Trước mắt Lâm Lộc là một mảnh huyễn quang, ánh sáng chói mắt còn mang theo màu đỏ như máu.
Cậu không thể phân biệt rõ thứ gì, bốn vách tường trong động cũng vặn vẹo đè ép về phía cậu, cậu cảm giác mình sắp bị chôn sống, sắp hít thở không thông!
Cậu thét chói tai ngồi xổm xuống, đầu của cậu đau quá, khớp xương đều đang rất đau!
"Không được lại đây a a a! Cút......Cút ngay! Cách xa tôi ra một chút......Cứu mạng!"
Đột nhiên có người nhào tới ôm lấy cậu.
Người kia siết chặt cậu ở trong ngực.
Chất lỏng nhão dính từ người nọ bôi dính lên người cậu, cậu dùng sức giãy giụa, hai người lăn ở bên nhau, không ngừng xé rách.
Thứ gì dỗi tiến vào trong miệng Lâm Lộc, Lâm Lộc hung tợn cắn xuống.
Hơi thở của người kia giống gió thở hồng hộc vang lên ở bên tai cậu, nói năng hỗn loạn lộn xộn an ủi.
"Đừng sợ......Tiểu Lộc em đừng sợ! Không có việc gì, thật sự không có việc gì......Em đừng khóc, bảo bối em đừng khóc, tôi không có việc gì, em cắn đi, em đập......Thật sự không có việc gì, em đập đi......!Không có việc gì, em đừng sợ! Thật sự không có việc gì, em đừng sợ, em đừng khóc......Tiểu Lộc......Thật sự không có việc gì......"
Ai đang khóc? Không có người đang khóc!
Ý thức của Lâm Lộc như bị trói chặt ở một tầng điên cuồng dưới sân khấu, cậu bị tù ở thân thể của mình.
Cậu đột nhiên luống cuống, cậu làm cái gì? Đã xảy ra cái gì? Vì sao có người ôm cậu nói chuyện......!
Nháy mắt khôi phục lại ý thức, lý trí như thoát khỏi vực sâu vạn trượng.
Lâm Lộc ọe một tiếng phun ra, ghé vào ngực Ninh Trí Viễn nôn đến trời đất tối tăm.
"Tiểu Lộc! Em làm sao vậy, em không sao chứ?"
Bàn tay Ninh Trí Viễn hoảng loạn vỗ lưng Lâm Lộc, không ngừng nói chuyện với cậu.
Lâm Lộc nôn đến cơ hồ hư thoát, trước mắt trở nên mơ hồ.
Cậu biết đã xảy ra cái gì.
Cậu phát bệnh.
Lại ở trước mặt Ninh Trí Viễn.
Tuy rằng lý trí đã trở về, nhưng cảm xúc còn đang ở trong sóng to gió lớn.
Cậu còn chưa thể khống chế chính mình.
Hai tay cậu gãi mặt mình, giống như muốn xé toàn bộ da mặt xuống.
"Tiểu Lộc, em làm gì!"
"Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"
Hung hăng đẩy Ninh Trí Viễn ra, Lâm Lộc che yết hầu lại ngồi xổm xuống.
Giọng nói cậu nghẹn ngào, mang theo tuyệt vọng mạnh liệt.
"Đừng chạm vào tôi, cũng không được nhìn tôi.....Đi ra ngoài!"
"Nhưng mà......"
"Cầu xin anh......Đừng nhìn tôi......Để tôi một mình đi!"
"Em nói đùa cái gì vậy? Sao tôi có thể......"
Nhưng mà Ninh Trí Viễn ý thức được điều gì.
Hắn đột nhiên ngậm miệng, không nói chuyện nữa, mà là đứng lên lùi lại.
Cũng đã đủ xa, nhưng hắn còn chưa rời đi.
Dường như Lâm Lộc đã không ý thức được đến điểm này, cậu mò lung tung trong ngực kiếm thứ gì đó, cuối cùng lấy ra một cái bình nhỏ, vặn ra sau đó uống một hơi cạn sạch.
Đột nhiên, cậu nôn khan một trận.
Trong lòng Ninh Trí Viễn cả kinh.
Mới muốn tiến lên, lại thấy Lâm Lộc duỗi tay trên mặt đất sờ đến đồ hộp của Ninh Trí Viễn để lại, bưng lên uống một ngụm.
Ninh Trí Viễn lại dừng lại lần nữa.
Hắn nhìn Lâm Lộc chằm chằm, nhìn thấy cậu chậm rãi thở hổn hển.
Rốt cuộc, hô hấp Lâm Lộc dần dần bình tĩnh trở lại.
Ninh Trí Viễn biết hắn đoán đúng rồi.
Quả nhiên Lâm Lộc là mang theo thuốc.
Chỉ là cậu sợ không muốn để hắn biết cậu bị bệnh nghiêm trọng như vậy, càng không muốn bị mình nhìn thấy bộ dáng cậu phát bệnh mà không thể khống chế được.
Nói đến cùng, đây đều là chính mình tạo nghiệt......Trái tim đau xót.
Ninh Trí Viễn lại không đành lòng nhìn nhiều hơn một chút.
Lâm Lộc cuộn thân mình nằm trên mặt đất, giống như là dã thú mất đi lý trí.
Ninh Trí Viễn lui về phía sau đến cửa hang động, để cậu lại bên trong một mình.
Đương nhiên hắn muốn ôm Lâm Lộc vào trong ngực, an ủi cậu chăm sóc cho cậu.
Nhưng hắn càng biết, đó chỉ thỏa mãn nội tâm áy náy của chính hắn.
Hiện tại Tiểu Lộc chỉ muốn ở một mình, đừng để bất luận kẻ nào tới gần.
Ninh Trí Viễn dựa vào vách đá ngồi xuống đi.
Hắn nghiêng đầu, nghe động tĩnh trong động —— Cũng may, cũng không có gì khác thường xảy ra.
Qua thật lâu, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ trong động đi ra phía ngoài này.
Hắn ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Lâm Lộc đứng ở cửa động, lẳng lặng rũ mắt nhìn hắn.
"Đầu anh làm sao vậy."
"Cái gì? Tôi......"
Thế nhưng Ninh Trí Viễn nhất thời không thể phản ứng lại.
Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được trên đầu mình bị thương.
Dùng tay sờ một chút, đồ hộp sền sệt dính lên tay, đụng tới chỗ vừa nóng vừa đau.
Là nơi Lâm Lộc đánh bị thương.
Nhưng hiển nhiên, chính Lâm Lộc cũng không nhớ rõ.
Điều này cũng đúng với suy đoán của Ninh Trí Viễn, quả nhiên bệnh của Lâm Lộc thật sự rất nặng, ngay cả ký ức cũng sẽ mơ hồ.
"Tại sao lại bị thương?"
"Là lúc trước tôi đi lấy đồ trong đêm, không cẩn thận té ngã."
"Tại sao anh lại không cẩn thận như vậy?"
"Đúng vậy, tôi chính là tên ngu xuẩn."
"Anh phải không?"
"Tôi phải."
Lâu dài mà trầm mặc.
Lâm Lộc đứng ở chỗ đó, tay rũ ở bên người, đầu ngón tay bất an mà xoa vào nhau.
Đầu ngón tay cậu dính rất nhiều thứ sền sệt dính dính, mang theo mùi nước thịt, cũng mang theo mùi máu.
Không chỉ là ở ngón tay.
Trên người cậu cũng có.
Sau khi cậu mở mắt ra liền phát hiện một món đồ hộp đã bị bung nắp, méo móp xoắn ở bên người.
Hiện tại, lại là trên đầu Ninh Trí Viễn bị thương —— Trên tóc hắn cũng nhão dính, không phải nước thịt thì là cái gì?
Đáp án đã miêu tả sinh động từ sớm.
"Ninh tiên sinh, có phải tôi đã làm gì rồi không?"
"Em không làm gì hết."
Ninh Trí Viễn ngước mắt lên.
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Đồ hộp kia......"
"A, chính là đồ hộp kia.
Tôi đi lấy đồ hộp ăn, kết quả vướng ngã.
Cái nắp nát, cắt phải đầu tôi.
Không nghĩ tới, thứ đồ kia còn rất sắc bén."
Ninh Trí Viễn đứng lên.
"Tôi đem nó đi vứt."
Hắn đi vào trong trong động, nhặt món đồ hộp kia ném ra xa.
Trên mặt đất còn vương vãi nước canh, mơ hồ còn có thể nhìn đến màu đỏ xen lẫn ở trong bên.
Ninh Trí Viễn cau mày, vươn chân dùng đế giày cọ vài cái.
Trên giày da của hắn dính muối trắng, đã không nhìn thấy rõ hoa văn trên đó.
Giày da đắt đỏ xa xỉ, ngâm nước tẩm muối chạy như điên trước cái chết, cùng lắm chỉ là một đôi giày vừa cũ vừa dơ mà thôi.
Người cũng giống như vậy.
Trang phục phân cách con người thành ba thành bảy loại khác nhau.
Nhưng cởi quần áo, đều là thân thể trần truồng.
Trong lòng thân thể hoảng loạn nhảy lên, vì canh cánh người nào đó trong lòng.
Ai cũng không thể yếu ớt hơn so với ai, ai cũng không thể kiên cường hơn so với ai.
Ai bị đập đầu cũng sẽ đổ máu, bị thương tâm thì cũng sẽ đau.
Đau đến lợi hại sẽ lùi mình về phía sau.
Tình nguyện chưa từng biết đến người kia, chỉ muốn né tránh.
Ai cũng giống nhau, đúng hay không?
Ninh Trí Viễn quay đầu lại, mặt Lâm Lộc không có biểu tình gì mà nhìn hắn.
"Có phải trong lòng em cười tôi ngu xuẩn hay không, Lâm Lộc?"
Lâm Lộc không nói chuyện.
"Bị em chê cười cũng đúng.
Tôi chính là một tên ngu xuẩn rõ đầu rõ đuôi.
Từ nhỏ lại muốn bảo bối, nó thật sự tới bên cạnh tôi.
Khi đó bà đã không quản được tôi nữa, không ai có thể đốt búp bê của tôi.
Là tôi tự tay làm nó hỏng mất.
Tôi còn không để nó vào trong mắt.
Thật lâu sau, tôi mới phát hiện mình đã làm gì, lại rốt cuộc đền bù không được.
Em nói xem, có phải tôi rất ngu xuẩn hay không?"
"......"
"Tôi làm hỏng nó rồi.
Em nói, tôi nên làm cái gì bây giờ? Lâm Lộc, em dạy tôi đi.
Hiện tại tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Anh có thể mua một cái mới.
Anh có tiền như vậy, muốn mua cái dạng gì không được?"
"Đúng vậy......Tôi có tiền như vậy.
Tôi muốn mua cái gì đều được......Tôi cũng từng cho rằng, ta mua về là được."
Ninh Trí Viễn cười.
Hắn duỗi tay vào trong túi lấy một gói thuốc lá ra.
Hộp thuốc bị nước biển ngâm ướt, lại bị đè ép đến dẹp dí.
Điếu thuốc thon dài dính ở bên nhau, nhão ướt dầm dề.
Ninh Trí Viễn rút một điếu ra, kẹp ở giữa môi.
Bật lửa, làn khói sặc người bay lên.
Hương vị đi vào phổi theo yết hầu.
Lâm Lộc nhìn điếu thuốc trong tay hắn.
Điếu thuốc kia kẹp trên ngón tay, càng ngày càng run rẩy.
"Khụ khụ......!Khụ khụ khụ!"
Không biết có phải cay mắt hay không.
Ninh Trí Viễn ho khan, khóe mắt bắt đầu đỏ lên.
Hắn quay mặt qua chỗ khác, bàn tay ở trên mặt lung tung lau một phen.
Bộ dáng của Ninh Trí Viễn luôn là bễ nghễ chúng sinh, tựa như không có nhược điểm, tựa như là một vị thần hoàn mỹ.
Hiện tại, hắn từ thần đàn cao cao rơi xuống, hắn chưa từng có vẻ yếu ớt chật vật như vậy.
Thế nhưng cả vành mắt cũng đỏ lên.
"Lâm Lộc, em nói, tôi nên làm gì bây giờ?.....Em có thể dạy tôi không?"
Lâm Lộc lắc lắc đầu.
Cậu không nhớ rõ gì cả.
Thuốc mới vừa rồi lại mang theo tác dụng trấn tĩnh không gì có thể sánh được.
Hiện tại tâm thái cậu bình tĩnh như một đám mây, Ninh Trí Viễn đột nhiên nói ra những lời này, thế nhưng cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Đương nhiên, cậu biết bộ dáng của Ninh Trí Viễn rất kỳ quái —— Nhưng đây cũng chỉ là kết quả phân tích từ lý tính.
Bởi vì Ninh Trí Viễn rất ít khi kích động cảm xúc như vậy, hắn cũng sẽ không xin giúp đỡ từ người khác, càng không thừa nhận hắn cũng phạm sai lầm.
Hôm nay đúng là Ninh Trí Viễn rất kỳ quái, khiến người ta nghi hoặc.
Nhưng những cái này thì có liên quan gì đến Lâm Lộc chứ? Nghi hoặc cũng như một đám mây bay ngang qua, lướt đi trong thâm tâm yên ắng của Lâm Lộc.
Không thể để lại bất kỳ dấu vết gì trong cảm xúc của cậu Lâm Lộc —— Ít nhất, ở trong tác dụng của thuốc cũng không có.
"Tôi nhớ rõ, Bạch Vụ đã cho em một khẩu súng."
Lâm Lộc không nói một cậu.
Cậu chỉ là mở to đôi mắt, an tĩnh mà nhìn Ninh Trí Viễn.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì.
Đối mặt với sự đau khổ của Ninh Trí Viễn, thế nhưng cậu có thể thờ ơ lạnh nhạt như vậy.
Đây đúng là một loại thể nghiệm mới lạ.
"Em học được nổ súng như thế nào chưa?"
Ninh Trí Viễn đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn thẳng lăng lăng nhìn Lâm Lộc.
"Tôi dạy cho em.
Được không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì em đáng giá.
Lại có người dám khinh thường em, em nên móc súng ra, họng súng thọc vào trong cổ họng hắn.
Nếu là em nhớ tới cái gì, nếu là em hận hắn, vậy em cứ tìm đến hắn, sau đó làm thịt hắn! Được không?"
Ninh Trí Viễn chưa nói "hắn" là ai.
Lâm Lộc cũng không hỏi.
Không cần thiết hỏi.
"Hắn xứng đáng, hắn đáng chết! Nhưng em không phải, em nên sống cho thật tốt! Em không được dùng tội nghiệt của hắn tra tấn chính em, em giết hắn! Báo thù, để hắn đi tìm chết! Được không, tôi dạy cho em dùng súng, tôi dạy cho em giết người như thế nào! Súng của em đâu? Đưa súng của em cho tôi......Em không mang sao? Tôi có, em cầm lấy! Mở ra chốt bảo hiểm ra, nơi này là cò súng, em cầm, em giết hắn!"
Ninh Trí Viễn một bên nói, một bên móc súng ra nhét vào trong tay Lâm Lộc.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy khẩn cầu, dường như Lâm Lộc chịu tiếp nhận khẩu súng kia, chính là ban ân lớn nhất cho hắn.
Nhưng Lâm Lộc chỉ bình tĩnh nhìn hắn, đẩy tay hắn ra.
"Cầu xin em giết hắn......"
"Tôi không có hứng thú."
"Vì sao? Hắn thật sự có lỗi với em.....Em hận hắn đúng không? Em hận hắn như vậy, cái loại súc sinh này......Hắn đáng chết! Em không muốn tự tay giết hắn sao?"
"Tôi hận hắn, không sai.
Nhưng tôi không muốn tự tay giết hắn."
"Vì sao?"
"Không có nhiều vì sao như vậy."
Lâm Lộc xoay người muốn đi.
Nhưng Ninh Trí Viễn không màng tất cả mà kéo cậu đến trước mặt.
"Không đúng chỗ nào? Tiểu Lộc, em nói cho tôi, rốt cuộc không đúng chỗ nào? Tôi phải làm như thế nào em mới có cảm giác tốt hơn một chút......Tôi thật sự không nghĩ ra được!"
"Anh không nghĩ ra được, khiến cho tôi đi giết người sao?"
"Nhưng em thiếu chút nữa giết chính em! Hai lần, thậm chí ba lần......Nếu thật sự có người đáng chết, đó cũng không phải là em!"
"Cái đó không giống nhau.
Tôi......Tôi không có cách nào sống sót, tôi không có đường đi.
Nhưng tôi không muốn giết người.
Khẩu súng kia là Bạch Vụ tặng cho tôi, cho nên tôi mới giữ nó lại.
Nhưng đời này tôi cũng không muốn nổ súng.
Ninh tiên sinh, có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi chính là một tên phế vật đi? Khả năng tôi thật sự là tên phế vật.
Nhưng là tôi không muốn giết người.
Súng bắn vào đầu ai cũng sẽ đau như nhau.
Ninh tiên sinh, anh buông tôi ra đi."
"Tiểu Lộc! Nhưng tôi nguyện ý......"
"Nhưng tôi không muốn.
Ninh tiên sinh, anh có suy nghĩ của anh, tôi có của tôi.
Anh xem, trước nay chúng ta đã không phải là một loại người.
Tôi không thể biến thành anh, vĩnh viễn cũng biến không thành.
Cho nên Ninh tiên sinh, thật sự, thôi bỏ đi.".