Phần 3: Nơi quay đầu, cũng không mưa gió cũng không quang (quang trong trời quang mây tạnh)
"Ninh tổng, ngài cảm thấy thế nào?"
Chỗ sâu trong văn phòng của bác sĩ Lý, có một phòng khám cực kỳ riêng tư.
Giờ phút này, cửa phòng khám đóng chặt, ánh sáng u ám chiếu rọi xuống, bác sĩ Lý nhẹ nhàng đánh thức Ninh Trí Viễn.
Khoảng một thời gian trị liệu thôi miên, thoạt nhìn Ninh Trí Viễn còn chưa phóng thích áp lực để bình tĩnh, ngược lại có vẻ thêm tiều tụy hơn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
"Tiểu Lộc......Đâu?"
Lầm bẩm dò hỏi, hiển nhiên còn chưa phân biệt rõ trong mơ và hiện thực.
Ánh mắt hắn mờ mịt, thậm chí còn có thể gọi là yếu ớt.
Như là một con chó cô độc mất đi một thành viên trong gia đình, hắn thấp hèn hoảng sợ truy vấn.
"Tiểu Lộc, cậu ấy đi đâu vậy?....Vừa rồi cậu ấy nói với tôi, cậu ấy nói...."
Một đôi mắt thong thả chuyển động, ngừng ở trước mặt bác sĩ Lý.
Ninh Trí Viễn im miệng.
Cực kỳ cẩn thận mà chớp mắt vài cái, đôi mắt hắn đỏ lên, đột nhiên hung hăng nhắm mắt lại.
Thời điểm trợn mắt ra lại, ánh mặt khôi phục vẻ kiên quyết, như là ao hồ mùa đông bị đóng một lớp băng cứng cực kỳ nhanh.
Sắc mặt bác sĩ Lý rất khó nhìn.
Ninh Trí Viễn tiếp nhận trị liệu ở đây lâu như vậy, lúc ban đầu cũng coi như lộ rõ hiệu quả.
Rất nhanh, hắn ở trong thống khổ nhận ra được mình thật sự có bệnh, thương tổn Lâm Lộc mang đến cũng thật sự đáng sợ.
Nhưng trong này cũng có giới hạn.
Những đợt trị liệu sau này, hắn cũng phối hợp tham gia, không cậy mạnh nửa điểm.
Chỉ có thời điểm đề cập tới Lâm Lộc, mới có thể đủ để nội tâm sâu thẳm của hắn lộ ra một chút, thổ lộ nội tình.
Đầu óc hắn hoàn toàn xoay quanh Lâm Lộc, mỗi một câu nói cơ bản đều liên quan đến Lâm Lộc.
Bác sĩ Lý cũng cảm thấy uể oải không thôi, hắn thật giống như núi băng ở bắc cực lại muốn đào nước suối -- Đúng là có nước suối.
Chỉ là cái tên Lâm Lộc này mới có thể làm tan lớp băng, vào được nội tâm của Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng, ngài thật sự là tới tìm tôi chữa bệnh sao?"
Bác sĩ Lý nhịn không được đặt câu hỏi.
"Nhưng tôi thấy rằng ngài thật sự không quan tâm đến sức khỏe của mình."
"Vậy thì sao chứ? Tôi chỉ muốn làm rõ ràng, rốt cuộc tôi đang làm cái gì.
Còn chính mình....Tôi thật sự rất khỏe, không cần lo lắng."
"Ngài rất khỏe mạnh? Mất ngủ, hậm hực, đau đầu kịch liệt, hiện tại lại còn ảo giác, ngài gọi cái này là khỏe mạnh? Ninh tổng -- Ngài có một giấc ngủ an ổn là chuyện bao lâu rồi?"
"Bác sĩ Lý, hình như tôi nghe được giọng của cậu ấy."
"Ai?"
"Lâm Lộc."
Bác sĩ Lý a một chút, cũng không tiếp lời.
Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng dậy muốn đi mở cửa.
"Thật sự, tôi thật sự nghe được giọng của cậu ấy! Cậu ấy ở bên ngoài, Tiểu Lộc...."
"Ngài bình tĩnh một chút! Nơi này của tôi là bảo vệ sự riêng tư của ngài, dùng tường cách âm! Sao ngài có thể nghe được bên ngoài nói chuyện chứ?"
"Nhưng đó là Tiểu Lộc! Sao tôi lại nghe được giọng của cậu ấy?"
Dường như bác sĩ muốn bay lên đến trời đi.
Đúng vậy, là ngươi nghe thấy giọng nói của cậu ấy, nhưng tinh thần của ngươi hoảng hốt ngươi có biết không? Ban ngày buổi tối nằm mơ lỗ tai ngươi đều là âm thanh của Lâm Lộc, đó là âm thanh có vấn đề sao? Đó là ngươi có vấn đề!
Nhưng không thể nói như vậy, nếu không sẽ rất có lỗi với nhiều năm nghiên cứu tâm lý học tinh thâm của hắn, đắn đo tâm lý của người bệnh.
Bác sĩ Lý lập tức ho khan một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Vậy cũng có thể là cậu ấy ở bên ngoài đi.
Đương nhiên, khả năng không phải cậu ấy sẽ cao hơn.
Chẳng qua, nếu thật sự là cậu ấy -- Ninh tổng, ngài đột nhiên xuất hiện, ngài không sợ cậu ấy sẽ bị hoảng sợ sao? Rốt cuộc, ngài cũng biết tình trạng thân thể cậu ấy...."
"Không phải trước kia ông nói cậu ấy không có việc gì sao?"
"Ừ, có thể tự chủ, đưa ra lựa chọn có logic, bình tĩnh thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, đúng là không có việc gì.
Nhưng là rốt cuộc ngài là nguyên nhân dẫn đến bóng ma tâm lý của cậu ấy.
Nếu ngài đột nhiên xuất hiện.
Vậy cũng nói không chừng."
Ninh Trí Viễn im lặng.
Dường như bác sĩ Lý có thể nhìn thấy hắn dần dần suy sụp tinh thần, sự kích động mới vừa rồi nhận sai Lâm Lộc, hiện tại tiêu tan không thấy nữa.
"Ninh tổng?"
"Ông nói đúng."
"Ninh Trí Viễn miễn cưỡng gật đầu, cười nhàn nhạt một chút."
"Tôi không nên quấy rầy cậu ấy nữa."
Biểu cảm này khiến trong lòng bác sĩ Lý lộp bộp một chút.
Hắn bắt đầu hoài nghi, có phải mới vừa mình kích thích qua rồi không? Rốt cuộc hiện tại Ninh Trí Viễn là bệnh nhân của mình, hơn nữa tình huống rất không tốt.
Mấu chốt đúng là như vậy, giống như hắn mất đi hy vọng, như là ngọn nến lay lắt trong gió.
Tuy rằng hiện tại còn rất tốt, thậm chí có thể nói là cường tráng.
Nhưng tinh thần của hắn lại càng ngày càng bi quan, giống như đi một bước nữa ánh lửa sẽ tắt.
Chỉ cần hắn có thể từ bỏ chấp nhất đối với Lâm Lộc, rất nhanh hắn sẽ khỏe lên.
Vốn dĩ bác sĩ Lý cảm thấy đây chỉ là chuyện đơn giản thôi.
Không phải kẻ có tiền đều như vậy sao? Lúc ấy rất cố chấp, thậm chí cố chấp đến cuồng nhiệt.
Cảnh đời thay đổi, lập tức sẽ đuổi theo mục tiêu kế tiếp.
Nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải việc này!
Ninh Trí Viễn....Rốt cuộc khi nào hắn mới bằng lòng từ bỏ Lâm Lộc.
[Ngoài cửa phòng bệnh]
Lâm Lộc đứng ở cửa, lễ phép chờ đợi.
Nhưng qua thật lâu cũng không có người tới mở cửa.
"Có lẽ bác sĩ Lý không ở đây đi.
Ông ấy thường xuyên có bệnh nhân mới tới cửa chữa trị, phòng khám này chỉ là sắp xếp cơ bản thôi.
Ngoại trừ giờ khám cố định thì đều đến nhà, rất ít khi có thể gặp được ông ấy ở đây."
Bên người Lâm Lộc, bác sĩ Tiểu Quý ôm một chồng tư liệu thật dày, nhướng mày nhìn Lâm Lộc.
Hắn nghĩ sao nói vậy, nói đầy mình sắp không nín được.
"Thế sao? Thật sự tiếc quá.
Trước kia ông ấy đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng khi đó tình thế bức bách, không thể nói lời cảm ơn với ông ấy.
Lần này khó khăn mới trở về được, vốn dĩ muốn đến cửa cảm ơn."
Thở dài, cậu vươn thân qua.
"Bác sĩ Tiểu Quý, chúng ta đi thôi.
Về phương án trị liệu mới, tôi còn có chút chuyện phải nói với bác sĩ Khương một chút."
Không nói cái này còn tốt.
Cậu nhắc tới, chân mày bác sĩ Tiểu Quý đã nhướng lên.
"Cái cậu gọi là phương án trị liệu mới, căn bản còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, kết quả như thế nào còn chưa biết đâu! Nói là xác suất thành công năm mươi năm mươi cũng là cao, thế nhưng cậu liền đồng ý? Nếu là thất bại, vấn đề của cậu không phải cắt chân là có thể giải quyết! Thế nào cũng phải đánh cược một phen như vậy sao? Cũng bị một lần tội rồi, cậu còn muốn tình hình nghiêm trọng hơn phải không? Cậu còn còn rất trẻ tuổi!"
"Đúng vậy, tôi còn trẻ như vậy.
Nếu thành công, nói không chừng còn có thể tiếp tục múa."
"Vậy nếu là không thành công thì sao? Cho dù thành công, cậu liền cảm thấy cậu có thể khôi phục trạng thái? Khôi phục trạng thái chỉ là xác suất nhỏ, rõ ràng cậu biết! Nhưng cậu lại muốn mạo hiểm thế này, đáng giá sao?"
"Không thành công, đó chính là số tôi không may.
Nếu là đánh cược một lần, lại phải chuẩn bị tốt thua cược."
Vẻ mặt bác sĩ Tiểu Quý nôn nóng, Lâm Lộc lại vân đạm phong khinh.
Giống như hai người nói đến không phải là chuyện sống chết của cậu, mà là nhàn sự không liên quan.
"Nhưng mà ta cũng nghĩ kỹ rồi, thật sự tôi cũng sẽ không trách ai."
"Tại sao cậu lại ngoan cố như vậy!"
"Không phải tôi ngoan cố, là tôi không muốn để lại tiếc nuối.
Được, bác sĩ Tiểu Quý, anh đừng nóng giận.
Kỳ thật cũng không nguy hiểm như anh tưởng, tôi mang theo không ít tư liệu tới đây, đợi lát nữa cho mọi người xem một chút.
Tôi trở về ở lại trong khoảng thời gian này, có lẽ còn phải thỉnh mọi người hỗ trợ."
Hai người một bên nói, một bên đi dọc theo hành lang.
Cho đến khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất không thấy, cửa văn phòng của bác sĩ Lý mới từ bên trong đẩy ra.
Cửa văn phòng trong gian phòng khám sâu nhất cũng mở ra.
Ninh Trí Viễn đứng ở cửa, cởi áo khoác ở trên người.
Biểu tình của hắn vẫn buồn bực như cũ, trị liệu tâm lý một giờ, dường như cũng không có tác dụng cái gì.
Sắc mặt bác sĩ Lý không quá tốt.
Nhưng đã đến giờ, hắn cũng chỉ có đưa Ninh Trí Viễn ra khỏi bệnh viện.
Dưới lầu, chiếc xa hoa Bentley màu xám bạc Bentley kia im lặng chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, Tiểu Chu nhảy xuống ghế phó lái ra đón.
"Ninh tổng, thế nào?"
"Vẫn giống trước kia."
"A?"
Vẫn giống trước kia, có nghĩa là tình huống vẫn không xong như mấy ngày trước -- Nếu không phải là ngày càng sa sút.
Khóe miệng Tiểu Chu hơi chùng xuống, cười không nổi.
"Ninh tổng, tôi nghe Ngô Phong nói anh ta có tin của Lâm ca.
Hiện tại hình như anh ấy khôi phục không tồi, ngài có muốn......"
"Đừng đánh chủ ý lên cậu ấy."
Không nghĩ tới, khuyên hắn chủ động liên hệ với Lâm Lộc chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Ninh Trí Viễn chặn ngang.
Hắn ấn ấn giữa mày, mệt mỏi ngồi vào trong xe.
"Cũng đừng hỏi thăm tin tức của cậu ấy nữa, càng không cần báo cáo cho tôi.
Cho dù cậu lén gặp mặt cậu ấy, cũng không cần nói cho tôi.".