Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Nghỉ đông? Ninh tổng ngài muốn nghỉ đông?"
Nghe một câu như vậy, Tiểu Chu ngây ngẩn cả người.
Sao lại thế này, ông chủ nhà mình công tác cuồng mười năm, ngay cả nghỉ cuối tuần cũng không muốn.
Hôm nay đột nhiên nói hắn muốn nghỉ đông? Tiểu Chu nghẹn một tiếng, vẻ không thể tin tưởng đầy mặt.
"Như thế nào, không được sao?"
"Được được được, đương nhiên là được.
Ngài từ từ, tôi sẽ đi nói với thư ký ngay đây."
Rất nhanh, chuyện ông chỉ làm việc điên cuồng muốn nghỉ phép lại truyền ra khắp toàn bộ tầng cao nhất của tập đoàn Ninh thị.
Mà Ninh Trí Viễn không có bất kỳ một câu giải thích nào, trong nửa giờ đã chuẩn bị xong hành trang, xuất phát ngay lập tức.
"Ninh tổng, ngài thật sự muốn nghỉ đông?"
"Đúng vậy."
Trên sân bay ở tầng thượng, máy bay tư nhân đã chờ xuất phát.
Ninh Trí Viễn phá lệ không mặc âu phục mà là một thân hưu nhàn bình thường.
Áo thun đơn giản, quần sạch sẽ, phía sau còn đeo một balo du lịch rất lớn.
Giờ phút này hắn.......Ngoại từ tóc vẫn thẳng thớm như cũ, thật là nhìn không ra nửa điểm bộ dáng thương nhân tinh anh.
Vài quan chức cấp cao vây quanh người hắn nhưng thật ra lại là âu phục giày da, sang trọng lịch sự.
Nhưng mà sắc mặt này lại khó coi hơn sắc mặt kia, hoàn toàn không có khí chất trầm ổn thong dong của đại lão thương nghiệp.
Cũng không trách bọn họ hốt hoảng.
Ninh Trí Viễn đã là chủ của Ninh thị mười năm, vẫn luôn ngồi ở trướng trung quân.
Đừng nói là nghỉ phép, nếu cuối tuần nào không tăng ca cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Tăng ca suốt đêm ở công ty là chuyện thường ngày, gặp được hạng mục quan trọng lại mở cuộc họp liên tục, cũng không phải lần một lần hai.
Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên nói muốn nghỉ đông?!
Hơn nữa một lần mở miệng này lại là ba tháng!
Đùa cái gì vậy?
Hiện tại chính là hợp tác cùng Phương Minh Sơn, thời khắc tranh đấu quan trọng với đại hoàng tử! Tuy rằng đại hoàng tử đã bại lui, nhưng là cũng nói chó cùng rứt giậu, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì?
Lúc này, đại boss không tọa trấn phía sau sao có thể được? Đám người quan chúc cấp cao bọn họ đương nhiên cũng có thể đảm đương một phía, nhưng chiến lược lớn ở công ty đều dựa vào Ninh Trí Viễn.
Đột nhiên không có đại boss lật tẩy, là thật sự trong lòng không an ổn!
"Ninh tổng, trong công ty có hạng mục công việc quan trọng cần ngài quyết định.
Ngài đột nhiên đi nghỉ phép, còn vừa đi chính là ba tháng! Cái này......"
"Nên mấy ngày nay tôi đã quyết định xong hạng mục công việc rồi.
Các cậu làm từng bước là tốt rồi, không có việc gì không cần liên hệ tôi, có chuyện tốt cũng đừng liên hệ tôi.
Để tôi nhìn năng lực của mọi người, có phải lãng phí tiền lương một năm không."
Đeo kính râm lên, Ninh Trí Viễn đè thấp mũ lưỡi trai, xuống quay đầu muốn đi.
"Nhưng mà Ninh tổng, ba tháng này quá dài......"
"Ba tháng dài sao?"
Ninh Trí Viễn dừng bước chân.
"Theo tôi được biết, công nhân nhập chức một năm, mỗi năm sẽ có năm ngày nghỉ đông.
Nếu công tác năm năm trở lên, sẽ có mười ngày nghỉ đông —— Từ khi tôi học đại học đã bắt đầu xử lý công việc của Ninh thị, tổng cộng cũng gần mười năm.
Mười năm tôi chưa từng nghỉ đông, công ty thiếu tôi bảy mươi lăm ngày nghỉ.
Ba tháng cùng lắm là chín mươi ngày, tương đương tôi nghỉ nhiều hơn mười lăm ngày......Tiểu Chu, nhớ rõ bổ sung ngay nghỉ cho tôi, đến lúc đó cứ trừ tiền lương đi."
Tiểu Chu giả dạng một thân hưu nhàn đáp ứng một tiếng, cũng bắt đầu điền giấy xin nghỉ.
Giám đốc kế toán bên cạnh mặt xanh mét.
Đừng có nói giỡn! Công ty cũng là của Ninh tổng lão nhân gia hắn, ai dám trừ tiền lương của hắn chứ?
Nói nữa......Ninh tổng căn bản không lãnh tiền lương được không! Hắn chính là lấy chia hoa hồng......!
"Được.
Sau khi tôi đi, công ty bên này liền dựa vào các vị.
Lần này tôi không ở đây, là một lần khảo nghiệm đối với các phòng ban, đặc biệt là các vị quan chức cấp cao —— Chờ tôi trở lại, đương nhiên sẽ có công thì thưởng, có sai thì phạt.
Xem mọi người, các vị cố lên."
Dứt lời, Ninh Trí Viễn tiêu sái mà phất phất tay, trực tiếp lên trực thăng.
Mãi cho đến khi cửa cabin đóng lại, Tiểu Chu mới nghi hoặc hỏi.
"Ninh tổng, tại sao đột nhiên nhớ tới khảo nghiệm bọn họ? Gần đây họ có hoạt động gì lớn sao?"
"Không có động tác gì lớn."
"Vậy ngài đột nhiên nghỉ phép......"
"Cậu cũng cảm thấy ba tháng quá dài?"
Tiểu Chu gật gật đầu.
Ninh Trí Viễn kéo kính râm xuống, có hơi buồn bã mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Năm đó tôi ở học viện đế quốc, chính là dùng thời gian ba tháng, đuổi Lâm ca của cậu tới tay."
Hắn biết trong lòng nhóm quan chức cấp cao hốt hoảng.
Rốt cuộc làm chuyện có người lật tẩy, đột nhiên mình lật tẩy, khẳng định có hơi hoảng.
Nhưng sao bọn hắn có thể không biết, trong lòng cũng rất rõ ràng, ba tháng sau Ninh Trí Viễn trở về.
Nhưng người kia.....Sẽ còn trở về sao?
Nhìn đám mây lớn ngoài cửa sổ, Ninh Trí Viễn thở dài.
Tất cả mọi người cảm thấy ba tháng lâu lắm.
Hắn lại chỉ sợ không đủ.
Mà hắn càng sợ lại là cho dù cho hắn nhiều thời gian hơn nữa, hắn cũng không có cách nào đuổi theo đưa người kia trở về nhà.
【 Ba ngày sau 】
Trên bãi biển vàng, gió biển cuộn cát vàng, thổi bay cỏ, cuốn tấm màn lên.
Nơi này là phòng khám lớn nhất trên đảo.
Nói là phòng khám, kỳ thật càng đến gần càng thấy giống lều trại của phù thủy hơn.
Bác sĩ ngoài sảnh có làn da ngăm đen, phía sau treo đầy thảo dược và thi thể động vật khô quắt để làm dược liệu.
Những chiếc lọ đủ mày sắc bị bịt lại kín mít, trong lều tranh vẫn còn phiêu tán mùi kỳ dị.
Không biết xem như thuốc, hay là xem như "độc".
Nhưng vu y bản địa thường dùng phương thức "Đuổi ác linh đi" để trị liệu bệnh tinh thần, xác thật là có bộ dáng này.
Đây là lý do vì sao Bạch Vụ muốn đưa Lâm Lộc đến hòn đảo này, lại sắp xếp cho cậu mỗi tuần đến gặp vị "Bác sĩ" này.
Dù sao cũng là trị liệu thôi miên tâm lý, khó bảo toàn Lâm Lộc sẽ không trong ý thức hoảng hốt nói ra chuyện riêng tư.
Cho nên mỗi lần trị liệu, Bạch Vụ đều sẽ dặn dò Trịnh trung úy chờ ở xa, không được tới gần.
Nếu không phải như vậy, Lâm Lộc cũng căn bản không có cơ hội, thỉnh cầu một yêu cầu lớn mật nguy hiểm với vu y.
......Cậu muốn một ít "thuốc" giảm đau chuyên dụng.
"Cậu xác định muốn làm như vậy sao? Thảo dược của ta tuy rằng có thể giảm bớt đau đớn, nhưng đồng thời cũng sẽ nghiện."
"Tôi biết.
Không có việc gì, chỉ cần giảm đau là được."
"Cho dù sau này cậu phải cắt chân, thậm chí dùng tính mạng để trả giá? Bây giờ chân của cậu còn có thể cứu.
Chỉ cần đi làm phẫu thuật là được.
Cái này, cậu cũng biết sao?"
"Đúng vậy, tôi biết."
Lúc sau, là một hồi ý vị sâu xa trầm mặc.
"Cậu như vậy, chỉ là uống rượu độc giải khát."
Vu y cúi đầu nhìn nhìn đầu gối Lâm Lộc lộ ra bên ngoài.
Trước đây mỗi khi trị liệu, Lâm Lộc đều che đậy đến kín mít, hắn chỉ biết người này bị chấn thương tâm lý rất nặng, thế nhưng không biết chân cậu bị nghiêm trọng như vậy.
"Ta có thể cho cậu thứ này, căn bản không tính là thuốc.
Nó chỉ có thể khiến cậu không đau đến ngủ không được, nhưng không thể chữa bệnh.
Cậu biết, bệnh ở chân của cậu trầm trọng cỡ nào?"
Lâm Lộc rũ đầu, trầm mặc một trận.
"Kỳ thật là cậu đã tính toán không chữa khỏi cho chính mình.
Cậu muốn chết, đúng không?"
Lâm Lộc cả kinh.
Cậu nâng lên mắt, nhìn bác sĩ có đầy nếp nhăn trên mặt, một đôi mắt sâu nhìn cậu.
Tựa như thấy điều tang thương nhất thế gian, lộ ra một tia thương xót.
"Ta xem qua rất nhiều người bệnh, cũng gặp qua rất nhiều chuyện xưa.
Có vài người bị bệnh nan y, thống khổ vô cùng, cũng có người bệnh thân thể còn rất khoẻ mạnh, tâm hồn cũng đã bị bệnh quấn lấy, thống khổ bất kham.
Ta là một bác sĩ, cũng là có thể giao tiếp với thần linh, ở thời điểm thật sự không cứu được bọn họ, tacũng sẽ giúp bọn họ một phen, đưa bọn họ cuối cùng đoạn đường.
Hiện tại cậu còn chưa tới lúc đó.
Ta đã hỏi vị thần của ta.
Cậu nên tiếp tục đi, con đường thuộc về cậu còn chưa tới đạt tới điểm cuối."
"Cho dù không còn có hy vọng, cũng vẫn phải đi tiếp sao?"
"Ta nhìn thấy lai lịch của cậu trải rộng đầm lầy và sương mù dày đặc, ta cũng thấy được cậu mỏi mệt.
Ta biết cậu giống như một ánh nến, sắp phe phẩy dập tắt.
Nhưng là ta cũng nhìn thấy, sương mù dày đặc dần dần tan đi, trên đường phía trước, có ngôi sao lấp lánh."
"......"
"Cậu không tin ta.
Cậu cũng không tin phía trước cậu còn có một ngôi sao chỉ dẫn.
Cái này cũng không trách cậu, cậu bị mây đen che khuất đôi mắt.
Cho dù là giải trừ thống khổ, cũng có rất nhiều loại phương thức.
Cậu lại muốn lựa chọn cách đau khổ nhất.
Trong lòng cậu rõ ràng, thuốc giảm đau chỉ có thể giúp cậu nhất thời, chờ đến khi bệnh tình càng nặng, sự đau khổ của cậu sẽ không còn ai có thể giảm bớt giúp cậu.
Cậu muốn không phải không hề thống khổ, cũng không phải chết đi mang đến bình tĩnh.
Cậu muốn càng nhiều, khiến cậu không tiếc hiến tế sự thống khổ và sinh mệnh của chính mình.
Còn có thứ đáng giá khiến cậu phải hiến thân này, lửa trong cậu còn không tắt.
"
"......"
"Đáy lòng cậu khát vọng báo thù."
Lâm Lộc lại là cả kinh.
"Cái gì? Không, tôi không có......"
"Không cần gạt ta.
Ta là vu y, ta có thể nói chuyện với tri kỷ của ta.
Thần linh chỉ cho ta xem, cái bóng chiếm cứ trong đầu cậu......Có người hung hăng sát hại ngươi, dùng mây đen bao trùm hai mắt cậu.
Rốt cuộc cậu nhìn không được sức mạnh của chính cậu, cậu mất đi ngôi sao của cậu.
Cho nên, cậu mới có thể vào nơi này của ta."
"Có lẽ, so với thuốc giảm đau, cái này càng thích hợp với cậu hơn."
Các ngón tay của vu y với chiếc nhẫn lông vũ uốn cong nhẹ nhàng, lộ ra một cái bình nhỏ được làm bằng đá.
Lọ thuốc này rất nhỏ, bị thuốc bên trong nhuôm thành màu đỏ sẫm, miệng nhỏ được đậy kín bằng rơm.
"Chỉ cần một giọt, phải giải thoát.
Cho dù là đối với cậu, hay là đối với người cậu sắp sửa đi báo thù kia, nó đều có hiệu lực như nhau."
"Đây là độc dược?"
"Đây là ban ân đến từ thần linh."
"Không, tôi không cần thứ này!"
"Tin tưởng ta, cậu sẽ cần nó.
Nó sẽ giúp ngươi đẩy mây đen che đậy cậu ra, sẽ giúp cậu cuối cùng cũng được giải thoát.
Thần linh của ta đã nói cho ta hết thảy, thần linh vĩnh không sai."
Vu y hơi hơi mỉm cười, nếp nhăn trên mặt càng tăng thêm.
Ánh mắt hắn sáng ngời, để lộ ra nhìn thấu hết thảy.
"Nhận lấy nó đi.
Đây là thần ban ân, cho nên là miễn phí.
Thần linh sẽ phù hộ cho cậu, sẽ đánh tan sự khổ của cậu, cũng sẽ mang đến giải thoát cho cậu"
Cuối cùng, Lâm Lộc cũng có được "thuốc giảm đau" như ý muốn của cậu.
Cậu cũng không thể không tiếp nhận bình "ý chỉ của thần linh kia" kia.
Chiếc bình thạch nho nhỏ, đỏ sẫm tươi đẹp.
Bên trong là độc dược trí mạng, chỉ cần một giọt sẽ có thể giết người —— Vu y rốt cuộc nghĩ như thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn mình dùng nó giết Ninh......!
Nhưng là nghĩ đến tên người nọ, Lâm Lộc cũng cảm thấy trong lòng cả kinh.
Cậu nhanh chóng bỏ lọ thuốc vào túi quần.
Mỗi đi một bước, đều có thể cảm giác được sự tồn tại của vật kia, như là một đống than lửa, cách quần áo cũng cảm thấy nóng rực, thiêu cháy đến trong lòng cậu hốt hoảng.
—— Có lẽ, nên trực tiếp vứt bỏ nó.
Suy nghĩ này vừa nhảy vào đầu Lâm Lộc.
Nhưng cho đến khi cậu đi đến ven đường, cũng không thật sự làm như vậy.
Cậu mặc cho chiếc bình đỏ tươi kia nằm nặng trĩu trong lòng.
Đến nỗi nguyên nhân, chính cậu cũng không biết..