôi chưa thấy mặt nhau qua, chưa nói chuyện, hắn càng không thể có nửa phần hảo cảm đối với tôi!"
Thân thể Tiểu Ngạo hạ xuống, động tác giãy giụa cũng không mạnh bạo như vậy nữa.

Lâm Lộc nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn dùng sức ôm chặt hắn như cũ.
"Tôi không liên quan một chút gì đến hắn, một chút cũng không có......Tiểu Ngạo, là thật sự! Về sau cũng sẽ không có! Tôi không quen biết hắn, hắn cũng không thích tôi!"
Tiểu Ngạo ngừng giãy giụa.

Hắn vẫn cúi đầu như cũ, máu dọc theo chóp mũi nhỏ giọt trên mặt đất.
"......Tại sao anh?"
Giọng nói hắn rất trầm thấp.
"Anh ấy dựa vào cái gì sẽ không thích anh, anh xinh đẹp như vậy, có khí chất như vậy.

Chúng ta đều là gà mái tục diễm, chỉ có anh mới là thiên nga."
"Không có, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn! Không phải!"
"Anh biết cái gì? Những tên đàn ông đó, tôi rõ ràng nhất.

Bọn họ thích đạp hư loại người sạch sẽ như anh, sau đó lại chỉ vào mũi mắng anh là kỹ nữ.

Người giống như tôi, bọn họ đạp hư cũng chướng mắt."
Cười nhẹ một tiếng, như là áp lực thống khổ thật lớn.

Tiểu Ngạo đẩy Lâm Lộc ra đứng dậy.

Hắn duỗi tay lau lau máu trên mặt, tầm mắt lướt qua ông chủ Vương lão, nhanh chóng nhìn về phía đại sảnh.
Mới vừa rồi hỗn loạn kinh động tới không ít người, cửa bên hành lang chất đầy người xem trò vui.


Nhưng bọn họ đều nhìn ra, một bên là khách nhân vung tiền như rác, bên kia lại là diễn viên múa thoát y đê tiện.
Khách nhân, đó là tiêu tiền tới tìm việc vui.

Những diễn viên múa này trong mắt bọn họ đều là đồ chơi —— Hoặc là, nói trắng ra một chút, đó đều là kỹ nữ.
Đánh mấy tên kỹ nữ, tính đánh người sao? Chỉ cần không đánh chết, kia cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Cho nên những vị khách khác thấy rõ ràng tình huống này, ngược lại khí định thần nhàn.

Bọn họ chẳng những mặc kệ, còn mặt đầy hài hước, bên môi mang theo nhẹ nhàng cười.

Có người còn bưng ly rượu, nhìn trò khôi hài trước mắt, thích ý uống một ngụm rượu.
Ở trong đám người xem diễn này, Tiểu Ngạo đang tìm một người.
Hắn biết, hôm nay Trang đại thiếu sẽ đến Dạ Mị.
Bị trúng vài cái cái tát, trước mắt Tiểu Ngạo có hơi mơ hồ.

Hắn không nhìn thấy bóng dáng của người kia.

Nhưng hắn có một loại cảm giác, người kia lại ở trong một góc nào đó nhìn hắn chăm chú.
Nhưng hắn không có ra mặt, càng không nói giúp cho mình một câu.
—— Nếu là mình sắp chết, anh ấy sẽ đến cứu chính mình sao?
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tiểu Ngạo.
—— Hay là nói, kỹ nữ vô tình, ân khách cũng không nghĩa.

Anh ấy nhìn mình bị người đánh chết, cũng sẽ không chớp mắt?
Nhiễm máu trên mặt, thế nhưng hiện lên vẻ tươi cười hoảng hốt.

Tiểu Ngạo thu hồi tầm mắt, đột nhiên phun ra một nước miếng mang theo máu về phía ông chủ Vương.
Nháy mắt đám người xem náo nhiệt đều im lặng, tiếp theo chính là một trận nghị luận ầm ầm —— Tên kỹ nữ này có phải điên rồi không? Cũng dám khiêu khích khách nhân?
Làm như vậy, sợ rằng hắn thật sự phải bị người đánh chết!
Quả nhiên, ông chủ Vương hoàn toàn bị chọc giận.
"Cái tên thiếu thao tìm chết!"
Nổi giận gầm lên một tiếng, ông chủ Vương cầm một bình hoa trên bàn, đập lên đầu Tiểu Ngạo!
"Đừng! Tiểu Ngạo!"
Lâm Lộc kinh hoảng hô lên một tiếng, lại nhào qua lần nữa.

Nhưng lúc này, Tiểu Ngạo lại gắt gao đè cánh tay Lâm Lộc, áp cậu và chính mình ở trên tường.
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tào khoản w//a//t//t//p//a//d VyLeThuy4.

Còn lại đều là reup.)
Hắn trực tiếp đối mặt đón bình hoa nặng nề nện xuống đầu, cùng khả năng tùy theo sống chết.
Một tiếng kinh hô bên tai, Lâm Lộc hỗn loạn kêu thảm.

Đôi mắt Tiểu Ngạo lại không chớp mắt một chút, nội tâm cũng cực kỳ bình tĩnh, thậm chí sinh ra vài phần tò mò.
—— Trang đại thiếu, trong lòng anh, rốt cuộc xem em là gì?
—— Rất nhanh em sẽ bị người đánh chết.
—— Anh sẽ đến cứu em sao?
—— Nếu anh đã đến rồi.

Mạng em, chính là của anh.
—— Nếu anh không tới......Giữ lại mạng này, cũng không có gì ý nghĩa gì.
Bình hoa nghênh diện nện xuống, cơ hồ mang theo tàn ảnh.

Tiểu Ngạo lại mở to hai mắt đón nhận.
Nháy mắt ngay lúc này, một bàn tay chặt chẽ nắm lấy bình hoa, ngừng ở trên đỉnh đầu hắn.

Trước mắt là khớp xương tay rõ ràng, ngón tay dài mà cân xứng.

Nhìn không ra hắn đang dùng sức.

Nhưng bình hoa lại giằng co giữa không trung, không thể mảy may động đậy.
Cách cái tay kia, Tiểu Ngạo có thể nhìn thấy gương mặt dữ tợn của ông chủ Vương ở phía đối diện, trên trán đều nổi lên gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt.
Nhìn ra được, hắn liều mạng toàn lực tưởng cướp lấy bình hoa kia, lại bất di bất dịch! Hắn sắp tức điên rồi, nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng, nhe răng trợn mắt thấy một hàm răng vàng.
"Ngươi mẹ nó......"
Tức muốn hộc máu muốn mắng một câu, thần sắc người tới lạnh lùng, hung hăng giơ một chân lên đá qua! Lần này vừa tàn nhẫn vừa chuẩn, nhìn ra được đã luyện qua.

Mu bàn chân đạp ở trên mặt ông chủ Vương, toàn bộ gương mặt hắn cũng bị đá đến thay đổi hình dạng, nghiêng đầu qua một bên.
Đồng thời trong không trung xẹt qua một đường cong, còn có một cái răng mang theo máu.
Không nói một câu nào, người tới thu chân lại.

Giống như mới vừa rồi dùng một chân đá ông chủ Vương đến răng bay ra ngoài, với hắn mà nói cùng lắm chỉ là thuận tay, không tốn sức chút nào.
Người xung quang kinh ngạc hô lên, hắn lại không chút hoang mang mà cầm bình hoa lên, để lại vị trí vốn có.
Cổ tay áo sơ mi bằng phẳng.

Giơ tay, mặt đồng hồ bị ánh đèn hành lang chiếu vào, lóe lên ánh sáng chớp động.
"Trí Viễn ca?"

Phía sau, tiếng kêu gọi kinh ngạc của Lâm Lộc truyền đến.
Tiểu Ngạo đứng tại chỗ, rũ đầu như cũ, chậm rãi thở ra một hơi.
Mới vừa rồi hắn vẫn luôn không dám ngẩng đầu lên.

Tựa hồ không xác định, lại tất cả chỉ còn tồn tại một tia hy vọng —— Hắn chỉ thấy âu phục giày da, không thấy được giọng nói và tướng mạo của người tới.

Cho nên trong một vạn khả năng, là người hắn tâm niệm niệm đã tới.
Đáng tiếc một tiếng "Trí Viễn ca" này, hoàn toàn đánh vỡ lời nói dối hắn tựa lừa mình.
—— Hắn thiếu chút nữa đã chết.
—— Người kia, quả nhiên không tới cứu hắn.
Tuy rằng rũ đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thấy người đàn ông ở phía trước đi về phía sau mình.

Giọng nói từ tính trầm ổn vang lên, mang theo chút nghiêm khắc.
"Cậu bị thương?"
"Cái gì?"
Lâm Lộc kinh ngạc chớp mắt cái, đột nhiên dường như tỉnh ngộ giải thích nói.
"Không phải máu của em.

Trí xa ca, là Tiểu Ngạo! Cậu ấy vì giúp em, bị ông chủ Vương đánh bị thương, mũi vẫn luôn chảy máu."
Để phục vụ cho biểu diễn, vũ phục gắn rất nhiều vật trang trí, động một cái sẽ phát ra âm thanh.

Tiểu Ngạo cảm giác được có người ôm lấy mình từ phía sau, tựa hồ mềm nhẹ muốn nâng mặt mình lên.

Tiểu Ngạo lại không có nửa điểm muốn phối hợp.

Hắn quật cường quay mặt về phía tường.
"Trí Viễn ca, anh mang theo khăn tay không?"
"Tự mình lấy."
Lâm Lộc nói muốn khăn tay, người đàn ông kia nói với cậu "Tự mình lấy" —— Tiểu Ngạo lăn lộn ở Dạ Mị lâu như vậy, cái gì chưa thấy qua? Trong lòng hắn rất rõ ràng, không phải cực kỳ thân mật, có ông chủ lớn nào sẽ để cho tiểu tình nhân tùy tiện đụng vào đồ của mình?
Tơ lụa cọ qua sườn mặt.

Xúc cảm mềm mại, Tiểu Ngạo có thể cảm giác được, đây là khăn tay tơ lụa thượng hạng.

Tiểu Ngạo rũ mắt, nhìn thấy Lâm Lộc rất cẩn thận lay mặt giúp mình, khăn tay di chuyển, lơ đãng lộ ra một cái logo.
Pha trộn ở Dạ Mị lâu như vậy, đương nhiên Tiểu Ngạo biết những nhãn hàng xa xỉ.

Hắn nhìn ra được, này khăn tay đến từ một nhãn hàng cao cấp được làm bằng tay, một cái nhỏ một cũng bán giá gần vạn.
Nhiễm vết máu, khăn tay cũng chỉ có thể vứt bỏ đi.

Đồ vật quý như vậy, người đàn ông kia lại hoàn toàn không để bụng.
Tiểu Ngạo cắn môi cười một tiếng, nước mắt nỏng bỏng theo gương mặt lăn xuống.

Cách hai hàng nước ắt mơ hồ đẫm lệ, vẫn nhìn thấy tay Lâm Lộc run lên như cũ.
"Tiểu Ngạo, cậu không sao chứ? Như thế nào, có phải rất đau không?"
"Không đau."
"Vậy cậu khóc cái gì?"
"Ghen ghét anh đó.

Ghen ghét đến muốn mạng, hận đến nước mắt cũng chảy ra.

Vì sao anh có thể tìm được người đàn ông như vậy, chịu ra mặt cho anh, còn đuổi theo che chở cho anh? Tôi hận! Ghen ghét đến muốn điên rồi! Anh lo cho tôi làm gì? Cần anh lau máu cho tôi? Đã sớm nói qua tôi không phải người tốt lành gì, anh còn quan tâm tôi cái gì?!"
"Cậu là người tốt, tôi biết.

Vừa rồi cậu đã cứu tôi —— Cậu vốn dĩ có thể mặc kệ tôi."
"Tôi chính là kỹ nữ hạ tiện......"
"Cậu không phải.

Cậu không tiện một chút nào.

Tôi thật sự biết."
Giọng nói Lâm Lộc rất nhẹ, nhưng mà rất kiên định.

Tiểu Ngạo không có động tĩnh.

Hắn cúi đầu, nước mắt hòa với máu chảy xuống mặt.
Lâm Lộc cuống quít lau giúp hắn, lại lau như thế nào cũng không sạch.
Lâm Lộc nghĩ, hắn thật sự rất thích Trang đại thiếu kia đi?
Nhưng mà người kia cũng thích hắn sao?
Lúc trước giám đốc Trương đã nói qua, Trang đại thiếu cũng ở Dạ Mị.

Vừa rồi náo loạn lớn như vậy, hắn không nghe nói sao? Vì sao hắn không xuất hiện giúp Tiểu Ngạo?
Lâm Lộc cũng không biết lòng người khó dò.

Cậu lấy thiện ý đãi nhân, lại cho rằng mỗi người đều nên giống như cậu.


Nếu là có người đối tốt với cậu một phần, Lâm Lộc cũng phải đáp lại mười phần.

Làm sao cậu có thể nghĩ đến, thế nhưng còn có người luôn luôn tổn thương người yêu chính mình, làm tới vui vẻ?
"Tiểu Ngạo, cậu đừng khóc.

Rất đau sao?"
Nhìn hắn khóc đến thương tâm như vậy, Lâm Lộc thử thăm dò nắm tay hắn.

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Ngạo vẫn là đấy ra, nhưng Lâm Lộc không nhụt chí, lại nắm lên lần nữa.

Rất nhanh, Tiểu Ngạo lại không hề phản kháng, trở tay cầm tay Lâm Lộc.
Tay hai người chặt chẽ ở bên nhau, Lâm Lộc có thể cảm giác được Tiểu Ngạo run rẩy.
—— Kỳ thật vốn dĩ Tiểu Ngạo không muốn khóc.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại không có tiền đồ như vậy.
Có lẽ là bởi vì hắn đã làm một cuộc đánh cược, dùng chính mình tính mạng mình cược.
Hắn không chết.

Nhưng hắn vẫn thua.
Người kia, cuối cùng cũng không xuất hiện.
..................
"Đi thôi."
Người nói chuyện là Ninh Trí Viễn.

Lâm Lộc có hơi do dự, cậu nhìn nhìn Tiểu Ngạo.

Xin ủng hộ chúng tôi tại == ТRUMtruy en.

M E ==
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà gì hết.

Hắn là hắn, cậu là cậu.

Chuyện của hắn chính hắn tự xử lý."
Ninh Trí Viễn kéo Lâm Lộc đến bên ngưòi mình, cúi đầu chỉnh chỉnh mặt cậu.

Sau đó vươn tay, ngón cái sờ soạng lau đi vài vết máu trên mặt cậu.
"Tại sao lại dính đến loại này ẩu đả này? Lần sau không được."
Sắc mặt Ninh Trí Viễn không vui, nhưng ngữ khí vẫn tính kiên nhẫn.

Hắn xoa xoa đầu tóc Lâm Lộc.
"Không phải cậu nói chỉ tới nơi này múa sao? Còn kết giao bạn bè? Cũng không nhìn xem ở đây là người nào.

Loại người này, tốt nhất cậu đừng đến gần."
Vốn dĩ ngón tay Tiểu Ngạo đang nằm trong lòng bàn tay Lâm Lộc, như là một đuôi cá im lặng.

Đột nhiên, thân thể con cá cứng đờ, tựa như sinh ra đối nghịch.

Giây tiếp theo, tay Lâm Lộc đột nhiên bị hất ra, đập vào tường.
"Ô!"
Xương ngón tay nện ở trên đã cẩm thạch, làm xanh bầm khớp xương.
"Đau quá......Tiểu Ngạo, cậu làm gì?"
"Tên đàn ông của anh nói anh không được lo cho tôi, anh nghe không hiểu sao?!"
Đột nhiên rống lên một câu, Tiểu Ngạo đẩy Lâm Lộc ra.

Sức lực quá lớn, Lâm Lộc lảo đảo vài bước thiếu chút nữa té ngã.
Nhưng Ninh Trí Viễn vững vàng tiếp được cậu.
"Ai cho ngươi chạm vào cậu ta?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.