Ninh Trí Viễn như là một con sói hung mãnh, ấn con mồi của mình dưới thân, hung ác hôn xuống.
Môi lưỡi giao triền, cường ngạch vô cùng, Lâm Lộc căn bản không có chút cơ hội thở dốc, bị hắn tiến quàn thần tốc hôn đến thở hổn hển, nước mắt cũng bừng lên.
Cậu càng giãy giụa, Ninh Trí Viễn lại càng mạnh mẽ, chỉ có tim đập bang bang như trống, hai má đỏ bừng, ánh mắt mê ly.
"Nói dối."
Ninh Trí Viễn ngước mặt lên, cách Lâm Lộc không đến nửa thước.
Hắn nâng tay lên, mềm nhẹ lau đi vài nước mắt chảy ra của Lâm Lộc, ánh mắt lập lòe chăm chú nhìn đôi mắt của cậu.
"Rõ ràng em yêu tôi như vậy, vì sao muốn gạt tôi?"
"Tôi căn bản không có yêu anh...."
"Em có bản lĩnh thì nhìn vào mắt tôi lặp lại lần nữa.
Nói em không yêu tôi, nói em hận tôi, nói em hận không tôi hiện tại không thể đi tìm chết! Nói đi, hiện tại em nói đi!"
"Tại sao tôi lại hy vọng anh đi tìm chết? Tôi chỉ là muốn cùng anh..."
"Em chỉ là muốn đẩy tôi ra xa, mặc kệ là dùng cách gì.
Nhưng cho dù như vậy, có mấy lời em cũng không nói không được.
Em có thể nói tôi ghê tởm, nhưng em không nói nên lời muốn tôi đi tìm chết.
Thôi bỏ đi, Tiểu Lộc, em không lừa được tôi."
Ninh Trí Viễn cười một tiếng.
Cánh tay siết chặt, dùng sức kéo Lâm Lộc tiến vào trong ngực hơn nữa.
"Tôi biết em không nói được.
Nếu em thật sự hận tôi, vừa rồi em nên cắn đầu lưỡi tôi.
Nhưng em không có.
Bảo bối, tôi biết em luyến tiếc."
Người ngày đêm tơ tưởng, cuối cùng cũng có thể ôm vào ngực.
Ninh Trí Viễn thở dài thật sâu, ôm Lấy Lâm Lộc không buông tay, càng không có ý tứ đứng lên, hắn tựa như một con chó lớn, cái mũi cọ cọ ở trên mặt người ta.
"Tiểu Lộc ngoan, tôi thật sự rất nhớ em, em có biết không?"
Có lẽ bởi vì tam tình thay đổi rất nhanh, Ninh Trí Viễn nói chuyện mang theo giọng mũi, thế nhưng còn có chút ủy khuất ở bên trong.
"Vì sao em muốn gạt tôi? Em muốn trốn đi đâu, thật sự không nhìn tôi như vậy sao?"
"Buông tôi ra...."
"Không buông."
"Ninh tiên sinh!"
"Ninh tiên sinh cái gì, tối hôm qua ở ven đường, không phải em gọi Trí Viễn ca với cái xe sao? Rõ ràng trong lòng em còn có tôi, vì sao em muốn đẩy người đi xa vạn dặm? Muốn tra tấn chết tôi em mới vui vẻ sao?"
"Trí Viễn ca cái gì chứ, anh nghe lầm rồi?"
"Em rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc của tôi, ném hộp thuốc về lại trong xe, sau đó nói Tạm biệt, Trí Viễn ca -- Hiện tại điếu thuốc kia còn ở trong túi em đúng không? Dùng để làm cái gì, lưu lại kỷ niệm sao? Tôi một người sống ở chỗ này, em muốn thuốc làm cái gì, Tiểu Lộc, cả đời của tôi cũng tặng cho em, em đóng gói tôi đi mang đi làm kỷ niệm được không?"
"Anh....Anh nói bậy, đó là anh nhìn lầm rồi!"
"Nhìn lầm rồi? Phải không? Xem ra là tôi thật sự già đến ngu rồi, thế nhưng cả đêm nghe nhầm nhiều lần như vậy -- Cho nên, em đặc biệt nhờ Tiểu Chu đến tiệm lẩu đón tôi, cũng là tôi nghe lầm đúng không? Còn cố ý dặn cậu ta qua sớm một chút, bởi vì tôi uống rất nhiều rượu, còn bởi vì lo lắng cho thân thể của tôi, kêu cậu ta chăm sóc tôi nhiều hơn một chút, đó đều là tôi nghe lầm đúng không?"
Tối hôm qua Ninh Trí Viễn đột nhiên xuất hiện, Lâm Lộc lo lắng hắn nghe được mình mình nói chuyện với Tiểu Chu.
Thậm chí cậu đã chuẩn bị, lỡ như Ninh Trí Viễn hỏi, cậu sẽ tỏ thái độ ngoan cố, nói cái gì cũng phải đẩy quan hệ của hai người đến mức đóng băng.
Nhưng Ninh Trí Viễn không hỏi một câu nào, hắn như vậy là không nghe được gì.
Lâm Lộc liền an tâm, thái độ cũng không cường ngạnh.
Kết quả ngủ dậy một giấc trong chung cư cũ này, nơi chốn đều là dấu vết lúc trước, nhất thời mềm lòng, cả cường ngạnh cũng không kéo dậy nổi.
Nhưng cậu không nghĩ tới, thế nhưng Ninh Trí Viễn có thể kiên nhẫn như vậy.
Thì ra hắn nghe được tát cả, lại có thể nghẹn ở trong lòng lâu đến thế, làm bộ không có gì xảy ra? Tới lúc cậu nói dối, mới nói ra toàn bộ, lập tức ép cậu đến góc chết! Tâm cơ của hắn sao lại sâu như vậy chứ! Có phải hắn đã có kế hoạch từ sớm rồi không! Đây....Đây không phải là khinh thường người khác sao?
Vốn dĩ Lâm Lộc không phải người giỏi nói dối, những lời nói tàn nhẫn vừa rồi đã dùng hết toàn bộ tế bào não.
Giờ phút này bị Ninh Trí Viễn chất vấn như vậy, đầu óc trống rỗng, trên mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Chỉ cảm thấy vừa oan ức lại vừa tức giận, hận không thể túm gối lên đánh Ninh Trí Viễn một trận.
Nhưng mà Ninh Trí Viễn không thuận theo buông tha cho cậu.
"Tiểu Lộc, đây đều là chính miệng em nói.
Em không thể phủ nhận."
"Không phải....Tôi chưa từng nói!"
"Em chưa từng nói? Nhưng tôi đều nghe được! Em còn bảo Tiểu Chu gạt tôi, nói em mặc kệ tôi sống chết thế nào! Em gạt người, em còn kêu tôi Trí Viễn ca với cậu ta, vậy tại sao ngay trước mặt tôi em không kêu?"
"Nói hưu nói vượn, anh nghe lầm rồi! Anh buông tay ra, mau thả tôi ra, anh không thể chơi xấu như vậy Ninh Trí Viễn!"
"Vậy cứ cho là tôi nghe lầm đi! Nghe lầm cũng không buông tay! Trước tiên em nói rõ ràng cho tôi em làm gì vậy, một hai phải gạt tôi, trong lòng em nghĩ như thế nào hả Lâm Lộc?"
"Anh...."
Trên mặt trướng đến đỏ bừng, Lâm Lộc bị Ninh Trí Viễn ấn ở chăn đệm trên giường, tay chân hai người giao triền một chỗ, hơi thở đan xen.
Xoa tới lăn lui, Lâm Lộc nói cái gì cũng tránh thoát không được, ngược lại quần áo bị xoa đến lung tung rối loạn, áo sơ mi càng là đã bị gỡ vài cái nút.
"Anh buông tôi ra! Anh muốn làm gì!"
"Cái gì tôi cũng muốn làm...Tôi hận không thể ăn em mấy miếng! Tiểu Lộc, nghĩ đến trong lòng em rõ ràng có tôi, càng không muốn tôi đến gần như vậy, lại không gặp lại! Tôi ngay cả tim gan phổi đều đau, sắp thở không được! Nếu không phải luyến tiếc, hiện tại tôi liền...."
Từ trước đến nay Ninh Trí Viễn rất sĩ diện, tới lúc này còn tự thếp vàng lên mặt mình.
Luyến tiếc cái gì? Đó đều là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là can đảm.
Lần này thái độ của Lâm Lộc kiên quyết như thế, hắn thiếu chút nữa quỳ xuống đất xin tha, quấy nhiễu mọi cách mới có chút dấu hiệu mềm mỏng.
Đắc ý vênh váo như vậy, lại đắc tội với Lâm lộc, quay đầu người ta lại chạy, khiến hắn đuổi theo thế nào?
Ý niệm cưỡng chế đã vọt lên đến yết hầu lại bị Ninh Trí Viễn nhanh ép nuốt trở về.
Chẳng qua cặp mắt kia hung tợn nhìn Lâm Lộc chằm chằm, lại càng giống con sói xám muốn ăn thịt thỏ trắng.
Nhưng Lâm Lộc hiểu hắn như vậy.
Cho dù không nói ra, chẳng lẽ không đoán được hắn đang nghĩ gì sao Lúc này mặc càng đỏ hơn, đương nhiên không phải kích động, càng không phải động tình, chỉ là do tức giận.
"Anh buông tay!"
"Em đáp ứng tôi em không chạy trước tôi liền buông tay."
"Ninh tiên sinh, anh là đang uy hiếp tôi?"
"Không có không có, Tiểu Lộc em nghĩ nhiều rồi.
Tôi muốn công bằng mà nói chuyện với em, tôi buông lỏng tay em liền chạy, vậy còn nói như thế nào?"
Chắc chắn tạm thời Lâm Lộc không chạy được, Ninh Trí Viễn hoàn toàn thả lỏng.
Dưới ánh đèn mờ mịt, gương mặt Lâm Lộc đỏ hồng, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước, tức giận đến khuôn mặt đỏ lên, bộ dáng lại khác với vẻ lạnh đạm lúc nãy mà có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều càng khiến Ninh Trí Viễn động tâm không thôi.
Kỳ thật hiện tại kêu hắn nói chuyện, hắn không nói nên lời.
Lâm Lộc gần trong gang tấc, Ninh Trí Viễn chỉ muốn không quan tâm hôn lên.
Nhưng hắn không dám.
Bởi vì mắt Lâm Lộc càng ngày càng đỏ, giống như là sắp khóc rồi.
Hiện tại Ninh Trí Viễn thật sự không thể nhìn được Lâm Lộc khóc.
Bảo bối mất đi tìm lại, thật sự là luyến tiếc cậu chịu oan ức.
Lại không dám nói điều kiện nữa, hắn nhanh chóng buông tay ra.
"Được được, tôi buông tay.
Tôi không ép em.
Tiểu Lộc, em nghỉ ngơi một lúc đi.
Sau đó chúng ta từ từ nói chuyện, được không?"
Ninh Trí Viễn buông tay, xoa xoa đầu tóc Lâm Lộc.
"Nhưng là em đừng khóc.
Mắt em đỏ lên lòng tôi cũng đau theo.
Luyến tiếc, em biết không?"
"Ngàn vạn lần đừng khóc.
Tối hôm qua em đã khóc cả đêm rồi, làm tôi đau lòng chết đi được."
"Tôi đi ra ngoài.
Em ngoan ngoãn đi.
Đừng chạy loạn nữa.
Tôi không đi, ở ngoài phòng khách chờ em."
"Đúng rồi, em có muốn ăn gì không? Tôi kêu Tiểu Chu đi...."
"Cút đi!"
Một cái gối nện ở trên mặt Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc thật sự chịu không nổi nữa.
Nhưng Ninh Trí viễn chẳng nhưng không tức giận, ngược lại tiếp được gối cười rộ lên.
"Được được được, tôi cút đi liên đây.
Em xem bộ dáng này của em thật tốt, tức giận thì xả ra.
Rơi trúng người tôi tôi cũng vui.
Đừng nghẹn, cùng đừng muốn chạy trốn đi xa nữa..."
Sắc mặt Lâm Lộc nhanh chóng thay đổi.
Ninh Trí Viễn thức thời ngậm miệng, nhưng hắn vẫn là lấy chiếc gối kia lót ở sau đầu Lâm Lộc.
Khóe miệng hắn cong lớn hơn nữa, tâm tình thật sự rất tốt.
Lâm Lộc im lặng nhìn hắn, biểu cảm hoảng hốt.
Ninh Trí Viễn kinh ngạc một cái chớp mắt, nhưng không phát hiện điều gì khác thường.
Vì thế hắn nhanh chóng trộm hôn lên mu bàn tay Lâm Lộc một cái, lại lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Ngoài cửa phòng mơ hồ truyền tới làn điệu từ họng Ninh Trí viễn.
Hắn thật sự rất vui vẻ.
Nhưng Lâm Lộc không vui vẻ chút nào đứng dậy.
Trái tim cậu trầm xuống.
Mới vừa rồi tỉnh lại trong chung cư này, lại ồn ào nhốn nháo cùng Ninh Trí Viễn, thật giống như Lâm Lộc đã trở về quá khứ tươi đẹp, thậm chí còn tốt hơn hơn so với thời điểm đó.
- - Bởi vì, đây là một Ninh Trí Viễn khác lúc trước.
Hắn biết chăm sóc, biết thoái nhượng, càng hiểu được giũa hai người có khúc mắc, nên từ từ "nói chuyện".
Nếu là cậu cùng Ninh Trí Viễn đã "thay đổi" này vượt qua bảy năm ròng rã, rất nhiều bi kịch vốn dĩ sẽ không xảy ra.
Nháy mắt, Lâm Lộc hoảng hốt thấy được cậu và Ninh Trí Viễn "thay đổi" này sẽ có cuộc sống ngọt ngào nhỏ vụn như thế nào.
Bọn họ sẽ vui đùa cãi nhau ầm ĩ, trong mắt họ có ánh sáng, chiếu đến tương lai vô tận.
Cho đên khi cậu đập một gối vào Ninh Trí Viễn.
Dùng sức lực, tác động đến toàn thân.
Cùng lắm chỉ là mượn chút sức từ đùi phải, thế nhưng lại truyền đến đau đớn kịch liệt.
Xỏ xuyên qua cốt tủy, cũng xỏ xuyên qua linh hồn.
Cái gối mềm như bông nện ở trên mặt Ninh Trí Viễn, hắn cười bắt lấy.
Thế nhưng hắn không biết một gối này như khối đá nặng ngàn cân đập xuyên trái tim Lâm Lộc.
Cũng không có tương lai vô hạn thuộc về hai người.
Cậu đã không có tương lai.
Cũng không có tư cách cho bất kỳ ai hy vọng.
Ninh Trí Viễn thay đổi hay là không thay đổi, cũng đã không liên quan đến cậu nửa điểm.
Cậu chỉ có thể kiên quyết thêm một chút, cắt đứt sau đó rời đi.
Vận mệnh tàn khốc, căn bản không để cho cậu hai lựa chọn.
Ngoài cửa, hình như Ninh Trí Viễn ở trong phòng khách bận rộn gì đó.
Hắn vẫn ngân nga hát trong cổ họng như cũ, bộ dáng tâm tình rất tốt.
Bởi vì hắn cảm thấy, tương lai và hy vọng của hắn, rốt cuộc lại trở về bên hắn.
Tác giả: Ninh tổng à, tục ngữ nói dao mềm cắt thịt, chúng ta từ từ nói..