Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Bà đang nói bậy bạ cái gì vậy! Cậu ta chiều tôi? Là tôi vẫn luôn dưỡng cậu ta, cậu ta dựa vào tôi mới có thể cẩm y ngọc thực mà sống sót! Cậu ta có cái tư cách gì mà chiều tôi, lại có cái bản lĩnh gì sủng tôi?! Hoang đường!"
"Có lẽ tôi có hơi lắm miệng, nhưng tôi cũng không có nói bậy.
Rất nhiều chuyện thói quen lúc sẽ không phát hiện ra vấn đề, tỷ như......Tiên sinh, hiện tại là sáng sớm sáu giờ.
Đại bộ phận mọi người giờ phút này đều còn ở trong mộng đẹp, đặc biệt người có thân thể không tốt như cậu ấy, càng cần nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.
Sớm như vậy gọi cậu ấy dậy, cậu ấy cũng không tức giận với ngài.
Đặc biệt, nhìn dáng vẻ hai người còn đang cãi nhau, ngài chính là người cầu hòa với cậu ấy —— Làm như vậy, ngài thật sự không phát hiện ra vấn đề gì sao?"
Sáng sớm sáu giờ kéo Lâm Lộc từ trong giấc ngủ cãi nhau, sau đó cưỡng ép cậu ăn bữa sáng hắn chuẩn bị —— Cái này sau lưng có vấn đề gì, Ninh Trí Viễn thật sự không phát hiện ra.
Ít nhất, trước khi bị bà nói toạc ra, hắn không cảm thấy có nửa phần không ổn.
Nhưng sau khi bị chỉ điểm, cuối cùng sắc mặt hắn có chút không đúng.
Đúng vậy, nếu là người khác dám làm với hắn như vậy, sợ là hắn đã tát một cái lên mặt ngưòi đó từ lâu, khiến hắn từ từ thanh tỉnh!
Trên mặt Ninh Trí Viễn lúc đỏ lúc trắng.
Hắn đã hình thành thói quen mặc kệ hắn muốn làm cái gì, Lâm Lộc đều sẽ vui vẻ chịu đựng, tuyệt đối sẽ không có kiến gì.
Tuy rằng đã sớm biết không phải lúc trước, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn luôn muốn khiến Lâm Lộc trở thành người của mình như trước đây, Tiểu Lộc tùy ý hắn ta cần ta cứ lấy.
Nhưng vả mặt tới quá nhanh, một cái lại tiếp một cái, khiến hắn không thể lừa dối bản thân nữa.
"Tiên sinh, kỳ thật yêu chân chính, cũng không có nghĩa nhất định phải đưa toàn bộ đồ mình cảm thấy là tốt cho đối phương.
Mà là làm đối phương có thể tự do đuổi theo những điều hắn yêu thích.
Vì sao ngài không thử buông tay?"
"Buông tay? Bà là kêu tôi từ bỏ cậu ta? Nói đùa cái gì vậy!"
"Tiên sinh, tôi không phải có ý này."
Bà có hơi bất đắc dĩ mà cười.
Bà nhìn ánh mắt Ninh Trí Viễn, tựa như nhìn một đứa trẻ tùy hứng —— Hắn ngang ngược vô lý mà muốn thâu tóm hết suy nghĩ, căn bản không nghĩ đến lập trường của đối phương.
Rõ ràng rất không có cảm giác an toàn, lại sợ hãi mất đi hơn so với người khác, cho nên mới muốn trói đối phương lại, lại trách cứ đối phương không chịu phối hợp, đổ lỗi đối phương không giao ra hết tất cả quyền khống chế.
Nếu là chim chóc, nên bay ở trên trời.
Cưỡng bức chim chặt đứt đôi cánh của mình, có lẽ có thể chứng minh tình yêu của con chim kia.
Nhưng nó sẽ còn vui sướng sao?
Cướp đi tất cả của đối phương, khống chế đến mỗi tấc đất.
Không sai, như vậy có thể khiến ngươi hoàn toàn an ổn, nhưng đối phương thì sao? Trong lòng hắn còn có thể có an ổn sao? Hắn có thể cảm nhận được tình yêu sao?
Làm sao có thể được chứ.
Trách không được đứa trẻ bên trong kia, cái bóng tuyệt vọng trong lòng đã dày đặc đến như vậy.
Gông xiềng kín không còn kẽ hở sẽ đem áp sụp cuộc sống của cậu!
"Tiên sinh, vì sao ngài không thử buông tay xem? Đừng có ý đồ lấy lòng cậu ấy, càng không cần quyết định tất cả thay cậu ấy.
Để chính cậu ấy quyết định."
"Cậu ta? Cậu ta nào có chủ ý......"
"Tiên sinh, ngài thử qua chưa?"
"Đương nhiên tôi đã từng hỏi qua ý kiến của cậu ta! Nhưng cậu ta nói, Trí Viễn ca, anh quyết định là được rồi.
Anh nói làm gì em đều nguyện ý......"
Ninh Trí Viễn đột nhiên dừng lại.
Hắn ngây ngẩn cả người.
Người phục vụ cũng nở nụ cười.
"Tiên sinh, xem ra ngài đã phát hiện.
Đứa nhỏ này làm sao không có chủ ý chứ.
Cậu ấy đã quyết định từ sớm.
Cậu ấy của trước kia, tặng toàn bộ quyền quyết định của mình cho ngài, cho nên mới quyết định lấy quyết định của ngài làm quyết định cuối cùng của chính mình —— Cậu ấy cũng không phải không có ý kiến! Nhưng ý kiến của cậu ấy, toàn bộ đều thoái vị theo ý của ngài.
Hiện tại, ngài còn cảm thấy tôi nói cậu ấy rất chiều ngài là rất hoang đường sao?
Từ trước, cậu ấy là vì ngài mà sống.
Hiện tại, cậu ấy chỉ là muốn quay lại tìm chính mình.
Nếu ngài thật sự muốn tiếp tục bước đi cùng cậu ấy, có lẽ cũng nên học cách thay đổi chính mình, nghe suy nghĩ của cậu ấy một chút."
Ninh Trí Viễn hơi há mồm, thế nhưng khôg còn lời gì để nói.
Biểu cảm hắn phức tạp mà nhìn bà rời đi.
Lại quay mặt đi lần nữa, đối mặt với cán cửa đóng chặt.
Hắn giơ tay lên, lại chậm chạp không thể gõ xuống.
Không thể không thừa nhận, trong lòng hắn như là bão cuồng phong thổi qua.
Một mảnh binh hoang mã loạn, lộn xộn không có chủ ý.
..................!
Sau khi đóng chặt cửa, Lâm Lộc dựa lưng vào cửa phòng ngồi ở trên mặt đất.
Kỳ thật cậu không thất vọng nhiều, càng chưa nói tới thương tâm.
Ninh Trí Viễn chính là người như vậy, cường thế lại tự đại.
Tất cả những điều này không phải cậu đã biết từ sớm rồi sao? Lại nói, vốn dĩ không có sự chờ mong gì đối với hắn.
Chân Lâm Lộc trần trụi đạp lên trên sàn nhà, cúi đầu ôm lấy đầu gối.
Cậu nói với chính mình, cậu không có việc gì, chỉ là có hơi mệt thôi.
Không biết vì sao cậu cảm thấy rất lạnh.
Quá kỳ quái, đây không phải là đảo nhiệt đới sao? Còn có, rõ ràng cậu mới rời giường.
Vì sao lại cảm thấy mệt chứ.
Lại nhất cử nhất động đều không có sức lực.
Cậu cứ ngồi ngơ ngác như vậy nửa giờ.
Ban đầu, cửa phòng bị dùng sức bang bang đấm vào, sống lưng cũng có thể cảm giác được chấn động.
Nhưng âm thanh kia đột nhiên biến mất.
Hồi lâu mới lại truyền đến lần nữa —— Lúc này đây, âm thanh kia lại càng lớn.
Nhưng đối với Lâm Lộc mà nói, tất cả cũng không khác gì nhau.
Cậu sẽ không, cũng không muốn mở cửa cho người kia.
Chỉ là cậu cảm thấy kỳ quái.
Không phải Ninh Trí Viễn nên sau khi mình đóng cửa sẽ lập tức đá cửa mà bước vào sao? Hắn sẽ chỉ vào cái mũi chất vấn mình muốn làm gì, thậm chí trực tiếp cho mình một bạt tai......Rốt cuộc, mình là người làm trái ý hắn.
Ở trong mắt hắn, hắn là bầu trời thái dương, người khác không bằng cả cỏ dại trên mặt đất.
Hắn tùy ý thao túng trái tim người khác, khiển trách hay thưởng đều có thể thực hiện trong suy nghĩ.
Hắn chính là người như vật.
Lâm Lộc lại rất hiểu.
"Mở cửa, Tiểu Lộc, tôi có lời muốn nói với em."
Cái này xem như là trưng cầu ý kiến sao? Hay là thông báo trực tiếp? Cho dù như thế nào, thế nhưng ngữ khí không sử dụng mệnh lệnh, thật đúng là khó tin được.
Lâm Lộc nhắm mắt lại, nhịn không được cười khổ ở trong lòng —— Nhưng cho dù có trưng cầu thì có thể như thế nào? Cũng sẽ là mạnh mẽ xông tới, sẽ là mạnh mẽ yêu cầu mình phải nghe theo.
Nhưng cậu quá mệt mỏi, không muốn diễn xiếc chơi lạt mềm buộc chặt gì đó với hắn hết.
"Tiểu Lộc, tôi trực tiếp vào được đấy."
Quả nhiên không ngoài sở liệu.
Lâm Lộc cũng không để ý tới một chút nào.
Cậu mặc cho cửa rung động từng chút một ở sau lưng cậu.
Cậu phảng phất như biến nhẹ tênh thành một con búp bê vải không có sinh mệnh.
Theo cánh cửa này bị đẩy ra, mặc cho vận mệnh bài bố.
Cho đến khi cẳng chân đụng vào một bên sô pha, cậu cũng không rên một tiếng.
Giống như cậu không biết đau.
Lại giống như kỳ thật là có biết, nhưng cũng không có hứng thú kêu đau.
"Tiểu Lộc? Em ở đâu?"
Tiếng bước chân vang lên, đế giày thể thao đạp trước mặt.
Cho dù thay đổi một bộ quần áo bình thường, Ninh Trí Viễn vẫn là ngăn nắp lượng lệ như cũ, mặt giày không nhiễm một hạt bụi.
Lâm Lộc trầm mặc.
Thẳng cho đến khi đôi giày thể thao kia bước một bước qua cạnh cửa, cuối cùng ngừng ở trước mặt cậu.
Lâm Lộc nhìn chằm chằm mũi chân, không ngẩng đầu.
Cậu chờ đợi Ninh Trí Viễn căm giận ngút trời.
Nhưng đợi hồi lâu lại không có gì xảy ra.
Đôi giày kia ngừng ở trước mặt cậu, chủ nhân của đôi giày không nói gì.
Một lát sau, mũi giày thay đổi hướng.
Lâm Lộc thấy hắn đi vào phòng ngủ, lại quay lại rất nhanh, một đôi chân dài lại mạnh mẽ chắc chắn, một tấm chăn to đáp ở trên vai hắn, vạt áo theo bước chân tung bay.
Sau đó, đôi giày kia lại ngừng ở trước mặt Lâm Lộc lần nữa.
Lâm Lộc nghe được giọng nói của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"Thật xin lỗi, Tiểu Lộc.
Thời gian còn quá sớm đúng không.
Tôi đưa em trở về ngủ tiếp một chút."
Còn chưa dứt lời tấm chăn đã rơi xuống đầu Lâm Lộc.
Một đôi tay ôm lấy cậu, cậu bị nhấc lên không trung, từ đầu tới đuôi đều bị chăn vải bao vây lại, một đôi chân trần cũng bị cẩn thận bọc lấy.
Tựa như một cái kén, thu nạp cậu ở trong lồng ngực.
Ánh sáng xuyên thấu qua vải bông tiến vào, mông lung mà ôn nhu.
Mặt cậu dán ở trên ngực kiên cố.
Cái ôm của người đàn ông rất ấm áp, hô hấp kéo dài.
Có thứ gì cọ qua mặt cậu, đến khóe môi, lại đè ở sườn mặt —— Dường như là khẽ hôn cách tấm chăn, cũng có thể chỉ là vô tâm đụng vào.
Lâm Lộc cũng không rõ lắm.
Cậu chỉ biết Ninh Trí Viễn không phát hỏa với cậu
......Hoặc là nên nói, tạm thời không có.
Tuy rằng không biết Ninh Trí Viễn đây là đang âm mưu cái gì, nhưng cái "tạm thời không có" này đã cũng đủ khiến Lâm Lộc kinh ngạc.
Cậu lắc lắc đầu, áp lực đè ở sườn mặt tức khắc giảm bớt.
Lúc này Lâm Lộc tin rằng đó không phải là vô tâm cọ qua gì hết, đúng là Ninh Trí Viễn trộm chiếm tiện nghi của cậu.
Nhưng cậu cũng không có sức lực đi so đo cái này.
Bất an động đậy, tấm chăn che trên đỉnh đầu cậu rơi xuống một chút, lại vẫn che khuất hơn nửa tầm mắt của cậu như cũ.
Cách một tấm vải dệt, cậu chỉ có thể nhìn thấy nửa bên cằm của Ninh Trí Viễn, giờ phút này đường cong căng chặt, hầu kết khẽ nhúc nhích.
Môi hơi hơi nhấp, tựa hồ đang do dự, lại tựa hồ có chút khẩn trương.
"Tiểu Lộc, em đang phát run.
Em lên giường nghỉ ngơi một hồi làm ấm thân thể."
Đường viền hàm của người đàn ông lại căng chặt hơn, môi giật giật.
Một lát sau, giọng nói của hắn càng thấp.
"Em đừng sợ.
Tôi sẽ không chạm vào em, tôi đảm bảo."
Đến phòng cùng lắm là hơn năm mét, rất nhanh đã đến.
Lâm Lộc và cả tấm chăn bị đặt ở trên giường, sau đó hẳn trải lông ra.
Cách tấm chăn, Ninh Trí Viễn thật cẩn thận nâng đầu Lâm Lộc lên, kê cho cậu một cái gối sau đầu.
Đến lúc này, Ninh Trí Viễn mới cẩn thận mà rút tấm chăn vải dệt kia ném ở trên sàn nhà.
Từ đầu tới đuôi, hắn thật sự không đụng tới nửa ngón tay của Lâm Lộc.
Chỉ là ánh mắt hắn giống như chất lỏng sền sệt chảy xuôi ở trên mặt Lâm Lộc.
Ánh mắt kia quá nóng, cũng quá trầm.
Nhắm mắt lại, Lâm Lộc cũng có thể cảm giác được ánh mắt ở nơi nơi, làn da đau đớn một chút.
Bất an động đây.
Lâm Lộc cuộn sâu vào trong chăn.
Trốn tránh vào một chiếc kén, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.
Nhưng xuyên thấu qua lớp chăn lông mềm nhẹ lại truyền tới một tiếng thở dài.
Như có như không, thoáng như ảo giác.
Lại hung hăng nện ở trong lòng Lâm Lộc, kinh hãi gợi lên bao nhiêu gợn sóng.
Rốt cuộc cái này là cái gì? Tức giận, thậm chí bạo lực, cậu đều chuẩn bị tốt hết rồi! Rốt cuộc cậu đã quen......!
Nhưng tại sao lại đối với cậu dịu dàng như vậy?
Thật giống như bọn họ vẫn là một đôi người yêu, giống như bọn họ thật sự chỉ cãi nhau một trận, lại vẫn là một đôi thân mật nhất! Vì sao, dựa vào cái gì, anh có quyền gì......Anh lại có tư cách gì?!
Lửa giận đột nhiên phát ra, từ ngực đốt tới yết hầu, thiêu đến cả người Lâm Lộc nóng lên.
Ngực đau đớn từng trận.
Lâm Lộc nhắm chặt hai mắt, cắn cánh tay, ra một thân mồ hôi lạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu mới tránh thoát khỏi cảm giác bị bóng đè, cả người đổ đầy mồ hôi.
Sau khi bị bệnh, cảm xúc của Lâm Lộc biến thành con quái thú khó có thể thuần phục.
Ninh Trí Viễn đã đến khiến con quái thú này càng thêm xao động bất an, vật lộn ở trong nội tâm Lâm.
Bên ngoài lại không có một chút động tĩnh.
Hẳn là Ninh Trí Viễn đã đi rồi.
Lâm Lộc thở ra một hơi.
Cậu nhắm mắt lại, cảm giác mình càng mệt mỏi, mồ hôi làm ướt áo ngủ dính ở trên người.
Mệt đến không muốn động ngón tay, lại không được ngủ được, chỉ cảm đầu đau từng trận một.
Đúng lúc này, nệm ở bên cạnh lõm xuống, tựa hồ có người ngồi ở trên giường.
"Bảo bối, em ngủ rồi sao?".