Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 9



Tống Nghi suốt đêm chạy về nhà, giống như đang chạy trốn khỏi nhà trọ dân, tắm sạch sẽ, xác nhận từ trên xuống dưới không còn mùi gì nữa mới yên tâm đánh một giấc.

Ngày khai máy "Nhiệt luyến thời đại" đã được thông báo, Tống Nghi tranh thủ thời gian ôm kịch bản học lời, cầm bút highlight đánh dấu từng câu quan trọng.

Yêu người yêu cả đường đi, thế nên kịch bản có thể nát nhưng diễn viên thì không thể.

Đây là điều mà giáo sư trong trường nghệ thuật dạy cho Tống Nghi, làm nghề diễn viên này không phải lúc nào cũng cầm được kịch bản tốt, phần lớn đều là kịch bản nát bét, kịch bản tốt hiếm như lá mùa thu (lá trên cây).

Thế nên kịch bản có nát cỡ nào cũng không ngăn cản được sự chuyên nghiệp trong nghề của Tống Nghi, trải qua mấy năm, hợp tác qua không ít đạo diễn, ai cũng nói anh diễn tốt và muốn hợp tác lần hai.

Tống Nghi học kịch bản không quá một ngày, Trình Tụng gọi điện tới hẹn Tống Nghi cùng đi xem kịch nói, nhà hát đang có bộ "Chân Dung Dorian Gray" của tác giả Wilde.

Tâm trạng Tống Nghi rất tốt, nói đến Trình Tụng thì phải nói đến từ duyên phận, hai người quen nhau ở nhà hát, Tống Nghi rất thích xem "Micro màu trắng", nhưng không ngờ nhà hát lại in sai vé, một ghế bán cho hai người họ.

Trình Tụng vô cùng hào phóng nhường ghế, Tống Nghi cũng không còn hứng xem, bọn họ tìm một quán cà phê rồi tán gẫu, nói chuyện rồi mới biết đối phương có nhiều sở thích giống mình.

Điều Tống Nghi thích thì đa số giống với Trình Tụng, tán gẫu chuyện nam chuyện bắc, lịch sử nhân văn, Trình Tụng cái nào cũng biết.

Trùng hợp Trình Tụng lại là CEO mới của Tinh Ngu, cấp trên của Tống Nghi.

Vì để tránh hiềm nghi nên Tống Nghi ở công ti rất ít khi nói chuyện với Trình Tụng, gặp mặt cũng làm như không quen biết, những lúc trò chuyện với nhau toàn ở nơi không có người.

Ở công ti Tinh Ngu không ai biết Tống Nghi lại là bạn của Trình Tụng.

Tống Nghi đến quầy lấy vé, vừa quay đầu thì thấy Trình Tụng đi vào đại sảnh.

Trình Tung chưa tới ba mươi, tướng mạo tuấn tú, mặc một bộ tây trang màu đen nghiêm túc, áo bành tô bên ngoài cùng màu với áo sơ mi, chân dài eo thon, đi trên đường mà cứ như đang tham gia một show thời trang.

Tống Nghi trong lòng thầm cảm tháng, lần gặp trước của cả hai là tháng trước, anh cùng Trình Tụng đi đánh squash, đánh xong rồi cùng đi spa, bây giờ anh biến thành một Omega, tiếp xúc thân mật như vậy sẽ không còn nữa.

Trình Tụng ôm lấy vai anh, cười tủm tỉm nói, "Nghĩ gì thế?"

"Đang nghĩ lát nữa đi ăn gì." Tống Nghi nở nụ cười, sóng vai cùng Trình Tụng đi vào trong nhà hát.

Sau khi xem xong kịch cả hai cùng đến một quán ăn Tứ Xuyên, Tống Nghi gọi mấy món bình thường hay ăn.

"Gần đây Liễu Chân Chân có tìm cậu gây phiền phức gì nữa không?" Trình Tụng cởi áo khoác treo lên tường, vóc người thon dài liếc mắt là có thể thấy rõ mồn một.

Tống Nghi lắc đầu bất đắc dĩ, "Tớ nhìn giống quả hồng mềm lắm sao?"

"Không giống." Trình Tụng cười cười, thành khẩn nói: "Năng lực nghiệp vụ của Liễu Chân Chân rất cao nhưng tâm tư lợi quá nặng, vì thế làm nhiều nghệ nhân không thích, cho nên tớ luôn thấy chị ấy đang bắt nạt cậu."

"Không sao, chị ấy rất tốt." Tống Nghi không thấy bản thân ủy khuất gì, một đại nam nhân cũng không phải Lâm Đại Ngọc, tính toán nhiều thế làm gì.

Trình Tụng rót một chén trà cho Tống Nghi, "Có kế hoạch nghỉ phép chưa? Muốn đi đâu?"

"Nghỉ phép?" Tống Nghi bất đắc dĩ nhún vai, "Tớ tuần sau phải khởi quay ở ven biển, muốn nghỉ phép phải chờ hơ khô thẻ tre."

Trình Tụng ngẩn ra, ngoài ý muốn nói, "Cậu diễn cái gì?"

"Nhiệt luyến thời đại." Tống Nghi thắc mắc, dựa theo quy trình của Tinh Ngu, muốn diễn viên đóng phim thì phải thông qua Trình Tụng, chuyện này Trình Tụng không biết sao?

Trình Tụng nhìn Tống Nghi, trầm ngâm nói: "Trước khi tớ đi công tác có xem qua vài văn kiện, hợp đồng của cậu đã đến hạn, Liễu Chân Chân sắp xếp cho cậu ba tháng nghỉ ngơi, tớ đã kí tên thông qua rồi."

Tống Nghi nghĩ đến ba tháng nghỉ ngơi không cánh mà bay, tim như bị dao đâm, "Tớ với nghỉ phép vô duyên thật rồi, nhất định phải vì Tinh Ngu mà bán sức khỏe."

Trình Tụng như nghĩ đến điều gì, cau mày nói: "Cậu nói là bộ 'Nhiệt luyến thời đại' hả?"

"Đúng rồi, tớ diễn nam thứ, tính cách thiết lập không tệ."

"Bộ này ai làm nam chính?"

Tống Nghi cười gượng gạo rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, "Cố Hành Xuyên."

Trình Tụng dường như đã hiểu rõ, đồng tình nhìn Tống Nghi: "Cậu tốt nhất nên cẩn thận, tớ nghe nói hắn rất khó ở chung."

Tống Nghi nghĩ thầm, không ai hiểu hắn hơn anh đâu.

Đoàn phim "Nhiệt luyến thời đại" thuê một resort ven biển cho diễn viên cùng nhân viên trong đoàn, đi đến đâu cũng đều là người của đoàn.

Tối hôm đó đạo diễn tổ chức một buổi liên hoan lớn tại quán rượu lớn nhất của thành phố, một phòng lớn gồm bảy tám bàn.

Tống Nghi là một trong những diễn viên chính nên ngồi ở bàn giữa, câu được câu không tán gẫu cùng đạo diễn.

Đạo diễn sâu xa nói: "Anh có xem qua bộ "Săn đông" của cậu, cậu diễn vai Ngũ Lang rất tốt, rất biết cách nắm chắc diễn biến tâm lí của nhân vật, chỉ là diễn vẫn còn trúc trắc, phần báo thù rửa hận của cậu nói có hơi nhanh."

Tống Nghi vừa nghe vừa liên tiếp gật đầu: "Lúc em diễn xong vẫn cảm thấy phần đó diễn chưa tốt, thế nhưng không biết là không tốt chỗ nào, ngày hôm nay nghe đạo diễn nói mới biết được nguyên nhân, cảm ơn đạo diễn Dương đã chỉ điểm."

Đạo diễn Dương nở nụ cười, được nịnh ngay trước mặt nhiều người như vậy khiến ông vô cùng thích, cho dù biết rằng đó rõ ràng chỉ là lời khách sáo nhưng khi nghe Tống Nghi nói lại thấy vô cùng dễ nghe.

"Đến, uống với anh một chén." Đạo diễn Dương rót một chén rượu.

Tống Nghi lễ phép chạm chén, bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, vô cùng phóng khoáng.

Cố Hành Xuyên vừa đi đến liền nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn đảo qua chén rượu trên tay Tống Nghi, mày hơi cau lại.

Có người vừa sinh ra đã mang vòng hào quang, Cố Hành Xuyên vừa đến, phòng riêng đang ồn ào bỗng dưng yên tĩnh đến lạ, mọi người cắm đầu ăn, chỉ có mấy nhân viên lần đầu gặp Cố Hành Xuyên là đang nhỏ giọng bàn luận một cách kích động.

Đỉnh cấp lưu lượng của vòng giải trí, lăn lộn không tốt liền "bị" chộp về thừa kế gia sản trăm triệu, mỗi giây của cuộc đời Cố Hành Xuyên đều mang trên đầu vương miện, khoảng cách giữa hắn và người khác là quá xa vời.

Tống Nghi nhìn thấy hắn, cười khách khí cùng xa cách, nhưng tay đặt dưới bàn lại siết lại.

Cố Hành Xuyên ngồi một bên của đạo diễn Dương, lấy diện thoại từ trong túi áo ra mà hờ hững chơi.

Ở trong đoàn kịch đều biết Cố Hành Xuyên là ông giời, hắn không nói lời nào thì không ai dám lên chúc rượu hắn, chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.

Đến cả đạo diễn cũng không dám vì sợ đụng tới vảy ngược của hắn.

Điện thoại trong tay Tống Nghi vang lên một tiếng, tin nhắn từ "Em gái Cố": "Không thể uống rượu thì đừng có mà khoe khoang."

Lúc còn học cấp ba, mấy đứa nhóc học người lớn tập uống rượu, đứa nào không uống được thì không phải là nam tử hán, Tống Nghi cũng không muốn bị nói là đàn bà, bưng bình rượu lên uống cái ực, kết quả là dạ dày vào buổi chiều như bị lửa đốt, muốn nôn cũng không nôn được, Cố Hành Xuyên ngồi sau lưng anh thấy không ổn liền cõng anh lên phòng y tế, anh phải truyền nước biển mấy ngày mới khỏi.

Tống Nghi không thèm để ý mà tắt điện thoại rồi cùng nói chuyện với đạo diễn.

Đạo diễn Dương thật mẹ nó có tài tán gẫu, một lúc thì chứng khoán Mỹ, lúc khác thì câu cá, một hồi bay tới Philippines, Tống Nghi nghe nhức cả đầu.

"Đến, uống thêm một chén với anh." Đạo diễn vung tay lên.

Chén rượu còn chưa đến trước mặt Tống Nghi thì đã bị tay Cố Hành Xuyên cản lại, hắn đứng lên, khẽ mỉm cười, con mắt đen như mực ẩn hiện hàn quang: "Đạo diễn Dương, ngày hôm nay tôi còn chưa uống với anh, chén này tôi uống."

Đạo diễn Dương muốn còn không được, không ngờ là đích thân Cố Hành Xuyên mời rượu ông, cái này quá là có mặt mũi cho ông rồi, "Được, tiểu Xuyên, tửu lượng không kém nha!"

"Lúc thường ngày ở nhà không có chuyện gì làm thì sẽ uống cùng cha tôi, tửu lượng cũng từ đó mà ra." Cố Hành Xuyên nhắc đến cha Cố, đạo diễn Dương vốn đang muốn uống thêm vài chén liền bị đánh đến lui quân.

Chuyển hướng về nam thứ Tống Nghi, đạo diễn híp mắt cười nói: "Tửu lượng của tiểu Tống thì thế nào?"

"Đạo diễn Dương có thể uống bao nhiêu thì em có thể uống bấy nhiêu, tuyệt đối không để ly của anh bị thiếu rượu." Tống Nghi nở nụ cười.

Giữ một mối quan hệ tốt với đạo diễn, chuyện liên quan đến sinh hoạt trong ba tháng tới ở đoàn phim cũng dễ thở hơn.

Đạo diễn Dương vừa nghe liền cảm thán với Tống Nghi: "Không sai! Câu này anh rất thích! Đến! Uống!"

Cố Hành Xuyên tức giận trừng mắt nhìn Tống Nghi, sau đó hắn gõ liên tục lên bàn phím.

Tống Nghi nhìn lướt qua tin nhắn, [Em gái Cố: Cậu cũng biết giả bộ ghê, cậu có tửu lượng cái rắm này!]

Thấy Tống Nghi liên tục kiểm tra điện thoại, đạo diễn Dương như bắt được cái gì, cười hì hì nói: "Tiểu Tống, vợ quản cậu cũng nghiêm quá nhỉ?  Lúc này mới mấy giờ mà đã bắt đầu kiểm tra rồi? Vợ như thế là không được!"

Tống Nghi cười nhạt, khóa màn hình điện thoại, "Không có, là tin nhắn quấy rối thôi, em còn chưa kết hôn mà."

Cố Hành Xuyên mặt đen như mây mùa mưa đang ùn ùn kéo tới.

"Phải biết tranh thủ nha!" Đạo diễn Dương cảm thán, không thèm chú ý chút nào đến ánh mắt oán hận của Cố Hành Xuyên mà vỗ vỗ vai Tống Nghi nói: "Anh có một đứa cháu gái, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, lớn lên lại xinh đẹp, chờ sau này có thời gian anh sắp xếp cho hai đứa đi gặp mặt."

Tống Nghi tằng hắng một cái nhẹ, đang muốn mở miệng nói thì Cố Hành Xuyên đã cướp lời của anh, lạnh nhạt nhắc nhở: "Đạo diễn Dương, Tống Nghi nói chưa kết hôn chứ không có nghĩ là chưa có bạn trai, chuyện này phải hỏi rõ cậu ta chứ."

"Hả?" Đạo diễn Dương bứt tóc, "Tiểu Tống có bạn trai?"

Tống Nghi cũng không thể đi xem mắt cháu gái của đạo diễn Dương liền ngượng ngùng gật đầu, "Vâng, chúng em đang quen nhau, làm phiền đạo diễn đã quan tâm em rồi."

"Tiếc vậy!" Đạo diễn Dương tiếc hận cảm thán, "Bạn trai cậu làm nghề gì?"

Tống Nghi chần chừ một chút, Cố Hành Xuyên không nhanh không chậm liếc nhìn anh, mắt sáng như đuốc.

Tống Nghi nhận được ánh mắt, không phân cao thấp mà trừng lại Cố Hành Xuyên, khóe miệng chậm rãi nhả ra từng chữ như đang tuyên bố: "Bạn trai em là nhiếp ảnh gia, em ấy thích chụp mấy loại chim."

Công việc của Thẩm Lê chính là nó.

Đây là khiêu khích trắng trợn.

Thật là không biết xấu hổ, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, Cố Hành Xuyên muốn "chân thành" hỏi Tống Nghi xem vị "bạn trai" của anh rốt cuộc làm gì!

Kết thúc buổi tiệc cũng đã mười một giờ, Tống Nghi đưa đạo diễn Dương đang say lên xe, sau đó anh vào phòng vệ sinh rửa mặt, tác dụng rượu phát tán chậm, mặt anh giờ đã đỏ bừng.

Tống Nghi đi ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Cố Hành Xuyên đang khoanh tay lười biếng đứng tựa vào tường, hai chân dài thẳng tấp giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật, hắn trừng mắt nhìn Tống Nghi.

Dưới con mắt của bao nhiêu người, Tống Nghi cũng không sợ Cố Hành Xuyên sẽ làm gì mình nên cũng lười phản ứng lại.

Anh đi lướt qua hắn thì bị Cố Hành Xuyên xống đến túm lấy sau cổ anh, khí thể hùng hổ, "Chạy cái gì? Không phải lá gan của cậu lớn lắm sao?"

"Cậu muốn cái gì?" Tống Nghi nghĩ thầm, muốn gì cũng được miễn là đừng có đột nhiên chạm môi anh là được, vụ đó giống hệt như phim kinh dị vậy, quá hù người.

Cố Hành Xuyên trừng mắt nhìn anh, chế giễu, "Cậu toàn là mùi rượu, thối chết."

Cũng không phải ngủ cùng chăn với cậu, mắc mớ gì nhau, Tống Nghi tỏ thái độ lạnh nhạt, "Cho nên phiền cậu cách xa tôi ra một chút."

"Ha ha." Cố Hành Xuyên cười lạnh, "Chúng ta còn chưa thanh toán nợ nần xong đâu, cậu dám nói Thẩm Lê là bạn trai cậu, cậu thật là chán sống rồi."

Tống Nghi khiêu khích cười, anh có ý định chọc tức Cố Hành Xuyên, "Chẳng lẽ em ấy là bạn trai cậu? Cậu có cái gì để chứng minh hả?"

Cố Hành Xuyên bắn cho anh một ánh mắt cảnh cáo, "Bằng chứng chính là tôi đã ngủ với em ấy."

"Nếu như chỉ ngủ với nhau liền trở thành người yêu thì mấy tên chơi gái sẽ thế nào?" Tống Nghi nhếch mép.

Cố Hành Xuyên giận quá chừng, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh vài giây.

Đêm nay Tống Nghi uống nhiều rượu, viền mắt hiện lên màu hồng nhàn nhạt, giống như thoa lên một lớp màu kiều diễm, đôi môi màu đỏ thẫm, đang hé mở thở từng hơi, một hơi lại một hơi, cả khuôn mặt như thể... giống như đang đạt đến cao trào vậy.

Trong lòng Cố Hành Xuyên bị hung hăng quất một cái, dâng lên một cỗ cảm giác kì lạ, hắn nghiêng đầu thật mạnh, cứng rắn nói: "Tôi không tính toán với tên quỷ rượu, hôm nay tha cho cậu."

Trận đấu đầu tiên ở đoàn kịch: Tống Nghi 1: Cố Hành Xuyên 0, Tống Nghi vô cùng hài lòng, anh lộ ra một nụ cười hiền hòa, "Được nha, Hành Xuyên, ngày mai gặp."

Cố Hành Xuyên đút tay vào trong túi áo khoác, cánh tay cứng ngắt, nhìn bóng lưng của Tống Nghi mà hai mắt bốc lửa, hắn cắn răng, bước vài bước theo, giống như ảo thuận mà mấy từ trong túi ra một chai sữa, còn có thuốc giải rượu, "Uống đi."

Tống Nghi trợn mắt há mồm, thuốc giải rượu thì chắc là thuốc thật, không phải thuốc chuột, sữa bò đích thực cũng là sữa bò, không phải là axit, Cố Hành Xuyên đổi tính à?

"Nhìn cái gì mà nhìn? Không uống thì tôi ném." Thanh âm Cố Hành Xuyên căng cứng.

Dạ dày Tống Nghi xác thực là không thoải mái, giống như bị lửa đốt vậy, lúc trên bàn vẫn luôn nhịn xuống, anh kinh ngạc nhìn Cố Hành Xuyên rồi nhận lấy sữa, ngón tay chạm vào chai sữa thì cảm nhận sữa vẫn còn nóng.

Khuya như thế này, Cố Hành Xuyên mua được đâu ra sữa nóng?

Tống Nghi cũng không suy nghĩ nhiều, uống thuốc sau đó nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Cố Hành Xuyên nở một nụ cười gian trá, ý tứ sâu xa nói: "Tôi đã nhổ nước bọt vào sữa rồi."

Tống Nghi tức giận, anh không nhìn ra được Cố Hành Xuyên đang nói thật hay không, chút cảm động trong lòng cũng tan thành mây khói.

Mẹ nó, đây là một tên bệnh thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.