Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 142: Rời Khỏi Tay Tôi Cậu Cũng Đừng Nghĩ Lại Đi Nữa!





Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Lâm Lộc quay đầu đi, ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.

Ngay cả khi xe dừng cũng không phát hiện ra.

Cho đến khi trước mắt xuất hiện một cái bóng -- Là Ninh Trí Viễn kéo cửa xe ra.

"Xuống xe."
Lâm Lộc như mới tỉnh lại từ trong mộng.

"Ninh tiên sinh, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Trước tiên là đi mua quần."
"Cái gì?"
Lâm Lộc có cảm giác quá vở vẩn.

Cậu kháng nghị nói.

"Tôi có quần! Ninh tiên sinh, cái quần kia của tôi lại rất tốt, mời ngài trả quần lại cho tôi, sau đó để cho tôi xuống xe!"
"Câm miệng!"
Ninh Trí Viễn nhíu mày lại.

"Nếu là cậu trực tiếp đến văn phòng tôi, cởi hết toàn bộ cũng không có vấn đề gì.

Nhưng chỗ cậu chọn là chỗ nào? Thiên Hương Lâu, ở đối diện tổng bộ Ninh thị, mỗi ngày nhân viên đi ăn cơm không có một trăm người thì cũng có tám mươi -- Cậu làm cho tôi thành như vậy, cố ý làm cho tôi mất mặt? Hay là cậu muộ cứ thế này.

Trên quần cậu toàn là nước, chẳng lẽ tôi có thể mặc kệ sao?"
"Nhưng không phải tôi cố ý! Ninh tiên sinh, tôi chọn Thương Hương Lâu vì để gặp mẹ, lại không phải gặp anh...."
"Được rồi, dừng nói mấy lời vô nghĩa này đi."
"Tôi thật là...."
"Có chuyện muốn nói thì lên lầu nói.

Ở bãi đỗ xe chớ có chọc tôi bực mình."
"Nhưng tôi còn có việc Ninh tiên sinh! Tại sao anh nghe không hiểu lời tôi nói vậy? Tôi và mẹ có hẹn, anh để tôi đi được không!"
"Không để yên đúng không? Tôi nói cậu đợi lát nữa hãy nói!"
Giọng điệu của Ninh Trí Viễn đột nhiên nôn nóng.

"Còn nhớ thương đi? Cậu tính toán đi đâu? Không phải đạt được mục đích rồi sao, tôi cũng lộ diện.

Hôm nay tôi cho cậu cơ hội để nói, để cậu đề điều kiện một lần cho xong! Nhưng hiện tại thì ngậm miệng lại cho tôi, đừng có chọc tôi phiền lòng!"
Giọng nói hắn rất lớn đến làm Lâm Lộc khiếp sợ.

Sau khi phục hồi tinh thần, lại cảm thấy cực kỳ tức giận!
Nhưng nghĩ lại, Ninh Trí Viễn không nói lý cũng không phải ngày một ngày hai.


Trong lòng Lâm Lộc biết rõ ràng, nếu hắn mang theo loại khẩu khí này, tranh luận đến tận cùng cũng không có kết quả gì tốt.

"Nghe hiểu không? Ngẩn người cái gì?"
Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Lộc chằm chằm.

nhìn ra được có hơi nôn nóng.

Môi Lâm Lộc mấp máy vài lần cũng không biết nên nói gì cho tốt.Nhưng mà mấy ngày không gặp, đây là làm sao vậy? Nhìn chằm chằm như thế, giống như sợ cậu sẽ chạy mất.

Thật nghĩ không rõ.

Rõ ràng là chính miệng hắn nói, mình là đồ chơi của hắn, muốn ném thì ném, hắn căn bản không luyến tiếc nửa phần.

Bộ dáng mình đã hèn mọn đến mức này, nguyện ý ngoan ngoãn cút ra xa, không được xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.

Nhưng tại sao hắn còn không buông tha cho mình?
Lâm Lộc nhíu mày.

Nghĩ như vậy, trong lòng cậu rất không thoải mái.

Nhưng Ninh Trí Viễn đột nhiên khom lưng, mặt để sát vào trước mặt Lâm Lộc.

Lông mi Lâm Lộc run lên, trong không gian xe nhỏ hẹp, hai người càng dựa càng gần, chóp mũi cao ngất của Ninh Trí Viễn thiếu chút nữa đụng đến mặt cậu.

Lâm Lâm có thể cảm giác được hô hấp của Ninh Trí Viễn không đều, hơi thở đứt quãng phả ra ở giữa môi mình.

Thấy càng ngày càng gần Ninh Trí Viễn, cậu lắp bắp mở miệng.

"Ninh tiên sinh? Ngài....Ngài làm gì?"
Ninh Trí Viễn nhìn cậu chằm chằm.

Ánh mắt hắn tựa như một con sói đầu đàn, nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Tiếng nói chuyện lại rất trầm thấp.

"Lại loạn nữa, tôi sẽ không khách khí với cậu nữa đâu.

Ngoan ngoãn xuống xe với tôi, được không?"
"....."
"Hay là hiện tại cậu muốn nói điều kiện với tôi?"
"Điều kiện?"
"Muốn cái gì, nói nhanh lên.

Tùy ý nói, tôi không trách cậu.

Không muốn nói thì nhanh xuống xe!"
Lâm Lộc mờ mịt ngẩng đầu.

Điều kiện? Điều kiện gì? Chính hắn là người một hai phải đưa mình tới đây mà, cho dù có yêu cầu điều kiện gì cũng là hắn đề ra mới đúng.

Ép mình đi mua quần với hắn, còn đột nhiên hỏi mình có điều kiện gì.....Vì không mua quần nên không thể đàm phán với hắn được sao?
Nhưng mà Ninh Trí Viễn còn đang nhìn cậu chằm chằm.

Thấy cậu không nói lời nào, lại thúc giục.

"Không phải cậu thiếu tiền sao? Lần này muốn bao nhiêu tiền? Nói một con số đi."
"......"
Lâm Lộc sửng sốt.

Một câu này đúng là chọc tới uy hiếp của cậu.

Đúng vậy, cậu thiếu tiền.

Nếu không phải đường cùng, cậu cũng sẽ không cầu đến Từ Thu Quân -- Đương nhiên cậu biết, mẹ không làm chủ được Lâm thị.

Tiền thuốc men của Tiểu Mỹ tổng cộng lại mới đến tám mươi vạn, con số này đối với loại gia tộc như Lâm gia cũng không tính là nhiều.

Nhưng muốn bà gạt Lâm Kế Nghiệp lấy tiền, bà chịu sao? Cho dù có chịu, bà có thể làm được sao? Cho dù có thể, có phải cần qua mấy tuần không?
Bệnh tình của Tiểu Mỹ không thể chờ thêm được nữa.

Nhiều hơn một ngày, lại thêm một phần nguy hiểm.

Nhưng nếu Ninh Trí Viễn chịu hỗ trợ, tình huống sẽ hoàn toàn không giống vậy nữa.

Số tiền này thật sự sẽ được đặt sẵn tại chỗ.

Cắn môi, Lâm Lộc do dự.

Dường như Ninh Trí Viễn nhìn ra cậu do dự, ngược lại không hề nôn nóng.

Hắn cười một tiếng, khóe miệng gợi lên sự trào phúng.

Tựa như bởi vì kéo lại cục diện rất quen thuộc với hắn lần nữa, hình thức "Ra giá -- đàm phán", Ninh Trí Viễn cảm thấy mình nắm đằng chuôi.

Cho nên hắn không hề sốt ruột, ngược lại đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lâm Lộc chằm chằm.

Tay hắn vê một điếu thuốc lá ngậm ở giữa môi, tiếng bật lửa vang lên cái tách.

Khói nóng tràn ngập làm Lâm Lộc sặc đến ho khan.

"Khụ khụ khụ....Ninh tiên sinh, tôi....Tôi xác thật.....Khụ khụ....Ninh tiên sinh, anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?"

Nói ra lời này, trong lòng Lâm Lộc cảm thấy rất hổ thẹn, lòng bàn tay nắm chặt ra mồ hôi.

Cái này là gì chứ? Đã tách ra, không có quan hệ.

Nhưng lại còn mở miệng vay tiền hắn.

Những lời đã ra khỏi miệng, tâm trí cậu như bị đảo lộn, không màng gì nữa mà tiếp tục nói.

"Tám mươi vạn là được, tôi sẽ từ từ trả cho anh! Tuy rằng hiện tại tôi không có tiền, nhưng về sau tôi sẽ làm việc, trả lại số tiền nợ anh...."
"Chỉ tám mươi vạn? Chừng này là thỏa mãn?"
Ninh Trí Viễn chặn ngang lời cậu.

Lâm Lộc sửng sốt.

Tám mươi vạn, không nhiều lắm sao?
Chính mình hiện tại cũng không có công việc, còn phải làm việc vặt sống qua ngày.

Tám mươi vạn, đã rất cố hết sức.

Mượn càng nhiều, lại trả càng nhiều!
Huống chi, tám mươi vạn cũng đủ chi phí phẫu thuật cho Tiểu Mỹ, cũng có cả phí điều trị sau phẫu thuật.

Như vậy, Bình tỷ cũng không cần bán nhà nghỉ, mang theo con gái bị bệnh lưu lạc đầu đường.

Hai người có thể sinh sống tựa như trước đây.

Đương nhiên, nếu là Lâm Lộc đi thi đấu, thậm chí tính cả chi phí phẫu thuật vào, sợ là tám mươi vạn cũng không đủ.

Nhưng Lâm Lộc tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Một phương diện, cậu biết mình có năng lực mưu sinh, cùng lắm có thể miễn cưỡng sống tạm, có đồng vô đồng ra.

Muốn tích cóp tám mươi vạn trả lại cho Ninh Trí Viễn đã là cố hết sức, nếu là nhiều hơn thì thật sự chịu không nổi.

Về phương diện khác, cậu cũng cảm thấy, bệnh của Tiểu Mỹ là chuyện sống còn, cho nên cậu mới mặt dày mở miệng.

Nhưng chính mình......!
Tính cách cậu rất yếu đuối cũng rất vô dụng, cậu đều biết.

Nhưng điều này không có nghĩa là cậu không có chút tự tôn nào.

Sau khi trở thành phế vật bị đuổi ra khỏi nhà, lại quay đầu lại cầu người đuổi mình đi thương hại cho mình, cung kính đưa tiền cho, đi chữa bệnh?
Loại sự tình này, cậu thật sự không làm được.

Tình nguyện vất vả một chút, tiếp tục tự mình kiếm tiền.

Cậu cũng không muốn mở miệng mượn Ninh Trí Viễn thêm mấy chục vạn.

Cho nên cậu lắc đầu.

"Tám mươi vạn đã rất nhiều.

Nhiều hơn, tôi lại trả không được."
"Ha, khẩu khí rất lớn đó.

Tám mươi vạn còn không trả được, một tỷ cậu lại trả được?"
Ninh Trí Viễn lạnh lùng trào phúng.

"Lúc trước thời điểm cậu mở miệng, cũng không do dự như thế này."
Nháy mắt sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch.

Ninh Trí Viễn duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu.

"Được rồi, tôi cho cậu tám mươi vạn.

Đừng lãng phí thời gian.

Đi thôi, nhanh lên."
Mặt Lâm Lộc tái nhợt, đi theo Ninh Trí Viễn xuống xe.

Thực mau, bọn họ đi ra ngoài thang máy, trước mặt là một cái giếng trời thật rộng.

Bốn phía là tường thủy tinh cao ngất, bên trong điêu khắc khối đá cẩm thạch, cùng các đồ vật trang trí nghệ thuật.

Tròn giếng trời, cây cối cao lớn, bụi cây thấp thoáng, tiếng chim hót mơ hồ truyền đến.

Lâm Lộc nhận ra nơi này.

Đây là câu lạc bộ mua sắm giải trí ở ngoại ô thành phố.

Lúc trước, Ninh Trí Viễn cũng từng dẫn cậu tới đây vài lần.

Nơi này hoạt động theo hình thức hội viên, xem như một cửa hàng ra tay xa xỉ.

Câu lạc bộ đều hợp tác với những nhãn hàng nổi tiếng, ngoại trừ trưng bày những sản phẩm quý giá thu hút khách hàng nhất ở chỗ này, còn sẽ nhập thêm các mô hình cổ điển thời trung cổ,
trừ bỏ đem đương quý nhất hút hàng hàng hoá trưng bày ở chỗ này, còn sẽ vơ vét các loại trung cổ kinh điển khoản hình, bao gồm một ít phi thường tiểu chúng, những món hàng thượng đẳng khả ngộ bất khả cầu.

Vì để cho những khách hàng cao cấp có thể chọn lựa bất cứ thứ gì, không cần chờ hàng gửi về chứ đừng nói bay tới bay lui tìm một sản phẩm.

* Khả ngộ bất khả cầu (可遇不可求): có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mới có khả năng, cầu là cầu không được
Đương nhiên, giá cả hàng hóa ở đây cực kỳ đắt, chẳng những không hạ giá, mỗi năm còn phải trả phí dịch vụ cao ngất ngưởng.


Cho dù như thế, nơi này cũng là nơi mua sắm mà người như Ninh Trí Viễn chọn.

Rốt cuộc, đối với bọn họ mà nói, tiền cùng lắm chỉ là con số, nhưng thời gian của bọn họ lại quý giá hơn bất kỳ ai.

"Đi thôi, tùy tiện đi dạo."
Ninh Trí Viễn nói lời tùy ý.

Lâm Lộc không biết, biểu hiện của Ninh Trí Viễn không có gì ngoài bình tĩnh.

Hắn nhìn mặt Lâm Lộc, hô hấp cũng thở nhẹ.

Từ khi Lâm Lộc không từ mà biệt, hắn lại chưa từng có giấc ngủ ngon.

Đại hoàng tử bên kia cố tình ép sát từng bước, lại đến thời điểm mấu chốt tập đoàn Ninh thị liên kết hợp tác thương nghiệp.

Mỗi ngày, Ninh Trí Viễn bận đến trời đất u ám, người khác đều cho rằng sức lực hắn không có đáy, luôn có ánh mắt tinh tường, suy nghĩ sáng suốt.

Nhưng chỉ có chính hắn biết, mỗi đêm, hắn nằm ở trên giường, mệt đến cùng đau dục nứt, lại không có cách nào ngủ yên.

Hắn càng ngày càng thường xuyên nhớ tới Lâm Lộc.

Nhắm mắt lại, lúc nào cũng sẽ nhớ tới thời gian có thể ôm Lâm Lộc.

Khi đó hắn vừa mở mắt, lại nhìn thấy Lâm Lộc cuộn mình ở trong lồng ngực hắn, giống một con thiên nga im lặng.

Rũ chiếc cổ duyên dáng xuống, nhẹ nhàng rúc vào trong lồng ngực hắn.

Ngay cả độ cong của lông mi Lâm Lộc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng trong lòng ngực hắn trống không, cái gì cũng không có.

Thật sự rất kỳ quái.

Thời điểm ở bên cạnh Lâm Lộc, hắn bận đến mức không chú ý đến cậu.

Cho dù Lâm Lộc chủ động tới tìm hắn, hắn cũng có thể vì công việc mà kêu cậu ở văn phòng chờ hơn mười mấy giờ đồng hồ, cuối cùng lại không thấy mặt một chút.

Cho dù gặp mặt, phần lớn thời gian hắn cũng chỉ thô bạo phát tiết dục vọng.

Xong việc, dù khắp người Lâm Lộc còn đầy những vết đỏ chói nằm cuộn ở nơi đó, hắn cũng không quay đầu nhìn một cái, lo công việc của mình.

Hắn cho rằng hắn đã sớm không để bụng đến Lâm Lộc.

Cho nên trong lửa giận, hắn có thể trực tiếp đuổi Lâm Lộc ra ngoài.

Để Lâm Lộc ở bên ngoài mấy tháng, cũng không hỏi cậu sống thế nào, có gặp nguy hiểm gì không.

Hắn luôn có loại cảm giác -- Mặc kệ Lâm Lộc đi hướng nào, lưu lạc nơi nào, cũng là của hắn như cũ.

Là của hắn, vĩnh viễn là của hắn.

Trốn không thoát, cũng sẽ không muốn trốn.

Nhưng mà hiện tại......!
Hắn vẫn tin tưởng vững chắc như cũ, Lâm Lộc là của hắn.

Hắn cũng tin tưởng, ở dưới quyền thế ngập trời của hắn, Lâm Lộc sẽ không có khả năng chạy thoát được.

Nhưng lại vì cái gì, đáy lòng hắn lại sinh ra mơ hồ hốt hoảng?
Đặc biệt đã từng một lần, ở trước cửa Dạ Mị.

Thế nhưng Lâm Lộc lại nói với hắn "Tạm biệt, Trí Viễn ca"! Còn có cái gì, "Giữa chúng ta hãy thôi đi......"
Thôi? Thôi như thế nào? Dựa vào cái gì thôi? Không phải cậu là đồ vật của tôi sao? Cả đời đều phải thuộc về tôi, phục tùng tôi, căn bản không có khả năng rời khỏi tôi! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Làm sao có thể, làm sao dám, sao lại có thể nói với tôi cái gì mà "Tạm biệt", nói cái gì mà "Thôi bỏ đi"!
Vẫn tốt, hiện tại Lâm Lộc trở về rồi.

Mặc kệ là bởi vì Từ Thu Quân hay xí nghiệp Lâm thị kia, hay là tranh thủ góp vốn giúp nhà cái, tóm lại cậu đã trở lại.

Ninh Trí Viễn cũng không muốn thừa nhận, nhìn thấy Lâm Lộc ngồi ở trên ghế sofa Thiên Hương Lâu kia, tại sao hắn lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Biết rõ bị mẹ con họ liên thủ tính kế, vẫn không cảm thấy phẫn nộ, chỉ cảm thấy cục đá trong lòng đột nhiên rơi xuống đất.

Đã trở lại thì tốt rồi.

Đã trở lại, đừng nghĩ lại đi nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.