Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ

Chương 3



Nhớ đến điều này, Tô Nhan vội vàng lùi về sau vài bước, bấy giờ mới yên tâm móc điện thoại ra nhắn tin cho Tô Mạch.

Nhan Nhan không có sừng: [Có phải có người tên Hoàng Y tham gia chương trình truyền hình của các chị không?]

Chớ quấy rầy: [Còn xếp cả tai mắt vào đoàn phim luôn à, nói thật ra đê, là ai?]

Thấy vậy Tô Nhan nhíu mày, chẳng phải chỉ là mơ thôi sao, sao lại có người này thật?

Ở trong mơ, chính là người tên Hoàng Y này hại Sở Ngữ Hâm bị thương.

Người tên Hoàng Y đó bày kế hoạch kín đáo, nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, bị Tô Mạch tìm ra dấu vết.

Khi chứng cứ đặt ngay trước mặt Hoàng Y, Hoàng Y vẫn một mực chắc chắn bản thân không cố ý.

Cô tin tưởng Tô Mạch, cũng tin tưởng chứng cứ Tô Mạch tìm thấy. Ở trong mơ, để trút giận thay Sở Ngữ Hâm, cô hợp tác với bạn mình điều tra sâu về Hoàng Y, phát hiện Hoàng Y không phải lần đầu tiên hại người, cô lập tức đưa những việc tra được gửi ẩn danh lên trên mạng, lại dùng truyền thông thúc đẩy.

Đối mặt với sự chỉ trích của toàn mạng xã hội, công ty quản lý của Hoàng Y cũng chính là công ty quản lý Bác Vũ trước kia Sở Ngữ Hâm từng ký hợp đồng đã bỏ thẳng Hoàng Y, trịnh trọng cho thấy tất cả những chuyện Hoàng Y đã làm không liên quan gì đến Bác Vũ, cũng chấm dứt hợp đồng trước thời hạn một tháng.

Bác Vũ khó giữ được Hoàng Y, dù Hoàng Y giải thích thế nào cũng không thể tẩy trắng cho bản thân, chỉ đành thê thảm lui vòng.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô an ủi bản thân, có lẽ đây chỉ là trùng hợp, nếu giấc mơ đó đều là sự thật, vậy chẳng phải bản thân đã có thần lực biết trước được tương lai sao.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, một giọng nói khác lại vang lên trong lòng: Thôi đi, mày đang làm ra vẻ thì có, nếu mày không tin thì cố tình hẹn Sở Ngữ Hâm ra quán rồi nói muốn hủy bỏ hôn lễ này làm gì?

Trái tim cô bỗng dưng căng thẳng, nên bản thân đã sớm tin chúng theo bản năng rồi.

Không đúng, dù là giáo viên trong trường hay bà Liễu đều từng nói không thể mê tín và phong kiến.

Hay là, thử lại lần nữa?

Nhan Nhan không có sừng: [Vậy sau khi các chị quay xong một khung cảnh thì nghỉ ngơi mấy ngày?]

Chớ quấy rầy: [10 ngày.]

Chớ quấy rầy: [Là cô dâu sắp đám cưới, không lo vụ hôn lễ ngày mai mà cứ lo chuyện chương trình truyền hình là sao vậy? Cách ngày khai máy còn mười một ngày lận mà, không đi tuần trăng mật nước ngoài được nhưng tuần trăng mật trong nước vẫn có thể suy xét một chút.]

Bàn tay cầm điện thoại của Tô Nhan không kiềm được run rẩy, cô vô cùng chắc chắn trước ngày hôm nay Tô Mạch chưa hề nói với cô điều này.

Nên thật sự sau khi mình ngủ một giấc đã có năng lực biết trước tương lai.

Sau sự hưng phấn ngắn ngủi, sự thất bại và đau đớn khi một trái tim thâm tình không có được sự đáp lại đánh úp cô lần nữa.

Không được, mày là Tô Nhan chưa bao giờ bị khuất phục, sao lại bởi một chút cú sốc tình yêu mà không gượng dậy nổi?

Ừm, tình yêu con mợ nó, không có Sở Ngữ Lâm, Nhan Nhan cũng có thể sống vui sướng tự tại.

Cô hạ quyết tâm, ngồi xe taxi đặt trên mạng đi đến hiện trường hôn lễ, tìm gặp người phụ trách, sau khi nói hủy bỏ hôn lễ ngày mai thì cô mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho Liễu Văn Hân và Tô Trạch Viêm.

Nhan Nhan không có sừng: [Bà Liễu thân mến, trải qua sự suy xét kỹ lưỡng, con gái yêu quý của bà không cố bẻ trái dưa kia nữa, cố quyết định hủy bỏ hôn lễ ngày mai.]

Hâm Trạch.

Liễu Văn Hân và Tô Trạch Viêm đang nói chuyện với nhau, cùng lúc nhận được tin nhắn của Tô Nhan.

Mày Tô Trạch Viêm nhăn lại, vỗ bàn đứng dậy, trầm giọng nói: “Làm xằng làm bậy.”

Thấy Liễu Văn Hân đang nhìn mình, lửa giận của ông ấy mất đi một nửa, ngồi lại ghế, tức giận nói: “Người ồn ào muốn kết hôn cấp tốc là nó, giờ chỉ còn một bước cuối cùng thì nó cũng là người muốn hủy bỏ.”

Liễu Văn Hân đứng dậy rót một ly trà, sau khi đẩy đến trước mặt Tô Trạch Viêm mới ngồi lại vào ghế, chầm chậm nói: “Nếu tôi nhớ không sai, người nào đó cũng từng tuổi trẻ nhiệt huyết, lúc cắt đứt thì cắt đứt dứt khoát, điểm này chẳng phải Nhan Nhan làm tốt hơn người nào đó sao?”

Tô Trạch Viêm nghẹn họng, đành chấp nhận rồi gọi thư ký vào, bảo: “Đi chuẩn bị quà, sau đó tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu đưa hết qua đó.”

Sau khi thư ký rời đi. Ông ấy và Liễu Văn Hân đồng thời lấy điện thoại ra, gọi điện cho từng chị em thân thích mình đã mời.

Đông Giao Tử Viên.

Tô Nhan đã về đến nhà, cảm thấy thấp thỏm vì đã lâu chưa nhận được tin nhắn phản hồi của Liễu Văn Hân và Tô Trạch Viêm.

Đừng sợ đừng sợ, bà Liễu là người phân rõ phải trái nhất, chỉ cần bản thân thoáng phát huy một tí, trái tim của bà ấy chắc chắn sẽ mềm nhũn, không nỡ trách cô đâu.

Trước giờ ông Tô lại thương mẹ Liễu, mẹ Liễu không truy cứu, dù ông Tô có giận thế nào thì cũng chỉ biết nhịn.

Nghĩ thế, sự thấp thỏm này vừa mất, cô không khỏi lại nghĩ đến chương trình truyền hình [Trốn thoát khỏi mật thất] kia.

Trên đường trở về, cô có hỏi Tô Mạch có thể đá Hoàng Y ra không.

Vừa gửi tin được một giây, điện thoại đã rung lên, không hề ngoại lệ, Tô Mạch mắng cô một trận.

Điều này chưa động đến ích lợi của Tô Mạch mà cô ấy đã mắng cô đến máu chó phun đầu, vậy nếu cô khuyên Sở Ngữ Hâm không tham gia chương trình truyền hình này, Sở Ngữ Hâm sẽ nghĩ cô thế nào.

Vậy trơ mắt đứng nhìn chương trình truyền hình đó xảy ra chuyện?

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, cầm lấy điện thoại đang đặt ở một bên gọi điện cho Tô Mạch.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trong trẻo êm tai của Tô Mạch đã vang lên.

“Nể tình em đang thất tình, chị cho em một cơ hội chủ động giải thích.”

Hai chữ “thất tình” làm Tô Nhan thoáng khựng người, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em chỉ muốn hỏi một chút, chương trình truyền hình của chị còn thiếu khách quý không?”

“Đừng nói với chị em muốn đuổi theo đến chương trình truyền hình lì lợm la liếm Sở Ngữ Hâm đấy nhé?”

“Ở trong lòng chị, người em gái đáng yêu này của chị có hình tượng thế này à?”

“Đúng vậy.”

Tô Nhan bực bội gãi mái tóc dài của mình: “Em khuyên chị sớm chút thay đổi ý nghĩ sai lầm kia đi, em tham gia chương trình truyền hình đó không phải vì gì khác, chỉ để khiến cậu ấy hối hận.”

Có một thoáng, cô thật muốn kể ra hết tất cả những chuyện cô chứng kiến trong mơ.

Nhưng lý trí còn sót lại nói với cô, không thể tiết lộ dễ dàng. Tô Mạch không tin thì còn đỡ, lỡ như sau khi bản thân nói ra, ông trời trừng phạt cô làm cô mãi mãi không nói chuyện được thì sao bây giờ? Đó chính là tiết lộ thiên cơ.

Ừ, không thể làm việc xúc động.

Cô khẽ hừ một tiếng, yên lặng nói với Tô Mạch ở đầu bên kia điện thoại: “Vì để chị khởi đầu thuận lợi, em dứt khoát lấy thân lao vào nguy hiểm, em thật sự trả giá quá nhiều.”

“Thật ư, sao chị lại không tin thế nhỉ?”

Tô Nhan theo bản năng kêu thảm một tiếng, che ngực mình lại: “Chị như vậy sẽ đánh mất em đó.”

“Bớt ba hoa với chị em đê, em sợ bóng tối, không tham gia được.”

Tô Nhan chớp mắt, nuốt nước miếng: “Nhan Nhan dũng cảm sao có thể bị bóng tối đả đảo, em không sợ tối.”

Trong trí nhớ, cô không phải sợ bóng tối ngay từ đầu, mà sau khi mất đi một đoạn ký ức nào đó mới bắt đầu sợ.

Cô cũng thử tìm về đoạn ký ức đó, nhưng đều kết thúc bằng thất bại, sau khi thất bại ba lần, cô cũng bình thường trở lại.

Trong sách và mẹ Liễu đều nói con người phải luôn hướng về phía trước, cần gì phải bối rối một đoạn ký ức nhỏ nhoi kia.

“Vậy đêm nay em tắt đèn ngủ trước, nếu làm được chị sẽ chừa vị trí cho em.”

“Không được nuốt lời.” Tô Nhan kịp thời nói tiếp.

Cô vừa nói xong, bên tai truyền đến tiếng “tút tút tút”, Tô Mạch ngắt điện thoại của cô.

Cô bĩu môi, thế mà không tin cô, đêm nay cô cần phải để Tô Mạch mở to mắt nhìn.

Cô không cử động cơ thể, nằm lì trên sô pha đợi khi nào bà Liễu và ông Tô về nhà thì cô bèn chịu đòn nhận tội, nằm một phát đến thẳng buổi chiều.

Liễu Văn Hân và Tô Trạch Viêm về nhà đã thấy Tô Nhan lộn mèo xuống sô pha, gục đầu xuống, khom người nói: “Nhi thần có tội, kính xin phụ hoàng và mẫu hậu đại nhân trách phạt.”

Thấy vậy, Liễu Văn Hân nhọc lòng đỡ trán, có cảm giác bất lực.

Dù là con gái lớn hay con gái nhỏ, tính cách đều không giống bà ấy và chồng bà ấy, nhất là con gái nhỏ, thỉnh thoảng như thể bị diễn tinh nhập vào người khiến người ta dở khóc dở cười.

Có khoảng thời gian bà ấy còn lo lắng dáng vẻ không đứng đắn này của con gái nhỏ, tương lai làm sao tiếp quản công ty.

Tô Trạch Viêm bình tĩnh hơn Liễu Văn Hân một chút, lạnh lùng nói: “Tất cả chi phí đã dùng đều trừ vào tiền tiêu vặt của cô, một năm không đủ thì dồn đến năm sau.”

Tô Nhan sốt ruột cãi lại: “Nhưng mấy cái đó đều là con xài -” tiền của mình.

Mấy chữ đằng sau, khi đối diện ánh mắt nguy hiểm của ông Tô, cô nuốt vào lại.

Tuy số tiền đó đều đến từ kho vàng nhỏ của cô, nhưng cũng do trước đó cô tích góp từng năm từng năm một.

Tiền ở đâu ra, tất nhiên là ông Tô và bà Liễu đưa rồi.

Cô gục đầu xuống, nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ, trước kia cô nghĩ cuộc đời chỉ có một buổi lễ kết hôn, nhất định không thể làm sơ sài. Làm xong hết cả cũng tiêu tốn gần cả triệu tệ. Mà tiền tiêu vặt của cô, từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, vì mài giũa cô nên ông Tô đã giảm phân nửa tiền tiêu vặt.

Cô tính sơ sơ, ba năm kế tiếp cô sẽ chẳng có xu tiêu vặt nào.

Ông Tô đang muốn ép đứa con gái đáng yêu này lên Lương Sơn đây mà.

Cũng may trước kia cô nhắm chuẩn cơ hội kinh doanh, đầu tư một khoản nhỏ, đầu năm nay đã lần lượt tăng giá. Tiền mỗi tháng không nhiều lắm, cô tiết kiệm một chút cũng không phải không thể sống sót.

Cô giấu nhẹm lòng riêng của mình, dùng sức chớp chớp mắt, dù có rặn ra giọt nước mắt nào không cũng giơ tay gạt đi rồi nói: “Chỉ cần phụ hoàng, mẫu hậu có thể nguôi giận, muốn nhi thần làm gì cũng được.”

Liễu Văn Hân thấy cô còn hăng hái, ghét bỏ quay mặt đi, xua xua tay ý bảo cô nhanh cút.

Tô Nhan thấy đủ thì dừng, buông tay, khom người hành lễ: “Nhi thần cáo lui.”

– –

Mười một ngày sau.

Tô Nhan mặc áo sơ mi trắng kết hợp chiếc váy ngắn cao bồi, búi một búi tóc củ tỏi đơn giản, cắn một cây kẹo que xuất hiện ở chỗ ngồi đã định sẵn trong tiết mục [Trốn thoát khỏi mật thất].

Thấy vẫn chưa ai tới, cô bèn dựa vào cọc gỗ gần đó.

Buổi tối đồng ý giao dịch với Tô Mạch ấy, cô nói được làm được, đêm đó tắt đèn đi ngủ, thật sự sợ kinh hồn vía, lúc đó cô lặng lẽ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ xíu, sợ Tô Mạch đi vào bất ngờ, cô còn cài đồng hồ báo thức, bấy giờ mới vượt qua một cách thuận lợi.

Cô vừa ngồi xuống, lúc ngước mắt đã thấy một bóng hình xinh đẹp đi về phía mình.

Rõ ràng lúc đi đến cô đã nhắc nhở mình đừng bị Sở Ngữ Hâm ảnh hưởng nữa, nhưng đôi mắt lại không nghe lời, tại giây phút nhìn thấy Sở Ngữ Hâm kia, tầm mắt không dời ra được nữa.

Sở Ngữ Hâm hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt kết hợp với váy và giày thể thao, so sánh với ngày xưa, thiếu đi vài phần lạnh lùng xa cách, nhiều thêm vài phần lười biếng và hiền hòa.

Nhìn đi, người ta đá mày xong thì sống thoải mái biết nhường nào.

Nghĩ thế, đáy lòng cô lại dâng lên chút chua xót, cưỡng ép bản thân thu hồi ánh mắt, ngay cả sống lưng cũng bất giác thẳng hơn chút.

Sở Ngữ Hâm ở đối diện, đôi mắt đào hoa lập lòe, có làm sao nàng cũng không ngờ được sẽ nhìn thấy Tô Nhan ở đây.

Thấy Tô Nhan quay mặt đi, nàng bất giác nhíu mày, nhưng chỉ trong thoáng chốc lại giãn ra, tiếp tục cất bước đi đến trước cọc gỗ đối diện Tô Nhan.

Gió nhẹ thổi qua, bầu không khí hòa lẫn mùi nước hoa thoáng qua mũi, khiến người ta vô thức thả lỏng, nhưng không gian chính giữa hai người vẫn là một khoảng lặng im bất tận.

Sở Ngữ Hâm xoay người, đặt ánh mắt lên vườn hoa cỏ, do dự một lát, lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Đôi mắt hạnh của Tô Nhan khẽ phóng đại, thế mà Ngữ Hâm lại chủ động nói chuyện với mình?

Cô quay đầu đi, ra vẻ nhẹ nhàng đáp: “Muốn tới thì tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.