Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 99: Ninh Tiên Sinh! Tôi Cũng Là Con Người





Trên đầu tên bảo an toàn là mồ hôi, một câu cũng nặn không ra.

Hắn trừng mắt, đầu óc quay mòng mòng -- Nhận, hay là không nhận?
Vị trước mắt này, chính là nhân vật đạp lên đám mây! Hơn nữa tính tình không tốt, nếu thật sự muốn xử lý mình, thì mình còn con đường sống sao?
Mới vừa rồi nghe hắn nói chuyện với tên Lâm Lộc kia, hình như chưa trở lại....Trong video, chính mình há mồm chửi kỹ nữ hạ tiên câm miệng, món hàng, mắng mấy câu dơ bẩn.

Nếu tên tiểu kỹ nữ kia trở về Ninh thị một lần nữa, mình còn có kết cục tốt đẹp sao?
Nhưng nếu mình dẫm chết tên Lâm Lộc này, làm vị Ninh tổng này biết được tiểu tình nhân kia thật sự đội nón xanh cho hắn....Đúng, mình ngàn vạn lần không thể để tên tiểu tiện nhân kia lật mặt trở mình! Bằng không, chẳng phải là chết chắc rồi!
Nhất định phải làm cho tên hạ tiện kia, chết không có chỗ chôn!
Tròng mắt vừa chuyển, tên bảo an béo lại mở mồm kêu la lên.

"Không có nói bậy! Những lời này, những câu này đều là sự thật! Tôi là một người thô thiển, tôi không nhìn được loại hành vi không biết xấu hổ, mới mắng chửi tàn nhẫn như vậy! Nhưng tôi đều nói sự thật, tôi thật sự nhìn thấy hắn câu kết làm bậy, nhìn thấy hắn đi theo người ta ra ngoài chơi đến buông thả, còn ở dưới lầu chung cư ôm ôm ấp ấp cùng người ta.....Đều là sự thật, không có một câu nói dối nào! Ninh tổng, tôi đều nói sự thật! Hắn thật sự ngoại tình, thật sự mời hẹn với người khác! Còn không dừng lại là một lần, tôi đều thấy rõ rành mạch!"
Một cú đá vào mặt tên bảo an mập mạp làm gián đoạn chuỗi lời nói của hắn ta.

Giọng nói Ninh Chí Viễn mang theo tàn nhẫn.

"Ngươi tốt nhất nên nói thật.

Nói dối với ta, ngươi không dậy nổi đâu."
"Ninh tổng, lời tôi nói đều là sự thật!"
Một cú đá vào mặt của nhân viên bảo vệ mập mạp làm gián đoạn chuỗi ngày vô nghĩa của anh ta.

Ninh Chí Viễn giọng nói tàn nhẫn.

Vừa gào, tên bảo an béo vừa giãy dụa bò đến dưới chân Ninh Trí Viễn, nhìn thấy hắn muốn ôm đùi.

A Hoan một phen túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn trở về.

"Thành thật một chút cho ta! Còn dám lộn xộn, lão tử đánh chết ngươi!"
"Ô ô ô tôi thật sự đều nói thật...Ninh tổng tha mạng a! Tôi gặp phải chuyện bất bình! Tôi có chứng cứ a!"
"A, chứng cứ."
Ninh Trí Viễn lặp lại một lần nữa.

Nghe ngữ điệu hắn vững vàng, bảo an béo tự nhận là được cứu rồi.

Hắn nhanh chóng gào lên.

"Đúng vậy! Tôi có chứng cứ, tôi thật sự có chứng cứ!Ninh tổng, cầu ngài thả tôi, tôi lập tức đi lấy chứng cứ đưa tới cho ngài xem, ở dưới chung cư chúng ta.....Phốc A!"
Ninh Trí Viễn đột nhiên nhấc chân, hung hăng đá lên mặt tên bảo an!
"Ngươi có chứng cứ, tại sao lúc trước không lấy ra? Ngươi thật sự nghĩ ta dễ lừa như vậy sao?!"

Một lực dưới chân này rất mạnh, tên bảo an bay ra xa một mét, nửa khuôn mặt cũng muốn thay đổi hình dạng, xứng đáng với hai chứ "Đầu heo".

Hai cái răng cửa phốc một cái bay ra khỏi miệng hắn, rơi trên mặt đất lăn vài vòng, còn mang theo máy.

"Oa aa, tên mập chết tiệt, ngươi làm dơ sàn kho máy của Ninh ca nha"
A Hoan đứng ở một bên vui sướng kho người gặp họa mà nhắm chuẩn ngón tay, so với tên bảo an béo một chút, lại làm như rất giống thổi thổi ngón tay.

"Phanh! Ngươi ~ chết ~ rồi!"
Ninh Trí Viễn trở lại ngồi trên ghế sofa.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, thong thả ung dung nhấc chân lên, lây dính vết máu ở trên đồng phục của tên bảo an béo.

Sau đó một chân đạp lên ngực hắn, dẫm đến hắn sặc một tiếng, mặt trướng thành màu gan heo.

"Hiện tại, thu lại tâm trí quanh co lộn xộn của ngươi một chút.

Nói cho ta từ đầu đến cuối, ngày đó rốt cuộc là làm sao?"
“…… Khụ khụ, Ninh tổng, thật sự nhìnthaays được……Ngày đó Lâm Lộc cùng người đàn ông kia đi rồi, hơn nửa ngày mới trở về, lại là một người đàn ông khác đưa trở về……Người đàn ông thứ nhất thật sự chờ Lâm Lộc ở dưới lầu! Đi lại ở dưới lầu, ngước lên phía trên nhìn xem, tôi đều thấy rất nhiều lần! Ban đầu hắn còn hỏi thăm qua Lâm Lộc ở tầng nào! Nếu không tại sao tôi có thể chú ý tới hắn?”
“Nói trọng điểm.”
“Vâng vâng vâng, nói trọng điểm……”
Tên mập nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn sợ bị nghe ra sơ hở, mới cố ý tránh nặng tìm nhẹ, nói chút chuyện theo dõi không thể tìm ra chứng cứ……Nhưng không dự đoán được vị Ninh tổng đối diện kia lại rất khôn khéo, hắn mới vòng vài câu, lập tức đã bị phát hiện!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Trên mặt tên bảo an toàn là mồ hôi, tròng mắt chuyển loạn.

Đột nhiên, hắn có một chủ ý.

“Chính là một ngày kia, Lâm Lộc đã sớm đi cùng hắn! Chính là lúc trở về lại là cùng một người đàn ông khác, xuống xe cũng ôm ôm ấp ấp, còn ở bên ngoài khó tách rời……Ninh tổng, người đàn ông kia dẫn theo Lâm Lộc đi ra ngoài chơi, cái này là chính miệng Lâm Lộc tự mình nói với tôi, camera theo dõi không ghi lại được.

Nhưng mà sau đó bọn họ lại ấp ấp ôm ôm, camera theo dõi đều quay lại hết! Tôi tuyệt không có nói dối, chính là thông đồng ở bên nhau!
Người đàn ông kia còn kéo áo của hắn, lại muốn đưa quần áo của mình cho hắn mặc, xiên xiên vẹo vẹo muốn chết! Ninh tổng, Ninh tổng ngài xem, tôi thật sự có chứng cứ……”
“Đủ rồi.”
“Còn có a Ninh tổng……Ô khụ khụ!”
Ninh Trí Viễn kêu ngừng lại, tên bảo an mập mạo chưa phản ứng lại, còn miệng phun đầy nước miếng muốn nói tiếp.

Nhưng bên ngực lại là một chân, làm hắn ho khan một trận, muốn bò dậy cũng bò không nổi.

A Hoan đã được huấn luyện kĩ càng, lập tức bước đến nhét một cục vải vô mồm tên bảo an.

Tên mập mạp đột nhiên không phòng ngừa kịp, phản nôn một trận, trên mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

“Ninh ca nói đủ rồi, ngươi còn không câm miệng? Ngươi điếc a?”
“Ô ô……”
“Ngu xuẩn.

Cố lộng huyền hư với ta.”
Ninh Trí Viễn đứng lên, cũng không liếc mắt hắn một cái.

“Hắn không biết có thứ gì hữu dụng.

Trừ bỏ đoạn video theo dõi kia, trong tay không còn bất kỳ chứng cứ nào.

Không cần hỏi lại nữa, lãng phí thời gian mà thôi.”
Lại chưa từng nghĩ, hắn đang nói chuyện với A Hoan, điện thoại nội bộ trong kho máy đột nhiên vang lên.

Điện thoại ở phía sau A Hoan.

Hắn tùy tay tiếp lên, nghe được đối diện là thư ký trực ban.

“Ninh tổng, Lâm Lộc kia nhất định ầm ĩ muốn tôi gọi điện cho ngài.

Tôi nói ngài có chuyện quan trọng phải xử lý, không rảnh nghe hắn gây rối vô cớ gây, nhưng nói hắn cũng không nghe.

Không có cách nào, chỉ có thể gọi lại đây.

Có cần chuyển tiếp điện thoại nội tuyến cho ngài bên hắn không?”
Kỳ thật thư ký có chút chột dạ.

Nếu là làm Lâm Lộc đem việc này thọc đến Ninh Trí Viễn, cô thật đúng là hơi sợ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô lại không sợ.

Kêu hắn vào phòng họp, kia cũng coi như là “Khu vực văn phòng” của Ninh tổng.

Khóa cửa là sợ hắn chạy, cái nào cũng không tính sai.

Duy nhất là hạ thấp nhiệt độ điều hòa, có là gì? Cùng lắm thì tăng nhiệt độ lên, chờ Ninh tổng trở về, cùng lắm chỉ cảm thấy trong phòng hơi lạnh chút, căn bản tra không được trên đầu mình.

Vừa lúc lúc này đối diện truyền đến âm thanh.

“Ninh ca ở đối diện.


Tôi là A Hoan.

Vậy cô tiếp nhận đến đây đi.”
“Được, A Hoan tiên sinh.”
Ấn xuống một cái nút ở máy nội bộ, chuông điện thoại vang lên trong phòng họp nơi Lâm Lộc đang ở.

Thư ký nhếch miệng cười lạnh.

“Được a, ngươi muốn gọi thì gọi lâu một chút.

Cùng lắm thì sao, Ninh tổng có để ý đến ngươi hay không, ta cũng không dám đảm bảo!”
Lâm Lộc tiếp điện thoại.

“……Ninh tiên sinh?”
“‘Ninh tiên sinh’? Các người là vợ chồng son mà xưng hô như vậy mới lạ a.”
Nhếch miệng cười, đầu lưỡi liếm qua kẽ răng.

A Hoan cười hì hì nói.

“Còn rất có lễ phép.

Ai a ngươi là? Đến thì báo tên họ một chút, ngươi tên là Lâm Lộc đi? Ta là A Hoan ca của ngươi, dã từng nghe qua ta chưa?”
Đối diện Ninh Trí Viễn chợt ngẩng đầu, cau mày nhìn qua.

Tuy là A Hoan chơi đùa, cũng không dám nói chuyện loạn.

Hắn cười hắc hắc một cái, nhanh chóng đưa điện thoại qua.

“Ninh ca, cho anh.

Không quấy rầy anh giáo huấn tình nhân nhỏ, các anh ‘
chậm rãi’ trò chuyện.”
“Ừ.”
Nhíu mày, ngồi tựa vào lưng ghế phía sau.

Một chân Ninh Trí Viễn đá văng tên bảo an ra, ý bảo đem hắn cút đi, đừng để lại nơi này chướng mắt.

Sau đó mới tiếp điện thoại.

“Alo.”
“Ninh tiên sinh, chừng nào anh mới cho tôi đi?”
“Như thế nào, chờ sốt ruột?”
“Nếu anh không có thời gian, nói bọn họ mở cửa ra đi.

Nơi này rất lạnh, tôi ở không nổi nữa.”
“Lạnh? Nhiệt độ tầng lậu đều chỉnh theo độ ấm tiêu chuẩn, tại sao lại lạnh? Lâm Lộc, cậu nói dối cũng phải mang theo đầu óc.


Ninh Trí Viễn khinh miệt cười cười.

“Thôi, tôi biết cậu muốn tìm cớ đi trước.

Không có khả năng, cậu ngoan ngoãn chờ tôi một hồi.

Tôi có lời muốn hỏi cậu.”
“Tôi không lấy cớ, nơi này thật sự rất lãnh.

Ninh tiên sinh, anh nói bọn họ thả tôi ra đi.

Có nói cái gì, anh lúc nào cũng có thể gọi điện nói cho tôi.

Dù sao tra ra được chỗ ở với số điện thoại của tôi, đối với anh mà nói cũng không phải việc khó.”
“Nói không sai, xác thật không phải việc gì khó.”
Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại, nhéo nhéo giữa mày.

“Nhưng nếu có thể để cậu ở lại trong tay, lúc nào muốn nói thì nói.

Tôi cần gì phải phí công vào chuyện này, đi tìm điện thoại cái gì?”
“Ninh tiên sinh, anh!”
“Làm sao vậy?”
“Tại sao anh có thể như vậy? Chẳng lẽ anh chỉ muốn thuận tiện cho chính mình, chưa bao giờ suy xét đến lập trường của người khác sao?”
“Thời điểm cái này không cần thiết, tôi xác thật không suy xét.”
Lại là cười, thoạt nhìn tâm tình Ninh Trí Viễn không tồi.

“Cậu nhưng thật ra, Lâm Lộc.

Rất nhiều năm không nghe được cậu đối với tôi có nghi ngờ gì.

Thoạt nhìn, để ở bên ngoài mấy tháng, khiến cho cậu tự tung tự tại.”
“Ninh tiên sinh, tôi cũng người!”
“Đúng vậy.


Cậu là người —— người của tôi.”
Căn bản không nghe Lâm Lộc muốn nói gì, Ninh Trí Viễn trực tiếp đánh gãy lời cậu.

“Hơi có điểm phản nghịch một chút, cũng có thể gọi là đáng yêu.

Nhưng nếu là cả người toàn là lỗ thủng, sẽ chọc phiền người khác.

Lâm Lộc, tôi hy vọng cậu có thể nắm chắc chừng mực này cho tốt, không được quá tùy hứng.

Ý tứ của cậu tôi cũng biết.

Chờ lâu rồi có chút phiền, đúng không? Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
Nói xong, hắn nâng mắt lên nhìn màn hình lớn.

Trên đó, Lâm Lộc quỳ trên mặt đất, không tiếng động mà khóc thút thít.

Bóng dáng vừa nhỏ vừa gầy, trên người còn mang theo dịch trứng gà cùng nước cà chua, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

……Thôi, cãi cọ so đo với cậu ta.

Ở bên ngoài cũng ăn chút khổ, tùy hứng một chút, cũng có thể tạm thời dung túng cậu ta.

Giọng nói Ninh Trí Viễn hòa hoãn chút.

“Lúc trước tôi quá bận.

Có một số việc, thế nhưng không bận tâm đến……Xem như tôi sơ sẩy.

Nghe lời, chờ tôi xử lý tốt những việc này, liền qua tiếp cậu.”
Nghe được Ninh Trí Viễn muốn cúp điện thoại, giọng nói Lâm Lộc cũng vội vang theo.

“Chờ một chút! Ninh tiên sinh, anh thật sự có chuyện, hiện tại cũng có thể nói! Nhưng anh dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh nhốt tôi ở chỗ này, tôi rõ ràng không kiên quan đến anh!”
“Có liên quan hay không, không phải cậu định đoạt.

Lúc này thấy cậu mặt mũi ủy khuất còn muốn tha một chút.

Còn dám nói bậy thì không có đãi ngộ tốt như vậy nữa đâu.

Rốt cuộc, trước khi cậu làm nũng cũng nên suy nghĩ một chút, tôi và cậu còn có nợ chưa tính đâu.

Đừng tưởng rằng lúc trước vậu cùng những tên đó câu kết làm bậy, việc này liền đi qua như vậy! Xử trí cậu như thế nào, phải xem biểu hiện của cậu, biết không?”
Ánh mắt lại lướt qua bóng dáng quỳ trên màn hình kia một lần nữa.

Ninh Trí Viễn thở hắt ra, ngữ khí lại hòa hoãn xuống.

“Không nói nữa.

Ngoan ngoãn chờ, đợi lát nữa đưa cậu đi ăn cơm.

Thật sự không có việc gì làm, cậu có thể ngẫm lại lát nữa muốn đi ăn cái gì.”
“Nhưng mà tôi……”
Ninh Trí Viễn cúp điện thoại không chút do dự.

“Alo alo Ninh tiên sinh! Alo!”
Bên loa, chỉ có tiếng tút tút tút truyền đến.

Trong lòng Lâm Lộc cực kỳ tức giận, ầm một tiếng đặt điện thoại về chỗ cũ.

Ngón tay lạnh lẽo, ngay cả cầm điện thoại cũng không vững.

Cậu đan tay lại đặt ở trước mặt thổi thổi, che lại chóp mũi đỏ lên.

“Tại sao anh ta lại biến thành như vậy……”
Oán hận nói một câu, Lâm Lộc mới bừng tỉnh phát giác, hình như Ninh Trí Viễn vẫn luôn như vậy.

Từ trước, tại sao không cảm thấy làm người ta không thể chịu đựng được?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.