Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ

Chương 22



Sao Sở Ngữ Hâm lại nghe không hiểu, lời nói này của Bạch Duyệt có vẻ tức giận, chắc là bất bình vì Tô Nhan.

Nàng nhìn qua bóng lưng của Tô Nhan, khẽ nói: “Cảm ơn cậu, Tô Nhan.”

Bạch Duyệt bị chọc giận, bật cười: “Nếu cô muốn cảm ơn cậu ấy thì cách xa cậu ấy một chút đi, đừng cho cậu ấy nhớ cô. Cô cũng đừng liên tục xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.”

Tô Nhan muốn mở miệng cãi lại, nhưng khi nhìn thấy Bạch Duyệt nhướng mày, cô lại nuốt lời muốn nói xuống.

Tuy Duyệt Duyệt nói lời này hơi khó nghe, tuy nhiên cô ấy nói có lý. Cô không cần Sở Ngữ Hâm cảm ơn, nếu có thể, cô thà rằng đời này không gặp lại Sở Ngữ Hâm nữa.

Chỉ cần không gặp thì cảm xúc sẽ không kích động.

Trong lòng Sở Ngữ Hâm đắng chát, nàng hơi ngẩng đầu, cằm run run: “Tôi hiểu.”

Vừa dứt lời, nàng đứng không vững, cất bước nặng nề đi ra ngoài.

Bây giờ Tô Nhan không muốn nhìn cô dù chỉ một lát sao?

Đúng thế, ai muốn gặp một người làm tổn thương mình chứ.

Tô Nhan nghe thấy giọng nói của Sở Ngữ Hâm run rẩy, cô quay người muốn nói chuyện lại bị Bạch Duyệt kéo lại.

“Tô Tiểu Nhan, cậu còn muốn lụy tình đến bao giờ? Dựa vào lụy tình mà giành được thì đó không phải là tình yêu.” Bạch Duyệt nói thẳng, cô muốn mở não của Tô Nhan ra xem bên trong đó chứa thứ gì.

Vì chút tình cảm này, Tô Nhan bỏ đi sự kiêu ngạo, cuối cùng nhận được gì? Chẳng phải là sự xem thường của Sở Ngữ Hâm sao?

Nếu như Sở Ngữ Hâm có thể lạnh nhạt với Tô Nhan thì cô còn có thể xem trọng Sở Ngữ Hâm một chút, dù sao sẽ không vì tiền mà lừa gạt Tô Nhan. Song bây giờ cô chỉ cảm thấy Sở Ngữ Hâm ra vẻ.

Bạch Duyệt mắng cho Tô Nhan thức tỉnh, cô nhanh chóng xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ở lại bữa tiệc này với Bạch Duyệt một lúc, sau đó ai về nhà nấy.

Đêm tối tan đi, bình minh lại đến.

Tô Nhan chưa quên chuyện mình đã đồng ý với Sở Ngữ Hâm, cô đi cửa hàng mua thuốc bổ, sau đó lái xe đến bệnh viện.

Bởi vì cô thực sự không muốn lại bị Sở Ngữ Hâm làm rối loạn suy nghĩ, cô chần chờ đứng trước phòng bệnh, thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong, khi không thấy Sở Ngữ Hâm thì mới đẩy cửa đi vào.

Cô đi đến trước giường bệnh, nói: “Bà ngoại, bà khỏe hơn chút nào chưa?”

Trần Thục Phân thấy cô đến, khi thấy cô đến lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy.

Tô Nhan thấy vậy, cô thả đồ vật trong tay ra, lên tiếng nói: “Bà ngoại, bà đừng nhúc nhích, cháu giúp bà điều chỉnh độ cao.” Cô nói xong tìm chốt mở, điều chỉnh độ cao đầu giường bệnh.

Trần Thục Phân dựa vào giường, bà đưa tay nắm tay của Tô Nhan: “Tiểu Nhan, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã đến thăm bà già này.”

“Bà ngoại, sao bà lại nói thế, cháu sẵn lòng đến thăm bà mà.”

Trần Thục Phân chỉ vào ghế ở bên cạnh, sau khi Tô Nhan ngồi xuống bà mới nói: “Cháu và Ngữ Hâm đều là đứa trẻ ngoan, hai cháu không nên đến bước này.” Bà lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt ẩn chứa nước mắt: “Thật ra khi còn bé, Ngữ Hâm cũng ham chơi, sau khi bố mẹ mất, nó mới bắt đầu trở nên hiểu chuyện.” Bà đưa tay lau nước mắt: “Bà thà rằng nó không hiểu chuyện, như vậy nó sẽ không sống quá mệt mỏi, là bà làm liên lụy nó.”

Trong lòng Tô Nhan siết chặt, cô biết rất ít chuyện khi bé của Sở Ngữ Hâm, bao gồm cả ở trong mơ, cô chỉ biết khi Sở Ngữ Hâm bảy tuổi đã mất bố mẹ, từ đó về sau nàng và bà ngoại sống nương tựa vào nhau.

Trần Thục Phân lau khô nước mắt: “Không nói những chuyện này nữa, Ngữ Hâm không cho bà nói những chuyện này.” Bà quay đầu nhìn Tô Nhan: “Nghe thấy cháu và Ngữ Hâm sắp kết hôn, trong lòng bà cảm thấy rất vui, vì bà biết sau khi bà mất đi thì cháu sẽ yêu thương nó.”

Bà lắc đầu nói: “Hôm nay gọi cháu đến vì muốn hỏi cháu một câu, có phải cháu và Ngữ Hâm thật sự không thể nào rồi không? Bà nhìn ra được trong lòng cháu có Ngữ Hâm, trong lòng nó chưa chắc không có cháu. Hai cháu đừng như thế, đừng như thế.”

Bây giờ sức khỏe của bà yếu ớt nhưng ánh mắt lại rõ ràng.

Mặc dù cháu gái không nói nhưng bà có thể nhìn ra trong lòng cháu gái có Tô Nhan.

Theo lý thuyết, kết hôn với người mình thích phải vui vẻ mới đúng, nhưng mấy hôm nay bà nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trên mặt cháu gái.

Sao có thể như thế, bà suy nghĩ thật lâu, chỉ nghĩ đến một chuyện, là vì dính líu đến chuyện kia.

Tô Nhan cười khổ, lại thêm trong giấc mộng cô ở cạnh cùng với Sở Ngữ Hâm hơn một năm nhưng không cảm nhận được trong lòng Sở Ngữ Hâm có cô.

Trần Thục Phân nhìn thấy vẻ mặt của cô, thở dài hỏi: “Khi còn bé cháu có xảy ra chuyện gì không? Khoảng lúc chín tuổi.”

Tô Nhan chớp mắt, nói chi tiết: “Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, bố mẹ và chị không nói với cháu, cháu cũng không nhớ khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Vậy được rồi.” Trần Thục Phân kích động vỗ đùi của mình, hối hận nói: “Là bà tạo nghiệt, là bà tạo nghiệt.”

Tô Nhan chẳng hiểu thế nào, không hiểu rõ ý trong lời nói của Trần Thục Phân.

Trần Thục Phân há miệng muốn nói, lại bị tiếng mở cửa bất chợt cắt ngang.

Tô Nhan không quay lại cũng đoán được là Sở Ngữ Hâm trở về.

Cô ngồi trên ghế không được tự nhiên, nếu không phải lo bà ngoại sẽ nghĩ nhiều thì bây giờ cô sẽ lập tức đứng dậy rời đi.

Chỉ là câu hỏi vừa rồi của bà ngoại đã khơi dậy sự tò mò trong cô, dường như bà ngoại biết năm cô chín tuổi đã xảy ra chuyện gì.

Nếu thật sự là như thế, vậy chẳng phải cô và Sở Ngữ Hâm đã quen biết nhau khi chín tuổi sao.

Không đúng, nếu thật sự là như thế, vậy khi cô học cấp ba gặp được Sở Ngữ Hâm, Sở Ngữ Hâm không nên lạnh lùng với cô như thế. Chẳng lẽ vào lúc chín tuổi, giữa cô và Sở Ngữ Hâm xảy ra chuyện gì không vui sao?

Cô nghĩ như thế, chợt hỏi: “Bà ngoại, lời bà mới nói…?”

“Mười mấy năm trước, cậu của Ngữ Hâm…”

Sở Ngữ Hâm nghe thấy chữ “Cậu” thì vội ngắt lời Trần Thục Phân: “Bà ngoại, chuyện trước kia đừng nhắc đến.”

“Nhưng hai cháu…”

“Bây giờ rất tốt.” Sở Ngữ Hâm nói tiếp.

Ngoại trừ việc Tô Nhan xa lánh nàng, cùng với mỗi khi trời tối nàng sẽ nhớ Tô Nhan thì những chuyện khác vẫn rất tốt.

Trần Thục Phân biết đây là cháu gái không muốn cho Tô Nhan biết câu chuyện xưa kia, bà thở dài nói sâu xa: “Ngữ Hâm, chuyện đó không phải lỗi của cháu. Tiểu Nhan là đứa bé hiểu chuyện, con bé sẽ không trách cháu.”

Tô Nhan nghe vậy, trong lòng càng tò mò hơn, cô quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm, hỏi: “Rốt cuộc cậu giấu diếm mình chuyện gì? Đã liên quan đến mình, vì sao không thể nói với mình?”

Sở Ngữ Hâm nghiêng đầu sang chỗ khác, tay đang thả lỏng siết chặt lại: “Có đôi khi quên, chưa chắc không phải là chuyện tốt.”

Quên sẽ không cần bị kí ức quấy nhiễu, quên sẽ không hối hận khi gặp nàng.

Tô Nhan nhíu chặt lông mày, đứng dậy xoay người đối mặt, nắm chặt nàng “Trước kia mình cảm thấy quên thì quên thôi, bây giờ mình đã biết chuyện mình quên có liên quan đến cậu, mình muốn nhớ lại.” Mình muốn biết mình từng nợ cậu chuyện gì, đến mức cho dù thế nào mình cũng không thể đi vào tim cậu.

Câu sau cùng kia cô không hỏi ra miệng.

Sở Ngữ Hâm giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Tô Nhan, trong đầu nàng nhanh chóng suy nghĩ, thật sự phải nói với Tô Nhan sao?

Không, không thể nói với Tô Nhan.

Một khi Tô Nhan biết, nàng muốn gặp lại Tô Nhan sẽ chỉ là hi vọng xa vời.

Tô Nhan thấy Sở Ngữ Hâm không nói gì, cuối cùng cô thả lỏng Sở Ngữ Hâm ra.

Cô không xoay người, nói với Trần Thục Phân: “Bà ngoại, cháu nghĩ cháu còn vài việc phải giải quyết, hôm nào lại đến thăm bà, bà giữ gìn sức khỏe.” Nói xong, cô cất bước rời đi.

Cô đi vài bước lại dừng lại, cất tiếng nói có vẻ như muốn trả thù: “Bà ngoại, bây giờ cháu rất tốt, không cần lo lắng không ai thương cậu ấy, có người vẫn thương cậu ấy đấy.”

Sở Ngữ Hâm mờ mịt, ngoại trừ bà ngoại và Tô Nhan thì còn ai thương nàng nữa?

Trần Thục Phân nhìn bóng lưng Tô Nhan rời đi, bà há to miệng muốn gọi cô lại, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Bà nghĩ chuyện giữa Tô Nhan và Ngữ Hâm có thể xoay chuyển, nhưng nếu liên quan đến chuyện kia thì chỉ sợ sẽ khó xoay chuyển.

Trong lòng bà biết Ngữ Hâm vẫn luôn tự trách vì chuyện khi xưa, nhưng rõ ràng không phải Ngữ Hâm sai, là lỗi của đứa con trai lòng dạ hiểm độc của bà.

Bà biết, mấy năm nay Ngữ Hâm luôn quyên góp tiền cho quỹ từ thiện, chỉ vì muốn bớt đi một người bị hại.

Quyên góp suốt mười năm, bà nghĩ rằng mười năm có thể xóa tan sự tự trách cho trong lòng Ngữ Hâm. Xem ra, Ngữ Hâm vẫn mắc kẹt trong ngày đó, không thoát được.

Bà nghĩ vậy, càng cảm thấy áy náy: “Là bà có lỗi với cháu, xin lỗi.”

Sở Ngữ Hâm vội vàng đi qua, ôm Trần Thục Phân lắc đầu nói: “Bà ngoại, đừng nói thế, chuyện này không liên quan đến bà, cháu và Tô Nhan chỉ là có duyên không có phận.”

“Nhà họ Tô không quan tâm dòng dõi, trong lòng cháu cũng có Tiểu Nhan, cháu và con bé nên hạnh phúc bên nhau.” Trần nắm tay của Sở Ngữ Hâm: “Ngữ Hâm, cháu nghe bà ngoại nói, cả đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nếu vì chuyện kia mà bỏ lỡ người quan trọng với mình thì sẽ trở thành tiếc nuối cả một đời.”

Đôi mi của Sở Ngữ Hâm run lên, trở thành tiếc nuối cả một đời sao?

“Ngữ Hâm, nếu cháu vì chuyện đó mà bỏ lỡ Tiểu Nhan, cháu sẽ hối hận đấy. Cháu tin bà ngoại đi, con bé là đứa bé ngoan hiểu lý lẽ, sẽ không trách cháu. Đã nhiều năm như thế, là chính cháu không tha thứ cho bản thân.” Trần Thục Phân liên tục rơi nước mắt, mạng của bà do những dụng cụ này kéo dài, không có những thứ này bà vốn không sống đến hôm nay.

Bà biết lý do cháu gái không muốn bà rời đi là vì không nỡ bà.

Sao bà có thể bỏ rơi cháu gái được, nếu có thể, bà cũng muốn ở bên cạnh cháu gái thêm mấy năm. Chỉ là bà không muốn cháu gái vì bà mà mệt mỏi như thế, càng không muốn vì bản thân mà tiêu hết tiền cháu gái cực khổ dành dụm.

Hi vọng duy nhất của bà là có người thay thế mình, chăm sóc cháu gái, yêu thương con bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.