Ngồi xổm trên mặt đất chân cũng đã tê rần, Ninh Trí Viễn còn không bỏ đi được.
Tiểu Lộc ngủ, cả đời này cũng nhìn không đủ.
Nhưng không đi cũng phải đến lúc đi.
Đợi lát nữa Tiểu Lộc tỉnh, đại khái trời cũng đã tối rồi.
Cái khác không nói, cơm luôn là phải ăn đi?
Vì thế Ninh Tri Ninh lấy thân mình là tổng tài làm lực ý chí tự hào, di chuyển tầm mắt khỏi vợ nhà mình, nhịn đau đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề đi dạo đến nhà ăn.
Trước tiên là đặt một bàn mỹ thực, sau đó chọn hoa tươi và champagne, thuận tiện xem bắn pháo hoa như dự định.
Xem kỹ trái phải một phen, ừm, PERFECT.
Hẳn là Tiểu Lộc sẽ rất thích đi?
Hít một hơi thật sâu, Ninh Trí Viễn đột nhiên có một loại cảm giác.
Hắn sống lại.
Đúng vậy, từ khi nghe nói Lâm Lộc bị bệnh, hắn không xem như như tồn tại.
Mỗi một ngày đều chờ đợi tất cả hôi phi yên diệt, chờ đợi ý nghĩa cuối cùng của sinh mệnh sụp đổ.
* Hôi phi yến diệt (灰飞烟灭): dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói.
Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn
Tựa như một chiếc đồng hồ đếm ngược mãi mãi treo ở định đầu, mỗi một giây đồng hồ, trơ mắt nhìn thế giới hủy diệt.
Nhưng hôm nay, cái đồng hồ đếm ngược kia tựa như dừng lại.
Tiểu Lộc.
Chỉ cần cậu có hy vọng, Ninh Trí Viễn cũng liền có hy vọng.
Cậu tồn tại mới xem như là Ninh Trí Viễn tồn tại.
Nghĩ đến Lâm Lộc còn ở trong phòng ngủ, Ninh Trí Viễn nhịn không được mỉm cười.
Tùy tay châm một điếu thuốc, im lặng hút xong.
Đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Hình như rất lâu rồi chưa hỏi đến sự tình tập đoàn Ninh thị?
Cũng không biết Tiểu Chu kia xử lý sự vụ của tập đoàn thế nào rồi?
Nhưng đừng có làm bậy.
Chờ Tiểu Lộc khỏe rồi, ông đây dẫn em ấy đi chu du thế giới hưởng thụ cuộc sống, còn trông cậy vào chút cơ nghiệp Ninh thị này làm nền móng cho vợ đó!
"Waiter!"
Một tiếng gọi, người phục vụ bước tới.
"Chuẩn bị cho tôi một cái máy tính, tính năng tốt một chút, thuận tiện làm việc.
Đưa tôi đến phòng cách vách, lại mở một phòng....Tôi biết phòng tôi ở là phòng tổng thống, đúng, tôi cũng biết trong phòng xép tổng thống có thư phòng...Cho nên? Tôi đặt hai phòng, một phòng để ở một phòng để làm việc, như thế không được sao?"
Ninh Trí Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, đầy mặt khó hiểu.
"Cậu này cũng thật là kỳ quái, tôi cùng vợ tôi đến đây nghỉ phép, nghỉ phép là có ý gì cậu biết không? Tại sao có thể làm việc ở trong phòng nghỉ phép, vậy là điên cuồng công tác đến phát rồ à? Hưởng thụ cuộc sống cậu hiểu không -- Thêm cà phê, hai cái ly.
Đưa cùng với máy tính đến phòng tôi đi."
Hai mươi phút sau, Ninh Trí Viễn ngồi ở trong thư phòng trong phòng xép tổng thống, đối mặt với một màn hình máy tính cao cấp.
Khởi động máy, lên giao diện làm việc của tập đoàn Ninh thị, từng hàng việc chưa làm nhảy ra giao diện, chữ "khẩn cấp" màu đỏ chói mắt lập lòe không thôi.
"Thật đúng là rất lâu rồi không quan tâm đến công ty...."
Ninh Trí Viễn hoạt động ngón tay, lay động xương cốt.
Một ngụm phê tiến vào yết hầu, cảm giác hưng phấn tràn ngập thần kinh.
Hắn ho khan một tiếng, nhanh chóng mở tin nhắn thứ nhất.
Nhìn sơ qua một lượt, hắn nhíu mày, lấy điện thoại di động gọi một dãy số, nháy mắt sau đó đầu dây bên kia nghe điện thoại liền bắt đầu chửi người.
Một giờ sau.
Nhìn toàn bộ tin nhắn một lần, gia hỏa không hài lòng cũng đều phun tất cả một lần.
Ninh Trí Viễn thần thanh khí sảng duỗi thân mình, lại tùy tay mở hòm thư.
Một tin nhắn mới từ phòng họp nằm lẻ loi trong hộp thư đến.
"Ninh tổng, rốt cuộc ngài đã trở lại rồi!"
Ninh Trí Viễn nhấn mở ra, bên trong lại là một hàng chữ như vậy.
"Làm cái gì vậy? Tiểu Chu quản lý dàn thư ký như vậy sao? Thế nhưng dùng hòm thư của phòng họp gửi tin nhắn cho mình, còn nói mấy lời vô nghĩa! Có rảnh thì đến xử lý nhóm người này một chút đi."
Hắn nhắn mày lại, không để ý đến.
Nháy mắt muốn tắt màn hình, lại một tin nhắn nữa.
"Ninh tổng, tôi là Tiểu Chu mà.
Ngài có thể cho tôi số điện thoại của ngài không? Tôi muốn gọi điện thoại cho ngài cũng gọi không được! Cảm giác như đứa con bị cha mẹ vứt bỏ vậy, không thể không gánh vác gánh nặng cuộc sống a a a a."
A.
Thì ra là Tiểu Chu sao.
Lại nói tiếp cũng là vì không để hắn quấy rầy mình toàn tâm toàn ý bồi Lâm Lộc, sau khi ném công ty cho hắn, trực tiếp bỏ hắn vào danh sách đen.
Trách không được gần đây yên tĩnh như vậy.
Ninh Trí Viễn tùy tay mở danh sách đen, một loạt cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Chu Diệu.
Lướt mãi không hết.
Những ngay ban đầu là gọi nhiều nhất, có đôi khi một ngày mấy chục cuộc.
Sau đó lại thưa dần, mấy ngày gần đây, tổng cộng chỉ có mấy cuộc điện thoại.
Hắn gọi lại, bên kia nhanh chóng tiếp máy.
"Ninh tổng, tôi đang họp."
Ngữ khí của Tiểu Chu cực kỳ bình tĩnh, giống như người kêu trời khóc đất tố ủy khuất trong hòm thư phòng họp không phải là hắn.
"Được, vậy cậu họp đi.
Đợi lát nữa hãy nói."
"Ninh tổng, ngài chờ một chút, tôi đi ra ngoài tiếp điện thoại của ngài."
Tốc độ nói của Tiểu Chu nhanh hơn một chút, lại vẫn bình tĩnh đến lạnh nhạt.
Xuyên qua loa điện thoại, Ninh Trí Viễn có thể nghe tiếng tiếng hắn đứng dậy đẩy ghế dựa ra.
Hình như hắn đang họp với ai đó, trầm giọng dặn dò.
"Các vị, lời tôi nói như vậy, mọi người cũng nên nghe hiểu.
Hiện tại Ninh tổng không ở đây, tôi có trách nhiệm gánh vác Ninh thị.
Giảm điều khoản, cùng lắm là theo phương châm Ninh tổng đã định, tất nhiên là lựa chọn tiếp tục hợp tác.
Mọi người cũng không phải lần đầu tiên làm ăn với Ninh thị, đột nhiên nói không chấp nhận được? Còn cả tập thể đến trước mặt tôi náo loạn? Cái này không thích hợp đi."
"Chính là bởi vì hợp tác lâu rồi, chúng tôi mới nói điều khoản quá hà khắc! Một mình tôi nói cậu có thể cảm thấy tôi hồ nháo, hiện tại nhiều người đều nói vậy, Ninh thị cũng nên suy xét một chút, không thể ỷ lớn ép người khác?"
"Ỷ lớn ép người? Thật là kỳ quái.
Công ty Ninh thị chúng tôi là một nhà, bên phía các người lại là mười mấy bên cung ứng.
Các người liên hợp lại cùng nhau bức tôi nhượng bộ, còn nói là ỷ lớn khinh người? Chỉ sợ là các người thấy Ninh tổng không ở đây, nghĩ lại muốn xem Ninh thị trở thành quả hồng mềm mà nhéo sao?"
Ninh Trí Viễn có thể nghe được tiếng bước chân Tiểu Chu dừng lại.
"Xin lỗi, tôi theo Ninh tổng lâu như vậy, biết cái gì là điểm mấu chốt của Ninh thị.
Loại liên hợp nâng giới này, Ninh thị tuyệt đối không chấp nhận.
Các người trở về suy nghĩ cho thật kỹ đi, sau đó từng công ty đến nói chuyện với tôi.
Muốn làm công thủ liên minh? Trước tiên nhìn xem các người có tư cách ngồi cùng một bàn với Ninh thị hay không!"
Điện thoại đối diện lặng ngắt như tờ.
Theo sau đó là tiếng bước chân vang lên.
Điện thoại bên này, Ninh Trí Viễn nhướng mày, nhịn không được lộ ra ý cười.
Tiểu tử này, làm không tồi.
Xem ra, vốn là vợ của mình....Nói không chừng, còn có thể kiếm thêm vài khoản tiền.
"Trợ lý Chu! Ninh tổng ở đâu? Chúng tôi muốn gặp Ninh tổng!"
Đúng lúc này, đột nhiên có người hô lên một tiếng.
Tiểu Chu dừng lại bước chân lần nữa, mà Ninh Trí Viễn cũng cười lạnh.
"Lúc trước hợp đồng của công ty chúng tôi và Ninh thị chính là Ninh tổng tự mình nói, ngài ấy biết cậu muốn áp hàng phí xuất xưởng của chúng tôi sao?"
"Trưởng xưởng Dương, ông phải làm rõ ràng một chuyện.
Không phải là tôi muốn áp phí dụng các người, là Ninh thị muốn áp phí dụng của các người.
Tôi tin cho dù Ninh tổng ở đây cũng sẽ đồng ý với quan điểm của tôi."
"Cậu cho rằng cậu là ai? Thời gian tôi và Ninh tổng hợp tác còn dài hơn thời gian cậu vào Ninh thị làm việc..."
Hiển nhiên người đối diện tức đến muốn hộc máu, giọng nói cao hơn rất nhiều.
"Cậu thì biết cái gì! Kêu Ninh tổng của cậu tới đây! Ngài ấy nói chuyện tôi còn xem xét, cậu là cái thá gì!"
"Ninh tổng sao?"
Tiểu Chu cười, có vẻ rất bình tĩnh.
Ninh Trí Viễn cũng rất bình tĩnh.
Hắn cảm thấy Tiểu Chu làm được không tồi.
Vị Trưởng xưởng Dương kia hợp tác lâu năm với mình, hắn cũng đã nhận ra giọng nói từ sớm.
Lúc trước thích quấy mưa loạn gió, chưa từng thành công mà thôi.
Hiện tại thấy hắn không ở đây, chỉ sợ là muốn nhân cơ hội làm chút chuyện.
Còn không phải khinh thường Tiểu Chu là trợ lý, không dám độc đoán, càng không dám mạo hiểm đột nhiên mất đi rất nhiều liên minh, khiến chuỗi cung ứng đứt gãy? Cho nên một đám mới hợp lại muốn suy tính lợi ích.....!
Nếu là Tiểu Chu hơi do dự một chút, chỉ sợ hắn sẽ thực hiện được.
Nhưng nghe lời này, chẳng những không thực hiện được, còn ăn buồn ăn mệt.
Nếu không, sao hắn có thể dám làm mất lòng, muốn tìm "diêm vương sống" là hắn tới đàm phán? Là sợ không được lột tiếp một tầng da sao?
Xem ra, kết quả Tiểu Chu đàm phán rất khả quan.
Rốt cuộc cũng có thể khiến ngươi ta la khóc chủ động bị lột da, cũng tránh e sợ không kịp....Chỉ có thể bóc lột thậm tệ ăn nhiều mệt.
Ninh Trí Viễn cười cười.
Nói như vậy, hắn cực kỳ ghét thu dọn cục diện rối rắm vì cấp dưới.
Bởi vì cục diện rối rắm có nghĩa là hành sự bất lực.
Mà hành sự bất lực, có nghĩa là kêu tên cấp dưới này cút đi.
Nhưng lần này là ngoại lệ.
Người trẻ tuổi sao, mới ra đời, lại rất có thể kiếm tiền.
Ngẫu nhiên còn thể giúp đỡ xử lý một chút náo loạn, cũng có thể tha thứ.
.........Đều là đặt nền móng cho vợ.
"Tiểu Chu."
Hắn trầm giọng lên tiếng.
"Đưa điện thoại cho hắn.
Tôi tới nói với hắn."
"Chờ một chút, Ninh tổng."
Tiểu Chu thấp giọng trả lời một câu cung kính, lại nâng cao giọng, lạnh lùng nói.
"Như thế nào, cho rằng Ninh tổng đi rồi là có thể chiếm được tiện nghi, hiện tại Ninh tổng đang gọi điện thoại với tôi.
Hơn nữa, hình như ngài ấy cũng nghe rõ ngài nói, hiện tại có hơi tức giận đó."
Quơ quơ di động, Ninh Trí Viễn có thể nghe được tiếng hít hà phía đối diện.
"Nhưng mà tôi không tính để ông nói chuyện cùng ngài ấy."
"Bởi vì chỉ có cấp dưới vô dụng mới có thể ném cục diện rối rắm cho cấp lãnh đạo xử lý."
"Mà người ưu tú giống như tôi, luôn có thói quen làm tốt chuyện vượt qua mong muốn của lãnh đạo."
"Đây là tại sao lúc tôi còn chưa vào Ninh tổng anh đã nói chuyện kinh doanh với Ninh tổng, mà hiện tại tôi đã trở thành trợ lý của ngài ấy và là người thay mặt nắm quyền, còn ông lại vẫn là giám đốc của một công ty nhỏ."
"Không cần lấy tuổi và lý lịch áp người, cái đó không có ý nghĩa.
Mời nhớ kĩ, hiện tại người nói chuyện kinh doanh với ông là tôi, không phải Ninh tổng.
Cho dù ngài ấy tự mình tới nói, tôi cũng sẽ thuyết phục ngài ấy, tôi cho ông phí xuất xưởng này là vô cùng hợp lý.
Hơn nữa, hiện tại người đại diện toàn quyền Ninh thị là tôi, không phải ngài ấy.
Ngay mai ngài ấy có thể lấy danh nghĩa người đứng đầu đánh rớt tôi, nhưng hôm nay, tôi còn có thể phủ quyết dị nghị của các người -- Bao gồm chính ngài ấy.
Đúng không, Ninh tổng?"
Tiểu Chu dán sát vào, thật ra ngữ khí rất cung kính, cùng với sự độc đoán lời trong ý ngoài kia lại lộ ra không thể nghi ngờ.
Ninh Trí Viễn còn chưa tiếp lời, hắn lại hạ giọng.
"Ninh tổng, trước tiên ngài chờ tôi một lát.
Tôi xử lý tốt liền gọi điện thoại cho ngài, ngài yên tâm, tuyệt không sẽ để lợi ích của Ninh bị hao tổn.
Ngài nhớ rõ bỏ tôi ra khỏi danh sách đen đi."
Rầm một tiếng, thế nhưng điện thoại bị cắt đứt.
Vẻ mặt Ninh Trí Viễn ngỡ ngàng.
Đầy mình tính toán nói lời hung tàn chống lưng cho cấp dưới, thế nhưng một câu cũng không thể nói ra.
Nhưng mà hình như cũng không cần lắm.
Lời nói tàn nhẫn của Tiểu Chu tiến bộ vượt bậc, đây là.....!
Trong hoảng hốt, ngược lại Ninh Trí Viễn lại thấy được chính mình tuổi trẻ khí thịnh trước kia.
Thôi được.
Giang hồ là của người trẻ tuổi các cậu.
Ông đây chuyên tâm ôm vợ là được rồi rồi.
Nhưng mà......!
"Nhãi ranh kia, cánh của cậu cứng rồi có phải không? Gọi điện thoại cũng không hỏi ý kiến của ông đây một chút nào! Ai nói là tôi không yên tâm để cậu làm lợi ích của Ninh bị hao tổn tôi mới gọi điện thoại cho cậu chứ?"
Là tôi muốn chia sẻ một chút tin mừng với cậu, Lâm ca của cậu muốn đến Thánh Y Ti, có phải tất cả cũng sẽ tốt lên không?
Thuận tiện kêu cậu đưa ra ý kiến, làm sao để lấy lòng em ấy! Khiến em ấy càng thích tôi, càng không vứt bỏ được tôi, cuối cùng có thể thật sự tha thứ cho tôi, nửa đời sau cũng giao cho tôi mà!.