Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 160: Cáo Biệt Tất Cả Những Thứ Quý Trọng Với Anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"A?"
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc mà nhìn con dao trong tay bắn ra ánh sáng bạc lên bánh kem, lại nhìn nhìn biểu cảm hoảng hốt của Lâm Lộc.

"Cái này là dụng công cụ của chúng tôi, không phải đồ để bán......"
"Nhưng mà trừ bỏ nó, tôi không cần gì hết.

Nó thật xinh đẹp, tôi rất thích nó.

Để tôi mang nó đi, có thể chứ?"
Nhân viên cửa hàng không biết làm sao mà sững sờ tại chỗ.

Lúc này, chủ cửa hàng vẫn luôn không mở miệng cửa nói chuyện.

"Vị khách này, tạm thời ngài đừng nóng nảy."
Chủ cửa hàng lấy con dao trong tay từ nhân viên, lấy một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo ra, đặt một khối bánh dâu vừa cắt lên.

Bên bánh kem còn có một ấm trà cùng mấy đĩa điểm tâm nho nhỏ.

"Vị khách này, vốn dĩ hôm nay có một vị khách khác dự định đến đây uống trà.

Nhưng hắn lại hủy bỏ cuộc hẹn, điểm tâm chúng tôi đã chuẩn bị tốt cũng phải vứt đi.

Bởi vì trong tiệm có quy định, trà bánh không được để lâu.

Nhưng mà điểm tâm này cũng ẩn chứa rất nhiều tâm huyết của chúng tôi, vứt bỏ thật sự rất đáng tiếc.

Nếu là ngài không phiền, có thể giúp tôi một chút, thưởng thức chút điểm tâm này không?"
"A? Ông chủ, nào có cái......"
Nhân viên trẻ tuổi muốn xen mồm vào, bị ông chủ xua xua tay ngăn trở.

Ông chủ tiệm bánh tươi cười ôn hòa.

Hắn kéo ghế dựa ra giúp Lâm Lộc, lại rót một ly hồng trà nóng hổi.

"Để cảm ơn, chúng tôi sẽ tặng thêm trà, dùng để ăn với chiếc bánh kem này.

Hôm nay chúng tôi bán hai mươi tư giờ, không cần lo lắng đóng cửa.

Nếu là cậu nguyện ý, cũng có thể tâm sự cùng chúng tôi, ôn lại chuyện xưa.

Được không?"
Vừa nói, ông chủ tiệm bánh lau sạch sẽ dao cắt kem, để sau quầy.


Vốn dĩ trên quầy quầy bày biện một số dụng cụ làm bánh cái ngắn cái dài cũng đều bị hắn bất động thanh sắc cất đi.

Lúc sau, hắn dọn xong một bàn trà bánh tinh xảo, lại nói vài câu cưỡng bách Lâm Lộc, căn bản chưa cho cậu cơ hội từ chối.

"Ông chủ, ông đây là như thế nào......"
Lúc ông chủ cửa hàng ra sau quầy lấy hộp đường, bị nhân viên trẻ tuổi nhéo một phen.

Ông chủ liếc hắn một cái, cười ôn hòa.

"Vị khách này, đã từng là khách quen của nơi này mấy năm trước.

"
"Thật sự? Tôi nhìn dáng vẻ của hắn rất nghèo túng, khách của chúng ta đều là học sinh học viện đế quốc? Thiên chi kiêu tử, tại sao làm thành thế này?"
"Đúng vậy, thiên chi kiêu tử, tại sao lại thành như vậy chứ?"
Thở dài, ông chủ nhẹ giọng nói.

"Cho nên, tôi mới để cậu ấy lại chỗ này.

Đêm khuya đến đây, biểu cảm cử chỉ đều không đúng lắm.

Tôi sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
"A? Không đến mức đó đi?"
"Tôi cũng hy vọng không đến mức đó.

Chỉ tiếc, ánh mắt tuyệt vọng của cậu ấy sẽ không gạt người."
Thở dài, ông chủ lấy hộp đường và đĩa bơ, dặn dò nhân viên mang sang.

"Đi thôi.

Một ly hồng trà, mấy miếng điểm tâm, là có thể làm người cảm thấy ấm áp.

Nếu là nhân tâm cũng có thể sưởi ấm đơn giản như vậy thì tốt rồi."
Một lát sau, ông chủ lại xuất hiện bên cạnh Lâm Lộc lần nữa.

Giờ phút này chén trà không còn tỏa khói nóng nữa, ly trà ấm cũng đã lạnh hoàn toàn.

Nhưng là nước trà đỏ thẫm, bánh kem tinh xảo vẫn còn đặt ở chỗ cũ, không động đậy một chút nào.

Trong lòng có hơi nặng nề, trên mặt ông chủ tiệm bánh vẫn cười.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Lộc.

"Vị khách nhân này, tôi cảm thấy cậu có hơi quen mặt.

Năm đó, cậu cũng là học sinh của học viện đế quốc đúng không?"
"Đúng vậy.

Tôi cũng đã học ở đây bốn năm."
- - Đã từng học bốn năm.

- - Nhưng mà theo quy chế của học viện đế quốc, năm năm mới hết chương trình.

Đã xảy ra biến cố gì khiến cậu ấy gián đoạn việc học, rời khỏi học phủ tiếng tăm nhất đế quốc này đi đâu?
Trong lòng suy đoán, ông chủ lại không đặt câu hỏi.

Hắn chỉ cẩn thận khơi gợi đề tài.

"Vị khách này, mặt cậu thật sự rất quen.

Tôi nhớ ra rồi, có phải cậu đã từng tụt huyết áp té xỉu trước cổng trường không? Sau đó lại có người hăng hái làm việc nghĩa, ôm cậu tới đây, ăn vài thứ mới chuyển biến tốt đẹp.

Sau đó cậu lại thường thường cùng vị khách hăng hái làm việc nghĩa kia tới đây.

Khi đó, mỗi lần cậu tới đây đều chọn bánh kem dâu, đây là loại bánh được yêu thích nhất cửa tiệm chúng tôi, cách làm vẫn giữ nguyên như cũ.

Cậu thật sự không nếm thử sao?"
Lâm Lộc nhìn ông chủ tiệm bánh, miễn cưỡng cười cười.

"Cảm ơn ngài.

Chỉ là hiện tại tôi thật sự ăn không vô."
"Là như thế sao."
Ông chủ cũng không có ý định từ bỏ.

Hắn còn có ý đồ khiến Lâm Lộc mở lòng.

Lần này, hắn lại đổi một đề tài khác.

"Đúng rồi, tôi còn nhớ rõ vị học sinh hăng hái làm việc nghĩa kia là nhân vật nổi tiếng của học viện đế quốc.

Hiện tại hai người vẫn còn liên hệ sao? Lần trước, tôi còn thấy hắn ở trên tin tức.

Chỉ là không nhớ kỹ tên, hình như là Ninh......Ninh......"
"Ninh Trí Viễn."
Ánh mắt Lâm Lộc mơ hồ, lộ ra một nụ cười hư ảo.

"Người kia, tên là Ninh Trí Viễn."

"Đúng! Là Ninh Trí Viễn!"
Ông chủ Ninh thị tiếng tăm lẫy lừng, ai lại không biết? Nhìn thấy Lâm Lộc quả nhiên mở miệng nói chuyện, ông chủ tiệm nhẹ nhàng thở ra.

"Đó đã là chuyện rất lâu trước kia.

Khi đó tôi còn trẻ, còn tràn ngập khát khao đối với tương lai.

Năm thứ nhất đến học viện đế quốc, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với luyênh tập khắc nghiệt như vậy.

Tôi biết trước kia học viện đế quốc là trường quân đội, nhưng tôi không nghĩ tới luyện tập liên tục từ sáng sớm đến buổi chiều, giữa giờ cũng không được nghỉ ngơi.

Khi đó thật sự rất ngu.

Không biết không thể để bụng đói vận động kịch liệt, cũng không biết uống nước khi ánh nắng chói chang.

Nếu tôi không có té xỉu, khả năng sẽ không gặp được hắn."
Nhớ lại chuyện cũ, khóe môi Lâm Lộc gợi lên, trong ánh mắt lại hiện lên một tầng thủy quang.

"Tôi bị hắn ôm vào cửa hàng này.

Khi đó, tôi thậm chí còn không biết tên của hắn.

Tôi chỉ nhớ rõ đầu mình rất đau, cả người toàn là mồ hôi lạnh.

Hắn bận bận rộn rộn, bóng chồng bóng ở trong mắt tôi thành từng lớp, cả diện mạo của hắn tôi cũng không thấy rõ.

Nhưng tôi nhớ rõ động tác của hắn.

Bình tĩnh, như là định liệu hết thảy từ trước.

Chỉ là nhìn cũng cảm thấy rất an tâm."
"Xem ra ấn tượng đầu tiên của cậu đối với hắn rất tốt."
"Đúng vậy.

Từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã thật sự bị hắn hấp dẫn rất sâu.

Tôi còn nhớ rõ hắn tự tay cắt một miếng bánh kem dâu, bưng tới cho tôi ăn.

Khi đó tôi rất chóng mặt, có ăn cũng không vô.

Hắn nói với tôi, hắn sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn tự tay hầu hạ người khác ăn, cho nên nếu tôi dám không ngoan ngoãn ăn sạch, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi.

Tuy rằng hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại có vẻ rất thực hung dữ.

Cho nên tôi cũng không dám nhiều lần, cứ như vậy ăn sạch một khối bánh kem to.

Ăn quá nhanh, tôi ghê tởm rất lâu, nhưng tuột huyết áp biến mất rất nhanh.

Vì thế tôi nghĩ, theo lời hắn nói cũng không sai.

Cho dù rất khó chịu, cũng đều là tốt cho tôi.

Cho nên lúc hắn đưa cho tôi miếng bánh thứ hai, tôi cũng không kháng cự.

Đó là lần đầu tiên ăn tôi ăn nhiều đồ ngọt như vậy.

Sau đó hai ba ngày, tôi lại liều mạng luyện tập, vì muốn giảm calories......"
Trầm mặc một lát, Lâm Lộc che kín mặt.

"Ông chủ, tôi nhìn thấy ông cất dao cắt bánh kem đi rồi."
"Tôi....."
Ông chủ tiệm bánh có hơi xấu hổ.

Lâm Lộc lại chỉ cười ảm đạm, vươn ngón tay ra cắm vào bánh kem.

Mứt trái cây dính dính nhiễm lên đầu ngón tay, tản ra hơi thở ngọt ngào.

"Kia một ngày, chính là hắn dùng loại dao mà ông đã giấu đi để cắt bánh kem.

Khi đó đầu tôi rất đau, còn buồn nôn.

Ghé vào bên cạnh bàn không dám ngẩng đầu.

Nhưng mà dao nhỏ rất sáng, ánh đèn trong phòng cũng rất đẹp.

Bộ dáng của hắn như là hắn đang nắm giữ toàn bộ thế gian.

Hắn luôn luôn biết hắn đang làm gì, không giống như tôi, trước nay đều nước chảy bèo trôi.

Ngón tay hắn cầm dao, vừa dài lại vừa mạnh mẽ.

Khi đó tôi chỉ suy nghĩ, ngón tay như vậy có thể nắm lấy mọi thứ một cách chặt chẽ, cho dù chỉ là một con dao, hay là cuộc sống của chính mình.

Nếu tôi cũng có sức mạnh như vậy, có phải sẽ không cần sợ gì không?"
"Nhưng tôi không nghĩ tới, mạnh mẽ như vậy, đúng là có thể chặt chẽ nắm lấy mọi thứ.

Không chỉ là cuộc sống của chính mình, còn có cuộc sống của người khác.


Chỉ cần hắn muốn siết ai đến tan xương nát thịt, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lâm Lộc lắc đầu, không chịu nói thêm gì nữa.

Hồi lâu, giọng nói nhẹ nhàng của cậu vang lên.

"Ông chủ, thật sự không thể bán con dao kia cho tôi sao?"
"Vị khách này, cậu muốn lấy con dao này về làm gì?"
"Tôi muốn lấy về làm kỷ niệm cho cuộc sống của tôi.

Con dao kia cũng giống cuộc đời tôi, đều đã từng bị người kia nắm chặt ở trong tay, chẳng qua, dao nhỏ cắt ra bánh kem, cuộc đời của tôi lại bị hắn tự tay làm dập nát, rốt cuộc không trở về được."
"Người trẻ tuổi!"
Ông chủ nắm lấy bả vai Lâm Lộc.

"Đừng nói nữa, cũng không cần nghĩ đến những thứ này! Cậu không có người nhà sao? Gọi điện thoại cho bọn họ đi! Nghĩ đến cha mẹ cậu! Nghĩ nếu cậu sống không tốt, bọn họ sẽ rất đau lòng?"
Lâm Lộc ngẩng đầu lên nhìn ông chủ tiệm bánh.

Ánh mắt thất thần, rồi lại nhanh chóng ảm đạm.

"Ngài đừng lo lắng.

Tôi không có ba.

Đến nỗi mẹ của tôi, chỉ sợ bà cũng không để ý tôi đã trải qua những gì."
"Lẽ nào lại thế? Rốt cuộc đó là mẹ cậu.

Người trẻ tuổi, tôi sống lâu như vậy cũng chưa bao giờ gặp người mẹ nào không yêu con! Mặc kệ mẹ cậu và cậu có chuyện gì không tốt, nhưng trong lòng bà ấy nhất định vẫn để ý đến cậu! Nghe tôi, cậu thử một lần, gọi điện thoại cho bà ấy đi! Tán gẫu một vài ngày, nói không chừng bà ấy còn đamg chông ngóng tin tức của cậu."
Nhìn thấy Lâm Lộc có một tia dao động, ông chủ tiệm bánh nhanh rèn sắt khi còn nóng.

"Người trẻ tuổi, cậu liền thử một lần đi.

Trong tiệm chúng tôi có điện thoại."
Dẫn Lâm Lộc tới bên điện thoại biên.

Ông chủ tiệm bánh còn cố ý né tránh đi.

Một mình Lâm Lộc ngồi ở bên cạnh bàn hồi lâu, mới thật sự cầm ống nghe lên.

"Alo, là vị nào vậy?"
Giọng thuốc lá quen thuộc vang lên.

Đó là Bình tỷ.

Đại khái bởi vì ở bệnh viện thức đêm chăm sóc giường, càng thêm khàn khàn vài phần.

Cho dù như thế nào giọng nói này cũng không được tính là dễ nghe, nhưng Lâm Lộc mới nghe được Bình tỷ mở miệng nói, vành mắt thoáng chốc đỏ lên.

"Bình tỷ......"
"Lâm Lộc?"
Giọng nói cất cao mấy độ, mang theo kinh hỉ, cũng mang theo lo lắng.

"Lâm Lộc à, cậu đi đâu vậy? Lúc trước tôi cũng gọi điện về nhà nghỉ nhưng cậu cũng không bắt máy! Không phải cậu nói muốn về nghỉ ngơi sao? Tôi muốn kêu cậu tới đây cùng nhau ăn cơm, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy cậu! Lâm Lộc cậu biết không, Tiểu Mỹ nó tỉnh rồi, tuy rằng chỉ tỉnh hơn hai mươi phút rồi lại ngủ lại, nhưng nó nhận ra tôi, còn hỏi tôi Tiểu Lộc ca ca ở đâu? Tôi nói Tiểu Lộc ca ca cậu trở về ngủ một giấc, là cậu ấy cứu mạng con......Cậu ở đâu? Đám người lưu manh kia có tới tìm cậu gây phiền toái không? Trong tiệm cậu không cần lo cho, đập cũng không sao, nhưng cậu đừng trở về một mình, an toàn của cậu rất quan trọng cậu biết không?"
Nói năng lộn xộn mà, giọng nói Bình tỷ lại nghẹn ngào.

Mang theo khóc nức nở, cô còn đang liều mạng cảm tạ Lâm Lộc, nói cho cậu đời này không bao giờ quên ân tình của cậu, làm trâu làm ngựa cũng nhất định phải báo đáp!
Lâm Lộc nắm chặt ống nghe, hai mắt đỏ bừng, không nhịn được lông mi run rẩy.

Nhưng trên mặt cậu vẫn luôn cười.

"Tiểu Mỹ tỉnh rồi sao? Thật tốt quá......Bình tỷ, tôi vẫn luôn lo lắng cho mọi người......"
"Là cậu giúp chúng tôi, là cậu cứu con bé! Lâm Lộc, cậu là đại ân nhân của Bình tỷ! Đại ân đại đức của cậu cả đời này Bình tỷ cũng sẽ không quên! Tôi nhất định phải báo đáp cậu Tiểu Lộc à, cậu đã cứu mạng hai mẹ con chúng tôi!"
"Bình tỷ, chỉ cần chị mang theo con bé sống một cuộc sống thật tốt, lòng tôi cũng sẽ rất vui.

Tôi cũng cảm ơn chị vẫn luôn chiếu cố tôi như vậy.

Bình tỷ, tôi nói như vậy chị đừng nóng giận -- Trong lòng tôi, chị như mẹ tôi vậy.

Tiểu Mỹ cũng như em gái tôi, mấy ngày nay tôi thật sự rất vui vẻ, cũng thật sự rất hạnh phúc."
(Lưu ý: không đọc những chương sau có dấu hai chấm (:) sau tên truyện, bởi vì không có truyện.

Mình chỉ cũng post với tiến độ như thường, còn mấy chương đó post chơi để tụi nó re.up thôi, re.up xong thì mình sẽ sửa lại.

Nguồn: Không sợ chó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.