"Ninh tổng, đứng lên được không?"
Ninh Trí Viễn không nói chuyện.
Hắn đỡ tường, đứng lên từng chút.
Nửa đường Phương Minh Sơn muốn duỗi tay dìu hắn một phen, nhưng hắn tựa như không thấy được, lập tức đi qua.
Vì thế Phương Minh Sơn liền thu tay lại.
Chỉ là hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác của Ninh Trí Viễn, miễn cho hắn đột nhiên té ngã.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Vòng qua vài cái cửa động, Ninh Trí Viễn nhẹ giọng nói.
"Vốn dĩ tôi cho rằng, ít nhất cậu ấy sẽ đến nhìn một cái."
"Cho nên anh liền nằm ở trên mặt đất lạnh băng, mặc cho mình mất máu hôn mê? Như vậy là có thể giữ lại cậu ấy?"
"Ninh tổng, lần này xem là anh may mắn.
Nếu là tôi không tìm được anh, anh căn bản mất mạng không chống chịu được đến sáng mai."
"Cậu ấy cho tôi một lọ thuốc giảm đau, miệng vết thương hoàn toàn không cảm thấy đau.
Tôi cũng đã quên trên bụng tôi bị thọc một đao."
"Thuốc giảm đau mà thôi.
Hiệu quả có tốt, cũng chỉ là thuốc giảm đau.
Có thương tích dù sao cũng phải trị, che che giấu giấu chẳng những không tốt lên được, nói không chừng sẽ càng nặng.
Ninh tổng người như anh, sẽ không thể không rõ đạo lý này.
Có đôi khi, thật là đau dài không bằng đau ngắn, anh cảm thấy sao?"
Ninh Trí Viễn không nói.
Hắn trầm mặc mà đi ra ngoài, mắt chỉ nhìn đất dưới chân.
Môi hắn mím chặt đôi môi khô nứt chảy máu ra.
Một lát sau, hắn nhịn không được hỏi.
"Đây là Lâm Lộc kêu anh nói cho tôi sao?"
"Không liên quan đến Lâm Lộc.
Tôi chưa từng gặp cậu ấy.
Cậu ấy cũng không nói một chữ kêu Bạch Vụ truyền đạt cho tôi."
Đương nhiên, cũng không có một chữ cho anh.
Tầng ý tứ hắn không cần nói rõ, Ninh Trí Viễn cũng có thể cảm nhận được.
Hắn lại trầm mặc xuống.
Lần này, mãi cho đến ra cửa động cũng không có người nói nữa.
Phương Minh Sơn đã chuẩn bị trực thăng từ sớm, ngừng ở bờ vịnh.
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu liếc mắt một cái, trong lòng hắn rõ ràng, nếu Lâm Lộc đi dựa theo hình vẽ của hắn, cuối cùng sẽ cái này vịnh này.
Không thấy con thuyền kia nữa.
Hắn lại muốn hỏi cái gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, kỳ thật Phương Minh Sơn không biết gì hết.
Cho dù hắn biết cái gì, hắn cũng không phải biết một cách chân chính.
Chuyện giữa hắn và Lâm Lộc, trừ bỏ hai người bọn họ, không ai có thể thật sự hiểu được.
"Tôi phải về đế quốc.
Tôi phải làm thịt tên tạp chủng kia."
Phương Minh Sơn nhìn hắn một cái.
Đối với quyết định này của Ninh Trí Viễn, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
"Ninh tổng, tôi đưa anh đến khách sạn trước.
Nghe nói khách sạn kia bị anh mua rồi, vừa lúc cũng cách doamh trại đội huấn luyện xung phong không xa lắm.
Tôi kêu quân y qua xử lý cho anh một chút, sau đó đưa anh trở về đế quốc.
Tóm lại điều kiện chữa trị của đế quốc vẫn tốt hơn một chút.
Những chuyện khác, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Tôi cũng không tính buông tha cho hắn."
"Không cần, tôi trực tiếp bay trở về đế quốc đi.
Tôi còn có chuyện phải làm, trước tiên sắp xếp người đi giết hắn, mặt khác chuyện giải quyết tốt hậu quả giao cho anh.
Tôi muốn rời đi một thời gian."
Phương Minh Sơn sửng sốt.
Hắn đoán được Ninh Trí Viễn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đại hoàng tử, lại không đoán được hiện tại hắn muốn rời đi làm cái gì.
Chẳng lẽ, hắn còn không từ bỏ Lâm Lộc?
"Tôi cần phải đi tiếp nhận trị liệu.
Một bác sĩ tâm lý từng nói với tôi, kêu tôi đến đó khiến kho bệnh của ông ta thêm phong phú.
Hắn còn nói với tôi đừng để mọi thứ trở nên muộn màng"
Ninh Trí Viễn quay đầu lại nhìn Phương Minh Sơn.
Cửa động sâu thẳm, ánh sáng chiếu vào một chỗ nhỏ, lại không thể chiếu vào bóng tối u ám.
Nhưng Ninh Trí Viễn cũng biết, nơi đó cũng có đường, có nước.
Nơi đó không phải hoang mạc.
Nếu là ở cùng người kia, nó cũng có thể là chốn đào nguyên.
"Tôi không muốn huỷ hoại cậu ấy.
Tôi chưa từng nghĩ tới muốn huỷ hoại cậu ấy.
Người nói với tôi rất chuyên nghiệp, kêu tôi tin tưởng khoa học.
Tôi đây sẽ tin hắn một lần."
"Có lẽ, người như tôi cũng có thể được cứu trợ.
Có lẽ, tôi cũng không phải mỗi một lần đều sẽ huỷ hoại hết tất cả.
Tôi không quá tin cái này, nhưng tôi phải thử một lần."
Phương Minh Sơn ừ một tiếng, không nhiều lời.
Ninh Trí Viễn biết hắn nghe không hiểu, nhưng hắn cũng không để bụng chút nào.
Lúc bọn họ đi ra khỏi hang đông, hoàng hôn treo ở chân trời đã lâu, ánh đỏ giao giữa đường chân trời.
Hải đăng đã lên đèn, một ánh sáng màu vàng ấm áp, tỏa ra từ trên đỉnh tháp, hợp lại một thể với hoàng hôn.
Hoàng hôn sắp tắt, đêm tối sắp đã đến.
Bầu trời đêm của hắn mất đi ngôi sao, để lại cho hắn cô độc hắc ám vô biên vô tận.
Nhưng mặt trời cũng sẽ dâng lên lần nữa.
Ngôi sao của hắn, còn có thể trở về hay không?
Hắn muốn kiên nhẫn chờ đợi.
Có lẽ là ngày mai, có lẽ là vĩnh viễn.
.