Trong kho máy.
Ném điện thoại xuống, Ninh Trí Viễn rũ mắt, ngón tay vuốt vuốt cằm, tựa hồ đang trầm tư thứ gì đó.
Rất mau, khóe môi hắn lại ra vẻ tươi cười trào phúng.
"Nói thật dễ nghe, không liên quan gì tới tôi.
Tôi còn tưởng rằng thật sự có cốt khí như vậy, không cần tiền trong túi của tôi? Mới có kẻ hèn treo thưởng ba trăm vạn, liền thật sự chịu không nổi rồi?"
Nói xong, hắng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm tên bảo an phía đối diện.
"Rất tốt.
Đang muốn tìm hắn, lại tự mình đưa tới cửa.
A Hoan!"
"Ninh ca, có gì phân phó?"
A Hoan đang chờ hắn ra lệnh.
Lập tức tiến đến gần đây, khom người chờ.
Ninh Trí Viễn tựa vào ghế sofa, phun ra một vòng khói.
Tùy tay chỉ chỉ về phía tên bảo an.
"Tới, chúng ta tiếp tục.
Trong bụng tên đầu heo này còn biết cái gì? Đều ép ra hết, cho tôi từ từ nghe một chút."
................!
Từ trước sảnh cho đến đây, cô gái tiếp tân vẫn khẩn trương bắt lấy tay áo Lâm Lộc.
Mắt thấy thang máy sắp lên tới tầng cao nhất, Lâm Lộc rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
"Buông tôi ra được không? Tôi đáp ứng cô gặp Ninh tổng, nghe một chút rốt cuộc ngài ấy muốn hỏi cái gì, khẳng định không rời đi.
Cô túm tôi cũng không có tác dụng gì."
"Lâm tiên sinh khẳng định sẽ giữ lời, tôi biết.
Nhưng mà Lâm tiên sinh, sự tình này liên quan đến bát cơm của tôi, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Ngài đừng có gấp, chờ ngài tới đỉnh tầng, nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc."
Cô gái tiếp tân nói không sai.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô lập tức buôn lỏng tay.
Lát sau ấn thang máy xuống lầu, dáng vẻ không suy nghĩ ngây ngốc một giây nào.
Trước mắt bao nhiêu người, Lâm Lộc bị ném ở cửa thang máy.
Tầm mắt mọi người nhanh chóng bao phủ lấy cậu.
Trong lồng ngực cậu còn ôm một đóa hoa hồng.
Lúc trước buông tay làm bó hoa rơi trên mặt đất, cánh hoa đều dính bụi bẩn.
Cánh hoa vốn dĩ tươi đẹp giờ đây bị tàn phá đôi chút, thoạt nhìn mặt xám mày tro.
Những giám đốc trưởng phòng cấp cao trước đó vẫn còn đang chờ ở bên này.
Nhìn thấy Lâm Lộc, bọn họ như thấy người nguyên thủy, vẻ giật mình cũng khinh thường đều viết ở trên mặt.
"Lâm Lộc? Rất lâu rồi chưa thấy hắn a."
"Đúng đó? Cũng là....Lâu như vậy rồi, lớn lên rồi cũng chán đi.
Ninh tổng thật sự có thể dưỡng hắn đến sáu năm, cũng coi như là trường tình.
Cùng lắm bị đuổi đi như vậy, tại sao còn tới nơi này?"
"Ai biết? Có khi chưa từ bỏ ý định.
Rốt cuộc Ninh chủ là kim chủ có điều kiện như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy."
Nghị luận vài câu, Lâm Lộc đến gần.
Lướt qua người bọn họ, đóa hoa hồng trong lòng ngực thập phần chói mắt.
Rất nhanh, có người như phát hiện ra chuyện gì đó.
"Trong lòng ngực kia là cái gì? Hoa hồng? Nhìn cũng không mới lắm.
Lâm Lộc cầm cái này, không phải muốn đưa cho Ninh tổng chứ?"
"Ngươi đừng nói giỡn, Ninh tổng sao có thể nhìn trúng loại đồ vật này.
Tôi thấy còn có rất nhiều bụi bẩn, Lâm Lộc lại ôm như bảo bối.
Cũng thật là đủ không hiểu việc đời.
Tình như như vậy mà mang đi ra ngoài? Khó rách Ninh tổng luôn chê mất mặt, nhiều năm như vậy cũng không dẫn hắn đến tham dự trường hợp chính thức."
- - Đơn giản là ô uế, không sạch sẽ, bó hoa hồng liền phải nhận lấy châm chọc như vậy.
- - Không...Có lẽ, vấn đề không phải là bó hoa nâng ở trên người.
Nếu nó không không bị dơ, vẫn xinh đẹp ngăn nắp như cũ.
Nhưng là lý do "Bị Lâm Lộc ôm" này, cũng đủ khiến nó bị người khác phỉ nhổ.
- - Bị khinh thường chưa bao giờ là hoa, mà là người.
Nghĩ kĩ điểm này, Lâm Lộc lại không nhịn được lộ ra một tia cười lạnh.
Một cái chớp mắt này, rất nhiều cảnh tượng xẹt qua trước mặt câu.
Nhiều buổi sáng sớm, trời chưa sáng rõ cậu đã rời giường, chuẩn bị bữa sáng.
Trứng chiên lòng đào không thể bị vỡ, độ ấm của sữa bò nhất định phải đạt chuẩn.
Nướng đều hai mặt bánh sandwich khô vàng, kẹp với mứt trái cây mà Ninh Trí Viễn thích nhất.
Cậu cũng không am hiểu nấu nướng, nhưng cũng cố hết toàn lực.
Kết quá thì sao?
Ninh Trí Viễn ngẫu nhiên ngồi ăn bữa sáng cùng cậu, cậu đã vui như đang ăn tết.
Nhưng càng nhiều lúc, cậu tỉ mỉ chuẩn bị bàn cơm, lại bị nguội dần mà không có người hỏi thăm.
Sau đó chút cơm này bị ném vào thùng rác, có gì sai đâu?
Còn có những đêm cậu trắng thức đêm chờ đợi mà thắp sáng đèn, cậu cẩn thận chọn cà vạt cho Ninh Trí Viễn, nghiền ngẫm đến sở thích của Ninh Trí viễn cố ý đổi lại khăn bàn và màn cửa, thậm chí ngay cả đau đến như bị xé rách, lại không muốn ảnh hưởng đến hứng thú của Ninh Trí Viễn mà ngay cả khóc cũng không dám khóc ra tiếng!
Có lẽ là cậu sai, là yêu sai người rồi đi.
"Lâm tiên sinh, bó hoa này của ngài không thể lấy vào."
Văn phòng của Ninh Trí Viễn rất rộng.
Ngoại trừ khu vực làm việc của hắn, còn có phòng nghỉ ngơi, cả phòng tiếp khách cùng một căn phòng hội nghị.
Ngày thường, ngoại trừ Ninh Trí Viễn và trợ lý bên cạnh là Tiểu Chu có thể thông qua vân tay ra vào, còn lại những người khác đều xem như là khách, ngồi bên ngoài chờ thư ký dùng mật mã mở cửa mới có thể đi vào.
Giờ phút này ngăn Lâm Lộc lại, là thư ký trực ban.
"Vì sao?"
"Còn hỏi vì sao?"
Thư ký trực ban trang điểm dày đặc, miệng rộng đỏ tươi chu lên.
Cô giơ ngón tay chỉ vào bó hoa trong lòng ngực Lâm Lộc với vẻ ghét bỏ.
"Tôi nói cho ngài, Ninh tổng rất thích sạch sẽ.
Hoa của ngài dơ như vậy, sao có thể mang vào?"
"Đây là Ninh tổng của các cô đưa.
Hôm nay tôi tới nơi này, cũng là vì Ninh tổng của các cô kêu tôi tối.
Thư ký tiểu thư, tôi nghĩ anh ấy sẽ không để ý tới việc tôi mang theo bó hoa này vào đâu."
"Ninh tổng tặng cho ngài thứ đồ dơ như vậy? Lâm tiên sinh, ngài đừng nói giỡn chứ."
Giọng nói thư ký lộ ra vẻ khinh thường.
"Tóm lại, tôi chỉ nhận được chỉ thị đưa ngài đi vào, nhưng không nghe nói muốn ngài mang theo rác rưởi vào.
Ai da, bên kia là thùng rác.
Lâm tiên sinh ngài tự mình vứt đi, mọi người đều bớt lo."
"Dơ hay không dơ, cũng là đồ anh ấy đưa.
Thư ký tiểu thư, nếu cô nhìn không quen, cứ đuổi cả tôi với bó hoa này ra ngoài là được rồi.
Vốn dĩ tôi cũng không muốn gặp anh ấy, nếu cô làm như vậy, tôi cầu còn không được."
Lâm Lộc đột nhiên mất hết kiên nhẫn.
Lần đầu tiên cậu ý thức được, kỳ thật không phải với người nào, cũng xứng nhận lấy sự ôn nhu của cậu.
Cho nên cậu lạnh lùng chặn lời thư ký nói.
"Nhưng mà tôi nghi ngờ, cùng lắm cô chỉ là một thư ký, làm chủ được việc này sao? Rốt cuộc, mỗi tháng người phát tiền lương cho cô, chủ động mời tôi đến nơi này."
"Ninh tổng chủ động để ngài ở lại?"
Vừa nghe lời này, trên mặt bí thư thập phần khó coi.
Muốn nói rằng có thể leo lên thành viên chức ở đỉnh tầng tập đoàn Ninh thị, ai mà chẳng có bằng cấp cao, mắt cao hơn đầu? Thư ký bên cạnh tổng tài cũng là nửa bộ mặt của tập đoàn, hình tượng định mặt cho cả công ty.
Tuổi còn trẻ, đại bộ phận còn chưa kết hôn.
Mỗi ngày ở trước mặt Ninh Trí Viễn lỗi lạc cương thế trong giới thương nghiệp như vậy, nếu nói không có si tâm vọng tưởng gì, đều là nói dối.
Nhưng nhóm nhân viên nữ làm tại văn phòng một thời gian.
Đã gặp qua Lâm Lộc, cũng biết bên cậu độc sủng bên người Ninh Trí Viễn sáu năm, vẫn luôn không có người cướp lấy vị trí của cậu.
Người như vậy, ở trong lòng ông chủ có địa vị gì? Tùy tiện xung đột cùng cậu, không phải là tự mình tìm chết sao?
Cứ cho là sau khi Lâm Lộc bị đuổi ra ngoài, các cô cũng sinh ra mộng tâm.
Quả nhiên, duy nhất chỉ một lý do cho rằng Lâm Lộc thất thế, thư ký Vương lúc trực đêm dám nói chuyện lỗ mãng với cậu, ngay hôm sau đã bị công ty đuổi việc.
Hơn nữa, nghe nói thư ký Vương đến giờ vẫn chưa tìm được công việc mới.
Nói cũng lạ, rõ ràng cuộc phỏng vấn nào cũng được thông qua, ngay ngày hôm sau đã nhận được tin từ chối.
Hỏi nguyên nhân vì sao, không một ai nguyện ý nói rõ.
Chỉ là tỏ vẻ ấp úng "Vương tiểu thư thật sự rất ưu tú, chỉ là không thích hợp với công ty chúng tôi.
Tôi tin cô nhất định sẽ tìm được một cơ hội tốt hơn."
Nghe nói, hiện tại cô còn đang thất nghiệp ở nhà.
Mỗi ngày đầu bù tóc rối, đêm khuya không phải lên twitter mua say, cũng là khóc rống rơi lệ, rất thảm.
Nhưng cố tình, thư ký tiểu thư hiện tại này, là người thay thế vị trí của thư ký Vương trước kia.
Chưa từng gặp Lâm Lộc, càng không để cậu vào mắt.
Lúc trước khu đi làm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ninh Trí Viễn, đôi mắt cô đều nhìn thẳng.
Sau đó, cả túi xách cũng đổi, đồng hồ cũng đổi, cả áo cũng mỗi ngày thiếu một cái cúc, để lộ một khe rãnh thật sâu.
Gần đây, càng là mê thẩm mỹ, hôm nay đụng cái mũi ngày mai đụng quai hàm, nếu là người mắt kém, còn tưởng mỗi ngày ông chủ đều đổi một cô thư ký.
Nhưng cho dù mỗi ngày cô đều say mê mỉm cười với Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn cũng chưa từng cho cô một ánh mắt.
Tới hiện tại, cả tên cô còn chẳng nhớ kỹ.
Nhưng Lâm Lộc lại bị Ninh Trí Viễn chủ động bắt ở lại, chỉ cho cậu tiến vào chứ không cho người khác! Làm mũi cô hít thở không thông tức đến muốn nổ phổi.
Trong lòng cô tức muốn chết, lại không dám có ý tứ cãi lại lời Ninh Trí Viễn.
Nhịn lại ấn xuống một cái nút, trong miệng lại lẩm bẩm.
"Hừ, Ninh tổng đáp ứng ngươi một lần, liền lên mặt điên cuồng thành như vậy! Ta còn mỗi ngày nhìn thấy Ninh tổng đó, chẳng phải muốn lên trời cao sao? Một tên ** bị đuổi ra ngoài..."
Đôi mắt Lâm Lộc co lại, dừng bước chân.
Cậu quay đầu, giọng nói hơi hơi trầm.
"Thư ký tiểu thư, trước giờ chúng ta chưa từng gặp qua nhau, tôi cũng không đắc tội gì với cô.
Vì sao cô muốn nhằm vào tôi như vậy?"
"Ai nhằm vào ngươi? Thôi mơ mộng hão huyền đi."
"Nếu không, một câu ** từ đâu tới đây? Chẳng lẽ, là cô tự giễu sao?"
Một tiếng mắng cười, là nhân viên ngồi ở hàng phía sau.
Bên này xung đột khiến cho mọi người hứng thú, bọn họ đều rất có hứng thú xem chuyện cãi cọ.
Sắc mặt thư ký xanh lại trắng.
Bị người chê cười, cô không nhận mình miệng tiện nói sai, lại đổ toàn bộ lên người Lâm Lộc.
Tức muốn hộc máu nói.
"Lâm tiên sinh, ngươi không cần điều tra ta! Ta để lại mặt mũi cho Ninh tổng nên mới đối với ngươi khách khí như vậy, ngươi còn tưởng ngươi là thứ gì tốt? Nói ngươi hạ tiện một câu, có gì sai sao? Để một người đàn ông bên cạnh Ninh tổng, còn dám đi ra ngoài ăn vụng, ngươi cho rằng bọn ta đều không xem cái video kia sao? Có một câu nói một câu, mỗi người ở nơi này đều thấy ngươi biểu diễn xuất sắc, mọi người đều biết ngươi là mặt hàng vừa dơ dáy vừa hạ tiện! Như thế nào, sai sao?"
Một lời nói ra, khắp nơi kinh ngạc.
Toàn bộ tầng làm việc đều im lặng đến cây kim rớt cũng có thể nghe.
Mọi người đều ngừng thở, ánh mắt bắn về phía Lâm Lộc, xem cậu sẽ có phản ứng gì?
Sắc mặt Lâm Lộc hơi trắng một chút, lại không thất thố.
Cậu im lặng nhìn về phía thư ký, ánh mắt kia rất sâu và trầm.
"Thư ký tiểu thư, cô là thích Ninh Trí Viễn đi."
Sắc mặt thư ký tức khắc biến đổi, ngay sau đó trướng đến đỏ bừng.
Tức muốn hộc máu mà hô một tiếng.
"Ngươi không cần vu oan hãm hại ta!"
"Là tôi vu oan hãm hại hay là cô chột dạ, trong lòng cô tự biết rõ ràng.
Chỉ là cô nên biết, quan hệ giữa tôi với anh ấy có tốt hay không, có phản bội anh ấy hay không.
Cô tức giận như vậy, thật sự không cần thiết.
Ninh tổng trăm công ngàn việc, chỉ sợ cô gọi cái gì cũng không biết đi.".