Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 82: Chân Và Mạng Cậu Tự Mình Chọn Đi





"A? Cái gì mà phí khám khẩn cấp?"
Lâm Lộc trong đau đớn mờ mịt một lát, đột nhiên nghĩ ra.

"A, là ngày tôi bị tai nạn xe cộ kia? Tôi nhớ ra rồi!
Thật sự rất xin lỗi, ngày đó tôi không nói gì mà bỏ đi, là bởi vì mẹ tôi gặp chút nguy hiểm.

Tôi sốt ruột đi tìm bà, không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Sau lại xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cũng quên mất tiền viện phí chữa trị."
"Nói bậy bạ cái gì, đâu ra nhiều nguy hiểm như vậy! Không có tiền thì nói không có tiền, lại còn nói dối làm gì?"
Bác sĩ tuổi cũng còn trẻ, mày rậm mắt to, lộ ra cỗ bừng bừng anh khí, giờ phút này mắt căng mày nhíu chỉ trích Lâm Lộc, nhưng cũng không có vẻ hung ác.

Hắn chống eo không ngừng quở trách Lâm Lộc.

"Cậu nói thật với tôi thì như thế nào? Tôi là bác sĩ, tôi còn có thể nhìn cậu què sao? Cậu nhìn xem đầu gối cậu....Mới chậm trễ mấy tháng, liền chuyển biến xấu thành như vậy! Cậu biết không, sau khi cậu chạy đi chủ nhiệm của chúng tôi còn thường nhắc đến cậu mãi, cậu nói cậu là diễn viên múa, nếu là bệnh này trở nặng, về sau phải làm sao bây giờ?"
Lải nhải, vẻ mặt khó chịu.

Nhìn ra được, vị tiểu bác sĩ này đối với việc chủ nhiệm của mình nhớ thương Lâm Lộc, còn có chút bất mãn.

Nhưng lải nhải thì lải nhải, hắn vẫn đỡ Lâm Lộc đứng dậy, không bất cứ ý tứ mượn cơ hội trả thù nào.

"Cậu cũng đừng về nhà, trực tiếp đến bệnh bệnh viện cùng tôi.

Ngồi thêm mấy trạm là đến rồi.

Hôm này vẫn là tôi cùng chủ nhiệm trực đêm.

"Này...."
Lâm Lộc còn có chút mê man.

Cậu chần chờ hỏi.

Bác sĩ, tôi nghe không hiểu.

Bệnh gì? Cái gì chuyển biến xấu? Còn có, lần trước tôi tự tiện bỏ đi là không đúng.

Nhưng chuyện múa của tôi, có liên quan gì sao?

Lời này vừa nói ra, bác sĩ liền trầm mặc.

Sắc mặt hắn phức tạp liếc nhìn Lâm Lộc một cái.

"Cậu còn chưa biết?"
"Tôi nên biết cái gì? Bác sĩ, anh có thể nói rõ một chút không, tôi nghe không hiểu."
"Như vậy a.

Vậy...Đến bệnh viện rồi nói sau."
Hơn một giờ sau.

Phòng cấp cứu khoa chỉnh hình trống không, ngoại trừ Lâm Lộc không có người bệnh nào khác.

Bác sĩ đứng ở bên cạnh giường, chuyên chú nhìn chằm chằm chủ nhiệm.

Chủ nhiệm cong eo, ngón tay bắt lấy đầu gối Lâm Lộc, cần thận quan sát.

"Có kết quả kiểm tra chưa?"
"Đều ở đây, chủ nhiệm."
Mấy tờ báo cáo đưa qua, chủ nhiệm tinh tế nhìn.

"Lâm Lộc, đúng không? Người lần trước bỏ chạy kia?"
"Tôi.....Thật xin lỗi.

Bác sĩ, tôi thiếu bao nhiêu tiền phí chữa bệnh? Tôi lập tức đi thanh toán trước."
"Không phải vấn đề.

Lâm Lộc, cậu biết cậu bị bệnh gì không?"
"Bệnh gì? Tôi bị thương ở mắt cá chân, đúng không? Không có bệnh gì khác."
Thần sắc bác sĩ phức tạp mà thở dài.

Hắn gỡ mắt kính gọng mạ vàng xuống, nhéo nhéo mi tâm.

"Vậy khả năng cậu còn chưa biết, đầu gối của cậu, lả một loại tăng sinh khớp xương, sẽ khiến cho khớp xương bị thoái hóa.

Không giống với những loại bệnh khác, loại bệnh này rất hiếm thấy, nguyên nhân bệnh còn chưa được nghiên cứu rõ ràng, nhưng thông thường nó không liên quan đến cấu trúc gen.

Loại ung thư này, chẳng qua nó không di căn đến chỗ khác, chỉ ở các khớp xương cố định tăng sinh sinh sôi nảy nở.

Nhưng Lâm Lộc, cậu cũng không thể thiếu cảnh giác, thứ này tiêu hao thể lực người bệnh rất lớn, sinh trưởng quá nhanh khả năng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Tôi không biết mấy tháng nay cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng hiển nhiên, bệnh tình của cậu đã phát triển nhanh hơn tôi dự tính.

Cậu phải làm phẫu thuật, cắt bỏ vết thương và thực hiện thay khớp mới.

Lâm Lộc, cậu làm chuẩn bị đi, trở về thương lượng với người nhà một chút.

Nếu tình huống cho phép, tuần sau có thể làm phẫu thuật.

"Có ý gì?"
Lâm Lộc hoàn toàn ngây ngốc.

Tầm mắt cậu đảo qua hai bác sĩ, môi run rẩy.

"Bác sĩ, tôi không rõ! Vì sao đột nhiên phải làm phẫu thuật? Chân tôi có vấn đề gì? Bác sĩ, tôi là diễn viên múa, tôi không thể tùy tiện làm phẫu thuật! Tôi không thể làm, bằng không vũ đạo phải làm sao bây giờ? Bác sĩ, tôi không có bệnh, chỉ là bị thương nên mới đau một chút thôi! Tôi sẽ trở về bảo vệ khớp xương, dưỡng thương cho tốt, tôi không cần làm phẫu thuật!"
"Lâm Lộc, cầu bình tĩnh một chút.

Cậu yên tâm, hiện tại kỹ thuật tạo khớp xương rất phát triển, cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày."
Bác sĩ trẻ tuổi đặt tay lên vai Lâm Lộc, có ý muốn trấn an cậu.

Nhưng Lâm Lộc giống một con mèo xù lông lên, như bị điện giật đẩy hắn ra.

"Đừng chạm vào tôi! Cái gì gọi là không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường? Vũ đạo là cuộc sống của tôi! Không cho tôi múa, còn không bằng để tôi chết đi! Tôi không làm phẫu thuật!"
"Lâm Lộc, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu.

Nếu có thể, tôi sẽ không đột nhiên yêu cầu cậu đưa ra một quyết định trọng đại như vậy.

Nhưng là bệnh tình của cậu phát triển rất nhanh."
Chủ nhiệm hít sâu một hơi, giọng nói trịnh trọng.

"Đối với cậu mà nói.

So với việc múa, hiện tại càng nên suy xét kỹ hơn, là có thể giữ được mạng cậu hay không.

Bệnh này nếu để lâu dài, sẽ thật sự chết người.


Nếu là không chết, cũng rất có thể phải cắt chân, ngồi ở trên xe lăn vượt quả nửa quãng đời còn lại.

Cho nên nhanh chóng quyết định ngày phẫu thuật, kéo dài càng lâu, xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại càng lớn.

Tôi nói như vậy, cậu nghe hiểu không?"
"Tôi không hiểu! Tôi cũng không muốn hiểu! Bác sĩ, ngài nghe tôi nói, tôi sắp có một cuộc thi đấu rất quan trọng! Thật sự, cả đời tôi đều vì cuộc thi đấu này mà chuẩn bị, sáu năm trước tôi mất đi cơ hội, nhưng hiện tại tôi đã trở về, thôi muốn tham gia cuộc thi này, tôi đã lớn tuổi, sẽ không còn cơ hội nữa.

Đây là ước mơ của tôi, tôi không thể làm phẫu thuật! Tôi thật sự không thể làm phẫu thuật, tôi không thể không có chân!"
"Cậu bình tĩnh một chút! Cậu trưởng thành rồi, tại sao không thể chịu tiếp thu hiện thực? Ước mơ quan trọng hay là mạng quan trọng? Tôi không phải nói giỡn với cậu, cậu không làm phẫu thuật, là thật sự có khả năng sẽ chết."
"Vậy để tôi chết đi! Không thể múa có khác gì đã chết đâu, các người vì sao không trực tiếp giết tôi luôn đi?"
"Cậu nói chuyện có đạo lý một chút đi!.....Chủ nhiệm, anh túm tôi làm gì! Cậu ta dựa vào cái gì mà rống lên với anh."
"Cậu đừng nói chen vào.

Cậu ấy không tiếp thu được, cậu làm cậu ấy phát tiết lên đi."
Tiểu bác sĩ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lâm Lộc cũng không rống lên nữa.

Cậu che mặt lại, hỏng mất mà khóc lớn lên.

Giống như bị ném ở trong nhà một mình, run bần bật trong bóng đêm cho đến khi bình minh, cậu bé lại không có được cái ôm của mẹ, giống như lần đầu tiên đến nhà cha kế, nỗ lực biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời nhất chi hy vọng vó thể nhận được một chút tình thân ấm áp, lại bị anh chị kế đè ở trên ghế sofa trực tiếp rót vào một ly rượu mạnh, cậu bé ho khan đến đầy mặt đến đều là nước....!
Nhiều khe hở thời gian của Lâm Lộc như vậy, nhiều ủy khuất như vậy, nhiều thất vọng như vậy, đau xót chôn sâu ở đáy lòng như vậy, từ nhỏ đến khi cậu trưởng thành đều cắt từng vết từng vết một vào trong ruột gan, nhưng lại chưa từng có một bả vai cậu có thể dựa vào mà khóc lớn lên!
Cậu từng bị người mình toàn tâm tín nhiệm nhất ruồng bỏ, bị chính người mình toàn tâm ái mộ vứt bỏ, nhìn thấy mộng tưởng của mình ầm ầm sụp đổ, từng bị các bạn cùng trường phỉ nhổ.....!
Nhưng cậu chưa từng khóc đến như vậy.

Ngay cả lúc Ninh Trí Viễn vứt bỏ cậu.

Ninh Trí Viễn khi đó là trời của cậu.

Khi đó, cậu có cảm giác trời cũng sập xuống.

Nhưng cho mặt trời vĩnh viễn không tức giận, cậu ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy sao.

Hai chân cậu còn kiên cố đạp lên một mảnh đất lớn - vũ đạo của cậu.

Cậu rốt cuộc vẫn còn có vũ đạo.

Là vũ đạo làm cậu thẳng lưng lên, giúp cậu kiên cường nhận lấy hết tất cả.

Mà giờ phút này, không chỉ là trời sập.

Một cây độc mộc chống đỡ cuộc sống của cậu, cùng đã đổ xuống.

Chủ nhiệm bác sĩ liếc nhìn nhau, thần thái đều vị diệu như vậy.

Bọn họ chưa từng gặp qua một người trưởng thành có thể khóc thảm đến mức như vậy.

Nhưng không ai có ý khuyên giải an ủi cậu.

Bọn họ chỉ là im lặng chờ đợi.

Cho đến khi Lâm Lộc im lặng trở lại.

Không biết là khóc không nổi, hay là đã tuyệt vọng đến không khóc được nữa.

Lâm Lộc ngừng lại, lại không lấy tay che khỏi mặt ra.

Nước mắt theo khe ngón tay chảy ra bên ngoài, rớt tách tách trên quần, giờ đây đã nhanh chóng tạo thành một vết nước ướt sũng vô lực.

Còn đâu nửa phần tôn nghiêm đáng nói? Bả vai cậu run lên, xương sườn nhô lên từng đoạn.

Cơ thể cậu gầy trơ xương, co thành một hình người sụp đổ, không ngừng run rẩy.

"Lâm Lộc, làm phẫu thuật, cậu còn có thể sống như người bình thường.

Nghĩ thoáng một chút.

Ít nhất, cậu vẫn có thể giữ được chân của mình."
"Nếu không thể múa nữa, có giữ lại chân hay không cũng có gì khác nhau?"
Giọng nói khàn khàn, hơi thở mong mảnh tràn đầy tuyệt vọng.

Hai tay Lâm Lộc đặt trên đùi, nắm chắc vải dệt đến nhăn nhúm.


"Bác sĩ, năm nay tôi còn muốn đến Thánh Y Ti....Chỉ còn nửa năm, chỉ cần cho tôi thời gian nửa năm nữa thôi được không? Tôi đi thì đấu, trở về sẽ làm phẫu thuật liền! Tôi có thể không cần chân, thật sự, chỉ cần cho tôi đến Thánh Y Ti một lần, đó là mộng tưởng của tôi!"
"Không được nói hưu nói vượn! Cái gì mà cho cậu thời gian nửa năm.

Đây là sinh bệnh, không phải bác sĩ chúng tôi có thể quyết định! Vạn nhất quá trình mắc bệnh diễn ra nhanh hơn, sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Lâm Lộc, nhìn cậu rất hiểu chuyện, tại sao lại tùy hứng như vậy?"
Tiểu bác sĩ tức giận đến đỏ mặt, bị chủ nhiệm túm chặt một phen.

"Được rồi, Tiểu Trình, đừng nói nữa.

Tâm Tình người bệnh chúng ta không hiểu được."
Nói xong, hắn lại quay về phía Lâm Lộc.

"Như vậy đi, cậu để lại cho thôi một phương thức liên hệ.

Loại bệnh này của cậu không thường thấy, tôi cũng không dám đảm bảo, nhưng nói như vậy thời gian nửa năm cũng không phát triển đến mức phải cắt chân.

Đương nhiên, cậu phải ưu tiên bảo vệ thân thể cho tốt, không được kích thích xương khớp.

Quá nóng, quá lạnh, kích thích xấu, đặc biệt là thương tổn do va chạm mạnh, đều không được.

Nếu cậu còn muốn luyện múa, sẽ gây áp lực lên vết thương, cho nên càng không thể miễn cưỡng.

Nếu làm được, lại kiên trì kiểm tra đúng hạn, cậu cũng có thể cảm nhận được có thể kiên trì đến cuộc thi đấu nửa năm sau hay không."
"Thật sự có thể chứ?"
Lâm Lộc ngẩng đầu.

Một đôi mắt ướt dầm dề mở to, trong tuyệt vọng bắt lấy được cọng rơm cuối cùng.

"Bác sĩ, tôi thật sự có thể đi Thánh Y Ti sao?"
"Cậu đừng nhìn tôi như vậy.

Việc này không phải tôi quyết định, mà là cậu quyết định.

Cậu phải bảo vệ khớp xương cho thật tốt, phải tới thăm khám đúng hạn, mới có khả năng này.

Bằng không....:
"Tôi nhất định nghe lời! Sẽ bảo vệ khớp xương thật tốt! Bác sĩ, ngài không biết tôi thích sân khấu đến bao nhiêu......"
"Tôi biết.

Tôi cũng từng là học sinh của học viện quốc gia.

Khoa y học, so với các cậu đại khái sớm hơn năm năm, năm ấy cậu vừa nhập học cũng là lúc tôi tốt nghiệp."
Chủ nhiệm nhìn về phía Lâm Lộc, cười nhàn nhạt.

Trước khi ra trường, buổi biểu diễn cuối cùng tôi xem là khi cậu nhập học biểu diễn.

Buổi biểu diễn hôm đó cũng giống như đêm nay.

Lúc trước, tôi nhìn các cậu, trong lòng rất ngưỡng mộ.

Bởi vì lúc đó là ngày cuối cùng tôi ở ngôi trường đã gắn bó bao lâu, lại là lúc tân sinh viên các cậu bắt đầu bước vào.

Hôm nay, cậu ở trên sân khấu tôi đã nhận ra cậu đã đến rồi.

Cũng bảy tám năm đi, cậu vẫn múa tốt như vậy.

Nói xong, chủ nhiệm lại đeo kính lên lần nữa.

"Lâm Lộc, đúng không? Tôi học y, mỗi ngày đều vùi đầu trị bệnh cứu người, cũng không có cơ hội xem tin tức nghệ thuật.

Cậu ưu tú như vậy, hẳn là đã có chút danh tiếng vũ đạo gia đi?"
Tác giả: Lâm Lộc lần đầu gặp phải linh hồn đầu tiên tra vấn: Muốn chân hay là muốn mạng?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.