"Trí Viễn ca! Anh xem nơi đó kìa, kiến trúc mang tính biểu tượng, đại lễ đường Thánh Y Ti! Mỗi năm kim vòng nguyệt quế của Thánh Y Ti đều trao tặng ở lễ đường, anh biết không?"
Trên đường lát đá theo phong cách thời trung cổ có thể nghe được tiếng suối chảy, tiếng nhạc vui vẻ, còn có tiếng người đi đường hoan thanh tiếu ngữ.
Một chiếc xe ngựa cao lớn với chiếc bánh lăn lục cục trên phiến đá xanh, Lâm Lộc từ trên xe ló đầu ra, hưng phấn mà nhiều lần vẫy vẫy.
"Em nói với anh này Trí Viễn ca, nơi này có hơn một ngàn năm lịch sử, hơn nữa kiến trúc xung quanh lễ đường đều là kết cấu bằng đá, nghe nói lúc trước tu sửa, trải ngang hàng trăm năm, người thiết kế đời thứ nhất là một linh mục tên là Tom Lynch.
Ông ấy tư sửa nửa trước lễ đường và nửa quảng trường, sau khi ông ấy qua đời thì các anh em tiếp nhận nhiệm vụ này, sau đó là con trai của anh em, con trai của con trai...Đại khái gia tộc Tom Lynch đã trải qua năm đời mới chân chính thành lập nên kiến trúc hùng vĩ này -- A, đi đến góc đền thì có thể nhìn rõ ràng hơn! Trí Viễn ca anh xem, trụ hoa ở ở hành lang lễ đường có phải rất giống tòa tháp phụ bên cạnh không?
Anh biết vì sao không? Bởi vì tòa tháp phụ là kiến trúc cuối cùng, cách hơn một trăm năm với lễ đường được xây dựng đầu tiền.
Khi đó, những hành lang hình vuông thân rộng thời sơ khai đã không còn được ưa chuộng, trở thành những cột trụ thanh mảnh với những đường nét hoa văn tròn trịa nhưng tinh tế.
Kỳ thật phong cách như vậy quả thật không hòa hợp lắm đúng không? Nhưng không sao, Tom Lynch...Ô?"
Một quả nho đột nhiên nhét vào trong miệng Lâm Lộc, chặn ngang cậu đang thao thao bất tuyệt.
"Trí Viễn ca anh làm gì?"
"Ngoan, ăn chút trái cây, lại uống nước."
Ninh Trí Viễn sờ sờ tóc cậu, tươi cười mang theo bất đắc dĩ.
"Tiểu Lộc à, từ lúc tới Thánh Y Ti, em đã liên tục giới thiệu cho tôi nửa giờ không ngừng.
Từ lịch sử tới nhân văn, từ thành thị đến kiến trúc -- Đúng là tôi rất thích nghe em nói, nhưng em không cảm thấy mệt sao?"
"Không mệt! Đây chính là Thánh Y Ti, sao có thể cảm thấy mệt! Lại nói, không phải chúng ta đã ngồi xe ngựa rồi sao?"
Ninh Trí Viễn nhịn không được thở dài.
Đầy mặt Lâm Lộc đỏ hồng, hai mắt tỏa sáng.
Nhìn ra được chính là lời nói thiệt tình -- Cậu đâu chỉ không mệt, còn hưng phấn đến muốn mạng.
Nhưng mà Lâm Lộc không cảm thấy mệt, hắn lại mệt thay bảo bối nhà mình mệt! Thân thể không tốt, lúc nãy mới xuống máy bay liền nháo nhất định phải đến thành Thánh Y Ti ngay lập tức -- Tư thế kia, giống như là tín đồ tới thánh địa, tâm hành hương cũng không chờ được một phút!
......Đêm qua hắn không nhịn được ôm Lâm Lộc thân thiết, cậu còn không nóng vội như vậy!
......Tức giận.
......Ghen!
Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, Ninh Trí Viễn nhịn không được dùng một tay kéo Lâm Lộc vào trong ngực mình.
"Bảo bối."
"Hửm?"
"Em thích Thánh Y Ti nhiều hơn hay là thích tôi nhiều hơn?"
"Hả?"
"Lâm Lộc mở to hai mắt, rõ ràng là bị hắn làm cho sợ ngây người.
Qua một hồi lâu, mới cẩn thận mà nói.
"A, Trí Viễn ca.
Anh là người, Thánh Y Ti là tòa thành, tại sao có thể so với nhau chứ?"
......Cho nên là không có biện pháp quyết đoán nói em thích tôi nhiều hơn Thánh Y Ti phải không!
......Đáng giận, trong lòng càng không thoải mái!
Nhưng mà Ninh Trí Viễn thoải mái hay không thoải mái, mặt mũi lạnh lùng vẫn là phải có.
Không thể biểu hiện thái độ ghen ghét kia quá rõ ràng, vậy có vẻ quá ngây thơ.
Lại toát ra một chút, một chút buồn bã mất mát là được rồi! Dù sao Tiểu Lộc nhạy bén như vậy, sẽ cảm giác được nhanh thôi.
Đến lúc đó cũng không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần cậu ngoan ngoãn hôn hắn một cái, hắn đã bị dỗ dành ngoan rồi.
Ừ, quyết định như vậy đi.
Ninh Trí Viễn nghĩ kĩ rồi liền rầu rĩ mà "a" một tiếng.
Một tay đút túi quần, một tay châm thuốc.
Nắm phút sau, hút thuốc xong rồi.
Lâm Lộc không nói một lời đối với hắn, thậm chí không nhìn lấy một cái.
Còn hôn? Kia thuần túy là suy nghĩ quá nhiều.
Cái này cũng khó trách.
Rốt cuộc, đây là Thánh Y Ti mà.
Ba chữ Thánh Y Ti này có từ truyền thống thi đấu vũ đạo cổ xưa, càng là một tòa thành trì bằng đồng cổ xưa.
Lúc ban đầu tiết vũ đạo của Thánh Y Ti cùng lắm là hiến thân cho nghệ thuật và lễ mừng hiến tế cho mỹ chi nữ thần, trước đó mảnh đất này tôn thờ nữ thần thành trì đều sẽ phái vũ giả tới nơi này tham gia hiến tế, dùng tài nghệ tinh vi bày tỏ sự thành kính với nữ thần.
Sau đó lại thành bang đổi chủ, chính giáo hợp nhất, quốc gia cường thịnh kia dần dần suy sụp, cuối cùng sụp đổ.
Lá cờ của Đại vương trên tường thay đổi, thăng trầm nhiều đến mức tín ngưỡng nữ thần từng cai trị toàn bộ lục địa cũng biến mất.
Nhưng lòng nhiệt huyết đối với nghệ thuật lại dung nhập vào từng con đường lát đá của tòa thành này, ngưng kết ở trong mỗi tấc thời gian, cuối cùng vượt quan trăm ngàn năm lịch sử, chiếu rọi trên mặt mỗi một người đi qua.
Vũ đạo là tín ngưỡng của cứ dân nơi này.
Tiết Thánh Y Ti lại là lễ mừng long trọng nhất.
Ngày thường nơi này chí có mấy chục vạn người dân thường trú.
Nhưng tới khi tổ chức lễ hội Thánh Y Ti, mấy vạn người chen chúc tham gia, cả thành thị đều hóa thành khung cảnh mỹ lệ, nơi chốn tràn vui vẻ không khí ngày hội.
Mà thời điểm Ninh Trí Viễn cùng Lâm Lộc tới, cách trận chung kết Thánh Y Ti mấy ngày.
Lễ mừng sắp bị đẩy lên hướng cao trào, Thánh Y Ti giờ phút này, đừng nói là một hồi nghệ thuật ao rượu rừng thịt -- Đường phố, quảng trường, đài phun nước, bất kỳ là lời nào cũng có thể nhìn thấy một nhóm người biểu diễn ngẫu hứng.
Bất cứ ai cũng có thể dừng chân xem, có người reo hò, có người vỗ tay, còn có nhất thời ngứa nghề, cởi áo khoác liền vũ động thân thể dung nhập vào trong cùng nhau nhẹ nhàng múa.
Trình độ có lẽ cao thấp, nhưng loại hạnh phúc vui sướng từ trong ra ngoài này, lại dạt dào sinh ra ở trên người bọn họ.
Đâu chỉ là vũ đạo?
Một người ở bên cạnh đệm nhạc.
Cách đó không xa, một người họa sĩ ngồi trên mặt đất đang vẽ trên tập ký họa.
Không khí như vậy, linh hồn của Lâm Lộc tựa như trở về cố hương.
Một đôi mắt cũng không đủ dùng, nửa người đều nhướn ra khỏi xe ngựa.
Có sức mạnh này, thế nhưng quay đầu lại nhìn Ninh Trí Viễn một cái lại không có, càng miễn bàn nói đến "nhạy bén" mà cảm nhận hắn mơ hồ khó chịu và ngạo kiều?
"Khụ."
Đợi hồi lâu, Ninh Trí Viễn nhịn không được.
Hắn ho khan một tiếng.
Không hề phản ứng.
"Khụ khụ khụ!"
"Làm sao vậy Trí Viễn ca, họng anh không thoải mái sao?"
Rốt cuộc Lâm Lộc đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Ninh Trí Viễn đang xụ mặt.
Đột nhiên ánh mắt cậu sáng lên, "oa" một tiếng dịch sát vào người Ninh Trí Viễn.
Hắn sửng sốt, giơ tay tiếp được cậu theo bản năng -- Ôm tiểu khả ái trong lòng ngực, tâm tình nháy mắt vui vẻ.
"Được đi, thấy em ngoan như vậy, tôi đây liền...."
"Trí Viễn ca anh mau nhìn kìa! Bên kia là đài phun nước mỹ thần đúng không?"
Lâm Lộc căn bản không nghe hắn nói gì, vươn cánh tay ra chỉ hướng xa xa.
"Mau nhìn xem đá cẩm thạch điêu khắc giữa đài phun nước kia, có mấy trăm năm lịch sử! Ngoài ra còn có một điệu nhảy nổi tiếng dựa trên nguồn cảm hứng của nó, được gọi là Bài hát của các vị thần sắc đẹp, Trí Viễn ca anh nhớ rõ không, em đã từng múa cho anh xem ở tháp hoa giữa trời! Anh nhìn nữ thần này có động tác vũ đạo giống nhau như đúc, ngay cả nếp gấp cũng sinh động như thật....Trí Viễn ca anh ôm em chặt quá, che mất tầm mắt của em em không thấy rõ! Mau buông ra!"
"....."
Mặt Ninh Trí Viễn hoàn toàn đen như trời đêm.
"Lâm Lộc."
"A?"
Đột nhiên bị gọi tên, Lâm Lộc ngạc nhiên quay đầu lại đã bị cánh tay Ninh Trí Viễn chặn ngang ôm vòng eo, một phen túm vào trong lồng ngực.
"Anh làm cái gì....Ai da!"
Hơi thở mang theo mùi thuốc lá trực tiếp hôn sâu đè ép xuống dưới, một tay Ninh Trí Viễn chế trụ gáy Lâm Lộc, ngón tay hữu kéo cậu về phía mình.
Trong lòng mang theo tức giận, ngay cả hôn cũng rất hung hãn, làm Lâm Lộc tan rã, hắn mới oán hận nói.
"Tôi tức giận."
"Vì sao?"
"Em cũng không nhìn tôi một cái!"
"Nhưng chúng ta đang ở Thánh Y Ti mà Trí Viễn ca....Ô ưm...."
Lại là một vòng công kích, so với vừa rồi càng không dung tình hơn.
Lúc Lâm Lộc vất vả đẩy Ninh Trí Viễn ra, môi cũng có hơi sưng lên.
Mu bàn tay xoa xoa môi, cậu chu miệng lên nhỏ giọng oán giận.
"Trí Viễn ca, anh rất phiền đó, tại sao anh lại không hiểu phong tình như vậy."
"Tôi không hiểu phong tình?!"
Một tay Ninh Trí Viễn chỉ vào chính mình, quả thật không thể tin được vào tai mình.
"Từ lúc vào thành phố đến giờ, em cũng chưa nhìn tôi lấy một cái! Thế nhưng còn nói tôi không hiểu phong tình -- Tiểu Lộc, tối hôm qua làm em em cũng không nói như vậy! Lúc muốn thì liền kêu nhanh một chút, hiện tại lại thành anh rất phiền? Em nào có như vậy chứ, Tiểu Lộc, tôi.....Tôi cũng thật tức giận mà!"
Đập một cái lên chỗ ngồi xe ngựa, Ninh Trí Viễn châm một điếu thuốc, hung tợn hút vào.
Nhìn dáng vẻ là thất sự buồn bực đến không chịu được.
Da mặt Lâm Lộc mỏng, khi hắn nói câu "tối hôm qua làm..." kia mặt đã đỏ lên.
Nhưng ai ngờ ngay cả câu tình thú thân mật "nhanh một chút" hắn cũng có thể nói ra miệng? Trên mặt hồng đến có thể lấy máu.
"Đó....Đó không phải là anh ép sao?"
"Tôi ép? Còn không phải là tôi nghĩ cho em sao! Tiểu Lộc, em xem lương tâm của em một chút, tôi đều là thấy em muốn tôi mới đến hầu hạ em, ngày thường nào dám chạm vào em chứ? Còn không phải sợ thân mình em còn yếu, lăn lộn tàn nhẫn sẽ khó chịu.
Chờ em thoải mái ngủ rồi, tôi mới ôm em đi giải quyết một chút....Ngược lại em mở miệng nói tôi phiền?"
Ninh Trí Viễn trừng mắt nhìn Lâm Lộc, đột nhiên túm lấy tay cậu ấn xuống phía dưới bụng nhỏ của mình.
Lâm Lộc hoảng sợ, ngay sau đó chỉnh là mặt đỏ tai hồng, rụt tay như điện giật.
"Sao anh lại thế này?"
"Còn không phải trách em!"
"Đâu có chuyện gì liên quan đến em đâu Trí Viễn ca?"
"Đương nhiên liên quan đến em! Tôi thích em mà, nhìn một cái trong lòng cũng thích đến muốn mạng, vừa rồi ôm em hôn em, sao có thể không phản ứng? Em thì sao, lại cố nhìn Thánh Y Ti gì đó, cũng không chú ý đến tôi, còn nói tôi không hiểu phong tình?"
"Nhưng chúng ta đang tham quan mà? Trí Viễn ca, đến mức này sao...."
"Đương nhiên đến mức này!"
Ninh Trí Viễn càng lớn tiếng, tức giận đến đôi mắt cũng có hơi đỏ lên.
"Tối hôm qua lúc em nằm mơ nói mớ, em biết em nói cái gì không? Thánh Y Ti, Thánh Y Ti, lặp lại đều là Thánh Y Ti -- Nhưng mà trước kia em nằm mơ đều gọi Trí Viễn ca! Cả ở trong mơ em cũng nghĩ đến Thánh Y Ti không nghĩ đến tôi, chính em nói xem, sao lại không đến mức chứ?".