"Đau quá."
Nơi Lâm Lộc đau nhất là phía sau eo.
Phảng phất như bị người ta chặt đứt, lại trở về một cách bừa bãi.
Cậu thậm chí còn không cảm giác được chân mình ở đâu.
Giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Lâm Lộc vẫn cắn răng đứng lên, đi vào bếp.
Chỉ cần Ninh Trí Viễn ở lại nơi này qua đêm, Lâm Lộc nhát định sẽ dậy sớm thay hắn làm bữa sáng.
Nếu không, hắn sẽ liền để bụng không như vậy đến công ty, bận bịu đến sau 12 giờ vẫn không ăn gì.
Lâm Lộc đau lòng cho hắn, luôn nghĩ mọi cách làm hắn ăn sáng rồi mới đi.
Chẳng sợ hôm qua bị đối đãi như vậy, Lâm Lộc vẫn luyến tiếc Ninh Trí Viễn đói bụng.
Nhưng ở trong mắt Ninh Trí Viễn, mình lại chẳng là gì.
Lâm Lộc nghĩ nghĩ, nhịn không được tự cười nhạo chính mình, Ninh Trí Viễn ưu tú như vậy, còn mình chỉ biết múa.
Hắn ghét bỏ mình ghét đến rất rõ ràng, còn tự hỏi trong mắt hắn mình là cái gì?
Hắn đã sớm cho cậu đáp án: "Chẳng qua chỉ là một phế vật."
Thật mau, hai sandwich cùng trứng đã được đặt ở mâm, cháo ở trong nồi, sôi kêu ùng ục.
Nhưng Ninh Trí Viễn thích cháo mềm đặc một chút, Lâm Lộc liền ngồi ở bên cạnh bàn, hầm cháo một hồi.
Ninh Trí Viễn...!
Cái tên trong mặc niệm này, làm Lâm Lộc xuất thần.
Ngay cả tiếng cháo sôi vang lên, cậu cũng không nghe thấy.
Cho đến khi mũi đột nhiên ngửi thấy mùi hơi lạ, cậu mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nồi cháo trước mắt kia sớm đã cháy, bếp nổi lên ngọn lửa cao hơn nửa nồi, đốt phải một bên ống dẫn khí đốt.
"Không xong rồi!"
Lâm Lộc vội vàng đứng dậy tắt ga, sau đó nhấc nắp nồi lên đậy thật chắc vào lòng nồi.
Nhưng ngọn lửa bên trong chiếc nồi đã tắt, bên ngoài có những ngọn lửa lác đác, trong lúc vội vàng Lâm Lộc đã nắm lấy chiếc giẻ ấn mạnh nó xuống.
Giẻ lau bốc lên sương mù, ngọn lửa cuối cùng đã được dập tắt.
Nhưng nhiệt độ cao làm tay Lâm Lộc bị bỏng, nổi lên một chuỗi bọng nước trong lòng bàn tay mềm mại của cậu, đau đến xuyên tim.
"Ồn ào cái gì?"
Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Lâm Lộc quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Trí Viễn dựa vào khung cửa, mặt tràn đầy vẻ không vui.
Tóc hắn hơi hỗn độn, ánh mắt lại ủ dột như cũ, một chút cũng không nhìn ra từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
"Trí Viễn ca...Vừa rồi em không cẩn thận làm cháy nồi."
Lâm Lộc nhút nhát sợ sệt trả lời.
Sợ Ninh Trí Viễn mắng y vô dụng, cậu nhanh chóng che bàn tay bị phỏng giấu ở phía sau."
"Cậu trốn cái gì."
"Không, không có trốn."
"Đưa tay ra đây tôi nhìn xem."
"Không có việc gì, chỉ là bị phỏng một chút."
Ninh Trí Viễn nhướng mày.
Hắn đi tới, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, ép y mở tay ra.
Mới vừa rồi Lâm Lộc vội vang che đi vết thương, chưa kịp xử lý.
Giờ vết bỏng đã rộp lên rất lớn, có mấy cái đã bị vỡ, lộ ra máu thịt bên trong.
Duỗi thẳng bàn tay, sẽ tác động đến vết thương, Lâm Lộc đau đến mức run lên.
Nhưng Ninh Trí Viễn muốn xem, cậu cũng không dám động đậy, chỉ có thể cắn môi nhẫn nại.
"Làm cơm thôi cũng có thể bỏng thành như vậy, thật là đồ bỏ."
Giọng Ninh Trí Viễn trầm xuống: "Trừ bỏ cho thêm phiền phức, cậu có thể làm gì nữa không? Hả?"
"Em..."
Lâm Lộc cúi đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cậu vẫn nỗ lực tươi cười: "Về sau em sẽ cẩn thận hơn.
Trí Viễn ca, hay là anh cứ về phòng ngủ thêm chút nữa đi, em nấu lại lần nữa..."
"Không cần."
"Tôi còn có việc, không rảnh ở đây chờ cậu.
Gọi điện thoại cho Tiểu Chu, kêu cậu ta năm phút nữa đến dưới lầu chờ tôi."
"Hay...Hay anh ăn chút sandwich đi? Hoặc em pha cho tôi anh ly cà phê nhé, hay là xuống dưới lầu mua ly sữa bò? Cửa hàng tiện lợi dưới lầu, rất nhanh thôi."
"Nói không cần, cậu nghe không hiểu sao?"
5.
Thật sự đều là em sai sao?
Lâm Lộc cúi đầu, nước mắt trực trào rơi xuống.
Nhưng Ninh Trí Viễn cũng không thèm nhìn tới cậu, xoay người đi đến phòng khách.
Kết quả dưới chân vang lên tiếng răng rắc, lại là tiếng thủy tinh.
Cúi đầu vẫn thấy mảnh vỡ của bình hoa.
Sắc mặt hắn càng trầm xuống: "Tại sao lại còn rác rưởi ở đây?"
"Em...Em còn nấu cơm chưa kịp dọn sạch...Em mới tỉnh, nghĩ là nấu cơm trước."
Âm thanh Lâm Lộc lí nhí: "Em sẽ đi dọn dẹp sạch sẽ."
Dứt lời, cậu đi lấy thùng rác, đi vào trong phòng khách.
Ninh Trí Viễn đeo cà vạt, hiện rõ trên mặt vẻ không vui.
Hắn đứng ở trước đống thủy tinh hôm qua, Lâm Lộc căn bản không dám gọi hắn tránh ra.
Ở dưới ánh mắt lãnh ám của Ninh Trí Viễn, cậu cong lưng rời đi.
Nhưng đêm qua bị hung hăng chà đạp quá mức, eo Lâm Lộc sớm đã không làm được việc nặng.
Chỉ là một động tác khom lưng xuống, đau nhức tự dưới thân thẳng thắn xộc lên.
Mồ hôi trên lưng toát ra, áo ở phía sau dán vào.
Chỉ mới quét vài cái, hai chân Lâm Lộc đã mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.
Không xong...!
Trong lòng Lâm Lộc cả kinh.
Lần này té xuống như vậy, chỉ sợ đầu gối muốn quỳ xuống đống mảnh vỡ thủy tinh đầy đất kia, nếu thật sự chân bị thương, không biết bao lâu mới có thể múa lại! Hôm nay còn muốn đi dạy cho học viên, cuộc thi đã ở trước mắt rồi....!
Lại không nghĩ nữa, đầu gối cậu lại đè lên thứ gì đó, thế nhưng không bị mảnh thủy tinh đâm trúng.
Lâm Lộc ngẩn người, cúi đầu, mới phát hiện Ninh Trí Viễn đã vươn chân ra, chình mình quỳ lên giày da của hắn.
Hai người gần nhau đến thân cận, chóp mũi Lâm Lộc cọ vào đùi của Ninh Trí Viễn.
Quần tây phẳng phỉu thẳng tắp, bao lấy cơ dùi rắn chắc của Ninh Trí Viễn.
Tính toán không động đậy, Lâm Lộc vẫn cảm giác được cơ bắp lực lưỡng của người nam nhân như cũ, ở sườn mặt cậu tản ra độ ấm.
"Trí Viễn ca..."
"Phế vật."
Tay Ninh Trí Viễn ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Lâm Lộc: "Lâm Lộc, làm việc thì dùng đầu óc.
Tôi dưỡng cậu là để cậu hầu hạ tôi, không phải kêu cậu làm hầu gái! Không thể gọi người tới làm sao? Bữa sáng không thể kêu tiệm cơm đưa tới sao? Còn tự mình làm? Làm lại không tốt, cậu có thể linh động hơn một chút không?"
"Chính là..."
"Không có chính là.
Lâm Lộc, ưu điểm duy nhất cửa cậu chính là nghe lời và bớt lo lại, không tìm thêm phiền toái cho tôi.
Hy vọng về sau cậu cứ tiếp tục, đừng làm ra loại chuyện như thế này phá hư tâm tình của tôi.
Hiểu chưa?"
Nói xong, ánh mắt hắn chán ghét đảo qua đống hỗn độn, lại trách cứ một câu: "Còn không đứng dậy? Muốn ở trên người tôi đến khi nào?"
"Em lập tức đứng lên đây."
Lâm Lộc thấp giọng trả lời, cố hết sức chống lên mặt đất, chậm rãi nâng eo lên.
Lòng bàn tay toàn vết bỏng rộp không thể không đè lên đống thủy tinh sắc nhọn, từng đợt đau đớn xuyên tim.
Nhưng cậu bất chấp làm điều này, một lòng chỉ nghĩ nhanh đứng dậy, đừng làm Ninh Trí Viễn tức giận.
"Tay chân vụng về."
Ninh Trí Viễn ánh mặt lạnh lùng nhìn động tác của Lâm Lộc, biểu tình ghét bỏ không sót chút nào.
Lâm Lộc mới đứng dậy, hắn liền nhấc chân rời đi.
Lâm Lộc lảo đảo, lại lần nữa quỳ xuống mặt đất.
Nhưng bước chân Ninh Trí Viễn vội vàng, không hề lưu luyến, phanh một tiếng đóng cửa lại, cũng không có quay đầu lại nhìn một cái.
Trong nhà chỉ còn có một mình Lâm Lộc.
Cậu chậm rãi đỡ sofa ngồi xuống.
Rõ ràng là một tháng chỉ mong gặp mặt...Cuối cùng cùng kết thúc như vậy.
Thật sự đều là cậu sai sao? Tay chân vụng về, người cũng không linh động...Là bởi vì cậu chỉ là một phế vật, quá vô dụng, cho nên Trí Viễn ca mới khinh thường hắn như vậy? Nếu thật sự đóng cửa phòng làm việc, Trí Viễn ca sẽ đối với mình tốt hơn một chút sao?
Mới nổi lên ý niệm này, trong lòng Lâm Lộc đã dâng lên một trận khó chịu.
Cậu đã nghỉ học, lại không có cơ hội tham gia diễn xuất.
Nếu phòng làm việc đóng cửa, vũ đạo thứ cậu yêu nhất cuộc đời này...Liền thật sự sẽ không liên quan một chút nào nữa?
6.
Anh trong lòng tôi, thật sự không giống nhau
"Đùng đùng đùng!"
Tiếng đập của vang lên.
Theo sau đó, từ ngoài cửa truyền đến tiếng trợ lý của Ninh Trí Viễn - Tiếu Chu: "Anh Lâm, anh ở đâu? Em có thể vào không?"
Tiểu Chu? Cậu ta không phải nên đi theo Trí Viễn ca sao? Cậu ta tới đây làm gì?
Lâm Lộc có chút ngây người.
Cậu lau khô nước mắt, đỡ sofa đứng dậy, chậm rãi dịch qua đi mở cửa.
"Mời vào."
"Chào anh Lâm."
Tiểu Chu đẩy cửa phòng ra.
"Anh lâm, Ninh tổng không phát hỏa gì chứ? Anh không biết hôm qua Ninh tổng tức giận thế nào đâu, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại anh cũng không trả lời, mặt mày Ninh tổng cau có.
Dọa mọi người sợ chết..."
Nói tới đây, hắn cười hì hì với Lâm Lộc nói: "Cũng chính là anh đó anh Lâm.
Nếu là người khác, không biết phải gánh kết cục gì đâu.
Không giống như anh Lâm, là người Ninh tổng đau lòng nhất."
....Đau cậu sao?
Lâm Lộc cười khổ một tiếng.
Từng màn đêm qua còn ở trước mắt, giờ phút này eo cậu còn đau như muốn đứt gãy, trong phòng bếp từng tiếng "Phế vật" còn ở bên tai.
Trong mắt Ninh Trí Viễn, phế vật cậu làm cái gì cũng đều không tốt.
Nơi nào "Đau" cho cậu? Chỉ có ghét bỏ thôi.
Tiểu Chu đi qua phòng khách một vòng, bắt lấy cái điện thoại.
"Được rồi anh Lâm, Ninh tổng cứ để em xử lý.
Nhân viên vệ sinh đợi lát nữa sẽ đến cửa ngay thôi, anh không cần xen vào đâu."
Nói xong hắn lại vào bếp.
Trên bếp bị cháy như thế nào cũng không để ý, ngược lại mắt dính ở hai miếng sandwich không rời: "Anh Lâm, đây là anh làm sao? Thật hâm mộ Ninh tổng, hạnh phúc quá đi."
Tiểu Chu nói xong, lại không thấy Lâm Lộc đáp lại.
Hắn mới kỳ quái quay đầu lại, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Lâm Lộc ngồi một góc, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Ánh mắt cậu mờ mịt, vành mắt đỏ bừng, nhìn qua rất đáng thương.
Tựa hồ là cầm lòng không được mà rơi vào tâm sự của mình, thế nhưng lại quên có một người khác ở bên cạnh.
Đầu óc Tiểu Chu mông lung.
Hắn trừng lớn đôi mắt, trong lòng chỉ có một ý niệm -- có thể làm anh Lâm luôn luôn ôn hòa đạm thương tâm thành như vậy...!
Ninh tổng hắn...Đến tột cùng là đã làm gì?
Tiểu Chu do dự một chút, ngồi xuống đối diện Lâm Lộc: "Anh Lâm, anh không sao chứ?"
Lâm Lộc cả kinh.
Ánh mắt cậu hoảng hốt mà chớp theo, sau đó mới miễn cưỡng cười cười: "Không có gì."
"Anh Lâm, anh đừng buồn.
Ninh tổng chính là tính tình khó chiều.
Anh Lâm anh cũng biết, ngài ấy từ nhỏ đã là thiên kiêu chi tử, lớn lên lại đẹp trai như vậy, thời trẻ còn tham gia diễn xuất phim điện ảnh, kết quả nhiều người thích ngài ấy như vậy...Tính tình không tốt, nhưng người không xấu, anh Lâm, anh ngàn vạn lần đừng nản lòng."
"Ừm, không nản lòng."
"Thật đó, anh Lâm.
Anh ở trong lòng Ninh tổng không giống người khác, bọn em đều nhìn ra được."
Lâm Lộc cúi đầu, dùng sức lắc lắc.
"Không đúng.
Tôi chỉ là thói quen của Trí Viễn ca.
Nếu không cho anh ấy thêm phiền toái, Trí Viễn ca sẽ không cố ý thay tôi.
Nhưng tôi biết, tôi chỉ là là người vô dụng bỏ đi, ở trong lòng Trí Viễn ca không có gì không giống nhau."
Cậu ngước mặt lên, âm thanh có chút mờ mịt: "Anh ấy trong lòng tôi, mới là thật sự không giống nhau.".