Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 272: Giờ Khắc Này Em Vẫn Là Tôi





Có thể không đi hay không? Đây là một câu hỏi khó.

Rốt cuộc, Lâm Lộc ngoan như vậy.

Chỉ cần Ninh Trí Viễn mở miệng nói không muốn chơi, cậu nhất định sẽ săn sóc mà từ bỏ không chơi.

Hơn nữa, cả một câu oán giận cũng không có.

Cậu sẽ nói, chính cậu cũng không muốn chơi, vừa nhiều người vừa dọa tim, không đi thì bỏ đi.

Cho nên Trí Viễn ca, anh muốn chơi cái gì? Em chơi cùng anh, cùng anh là vui vẻ rồi.

Thất vọng cậu cũng không biểu lộ.

Cậu có thói quen nỗ lực cười với mọi người, suy nghĩ đến cảm xúc của người khác.

Còn chính cậu? Lại làm bộ như tất cả vẫn bình thường, căn bản không thất vọng.

- - Kỳ thật Trí Viễn ca chịu đi chơi cùng mình đã là rất vui vẻ rồi.

Người cũng nhìn đủ, không có mất mát gì, không phải sao?
Tới vấn đề như vây.

Ninh đại tổng tài anh minh thần võ nói một không hai chịu để Lâm Lộc mất mát như vậy sao?
Hiển nhiên....Không thể.

Đây là vì cái gì, một giờ sau, Ninh Trí Viễn lấy biểu cảm thấy chết cũng không sợ, bước lên lầu nhảy....Còn có trò chơi tàu hải tạc, chơi đến hai lần.

Lý do rất đơn giản.

Tài hải tặc là trò chơi duy nhất có thể vòng tay qua ôm lấy người bên cạnh.

Nếu không phải cái đầu tóc xù xù của vợ, Ninh Trí Viễn cảm thấy hôm nay mình sẽ phát nát công viên trò chơi đáng chết này.

"Hẳn là, không có."
Đưa mắt nhìn bốn phía, cùng với vận tốc rơi tự do là tiếng hét chói tai không ngừng, không chỉ là một lần.

Ninh Trí Viễn vô lực ngồi ở một bên ghế dài.

Gió mát phất đầu mặt, hàng cây nhỏ nhẹ đung đưa.


Ngẫu nhiên sẽ gặp một đứa bé cầm một quả bóng bay lớn, cười lớn tiếng chạy tới -- Ngày thường sẽ cảm thấy âm thanh này rất ồn ào, thế nhưng giờ phút này làm hắn cảm thấy dễ nghe.

Mệt tim quá.

Quả thực là muốn mạng.

Đời này sẽ không bao giờ tới công viên trò chơi nữa.

.....Trừ khi Lâm Lộc muốn.

"Trí Viễn ca?"
Lâm Lộc cong lưng, khuôn mặt nhỏ đối diện Ninh Trí Viễn.

Ngó trái ngỏ phải, cuối cùng hai tay nâng mặt Ninh Trí Viễn, dùng sức xoa xoa.

"Trí Viễn ca, anh ra mồ hôi nha."
"Ừm."
"Mặt cũng rất trắng."
"Vốn dĩ tôi cũng không đen mà."
"Hiện tại càng trắng hơn! Có phải anh đang sợ không?"
"Hả?"
"Thì ra Trí Viễn ca cũng sẽ sợ sao?"
Vẻ mặt Lâm Lộc ngạc nhiên, còn có hơi hưng phấn muốn làm chuyện xấu."
"Em vẫn luôn cảm thấy căn bản không có thứ khiến Trí Viễn ca sợ hãi.

Mặc kệ là đối với họng súng hay đáy biển tối đen, đôi mắt anh vẫn không nháy mà trực tiếp đón nhận.

Giống như siêu nhân vậy, dù là cục diện gì cũng sẽ trấn tĩnh.

Không nghĩ tới...Cho nên, là bởi vì cấp dưới sao? Rốt cuộc là tâm phúc của Trí Viễn ca, nếu là anh luống cuống, những người xung quanh sẽ càng thêm hoảng loạn.

Cho nên, cho dù sợ cũng không thể biểu lộ ra? Đúng không?"
"Không đúng."
Ninh Trí Viễn thẳng thắn phản bác.

"Nói bậy gì đó, tôi không sợ.

Chỉ là tôi người tôi ghét nhiều người mà thôi."
"A."
Lâm Lộc gật gật đầu, vẻ mặt "Em giả bộ tin vậy".

"Có phải em không tin tôi hay không."
"Không có không có, em tin em tin.

Trí Viễn ca lợi hại nhất, căn bản không sợ hãi."
Nói rất chắc nịch, nhưng ngữ khí lại là có lệ.

Ninh Trí Viễn nắm lấy tay Lâm Lộc, thành khẩn nói.

"Thật sự tôi không sợ.

Nếu là em không tin, những trò chơi đó tôi có thể chơi lại lần nữa cùng em."
"Đôi mắt Lâm Lộc tức khắc sáng lên.

Đừng nói, đúng là cậu có hơi nóng lòng muốn thử.

Rất nhiều năm không đến công viên trò chơi, cậu chơi không đủ.

"Thật sự? Có thể chứ?"
"...."
Mặt Ninh Trí Viễn càng trắng.

"Ặc."
Rõ ràng Lâm Lộc dừng lại một chút.

Sau đó cậu lắc lắc đầu, rất kiên quyết mà nói.

"Thôi, vẫn là thôi đi.

Cũng chơi qua một lần rồi, cũng không thú vị nữa.

Hơn nữa em cũng hơi sợ....Đúng là rất dọa người, mọi ngươi cũng sẽ cảm thấy sợ, em cảm thấy sợ mới là bình thường.

Cho nên Trí Viễn ca, đừng đùa cái này nữa, hay là chúng ta đi xem cái khác đi."
Rõ ràng Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng thở ra.

Đây quả thật là tin tức tốt nhất ngày hôm nay nghe được.

Nhưng thở phào nhẹ nhõm thì thở phào nhẹ nhõm, nên tránh đến mặt mũi vẫn là phải tránh.

Tôn nghiêm của đàn ông gì đó, các người đều hiểu.

Hắn ho khan một tiếng, thu hồi vẻ mặt như trút được gánh nặng.


Ngược lại làm ra vẻ thở dài, bày ra tư thái ước chừng.

"Phải không? Vậy thì tiếc quá.

Vốn dĩ tôi nghĩ, Tiểu Lộc em thật vất vả mới tới một lần, nên chơi đến tận hứng.

Lúc này mới chơi một vòng, nếu em muốn chơi nữa, vài vòng tôi cũng không sao, hoàn toàn có thể bồi em từ đầu tới đuôi."
"A."
"Nhưng mà không nghĩ tới, thế nhưng nhanh như vậy em đã sợ rồi."
"Hả?"
"Không có việc gì, sợ hãi cũng không cần miễn cưỡng.

Trí Viễn ca cũng sẽ không chê cười em."
Ninh Trí Viễn rất MAN mà vỗ vỗ ngực.

"Sợ thì ôm chặt tôi.

Ôm một cái sẽ không sợ nữa."
"Như vậy sao? Ôm một cái thì không cảm thấy sợ?"
Vừa rồi ngồi trên xe bay, đến chỗ tăng tốc uốn vòng, bộ dáng Ninh đại tổng tài giương nanh múa vuốt liều mạng duỗi tay đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Lộc.

Một bộ dáng "Cho dù ôm không được, sờ một cái cũng là tốt rồi", vậy kêu một cái bất khuất kiên cường.

Ở trên thuyền hải tặc càng là miễn bàn, móng vuốt của hắn ôm lấy Lâm Lộc, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

Đặc biệt là khi thuyền hải tặc đột nhiên rơi xuống, xung quanh là tiếng thét chói tai, cánh tay Ninh Trí Viễn càng siết chặt, thiếu chút nữa thít chặt Lâm Lộc.

—— Thì ra là có chuyện như vậy sao.

Ánh mắt Lâm Lộc ý vị sâu xa.

Cậu nhìn thẳng Ninh Trí Viễn hồi lâu, đột nhiên duỗi tay xoa xoa đầu tóc đã được xử lý tỉ mỉ của hắn.

"Trí Viễn ca, anh thật đáng yêu."
"Cái gì?"
"Không có gì.

Em chỉ cảm thấy rất thú vị —— Ôm lấy sẽ không sợ phải không? Cho nên Trí Viễn ca anh vẫn luôn muốn ôm em? Rõ ràng nhân viên công tác cũng đã nói đó là vi phạm quy định, anh còn không buông tay, người ta muốn đuổi anh xuống anh còn lén lút mà thò qua.

Trách không được có trò anh lại muốn chơi hai lần, những trò khác thì một lần cũng không được, quả nhiên là bởi vì trò chơi đó có chỗ ngồi rất gần, có thể ôm một cái phải không?"
"Không phải."
"Ha ha ha ha......"
"Này!"
Ninh Trí Viễn cảm giác một hơi đè ở dạ dày nhấc không lên nổi —— Có ý gì? Tiểu Lộc hiểu lầm cái gì?
Làm sao có thể để cậu lưu lại ấn tượng nhát gan! Vốn dĩ Tiểu Lộc cũng không cho hắn lên giường, giờ phút này lại bị miệt thị can đảm.....Tôn nghiêm của đàn ông ở đâu!
"Tiểu Lộc em cười cái gì? Có phải em không không tin tôi không? Tại sao em có thể nghi ngờ tôi như vậy chứ, lá gan tôi lớn bao nhiêu không phải em rất rõ ràng sao? Được, hiện tại tôi đi ngồi lại một lần nữa, em ở chỗ này nhìn, xem tòa bộ hành trình sắc mặt tôi có biến đổi hay không! Thật là......"
Ninh Trí Viễn thật sự đứng dậy muốn đi, Lâm Lộc vội vàng kéo hắn ngồi trở về ghế dài lại.

"Được rồi được rồi em tin em tin em thật sự tin! Anh hà tất phải tự làm khó mình như vậy ha ha ha ha ha......Đừng đi! Em biết rồi! Anh không sợ! Anh có thể chơi, không phải anh không được! Chỉ là anh muốn ôm một chút mà thôi ha ha ha ha ha......Đừng đi mà Trí Viễn ca từ từ!......Này!"
Lâm Lộc càng cười hi hi ha ha, Ninh Trí Viễn càng cảm thấy không có mặt mũi gặp người.

Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, nếu là không đao thật kiếm thật mà chứng minh mình một chút, hắn cảm giác những ngày sau này không có cách nào đi qua được.

Đừng kéo tôi! Kéo tôi cũng vô dụng! Tôi nhất định phải đi, đây chính là chuyện liên quan đến tôn nghiêm, đàn ông có thể để người ta nói không đẹp trai, nhưng quyết không thể để người ta nói không được!
Còn chưa đi đến trò chơi rơi tự do gần nhất, Lâm Lộc phía sau đột nhiên kinh hô một tiếng, ngữ điệu rõ ràng mang theo đau đớn.

"Tiểu Lộc!"
Ninh Trí Viễn nhanh chóng xoay người lại liền nhìn thấy Lâm Lộc chống hai tay trên đất, một chân quỳ cong.

Nghe được giọng của hắn, Lâm Lộc ngẩng đầu, đáng thương hề hề mà hô một tiếng.

"Đau quá."
Trong lòng Ninh Trí Viễn siết chặt, chạy tới nửa quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận đỡ Lâm Lộc ngồi dưới đất, nâng chân cậu lên.

"Chân đau? Đều do tôi, không nên để em đuổi theo phía sau......Thật là tên ngu xuẩn, nháo lên lại quên chuyện quan trọng như vậy......"
Ninh Trí Viễn vừa đau lòng vừa hối hận, hận không thể chịu đau giúp cậu.

Hắn luôn luôn có thói quan giấu dao bên người, giờ phút này rút một con dao ở thắt lưng ra, kéo ống quần lên muốn hạ dao.

Sắc mặt Lâm Lộc đột nhiên thay đổi.

"Trí Viễn ca, anh làm gì?"
"Nhìn xem chân em thế nào.

Nơi này không thể cởi quần, người quá nhiều, sắn quần lên cũng không tiện."
"Đừng! Em không có việc gì, không cần xem!"
"Để tôi nhìn xem, nếu không tôi không yên tâm."
"Không được!"
"Nghe lời, đừng tùy hứng."
Ninh Trí Viễn không hề có ý dừng lại.

Hắn cũng không ngẩng đầu lên, động tác càng là mảy may không chịu ảnh hưởng, nói mấy câu dặn dò, ống quần đã mở to đến năm sáu centimet, mắt thấy sắp xé đến đầu gối rồi.


"Em nói không cần!"
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, thế nhưng Lâm Lộc trực tiếp động thủ đoạt con dao trong tay hắn.

Ninh Trí Viễn kinh hãi thất sắc, nhanh chóng giơ cánh tay lên, không để Lâm Lộc cướp được dao trong tay.

Còn là chậm một bước, trên tay Lâm Lộc vẫn là cắt thành một vết thương rất dài, máu chảy dọc theo vết dao.

"Tiểu Lộc, em làm gì!"
Ninh Trí Viễn ném dao qua một bên, cầm lấy tay Lâm Lộc nâng ở trước mặt.

Vết dao rất sâu, may mà không bị thương đến gân cốt.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn vừa đau lòng vừa tức giận như cũ, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc.

"Em không thấy được đó là dao sao? Em có biết đồ trên người tôi, đều là chuẩn bị cho việc lấy mạng người ở thời điểm mấu chốt? Con dao kia có thể cắt xương cốt! Em dùng tay đoạt lấy! Em điên rồi?"
"Em nói em không có việc gì, vì sao anh không chịu dừng lại? Nhất định phải xem, có cái gì đẹp!"
"Em nói có cái gì đẹp? Còn không phải bởi vì em đau sao! Chính em rõ ràng biết......"
Rống được một nửa, Ninh Trí Viễn đột nhiên ngừng lại.

Như là một ngọn núi muốn phun trào lại ngừng lại ở dưới không trung, tất cả cảm xúc đều thành dung nham đã tắt, bộ dáng nhanh chóng mơ hồ.

Ninh Trí Viễn há miệng thở dốc.

Đã không thấy phẫn nộ, đau lòng lại mãnh liệt mà đến.

Nhưng vậy thì sao? Giờ phút này đau lòng giống như mới vừa rồi Lâm Lộc trốn tránh đều rõ ràng chỉ chung một điểm.

Mấy ngày nay bọn họ giống như những cặp đôi bình thường vui vẻ yêu đương.

Tất cả đều rất tốt đẹp, bọn họ tựa như những đứa trẻ chơi đùa trên bờ biển, nghiêm túc xây lâu đài cát.

Nhìn xem lâu đài cát này, xinh đẹp cỡ nào.

Giống như tình yêu của bọn họ, tràn ngập hy vọng.

Không cần ngẩng đầu sẽ không thấy tà dương như máu.

Cũng không cần nghe tiếng nước biển bên kia.

Mặt trời chiều ngả về tây, khi mặt trăng mọc lên ở phương đông, bao phủ hết thảy nước biển......Nhưng mà hiện tại, không phải nước biển còn chưa ập lên tới sao? Mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi!
Cho nên mau, lại xây một tòa hoa viên tinh xảo!
Chờ chúng ta già rồi, tiện tay bắt tay trở lại nơi này —— Lâu đài cát nhất định còn ở đó, tựa như tình yêu của chúng ta mãi mãi lưu truyền như vậy!
Lại làm bộ sẽ như vậy.

Rốt cuộc chúng ta không có khả năng trở lại bãi biển này nữa.

Cho nên không cần nói vĩnh biệt, nhìn hiện tại thì tốt rồi.

Hiện tại chúng ta còn ở bên nhau.

Đúng hay không, Tiểu Lộc của tôi?
"Trí Viễn ca."
Ninh Trí Viễn không nói thật lâu.

Lâm Lộc phẫn nộ, cũng giống bị quên đi ở trong công viên trò chơi khi tan cuộc không có một bóng người.

Cậu thật cẩn thận lôi kéo cổ tay áo của Ninh Trí Viễn.

"Thật xin lỗi.

Em chỉ là......Em......"
"Em chỉ là sợ quần xé hỏng rồi thì sẽ không có cách nào chơi được nữa, đúng không? Đều do tôi, suy xét không chu toàn.

Không có việc gì, chúng ta tiếp tục."
Ninh Trí Viễn cúi đầu, hôn một cái ở trên trán Lâm Lộc.

Thần sắc của hắn như thường, không nhìn ra một chút dao động..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.