Một lát, nam nhân kia lại trở về.
Phía sau theo vài người đi theo.
"Thế nào?"
"Tôi nhìn xem......Có thể nghe được tôi nói chuyện không?"
Đội viên kia ngồi xổm trước mặt Lâm Lộc, ngón tay mở ra, ở trước mắt cậu quơ quơ.
Hắn móc ra cái đèn pin, chiếu hướng đôi mắt Lâm Lộc, lại hỏi thêm mấy vấn đề.
Lâm Lộc không nhớ rõ mình trả lời như thế nào.
Đội viên kia đứng lên, ôm cánh tay đánh giá cậu.
"Cái này......Vết thương trên người vấn đề không lớn.
Nhưng mà cảm giác chấn thương tâm lý có chút nặng.
Cũng là, tôn tử kia, mềm không được toàn ra tay mạnh bạo, vừa rồi người đều trói lại.
Thời điểm chúng ta tiến vào, hắn bóp miệng cậu ta đổ thứ kia vào."
"Rót thứ gì?"
"Còn có thể là thứ gì.
Cũng may mới vừa rót vào, vấn đề không lớn.
Chúng ta lập tức liền cho cậu ta moi yết hầu."
"Được."
"Đội trưởng, người này là địa vị gì? Cảm giác ngài rất để bụng.
Trăm bận bên trong còn tự mình tới xem cậu ta."
"Đây là anh của Chu Diệu."
"A? Kia chẳng phải là anh vợ ngài......"
"Lăn!"
......
Các đội viên đấu miệng, âm thanh ồn ào.
Lâm Lộc kỳ thật một câu cũng không có thể nghe vào trong đầu.
Giờ phút này trong mộng, mấy thứ này lại trung thực mà tái hiện ra.
"Alo, người kia a."
Đội trưởng kia trên cao nhìn xuống, mũi chân điểm điểm khối ván gỗ trước mặt Lâm Lộc.
Lâm Lộc ngẩng đầu.
Cậu không ngừng run rẩy, khớp hàm gõ gõ rung động.
Có thể là còn sót lại rượu trái cây không nôn ra ra ngoài giờ nổi lên tác dụng vào dạ dày.
Cậu chẳng những lạnh, còn ghê tởm.
Cả người cảm quan đều bị phóng đại, thân thể lại mềm như bông không có sức lực.
Cậu muốn ngồi dậy, lại nhìn qua bên cạnh.
Một đôi giày da bước lại đây, ngăn trở cậu chống dậy thân mình, đưa cậu trở lại tư thế cũ.
Lâm Lộc giống như là con búp bê vải, đội trưởng hơi dùng sức chút, cậu đã lảo đảo, dựa vào khung cửa.
Khung cửa cộm phía sau lưng.
Lâm Lộc đầy mặt đều là mồ hôi, không ngừng thở hổn hển.
Cậu rốt cuộc là uống phaỉ thứ gì? Đã nôm ra một lần, lại còn lợi hại như vậy.
Làm người giờ đây như khúc gỗ dễ dàng bài bố.
Lâm Lộc không dám nghĩ, nếu là đội trị an không tới kịp......Cậu sẽ có kết cục gì.
Nhìn thấy Lâm Lộc cả người đều là mồ hôi lạnh, đội trưởng trị an đội đối diện nhíu nhíu mày.
Hắn kéo lấy một chiếc áo chế phục từ trên người đội viên khác, ném ở trên người Lâm Lộc.
"Mặc vào.
Đi khai khẩu cung.
Sau đó cậu có thể đi."
Lâm Lộc gật gật đầu.
Cậu mơ mơ màng màng nói một câu.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Đội trưởng rời đi.
Không biết ngồi yên bao lâu, một đội viên trị an túm Lâm Lộc lên.
"Đi, đi ghi lời khai."
.....................
Hai mươi phút sau, đội viên trị an hạ bút xuống.
"Đứng lên được không?"
Lâm Lộc gật gật đầu.
Nhưng chỉ là cái gật này động tác đều làm cậu cảm thấy choáng váng, nhịn không được bưng kín miệng.
Khó chịu đến muốn mạng.
Lâm Lộc đoán, có thể là dược hiệu chưa qua đi.
"Vậy đi thôi."
Đội viên trị an cũng không nhìn cậu, vẫy vẫy tay.
Lâm Lộc đỡ cái bàn đứng lên, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ghé vào cái bàn bên cạnh.
"Đi gọi điện thoại, tìm người tới đón cậu, điện thoại còn có thể dùng không?"
Đội viên trị an đỡ cậu đến cạnh cửa, lại bồi thêm một câu.
"A đúng rồi, quần áo để lại."
Lâm Lộc cởi áo ra.
Cậu đổ mồ hôi đầm đìa, cả người đều như là trong nước vớt ra.
Choáng váng, vô lực, ghê tởm.
Trước mắt cậu như toàn là ánh sao, miễn cưỡng chống đỡ thân mình, móc di động ra.
Trong đầu cậu hỗn độn một mảnh, cơ hồ nhớ không nổi tên của mình.
Nhưng kỳ quái chính là, cậu lại biết rõ ràng, cậu muốn gọi cho ai, kêu người kia tới đón cậu về nhà.
Người kia đứng ở đầu danh sách danh bạ.
Hắn tên là "Trí Viễn ca."
Nhưng mà, gọi hai lần, đối diện cũng chưa có người bắt máy.
Trí Viễn ca có phải còn bận không?
Hôm nay sau khi hắn xuất hiện, chỉ ngây người vài phút liền đi rồi.
Hình như anh ấy nói là muốn đi tìm Bạch Vụ.....
Tuy rằng đầu óc ngất đi, nhưng tên "Bạch Vụ" này vẫn là kêu lên trong trong lòng cậu.
Dạ dày phản ứng càng nặng, cậu cơ hồ muốn nhổ ra.
Mà bên cạnh còn có ngưòi khác tới ghi lời khai, tựa hồ ngại cậu vướng víu, có người đẩy cậu một phen.
"Tránh ra một chút!"
Lâm Lộc lảo đảo một bước, đỡ cạnh cửa bước ra.
Đêm đã khuya, bên ngoài lạnh hơn.
Áo cũng cởi ra, trên người Lâm Lộc cũng chỉ có chiếc áo ngắn tay.
Một trận gió thổi tới, Lâm Lộc ôm lấy cánh tay, cuộn ở ven đường.
Mới vừa rồi đội viên ghi lời khai cho cậu ánh mắt thật độc.
Liếc mắt một cái liền nhìn ra tới, kỳ thật Lâm Lộc đã không còn lực, một bước cũng đi không được.
Gọi điện thoại......Nhưng cậu có thể gọi cho ai?
Trí Viễn ca không để ý đến cậu.
Những người khác......Ai sẽ quản cậu?
Gió đêm hiu quạnh, Lâm Lộc lại ngồi đã lâu.
Rốt cuộc móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm danh sách cuộc gọi ngây ngốc.
Ngón tay dừng ở trên chữ "Mẹ", lại chậm chạp không nhấn xuống.
Mẹ nếu là biết......Có thể sẽ rất lo lắng? Đã trễ thế này, nều bà còn đưa mình về Lâm gia, có thể lại gặp chuyện......
Cậu cắn môi, chịu đựng ghê tởm, cuối cùng vẫn là nhấn mở dãy số Ninh Trí Viễn.
Gió dần thổi mạnh hơn.
Thật sự rất lạnh.
Dược hiệu hạ, phía sau lưng mồ hôi lạnh bò một tầng lại một tầng, dính ở sau lưng.
Cậu đã có bệnh trạng cũ, đầu lại choáng váng đến lợi hại, không ngừng phát run.
Vẫn như cũ không người nghe máy.
Đột nhiên, một tin nhắn thoại được gửi đến.
Lâm Lộc mở ra, giọng nói Trang Hiểu nôn nóng lập tức xông ra.
"Tiểu Lộc, em rốt cuộc ở nơi nào? Anh đi theo định vị của em, hiện tại đã ở phố quán bar! Bên ngoài quá rối loạn, đều là đội người trị an, em ở nơi nào? Em nhìn thấy tin nhắn thì hãy trả lời anh, vài giờ cũng không sao, anh ở chỗ này chờ em.
Em không báo bình an, anh cũng sẽ không đi.
Nhất định phải trả lời anh, Tiểu Lộc!"
Thì ra là đàn anh.
Anh ấy tới......Trí Viễn ca biết mình gặp đàn anh, sẽ tức giận thì sao?
Nhưng mà mình không có cách nào.
Trí Viễn ca, em thật khó chịu......Em trở về không được......Cũng đi không được......Thật xin lỗi, Trí Viễn ca, em thật sự không còn cách nào......
Ngón tay Lâm Lộc run rẩy, ấn xuống ghi tin nhắn thoại.
"Đàn anh......"
Mới nói hai chữ, giọng Lâm Lộc đột nhiên nghẹn lại.
Nước mắt đại từng giọt rơi xuống, Lâm Lộc bụm mặt, cuộn thành một đoàn, một câu cũng nói không được nữa.
Rất mau, Trang Hiểu chạy đến.
Hắn tựa hồ là liều mạng chạy tới, hắn luôn luôn ôn tồn lễ độ, giờ phút này lại mồ hôi chảy đầy đầu, chật vật bất kham.
Môi Trang Hiểu run rẩy nhìn về phía cậu, một tay ấn cậu ở trong lòng ngực.
"Tiểu Lộc......Tiểu Lộc em không sao chứ......Em dọa anh chết mất.....Em tại sao không nghe điện thoại!"
Mà Lâm Lộc lại ma xui quỷ khiến đột nhiên ngẩng đầu.
Ở con phố đối diện, cậu nhìn thấy mặt Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc đột nhiên giật mình một cái, từ bên đường cái ngồi dậy.
Dưới đèn đường tối tăm, sắc mặt cậu trắng bệch, đầy mặt đều là mồ hôi.
Trái tim thình thịch nhảy ra, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.
Lâm Lộc không thở nổi, đôi mắt trợn to, trước mắt vẫn là gương mặt Ninh Trí Viễn như cũ.
Ninh Trí Viễn lạnh lùng nhìn gần cậu, biểu tình trên mặt phảng phất như đối mặt với một đống rác rưởi dơ bẩn!
"Trí Viễn ca.....Em không phải......Em sai rồi, em không nghe lời anh nói......Em không nên đi gặp Lệ Hàng......"
Cậu nói năng lộn xộn, muốn từ trong lồng ngực Trang Hiểu tránh thoát, suy nghĩ muốn giải thích Ninh Trí Viễn giải thích.
Cậu không nghe lời Ninh Trí Viễn nói, vẫn là gặp mặt Lệ Hàng.
Cậu thật sự rất sợ Ninh Trí Viễn sẽ trách cậu......Nhưng cậu đã bị trừng phạt, cậu cũng ăn đến đau khổ!
"Trí Viễn ca, em về sau cũng không dám nữa! Anh đừng đi!"
Nhưng Ninh Trí Viễn xoay người mà đi, bóng dáng kiên định.
Lâm Lộc lập tức khóc ra tới, chuyện cậu sợ hãi nhất cũng thành sự thật?
"Không được! Trí Viễn ca!"
Trong mộng, Lâm Lộc giãy giụa trong ngực Trang Hiểu, nhưng đàn anh ôm ấp đột nhiên nặng như ngàn cân, càng ngày càng chặt, căn bản không có khả năng tránh ra! Cậu hô to, đau khổ cầu xin, âm thanh đều nghẹn ngào mang theo khóc nức nở! Ninh Trí Viễn lại càng đi càng nhanh, ngay vả quay đầu lại nhìn một cái cũng không muốn!
"Không được! Đàn anh, buông em ra! Em muốn đi tìm anh ấy......Vì sao, Trí Viễn ca, cầu xin anh không cần ném bỏ em! Đừng ném em......Cầu xin anh, em sẽ không bao giờ......Đàn anh buông em ra......"
Liền như vậy trơ mắt nhìn Ninh Trí Viễn càng đi càng xa, biến mất ở bóng đêm đen đặc.
Lâm Lộc gào khóc, thở hổn hển.
Cậu ở trong lòng ngực Trang Hiểu lung tung giãy giụa, người nọ ôm ấp lại càng ngày càng gấp, đem cậu vây ở trong đó......
Đột nhiên, một âm thanh dày đặc như lệ quỷ ở bên tai vang lên.
"Vì cái gì muốn đi tìm hắn?"
Lệ Hàng nghiến răng, mang theo hàn khí cười dữ tợn.
"Người ngươi yêu là ta......Cùng nhau xuống địa ngục đi, thầy Tiểu Lộc!"
..............................
"A a a!"
Tiếng thét chói tai nổ vang màng tai Lâm Lộc, cậu bỗng nhiên mở mắt ra, trước mắt là một mảnh ẩm ướt, dính sát vào trên miệng mũi.
Là chăn lông trên giường.
Không biết tại sao gắt gao cuốn lấy, làm cậu cơ hồ hít thở không thông.
Không biết bao lâu, cậu nhận ra, tiếng thét chói tai kia là từ chính miệng mình hét ra.
Lâm Lộc ra khỏi chăn lông, cả người đều run.
Hai tay bưng kín mặt.
Trước mắt một mảnh huyễn quang, bóng dáng mờ nhạt loạn nhảy.
Nước mắt theo khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống.
Đây là giấc mơ......Chỉ là giấc mơ......
Nhưng giấc mơ này cơ hồ đánh sập cậu.
Hiện tại trái tim còn ở điên cuồng nhảy lên, cả người khớp xương đều vô cùng đau đớn, đầu cũng càng thêm hôn mê.
Lâm Lộc run rẩy gặm cắn khớp tay mịn, cưỡng bách chính mình bình tĩnh trở lại.
Lại không dừng lại.
Không biết từ nơi nào truyền tới âm thanh, còn có tiếng nhạc.
Lâm Lộc như là bị kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu, run run nhìn xung quanh.
Hồi lâu cậu mới phát hiện, đó là âm thanh của máy chiếu.
Máy chiếu vẫn luôn chạy.
Chỉ là tiết mục vũ đạo Thánh Y Ti đã kết thúc rồi.
Hiện tại xuất hiện ở trên màn ảnh, lại là mặt của Lâm Lộc.
Gương mặt kia tươi cười xán lạn, không nhiễm nửa điểm khói bụi.
Ở trên màn hình, giọng nói nhẹ nhàng của phóng viên truyền đến.
"Lâm Lộc, cậu sắp phải lên sân khấu, cậu có lo lắng không?"
Trên màn ảnh Lâm Lộc thẹn thùng mà lắc lắc đầu.
"Vì cái gì? Đây chính là lần đầu tiên cậu biểu diễn.
Thật sự không lo lắng?"
"Bởi vì thầy và đàn anh tôi đều ở đây.
Tôi và mọi người cùng múa.....Liền đã quên lo lắng."
"Cho nên là đã quên? Mà không phải không có? Cho nên nói đến cùng, bạn học Lâm Lộc đột nhiên đảm đương tiết mục, vẫn là sẽ lo lắng đúng hay không......"
Lâm Lộc mặt đỏ bừng lên, giống như không biết nên nói tiếp như thế nào.
Hình ảnh đột nhiên nhoáng lên, Trang Hiểu chen vào màn ảnh.
Một tay hắn ôm bả vai Lâm Lộc, hướng về phía màn ảnh soái khí mà chớp chớp mắt.
"Làm gì, làm gì vậy? Thấy ngôi sao của khoa vũ đạo chúng tôi ngày mai tỏa sáng, liền truy vấn không để yên? Trang Hiểu tôi giống hoa vàng này, không xứng lên màn ảnh có phải hay không? Tới tới tới, tôi cho cô phỏng vấn, đừng khi dễ tiểu sư đệ tôi.
Cậu ấy còn rất nhiều động tác múa, còn phải điều chỉnh cho tốt đấy, không trả lời phỏng vấn đâu."
Nói, một bàn tay trực tiếp chắn tới trước màn ảnh.
"Làm gì a, Trang sư huynh? Đây chính là học viện yêu cầu phỏng vấn.....Anh cũng quá bất công đi? Người khác đều tùy tiện hỏi được, là Lâm Lộc không được? Aii, cậu tránh ra......Đừng loạn vào máy quay phim của tôi!"
Cùng với âm thanh kháng nghị của nhà báo phóng viên, hình ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo, truyền đến từng trận cười vang.
Lâm Lộc ngơ ngác mà nhìn, đáy lòng dâng lên một tia bủn rủn.
Cậu nghĩ tới.
Đây là sau khi cậu tiến vào Thánh Y Ti, lần đầu tiên tham gia biểu diễn đại hình.
Lâm Lộc mới nhập học, cũng trở thành nhân tài kiệt xuất, càng là xưa nay chưa từng có sinh viên mới, đảm nhiệm biểu diễn cũng đàn anh và thầy Tiêu nhân vật quan trọng kia.
Cho nên mới đặc biệt có phóng viên tới đưa tin.
Chẳng qua cậu không tốt ứng phó trường hợp như vậy, Trang Hiểu mới có thể cố ý tới giúp cậu giải vây.
Cậu còn nhớ rõ, sau khi đuổi phóng viên đi, Trang Hiểu liền ôm lấy bờ vai của cậu, chỉ vào trung tâm sân khấu nơi thầy Tiêu đang đứng đối diện với cậu nói.
"Tiểu Lộc, em thấy không? Năm năm sau, em sẽ đứng ở chỗ này.
Em sẽ là trung tâm của toàn bộ sân khấu.
Anh tin tưởng em có thể làm được."
Không phải là hắn.
Mà là Lâm Lộc, làm sao không tin tưởng điểm vững chắc này?
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, năm năm sau, cậu đã thôi học, tư cách tham gia biểu diễn tốt nghiệp cũng không có.....
Trên màn ảnh, hình ảnh còn ở tiếp tục.
Lần đó phỏng vấn là một buổi sáng đầu hạ, ánh mặt trời xán lạn, chiếu rọi bọn họ thanh xuân bức người.
Tại đây trong phòng khách đêm khuya trống vắng, dương quang xa xăm năm ấy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chiếu lại đây, đau đớn mắt Lâm Lộc.
Liền tính dùng sức đè ngực lại, cậu vẫn cảm thấy từng trận đau đớn như cũ.
Ánh mặt trời quá loá mắt, cũng quá trầm trọng.
Dũng khí Lâm Lộc ngẩng đầu xem một cái đều không có.
Không biết lại qua bao lâu, Lâm Lộc còn cuộn mình thành một đoàn như vậy.
Cho đến khi âm thanh mở cửa truyền đến, cậu còn có chút hoảng hốt, chậm một phách mới ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn thấy một người thân ảnh cao lớn đứng ở cửa.
Đèn huyền quan không mở, trong phòng khách lại đèn đuốc sáng trưng.
Giao giới rõ ràng giữa sáng và tối, Ninh Trí Viễn đúng lúc đứng ở trong đó.
Dưới ánh đèn, những hoa văn trên chất liệu âu phục của hắn đều nhìn ra rõ nét.
Non nửa cái cằm cũng ở dưới ánh đèn, có vẻ đường cong sắc bén, bên môi mang theo chút nhàn nhạt hồ tra xanh mét.
Nhưng trừ cái này ra, cả khuôn mặt hắn đều biến mất ở nơi tối tăm.
"Trí Viễn ca, anh về rồi?"
Lâm Lộc chợt đứng dậy.
Trái tim cậu không chịu được khống chế mà mạnh mẽ nhảy dựng lên, dưới chân không xong, lảo đảo một cái, làm nguồn điện máy chiếu cũng bị tắt mất.
Tiếng nhạc cùng hình ảnh đột nhiên im lặng.
Thình lình xảy ra giữa yên tĩnh, hai người cách đối diện toàn bộ phòng khách.
Ở cửa, Ninh Trí Viễn mặt vô biểu tình, nghiêng mặt đi, âm thanh biến mất, trên màn hình lớn còn một hình ảnh mờ.
Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm nó, cho đến khi cuối cùng tàn ảnh cũng ảm đạm đi xuống, cuối cùng biến mất.
Trên màn hình không còn gì, Ninh Trí Viễn lại nhìn hồi lâu.
Một lúc sau, tầm mắt hắn mới chậm rãi trở lại trên mặt Lâm Lộc.
"Lại đây."
Trái tim Lâm Lộc tâm đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Vẫn là âm sắc quen thuộc như cũ, nhưng mà lại có chút khàn khàn.
Nhưng Lâm Lộc nghe vào trong tai, nhưng mà cảm thấy trong lòng trầm xuống.
Cậu bất an hỏi.
"Trí Viễn ca, anh làm sao vậy?"
Ninh Trí Viễn không trả lời, liền như vậy nhìn hắn.
Trừ bỏ đôi mắt, hắn giống như là một khối đá cẩm thạch.
Vẫn không nhúc nhích, lại áp bách nặng trĩu thần kinh Lâm Lộc.
Mắt hắn như ẩn ở sâu thẳm bóng ma.
Tuy rằng thấy không rõ, Lâm Lộc lại có thể cảm giác được tầm mắt hắn.
Liền đâm vào trên mặt cậu, làm trong lòng cậu phát lạnh.
"Trí Viễn ca......"
Lâm Lộc đã tới trước mặt Ninh Trí Viễn.
Trong lòng cậu càng thêm bất an, giọng gọi người cũng càng mềm.
Không dám nhìn thẳng vào Ninh Trí Viễn, cậu cúi thấp đầu xuống.
Còn cẩn thận mà vươn tay, nhẹ nhàng túm chặt góc áo Ninh Trí Viễn.
Cánh tay lại bị hung hăng nắm lấy.
Lâm Lộc giật mình ngẩng đầu, lại cảm thấy thiên địa vừa chuyển, bị đè ở trên cửa lớn, phía sau lưng đâm ra phanh một tiếng!
"A!......Ô, ô a......"
Nam nhân tay dùng sức đè lại gáy cậu, hung hăng đâm hướng đến mặt mình.
Ninh Trí Viễn dùng răng cắn lấy môi Lâm Lộc, đau đớn sắc bén truyền đến.
"Ô ô......Khụ......"
Mùi thuốc lá hỗn loạn cùng nụ hôn hung tàn, Lâm Lộc chỉ cảm thấy môi thịt đau từng trận, vị rỉ sắt vị thoáng chảy ra bên môi.
Cậu thở hồng hộc, bên hông nhũn ra, cơ hồ muốn trượt xuống.
Nhưng cánh tay Ninh Trí Viễn lại hung hăng thít chặt vòng eo cậu, cả người cậu đều bị nam nhân thân hình cường kiện đè ở phía dưới.
Hai người dính sát vào ở một chỗ, Lâm Lộc căn bản thở không nổi.
Nước mắt Lâm Lộc nước đều bị bức chảy ra.
Theo bản năng đẩy Ninh Trí Viễn ra, để có thể thở dốc một lát.
Nhưng động tác này lại giống như chọc giận Ninh Trí Viễn, hai tay cậu đồng thời bị nắm lấy, lướt qua đỉnh đầu ấn ở trên khung cửa!
"Đau......A!"
Thật sự đau quá......Ninh Trí Viễn dùng sức hung mãnh như vậy, Lâm Lộc chỉ cảm thấy cánh tay đều đã bị bẻ gãy!
Nhưng yếu thế hô đau này không dùng được.
Hai chân Lâm Lộc chợt treo trên không, bên hông mềm thịt đặt ở trên vai Ninh Trí Viễn.
Nam nhân khiêng cậu, vài bước vượt qua phòng khách, vào phòng ngủ, trực tiếp ném cậu ở trên giường.
Thân hình mạnh mẽ trực tiếp áp xuống, Ninh Trí Viễn mặt vô biểu tình như cũ, đáy mắt lại giống như vực sâu.
Một tay hắn tháo cà vạt, vứt trên mặt đất.
"Trí Viễn ca.....Ô a!"
Ngón tay hung tợn bóp chặt cằm cậu, làm mặt cậu nâng lên trên.
Đốt ngón tay dài thẳng, đầu ngón tay rơi vào má thịt.
Lâm Lộc thở hổn hển, đôi mắt hàm chứa nước mắt, nhìn mặt Ninh Trí Viễn.
Một tay khác của người đàn ông lại dùng sức đè chặt bà vai cậu.
Như là vì bảo đảm cậu không có khả năng trốn thoát, càng ngày càng dùng sức, làm Lâm Lộc hô đau ra tiếng.
Ninh Trí Viễn lại mắt điếc tai ngơ.
Rõ ràng là không chút biểu tình.
Như là vạn trượng đóng băng.
Lâm Lộc lại phảng phất lại đọc được dưới lớp băng là sóng gió cuồn cuộn, mang theo vụn băng sắc bén.
Mơ hồ mùi có rượu thoang thoảng, vọt vào xoang mũi Lâm Lộc.
Trong lòng cậu cả kinh, Ninh Trí Viễn tuy rằng hút thuốc, lại cơ hồ không chạm vào cồn.
Hắn nói thứ này sẽ làm người ta đầu óc xúc động, càng là thuốc mệ mềm yếu để tự an ủi mình.
Nhưng hôm nay hắn lại uống rượu......Vì cái gì?
"Trí Viễn ca, anh uống rượu?"
Như cũ không có trả lời.
Ninh Trí Viễn dùng sức nâng cằm cậu lên, môi dừng cắn nơi yếu ớt nhỏ bé ở cổ, hàm răng sắc bến xẹt qua hầu kết.
Lâm Lộc hô hấp đứt quãng, thân mình không khỏi run rẩy, lại một cử động cũng không dám.
Cảm giác bị kẹp tê ngứa rất nhỏ, làm Lâm Lộc hừ nhẹ ra tiếng.
Đè lại bả vạ hắn bả vai cậu ngón tay siết càng chặt, âm thanh Ninh Trí Viễn khàn khàn ở bên tai cậu vang lên.
"Cậu vừa tắm xong?"
"Không......Không có."
Giọng nói Lâm Lộc có chút run rẩy.
"Trí Viễn ca, anh chê trên ngưòi em dơ sao? Em hiện tại đi tắm......"
"Nhưng cậu đã thay quần áo."
"Cái......Ô!"
Thế nhưng hình như là vì không cho cậu nói chuyện, ngón tay trên má cậu lại siết chặt hơn.
Lâm Lộc bị siết đến nửa hé miệng, hàm răng chọc vào khoang miệng non mềm, chật chội mà đau.
Một sợi nước bọt dọc theo khóe miệng cậu chậm rãi chảy xuống.
"Bộ quần áo này của cậu, tôi chưa từng thấy qua......"
Giọng nói Ninh Trí Viễn càng thấp.
"Mua khi nào?"
Đôi mắt Lâm Lộc đột nhiên mở to.
Bộ quần áo này......Đây là cậu ở bệnh viện rửa ruột, cả người đau đớn ra rất nhiều mồ hôi lạnh, cả quần áo đều bị thấm ướt.
Lúc ấy Trang Hiểu phái xe riêng đi mua cho cậu một bộ quần áo......Cậu lúc ấy thay!
Nhưng Trí Viễn ca tại sao biết......Anh ấy sao lại để ý.....
"Nói chuyện."
Ninh Trí Viễn hạ giọng.
Cả người hắn gắn vào trên người Lâm Lộc, chậm rãi ép xuống.
Một đôi mắt lại nhìn chằm chằm mặt Lâm Lộc, ánh mắt đâm vào trái tim phát lạnh.
"Mua khi nào?"
"Là tự em.....Em mấy ngày hôm trước.....Đi ra ngoài dạo phố......"
Lắp bắp nói vài câu, Lâm Lộc cảm giác được Ninh Trí Viễn bất động.
Cậu mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghe đến bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Phải không."
"......"
"Tôi lại cho cậu một lần cơ hội.
Lâm Lộc, cậu tốt nhất không nên gạt tôi."
Ninh Trí Viễn nâng thân mình lên, nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộc.
Hắn gằn từng chữ một.
"Cậu hôm nay, làm gì? Quần áo này......Lại là ai mua cho cậu?"
Hàm răng Lâm Lộc hàm siết chặt.
Cậu nhì nhìn ánh mắt Ninh Trí Viễn thâm trầm, bên trong tựa hồ sóng ngầm kích động.
Nhưng cậu không dám ăn ngay nói thật.
Nếu là nói ra tên Trang Hiểu, nhất định phải nói ra chuyện Lệ Hàng.
Cậu lúc trước bởi vì Lệ Hàng đã chọc giận Ninh Trí Viễn một lần, trong văn phòng kia một hồi trừng phạt, làm cậu hiện tại trog lòng nhớ tới đều phát lạnh......
Đặc biệt Trí Viễn ca còn đã cảnh cáo, nếu không nghe lời, sẽ quăng cậu ra ngoài.
Cậu thật sự rất sợ hãi......
Lâm Lộc không nói lời nào, ánh mắt Ninh Trí Viễn ánh càng thêm nặng nề áp xuống, làm cậu cơ hồ thở không nổi.
Lâm Lộc rốt cuộc hạ quyết tâm, lắp bắp mà nói.
"Là tự em.....Đi dạo phố mua a."
"......"
Ninh Trí Viễn trầm mặc một lát.
Hắn trên cao nhìn xuống Lâm Lộc, đỉnh đầu ánh đèn sáng như tuyết làm tầng mắt hắn mạ lên một tầng lưu quang lạnh lùng.
Hồi lâu, hắn mới thấp giọng cười, giọng khàn khàn nói.
"Thật sự?"
Lâm Lộc nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi gật đầu.
Lại không nghĩ sắc mặt Ninh Trí Viễn chợt trầm xuống, vặn bả vai cậu dùng sức lật cậu lại, làm mặt cậu ấn ở trên giường, đầu gối giữ vững eo cậu.
Sau đó một tiếng vang giòn tan, hắn rút dây lưng ra, sạch sẽ lưu loát trói hai cổ tay Lâm Lộc vào một chỗ!
"Không được!"
Con ngươi Lâm Lộc chợt co chặt, một tiếng kêu này đến tê tâm liệt phế.
Đôi tay bị trói chặt đưa lưng về phía Ninh Trí Viễn, cơ hồ giống cậu lúc buổi chiều trong tay Lệ Hàng như đúc!
Tên ma quỷ kia cũng ấn cậu trên mặt đất như vậy, dùng dây thừng hung tợn trói chặt cậu.
Chấn thương tâm lý nháy mắt phủ qua lý trí, Lâm Lộc đột nhiên hoảng sợ.
Cậu căn bản không ý thức được sau lưng là ai, nước mắt chảy ra, liều mạng giãy giụa lên!
"Buông tôi ra, cứu mạng......Không được, cút ngay, tránh xa tôi ra!"
Ninh Trí Viễn dừng một chút.
Lâm Lộc kêu đến quá thảm.
Hắn ngồi dậy, mày nhíu lại, có chần chờ trong nháy mắt.
Ngón tay đường cong rõ ràng ấn ở trên vai Lâm Lộc trên, một tay kia xoa khuôn mặt cậu.
Thân mình Ninh Trí Viễn áp xuống, từ phía sau ôm lấy Lâm Lộc.
Hắn kỳ thật không dùng lực, chỉ là hòa hoãn mà ôm một cái, hắn muốn trấn an người dưới thân không ngừng dãy dụa.
Lại không nghĩ rằng, không đợi mở miệng, ngón tay đã bị Lâm Lộc hung hăng cắn xuống.
Một ngụm này thật sự rất tàn nhẫn.
Ninh Trí Viễn kêu rên một tiếng, trên ngón hiện lên một vòng thật nhiều dấu răng, máu theo khóe môi Lâm Lộc chảy ra.
Nhưng hắn không có rút ngón tay từ trong miệng Lâm Lộc ra.
Hắn mặc cho Lâm Lộc càng ngày càng dùng sức, hàm răng cắm vào, cơ hồ sau đến nhìn thấy xương.
"Lâm Lộc."
Âm thanh Ninh Trí Viễn rất thấp.
"Cậu kháng cự tôi.
Vì cái gì?"
Lâm Lộc lại ở dưới thân hắn kịch liệt thở hổn hển, không ngừng vặn vẹo thân thể, đâu chỉ là kháng cự? Ninh Trí Viễn cảm giác được, cậu ngay cả chình mình chạm vào cũng không muốn, đều căn bản không muốn.
Lúc chạng vạng, bộ dáng Lâm Lộc rúc vào trong lồng ngực Trang Hiểu nháy mắt hiện lên trước mắt.
Ninh Trí Viễn cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút tàn nhẫn.
"Là bởi vì bộ quần áo này trên người của cậu sao? Ăn mặc như vậy, ngay cả tôi chạm vào cậu một chút đều chịu không nổi?"
Hắn chậm rãi dùng chút sức lực, bắt lấy bả vai Lâm Lộc.
Đầu của hắn hạ thấp xuống, để sát bên tai Lâm Lộc.
"Năm đó, cậu chính là nói qua cậu vĩnh viễn yêu tôi.
Vì tôi, mạng đều có thể không cần.
Như thế nào, hiện tại không yêu? Cũng lười giả bộ nữa sao? Hửm?"
Lời này ra khỏi miệng, Ninh Trí Viễn cảm thấy chính mình có chút buồn cười.
Hắn uống không ít rượu.
Nhưng hắn không có say.
Bằng không, nào còn có thể nhìn ra bộ quần áo này là mới......Đều là Trang Hiểu kia mua cho Lâm Lộc?
Nhưng hắn cũng xác thật sắp say.
Bằng không, nửa điểm không có tác dụng vô nghĩa đó, tại sao lại sẽ đột nhiên buột miệng thốt ra?
Thật giống như thực sự có ai để ý.
Tác giả: Ninh tổng lại không làm người!.