Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 139: Vận Mệnh Đan Chéo Đường Mòn





Mênh mang trong bóng đêm, Lâm Lộc nhanh chóng chạy tới trạm xe buýt, hai tay chống đầu gối, không ngừng thở dốc.

Chân rất đau, nhưng cậu lại không để ý chút nào.

Rất kỳ quái, lại lần nữa gặp được tên biến thái không khác lắm so với Lệ Hàng, hẳn là cậu phải rất sợ hãi mới đúng.

Nhưng cậu không những không sợ, trong lòng lại cảm thấy có chút thống khoái.

Nếu Ninh Trí Viễn biết mình cãi nhau với người khác, có phải sẽ rất kinh ngạc không.....!
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Lộc.

Lâm Lộc dùng sức lắc đầu, xua tan ý nghĩ đó đi.

Di động đột nhiên vang lên.

Lâm Lộc mới bắt máy, giọng nói tức muốn hộc máu của ông chủ Dạ Mị đã truyền đến.

"Lâm Lộc! Ngươi quay về cho ta ngay lập tức, xin lỗi Trang đại thiếu! Nếu không, về sau ngươi cũng đừng tới đây nữa! Cũng đừng nghĩ có thể múa ở câu lạc bộ khác, ta nói được thì làm được!"
"Ông chủ, thật sự xin lỗi.

Nhưng mà tôi...."
"Đm đừng nói nhảm nữa! Ngươi có quay về hay không?!"
Đúng lúc này, một chiếc xe buýt ngừng ở trước mặt Lâm Lộc.

Tài xế mở cửa, nghiêng đầu nhìn cậu.

Lâm Lộc nhìn nhìn tài xế, lại nhìn điện thoại.

Tài xế kia rõ ràng có hơi không kiên nhẫn, dùng sức ấn còi xe.

"Có lên xe không? Không đi thì tránh ra, tôi còn có việc, không rảnh lãng phí thời gian với cậu!"
Lâm Lộc sửng sốt một chút, đột nhiên cười.

Cậu quyết đoán dẫm lên bậc thang, bước lên xe buýt.

Tài xế cạch một tiếng đóng cửa xe lại, đưa cậu chạy về phía trước.

"Lâm Lộc! Ngươi mẹ nó...."
"Thật xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ sẽ quay về.

Cảm ơn ông mấy ngày nay đã chiếu cố.


Nhưng tôi còn có việc, không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa....Tôi phải đi, ông chủ tạm biệt!"
Một hơi nói xong, Lâm Lộc nhanh chóng tắt di động, rút sim ra.

Sau đó cậu mở cửa sổ xe ra, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.

Xe đã đi được nửa quảng trường, đã không nhìn thấy bóng dáng vàng son ngập trời của Dạ Mị nữa.

Gió từ ngoài cửa thổi vào, có hơi lạnh.

Nhưng Lâm Lộc lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng.

Tựa như lấy đồ vật nặng trĩu gì đó ra khỏi lòng.

Dường như nhiều năm trôi qua cậu mới phát giác, thì ra chính mình cũng có quyền nói "Không".

Không riêng gì đối với Ninh Trí Viễn, mà là đối với mọi người -- Những người có ý nghĩ khinh thường cậu, áp bách cậu, người áp bức máu thịt cậu để thỏa mãn dục vọng của chính mình.

Gió cứ lạnh lẽo như vậy thổi vào mặt Lâm Lộc, làm cậu càng ngày càng thanh tỉnh.

Xe buýt tiếp tục đi về phía trước.

Nhanh chóng đến ngã tư, xa xa có thể nhìn thấy tháp hoa giữa trời cao ngất của học viện đế quốc.

Lâm Lộc xuống xe, gió lạnh thổi vào bóng đêm thật lâu.

Cậu lại đi rất nhanh, cũng rất gấp, nhưng vẫn là nửa tiếng sau mới đến nhà nghỉ nhỏ.

Vẫn là bộ dáng giống sáng nay trước khi cậu vội vàng chạy ra cửa.

Quầy hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, giấy rơi đầy đất.

Ống nghe điện thoại rơi ở giữa không trung, phát ra âm thanh tút tút.

Lâm Lộc cất ống nghe lại vị trí cũ, gom lại những tờ giấy đặt lên mặt bàn.

Tinh thần cậu đã hết sức mệt mỏi, cũng không tắm rửa, cứ như vậy nằm lên chiếc giường lạnh băng ngủ say.

Ngày hôm sau, lúc Lâm Lộc mở mắt, trời vẫn chưa sáng.

Cậu không muốn ăn uống, cũng không có sức lực làm cơm sáng, bụng trống không ra ngoài.

Sim điện thoại đã ném ra cửa sổ xe buýt.

Lâm Lộc nhìn quanh bốn phía, tìm được một buồng điện thoại công cộng cũ nát.

Mới rảo bước đi đến, Lâm Lộc cảm giác được một trận choáng váng.

Tối qua Lâm Lộc ngủ không được ngon lắm.

Những cảnh tượng kỳ quái trong mơi, xuất hiện gương mặt vặn vẹo của Trang Thần và Lệ Hàng, bọn họ cười dữ tợn trêu đùa cậu.

Tựa như có một bóng ma thật lớn đang đuổi theo cậu, trong mơ cũng khiến cậu mệt mỏi đến suy sụp tinh thần.

Sáng sớm khi cậu mở cửa ra, cảm giác như là rơi từ trên cao xuống.

Cậu biết, đây là tác dụng của thuốc bị ép nuốt xuống đêm qua.

"Lâm Lộc."
Đột nhiên xuất hiện một tiếng gọi trầm thấp bên tai.

Đây là giọng nói của Ninh Trí Viễn.

"Cậu không nên phản bội tôi...."
- - Em không có!
Gầm nhẹ một tiếng, Lâm Lộc bỗng nhiên ngẩng đầu.

Làm gì có Ninh Trí Viễn nào? Buồng điện thoại nhỏ hẹp vẫn chỉ có mình cậu như cũ.

Lại là ảo giác.

Lần trước tìm được đường thoát khỏi Lệ Hàng, bác sĩ đã nói, thuốc này rất có ảnh hưởng đén tinh thần.

Sẽ sinh ra ảo giác, làm người ta không phân biệt rõ là đang hiện thực hay là trong mơ.

Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó.

Lại không nghĩ rằng, ở trong ảo giác, cậu cũng không thể thoát khỏi bóng dáng của Ninh Trí Viễn.

Lâm Lộc dùng sức lắc lắc đầu, đuổi Ninh Trí Viễn ra khỏi tâm trí.

Nhưng mà vô dụng.

Cậu vẫn nghe được giọng nói của Ninh Trí Viễn, chợt gần chợt xa mà vang lên.

- - "Cái loại phế vậy như cậu...."

- - "Tại sao còn chưa cút?"
- - "Cậu có thể gọi tôi là Trí Viễn ca...."
- - "Cậu ở khoa vũ đạo? Khi nào thì biểu diễn? Tôi sẽ đi cổ vũ....."-
- - "Đây là tiền tiêu vặt tôi cho cậu.

Có cần hay không là chuyện của cậu.

Có cho hay không, là chuyện của tôi...."
- - "Cậu chính là phế vật! Phế vật!"
Ô! Che miệng lại, Lâm Lộc muốn nôn lên từng đợt.

Cậu cuộn thân mình mềm nhũn lại, một tay chống ở buồng điện thoại bằng kính.

Hô hấp thở phì phò, trước mặt biến thành màu đen.

Trong bóng đêm lại có hình ảnh mơ hồ đong đưa.

Trong một mảnh tối đen, cậu bị ấn ở trên giường.

Cả người ướt mồ hôi dính nhớp, làm thế nào cũng không tránh thoát được! Tà dương ngoài cửa sổ sát đất đỏ như máu, mặt trời thật lớn ánh hồng nửa căn phòng! Sau lưng truyền đến từng trận đau nhức, Lâm Lộc hét lên một tiếng, mất đi ý thức.

............!
Mở hai mắt ra lần nữa, Lâm Lộc phát hiện mình đang nằm trên mặt đất lạnh băng trong buồng điện thoại.

Không gian quá nhỏ, tay chân đều có tư thế vặn vẹo kỳ quái, xương cổ tay đau nhức.

Cậu chật vật bò dậy.

Cậu thấy được gương mặt của mình trên buồng điện thoại thủy tinh.

Tái nhợt, sợ hãi, đầu tóc ướt mồ hôi dính ở trên trán.

Cách đó không xa, một người qua đường đi ngang qua, ném cho cậu một cái nhìn nghi hoặc.

Là ảo giác sao?
Trực giác nói cho cậu biết, đây không phải là ảo giác! Đây là ký ức khủng bố ngày đó xuất hiện lại!
Cho nên, là ký ức lúc trước bị Lệ Hàng xâm phạm sao?
Nhưng cậu nhớ rõ ràng, lúc Lệ Hàng thi bạo cậu ở phòng quán bar kia, căn bản không có cửa sổ! Cho nên cửa sổ cao lớn sát đất kia, rốt cuộc là ở đâu?
Người sau lưng kia là ai?
Là ảo giác? Hay là sự thật chân chính đã từng phát sinh?
Hít sâu một hơi.

Lâm Lộc xoa xoa mặt.

Vừa rồi ra quá nhiều mồ hôi lạnh đã làm ướt áo sơ mi của cậu.

Cậu bắt đầu cảm thấy lạnh, run lên.

Cậu còn nhớ mục đích của mình.

Là vì xin giúp đỡ, vì vay tiền.

Có thể tìm ai bây giờ?
Xuyên qua lớp kính buồng pha lên, có thể nhìn thấy rõ tổng bộ tập đoàn Ninh thị cách đó không xa.

Cũng không biết vì sao, nhìn thấy tầng cao nhất kia, nghĩ đó là văn phòng của Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc không rét mà run!
Cậu đột nhiên nhớ tới, văn phòng kia có cửa sổ sát đất.....!
Không, không được nghĩ loạn! Trí Viễn ca là như thế nào chứ, cũng không làm ra loại chuyện này đi? Chuyện như vậy....Ngoại trừ loại biến thái như Trang Thần và Lệ Hàng, ai có thể hạ thủ được?
Nhưng trong lòng Lâm Lộc vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.

Cậu cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa.

Tay run run cầm lấy ống nghe.

Vài tiếng vang linh tinh, bên phía đối diện truyền đến một giọng nói nhàn nhạt "Xin chào?"
Lâm Lộc hé miệng, lại phát hiện cổ họng mình đau rát.

Nhưng cậu vẫn cố miễn cường nói một câu.

"Mẹ, là con.

Con là Lâm Lộc."
"Tiểu Lộc?"
Từ Thu Quân có hơi kinh ngạc.

Đương nhiên, không phải là bà không muốn tình tình huống của Lâm Lộc.

Dù sao cũng chính là con trai mình, nghe được cậu bị Ninh Trí Viễn đuổi ra ngoài, lại khóc đến tê tâm liệt phế, ít nhiều bà vẫn hơi lo lắng.

Nhưng lúc sau, lại nhận được mệnh lệnh của Ninh Trí Viễn, kêu bà thu mua cổ phiếu của Lâm thị ở bốn phía.

Đây chính là đại sự liên quan đến vinh hoa phú quý nửa đời sau của bà! Chỉ cần có thể hoàn toàn đạp đổ được xí nghiệp Lâm thị, chộp chặt nó vào trong tay mình, còn sợ không lấy được tiền sao?
Bà toàn tâm nghĩ đến phú quý của chính mình, lại không rảnh lo cho Lâm Lộc.

Vốn định đợi mọi chuyện xong xuôi sẽ đi tìm con trai sau.


Lại không nghĩ rằng hơn một tháng rồi Lâm Lộc cũng không liên lạc với bà, lúc này lại gọi điện đến đây?
Nhưng hiện tại, bà đang ở phòng khách của đỉnh tầng tập đoàn Ninh thị.

Đây chính là thời khắc giao dịch quan trọng với Ninh thị, cả đời bà chỉ đợi một cơ hội như vậy! Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này chứ?
Hơn nữa Lâm Lộc ngoan như vậy.

Cho dù cậu tức giận, cuối cùng cũng sẽ thông cảm cho nỗi khổ của bà thôi.

Suy nghĩ của Từ Thu Quân bay đến thời điểm lúc ở xóm nghèo.

Khi đó, kim chủ của bà còn không cố định.

Vì để đảm bảo tiêu phí của mình, bà sắp xếp qua lại với nhiều người đàn ông một lúc, thường xuyên đi chính là đi một đêm, ném Lâm Lộc ở nhà một mình.

Có đôi khi về khuya, Lâm Lộc cũng sẽ giận dỗi, cuộn mình trốn ở trong chăn không chịu ra, ngay cả tiếng mẹ cũng không muốn kêu.

Nhưng nếu không để ý đến cậu, cậu cũng sẽ không náo loạn lên.

Ngay cả làm việc nhà nên làm, cũng không vì thế mà bỏ dở.

Chờ đến buổi tối, lúc bà muốn ra cửa lần nữa.

Mặc kệ cậu tức giận thế nào, cũng nhất định sẽ đến đây, dừng sức ôm chân Từ Thu Quân --
"Mẹ! Mẹ phải đi sao....Không được đi, mẹ ở cạnh con cả đêm được không?"
Từ Thu Quân đã từng thỏa mãn khẩn cầu của cậu, bỏ hẹn ở nhà chăm sóc cậu sao?
Bà không nhớ rõ.

Khi đó Lâm Lộc quá im lặng, mà tuổi bà còn quá trẻ -- Tuy rằng miễn cưỡng ứng phó được với nhiều đàn ông như vậy, nhưng cũng tốn không ít tinh lức, làm không được thành thạo.

Làm gì có thừa thời gian chú ý đến Lâm Lộc?
Cũng may cậu vẫn luôn ngoan như vậy, không có việc gì đáng ngại.

Cuối cùng lúc trưởng thành vẫn ngoan ngoãn, cũng hiếu thuận với bà.

Cho nên Từ Thu Quân vẫn rất vui mừng.

"Mẹ, con có chuyện muốn nhờ mẹ giúp, có thể chứ?"
Giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Lộc truyền đến, mang theo chút ý vị không rõ.

Nhưng Từ Thu Quân căn bản không chú ý đến -- ngoài cánh cửa kính của phòng họp có người đến gần.

Người nọ mặc một thân âu phục, khuôn mặt hiên ngang lạnh lùng, tựa hồ đúng là Ninh Trí Viễn.

Từ Thu Quân nhìn bóng dáng kia chằm chằm, tựa như nhìn thấy tiền đồ chói rực rỡ của mình.

"Mẹ, mẹ đang nghe sao?"
Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Lộc rất nhẹ, nghe được cảm xúc trầm xuống.

Từ Thu Quân nghe được trong lòng cũng có hơi khổ sở, cho nên giọng nói càng dịu dàng hơn.

"Tiểu Lộc à, hiện tại mẹ đang bận.

Hay là...."
Vừa nói, bà gật đầu theo bảng năng.

Cách cánh cửa kính trong suốt, bà nhìn thấy Ninh Trí Viễn đã bước đến bên tường cạnh cửa.

Gương mặt hắn góc cạch, không có biểu cảm gì.

Lúc bà có sắp buộc miệng thốt ta hai chữ "Tiểu Lộc", Ninh Trí Viễn dừng lại một chút, nhìn thoáng qua hướng mình!
Chẳng lẽ hắn còn.....Để ý Tiểu Lộc?
Ánh mắt Từ Thu Quân vừa động, lại làm bộ không có người đi ngang qua.

Lúc này Ninh Trí Viễn đã bước đến cửa, lẽ ra nên đẩy cửa bước vào.

Nhưng ngoài cửa lại không có động tĩnh gì.

- - Dường như là đứng yên tại chỗ? Như vậy lời của mình, hẳn là hắn đều nghe được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.