Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ

Chương 38



Tô Nhan nhíu mày hỏi: “Những cửa hàng không muốn cho chúng ta xem camera là cửa hàng nào?”

Sở Ngữ Hâm vừa định trả lời, điện thoại đã vang lên. Nàng lấy điện thoại ra xem, là Hoàng Lãng gọi tới, nàng vội nhấn phím trả lời màu xanh.

“Ngữ Hâm, đã tìm thấy động tĩnh mới của đứa bé thông qua camera hành trình, cảnh sát đang trên đường đến. Em và Tô Nhan về trước đi, nơi này giao cho bọn anh.”

Sở Ngữ Hâm dè dặt hỏi: “Thằng bé bị người ta bắt đi sao?”

“Đúng thế, em đừng lo lắng, chúng ta phát hiện kịp lúc, sẽ nhanh chóng tìm được đứa bé về thôi.”

“Vậy các anh chú ý an toàn nhé.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Sở Ngữ Hâm nói lại những lời Hoàng Lãng đã nói trong điện thoại cho Tô Nhan biết.

Tô Nhan siết chặt tay, tức giận nói: “Quá manh động, vậy mà dám bắt cóc trẻ em ở nơi công cộng.” Cô nghĩ đến chuyện gì đó, quay người nhìn camera to nhỏ ở hai bên đường: “Biết tránh camera, xem ra là kẻ phạm tội nhiều lần.”

Sở Ngữ Hâm nhắn tin việc này cho Hoàng Lãng và Vương Đại Quân qua WeChat, khi biết bọn họ cũng có suy đoán như thế, đồng thời đã để cảnh sát ghi mặt của tên buôn người vào kho thông tin so sánh, cô khẽ thở ra.

Bất chợt tiếng khóc than vang vào trong tai, ngay sau đó cô bị người ta giữ tay lại.

Cô liếc mắt nhìn xem, là mẹ của đứa bé, đôi mắt đỏ ngầu, mặt vừa sưng vừa tái nhợt, cả người vô cùng tiều tụy.

“Sao rồi? Có tin tức của Kỳ Kỳ nhà tôi chưa?”

Chưa đợi Sở Ngữ Hâm đáp lại, mẹ của Kỳ Kỳ đã xoay người chậm chạp di chuyển, lớn tiếng gọi: “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, con ở đâu, con trả lời mẹ một tiếng được không?”

Mẹ Kỳ Kỳ kêu gọi thu hút ánh mắt của người qua đường dừng lại vây xem.

“Không biết bây giờ người trẻ tuổi làm mẹ thế nào, nếu để tâm một chút thì sao có thể làm mất con được?”

“Đúng thế, nhiều lần tôi nhìn thấy người trẻ tuổi dẫn con ra ngoài mà con không đi theo cũng không biết, chỉ biết cúi đầu vừa đi vừa chơi điện thoại.”

“Đúng thế, khi băng qua đường cũng không quên nhìn điện thoại.”

Bọn họ nói qua nói lại giống như đâm dao vào ngực mẹ của Kỳ Kỳ, mẹ của Kỳ Kỳ bất lực ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi như hạt châu đứt dây liên tục rơi xuống.

Sở Ngữ Hâm vội đi qua ngồi xổm bên cạnh mẹ Kỳ Kỳ, khẽ an ủi cô ấy.

Tô Nhan không nhịn được mà nói: “Xin các cô chú nể mặt bớt nói lại, con mất tích, cô ấy làm mẹ lo lắng, hối hận hơn bất cứ ai.”

“Cô gái trẻ nói gì thế? Tôi không nói sai.” Một bác gái ăn mặc thời thượng hỏi lại.

“Có thể bác nói tình huống bình thường, nhưng Kỳ Kỳ nhân lúc mẹ không chú ý mà chạy mất.” Tô Nhan giải thích giúp mẹ của Kỳ Kỳ.

Bác gái kia ậm ừ nói: “Vậy, vậy cũng do cô ta làm mẹ mà không để tâm.”

Tô Nhan hít sâu một hơi, cô nói với bản thân không được tức giận, phải lấy lý lẽ làm người ta nể phục.

Cô liên tục hít sâu mấy hơi nhưng cơn giận trong lòng không những không tiên tan mà còn bùng nổ hơn nữa, nói thẳng: “Là người ai cũng sẽ hoảng sợ, bác từng làm mẹ chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn sự vất vả khi làm mẹ mới đúng, cần gì phải ở đây cắm dao vào ngực người khác thế?”

Một dì khác đứng bên cạnh nói giúp: “Cô gái này nói có lý, trong tình huống bình thường khi đứa bé mất tích thì chúng ta sẽ khiển trách kẻ xấu bắt đứa bé đi chứ không phải trách mẹ đứa trẻ đó.”

Lời này vừa nói ra, người vây xem xung quanh gật đầu thi nhau chỉ trích bác gái kia không đúng.

Bác gái kia đỏ mặt nói: “Mấy người, không nói với mấy người nữa.” Bà ta vừa nói xong đã xoay người gạt đám người ra rời đi.

Lúc này bố của Kỳ Kỳ hốt hoảng chen vào đám người, sau khi khẽ gật đầu với Sở Ngữ Hâm thì vội đỡ mẹ Kỳ Kỳ từ dưới đất lên, đau lòng nói: “Chúng ta về nhà trước được không? Đừng để chưa đợi được Kỳ Kỳ trở về mà sức khỏe của em đã không chịu nổi.”

Mẹ Kỳ Kỳ khóc lớn tiếng hơn, ôm chặt cổ bố Kỳ Kỳ, tự trách nói: “Là lỗi của em, nếu em không chủ quan thì sẽ không để bọn buôn người bắt được con chúng ta.”

“Em đã làm rất tốt rồi, em không sai, sai là bọn buôn người điên rồ kia.” Bố Kỳ Kỳ an ủi mẹ Kỳ Kỳ, đỡ mẹ Kỳ Kỳ ra khỏi đám người.

Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm nhìn thấy bóng dáng cô đơn của hai người, trong lòng bọn họ cảm thấy chua xót.

Tô Nhan càng thêm quyết tâm muốn làm gì đó cho những người bị hại này.

Sau khi Bạch Duyệt vòng trở lại, ba người trở về Quỹ từ thiện Duy Ái.

Tô Nhan nói suy nghĩ của mình với những người nóng cốt của Quỹ từ thiện Duy Ái, sau ba giờ thảo luận đã có kế hoạch cơ bản.

“Về chuyện tiền bạc không cần lo lắng, chuyện mọi người cần làm là mở rộng đội ngũ này. Khi mọi người cần thì đội ngũ có thể nhanh chóng hành động, mang đến hi vọng cho gia đình những người bị hại.” Bạch Duyệt nhanh hơn Tô Nhan một bước nói chuyện này ra.

Cho dù Tô Nhan dẫn đầu hay là cô dẫn đầu thì vấn đề tiền nong này không quá khó khăn, khó khăn là nhân viên kỹ thuật phải kiếm ở đâu.

Bọn họ làm từ thiện cũng có ý nghĩa là bọn họ không thể trả lương theo giá thị trường được. Không phải bọn họ không nỡ mà một khi làm như thế bị truyền đi, mục đích bọn họ làm việc này sẽ thay đổi. Sau khi những người khác tham gia Quỹ từ thiện Duy Ái biết được thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.

Cho nên điều bọn họ có thể cho chính là trợ cấp cuộc sống cho đội viên của Quỹ từ thiện Duy Ái, không thể để cho người ta bỏ tiền ra làm việc.

Chị Vương gật đầu cười: “Cảm ơn các em, có sự giúp đỡ của các em chắc chắn Duy Ái sẽ càng tốt hơn.”

Tô Nhan khoát tay đi ra khỏi văn phòng, thấy Hoàng Căn Sinh đang chờ ở bãi tập. Cô bước nhanh qua nói chuyện riêng với Hoàng Căn Sinh, nhanh chóng bàn xong việc hợp tác.

Vì để thu hút khách hàng, cô đề xuất sơ bộ sẽ lấy hai mươi thùng mì ăn liền để ở mỗi cửa hàng cho mọi người dùng thử. Hoạt động dùng thử không nên kéo dài quá dài, hai ngày cuối tuần là được.

Cuối tuần có lượng khách nhiều, trong đó bao gồm học sinh và dân đi làm, nhu cầu của hai nhóm người này lớn hơn những nhóm người khác.

Đối với đề nghị này Hoàng Căn Sinh không do dự, gật đầu đồng ý ngay.

Mặt khác, cô cũng biết Hoàng Căn Sinh thành lập Hồng Hỉ, cho dù khó lo nổi cho bản thân nhưng anh ta lại đồng ý cung cấp mì tôm miễn phí, hàng năm trích hai trăm nghìn tệ để quyên tặng Quỹ từ thiện Duy Ái. Khi thấy nơi nào gặp tai họa, Hoàng Căn Sinh cũng sẽ xông pha quyên tặng. Đối với thương hiệu có tình cảm như thế, cô đồng ý phá lệ hạ lợi nhuận xuống mức thấp nhất để Hồng Hỉ vào Hâm Trạch.

Tô Nhan và Bạch Duyệt có dự định ngày hôm sau sẽ về thành phố Tân Hải, nhưng vì lo lắng cho Kỳ Kỳ nên ở thêm một hôm.

Lúc bọn họ buộc phải rời đi, Tô Nhan nhận được tin WeChat do Vương Đại Quân gửi đến nói đã tìm được Kỳ Kỳ, bọn buôn người bắt cóc Kỳ Kỳ cũng bị cảnh sát truy nã về quy án.

Lúc nhìn thấy tin tức tốt này, trong lòng cô vô cùng kích động, vội vàng chia sẻ tin tức này cho Sở Ngữ Hâm và Bạch Duyệt, lại quên mất hai người cũng nhận được tin nhắn.

Vì thế ba người cùng nói: “Tìm được rồi.”

Vừa nói xong, ba người nhìn nhau cười, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, không hẹn mà cùng lên xe chạy về thành phố Tân Hải.

Tối hôm đó, Tô Nhan nói suy nghĩ của cô cho bà Liễu và ông Tô biết, ý kiến của hai người vô cùng nhất trí. Chỉ cần không chậm trễ chuyện quản lý Hâm Trạch thi cô muốn làm gì bọn họ cũng ủng hộ.

Ngoài ra, cô còn được bà Liễu chuyển khoản hai trăm nghìn tệ làm vốn lưu động cho phòng làm việc của cô.

Khi nhìn thấy số tiền này, khóe miệng cô co rút. Nếu nói bà Liễu hào phóng thì chỉ có hai trăm nghìn tệ, nếu nói bà Liễu hẹp hòi thì lại cho đến hai trăm nghìn tệ.

Cô sờ cằm suy nghĩ, cảm thấy hai trăm nghìn này phải dùng thật cẩn thận. Nếu chỉ dùng để trả tiền thuê nhà đúng là không đáng.

Hơn nữa, còn có Bạch Duyệt là con gái ông trùm bất động sản ở đây, chỉ cần Bạch Duyệt xin bố cô ấy một căn hộ thì đủ giải quyết vấn đề rồi.

Ting..

Tô Nhan cầm di động lên, thấy Bạch Duyệt gửi tin nhắn WeChat đến.

Chị Duyệt xã hội của mi: [Mình giải quyết xong việc nhà rồi, anh mình chia tầng ba cao ốc Hoa Thiên cho mình, nói là có thể dễ dàng tiếp nhận mấy chục người.]

Nhan Nhan không có sừng: [Chị Duyệt giỏi thế.]

Chị Duyệt xã hội của mi: [Vậy chuyện tìm người giao cho cậu.]

Nhan Nhan không có sừng: [Đừng mà chị Duyệt, cậu giao thiệp rộng hơn mình, chuyện kêu gọi nhân tài này phải cậu làm mới được.]

Chị Duyệt xã hội của mi: [Nể tình cậu lụy mình như thế, mình cố mà nhận công việc này vậy!]

Nhan Nhan không có sừng: [Chị Duyệt quá tuyệt vời!] Sau đó còn bổ sung icon khen ngợi.

Tô Nhan mới bỏ điện thoại xuống, giao diện WeChat lại hiện lên tin nhắn.

Diễm Tình: [Bây giờ mình không bị công ty quản lý trói buộc, có thể phát biểu tự do trước công chúng bất cứ lúc nào. Mình cũng đã nói với Hứa Khả, cô ấy ủng hộ mình, cô ấy đã đăng ký tài khoản cho mình một tài khoản trên nền tảng đăng video ngắn. Chờ sau khi mình chuẩn bị xong nội dung sẽ bắt đầu đổi mới nội dung phòng chống bắt cóc buôn người.]

Chỉ nhìn sơ qua ảnh đại diện và biệt danh, Tô Nhan không biết đây là Sở Ngữ Hâm.

Diễm tâm, Nhan Hâm, có ý này à?

Cô nghĩ thế, mặt chợt đỏ lên.

Cô đưa tay vỗ mặt của mình, nói với bản thân: Tô Nhan, đừng suy nghĩ bậy bạ, nếu như nàng thích mày thì sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc mày như thế.

Tô Nhan nghĩ vậy, tốc độ tim đập lại trở nên bình thường, soạn nội dung tin nhắn.

Nhan Nhan không có sừng: [Ừm, có chuyện gì cần giúp cứ nói thẳng.]

Nhan Nhan không có sừng: [Bây giờ chúng ta là một đội.]

Sau khi gửi tin nhắn đi, Tô Nhan cảm thấy hối hận, đây chẳng phải tự dưng dựng chuyện à?

Thu hồi?

Không được, nếu ban đầu Sở Ngữ Hâm không nghĩ nhiều, nếu nhìn thấy hành động của mình khó tránh khỏi sẽ không suy nghĩ.

Ừm, vậy cứ thế đi!

Cô ném di động qua một bên, tắm sạch sẽ sau đó nằm lên giường.

Tia nắng đầu tiên buổi sáng xuyên qua màn cửa chưa kéo kín chiếu vào phòng thành công đánh thức Tô Nhan đang mơ ngủ thức dậy. Cô đưa tay dụi mắt nghe tiếng tin nhắn WeChat vang lên không ngừng, vô thức vươn tay sờ tủ đầu giường, không có gì cả.

Cô ngẩn người một lúc sau đó mới nhớ ra điện thoại còn ở trên ghế salon.

Sau khi thay quần áo xong, cô mới đi đến trước sô pha cầm điện thoại mở WeChat ra xem, mới biết Bạch Duyệt đã kéo cô và Sở Ngữ Hâm vào nhóm chung. Giờ phút này cô ấy đang la hét trong nhóm, muốn cô và Sở Ngữ Hâm đi xem phòng làm việc của bọn họ.

Vì không muốn đả kích sự nhiệt huyết của Bạch Duyệt nên cô nhắn icon Ok, sau đó cầm điện thoại đi xuống lầu.

Lúc đi vào cao ốc Hoa Thiên, cô tìm đến vị trí Bạch Duyệt nói, chỉ thấy Sở Ngữ Hâm đang đứng một mình ở cửa.

Cô đi đến nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Bạch Duyệt đâu cả.

Bạch Duyệt không đến, cô và Sở Ngữ Hâm không thể nào đi vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ.

Sở Ngữ Hâm nắm chặt túi xách, nghiêng người nhìn Tô Nhan: “Buổi trưa rảnh không? Cùng nhau ăn cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.