Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ

Chương 41



Về đến phòng, Tô Nhan bắt đầu gảy đàn, làn điệu khi thì cao bổng khi thì trầm thấp, đàn tấu ra một ca khúc uyển chuyển dễ nghe.

Cô vô cùng hào hứng mà liên tục đàn tấu mấy bài, đến khi bình minh lên mới khó khăn kết thúc.

Thế là nhân viên Hâm Trạch lại phát hiện Tổng giám đốc Tiểu Tô lại đến muộn, đầu giờ chiều mới ngáp ngắn ngáp dài đi đến công ty.

Thư ký Tống luôn xem trọng nội quy nhân viên liền đi theo Tô Nhan vào văn phòng. Khi thấy Tô Nhan ngồi xuống bắt đầu làm việc mới im lặng lui ra ngoài.

Thôi, Tổng giám đốc Liễu nói đúng, chỉ khi Tiểu Tô có thể giải quyết xong công việc mỗi ngày thì đừng chỉ trích vấn đề giờ giấc.

Cùng lúc đó, Hứa Khả nhấn chuông cửa nhà Sở Ngữ Hâm nhưng không có ai mở cửa, cô đành lấy điện thoại gọi cho Sở Ngữ Hâm.

Ai ngờ gọi ba lần liên tục không có ai nghe máy.

Cô ôm tâm thế muốn thử xem, quay người bấm chuông cửa nhà Tô Nhan. Lúc cô chuẩn bị từ bỏ thì đột nhiên cửa mở ra.

Người mở cửa cho cô không phải ai khác mà chính là Sở Ngữ Hâm cô muốn tìm. Nhìn thấy trên người Sở Ngữ Hâm đầy vết đỏ mập mờ, cô mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác: “Ngày mai phát thông báo, chị nghỉ ngơi sớm đi. Trên đường đến đây em đã liên hệ chị Vương, chị Vương nói chị ấy sắp xếp anh Vương đến giúp chị tuyên truyền. Hôm nay em đến là để hỏi chị, chị định quay video ở đâu?”

Sở Ngữ Hâm mệt mỏi dựa vào cửa, lười biếng nói: “Tô Nhan và Bạch Duyệt mở phòng làm việc, mấy hôm nay đang sắp xếp chờ chuẩn bị xong sẽ gọi cho anh Vương.”

Hứa Khả nghe thấy giọng nói nàng khàn khàn, ho nhẹ một tiếng: “Chị, kiềm chế một chút.”

Sở Ngữ Hâm cong môi cười, trêu chọc nói: “Em cũng nói thế với người kia của em à?”

Hứa Khả nghiêng người nhìn nàng, đỏ mặt nói: “Trên đường đi em mua thức ăn cho chị, chị mở cửa đi em xách vào cho.”

Sở Ngữ Hâm mở cửa quay người đi đến ghế sô pha, nói: “Không cần phiền phức như thế, đặt ở bên này là được rồi.”

“Hai người đã làm lành rồi sao?” Sau khi Hứa Khả hỏi xong lại thấy hối hận, nếu như không làm lành thì sao hai người bọn họ sẽ làm chuyện thân mật như thế chứ?

Sở Ngữ Hâm nghiêng người dựa vào ghế salon, khẽ nhếch môi: “Chỉ thiếu một chút nữa.”

Khi ở khu nghỉ dưỡng, nàng đã lén lên mạng hỏi ý kiến phải làm thế nào mới khiến người yêu thay đổi thái độ. Cuối cùng có kết quả là dùng thứ đối phương quen thuộc và bị cuốn hút để khơi dậy tình yêu của đối phương đối với mình.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ đến Tô Nhan quen thuộc thân thể của mình.

Cho nên nàng mới nhảy vào lòng, dùng thân thể khơi dậy tình yêu của Tô Nhan đối với mình. Cho dù không thể khơi dậy thì cũng có thể làm Tô Nhan yêu thân thể của nàng lần nữa.

Về chuyện không yêu cũng sẽ làm chuyện đó, dưới góc nhìn của nàng nếu không yêu thì sẽ không làm.

Tay Hứa Khả cầm thức ăn thả lỏng, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, Ngữ Hâm luôn là người thận trọng, bây giờ xem ra cô đã quá xem trọng ấn tượng ban đầu.

Cô nghĩ như thế lại liếc mắt nhìn Sở Ngữ Hâm ở bên kia. Sở Ngữ Hâm lười biếng dựa vào ghế salon, bờ vai trắng nõn lộ ra, trong lúc giơ tay nhấc chân lại lộ ra vẻ quyến rũ, dùng từ báu vật để hình dung cũng không đủ. Nếu để cho fan hâm mộ của Sở Ngữ Hâm nhìn thấy dáng vẻ này, cho dù fan nam hay fan nữ có lẽ cũng sẽ thét lên liên tục.

Không còn cách nào, lúc trước cho dù ở trên màn ảnh hay trong cuộc sống, Sở Ngữ Hâm đều có vẻ lạnh lẽo người sống chớ đến gần, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng không dám xem thường.

Cô dừng suy nghĩ kịp lúc nhét thức ăn vào tủ lạnh sau đó rời khỏi căn hộ.

Sở Ngữ Hâm bị Tô Nhan chơi đùa mãnh liệt nhìn đồng hồ trên bàn trà, thấy một hồi lâu nữa Tô Nhan mới về nhà, nhắm mắt lại ngủ một lát.

Khi Tô Nhan trở về nhìn thấy hình ảnh như thế, Sở Ngữ Hâm mặc váy ngủ tơ tằm, hai chân hơi cong lên nằm nghiêng trên ghế salon. Dưới váy tơ tằm là đôi chân trắng nõn thon dài, trên đùi có nhiều vết đỏ như hoa mai nở rộ trong ngày đông, đẹp không sao tả xiết.

Cô vô thức đi thật khẽ, đến gần mới thấy cổ áo nàng hơi mở ra để lộ cảnh đẹp bên trong. Khi nhìn lên là dung nhan yên tĩnh khi Sở Ngữ Hâm ngủ, không biết nàng mơ điều gì mà khóe miệng hơi cong lên.

Tô Nhan ngồi lên ghế sô pha bên cạnh Sở Ngữ Hâm, đưa tay vén mái tóc trên mặt nàng, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng bản thân cô không phát hiện ra.

Cô hi vọng thời gian dừng ở giây phút này để mọi chuyện tốt đẹp này mãi mãi thuộc về mình.

Chớp mắt đã đến lúc Vương Đại Quân và Sở Ngữ Hâm quay video, đúng lúc Tô Nhan rảnh nên cùng Bạch Duyệt đến phòng làm việc của Quỹ từ thiện Duy Ái. Thứ nhất để nghiệm thu thành quả, thứ hai là do Sở Ngữ Hâm yêu cầu.

Từ ngày cô tiếp nhận sự khiêu khích của Sở Ngữ Hâm, Sở Ngữ Hâm vẫn ở nhờ căn hộ của cô. Khi cô cảm thấy chán, Sở Ngữ Hâm cùng cô xem phim. Lúc cô làm việc, Sở Ngữ Hâm yên tĩnh ở bên cạnh. Đương nhiên thỉnh thoảng Sở Ngữ Hâm sẽ trêu chọc cô khiến cô cuồng si vì nàng.

Mà tất cả những chuyện này là ảo tưởng sau khi cưới của cô.

Cô nghĩ nếu Sở Ngữ Hâm hỏi lại “Có thể đừng rời xa mình không”, cô sẽ không do dự gật đầu.

Bởi vì cô đã cảm nhận được tình yêu của Sở Ngữ Hâm dành cho mình.

Đây không phải lần đầu tiên Vương Đại Quân đối diện trước ống kính, nhưng ít nhiều gì anh ấy cũng cảm thấy căng thẳng. Cũng may việc phòng chống buôn bán người đã trở thành thói quen nên khiến cho quá trình ghi hình vô cùng thuận lợi.

Vương Đại Quân thấy thợ quay phim lấy camera đi thì mới bớt lo lắng, nhìn quanh phòng làm việc này.

Trong phòng làm việc này không được trang trí quá nhiều, không gian chia làm mấy khu vực, trên tường treo danh ngôn tích cực và vài bức tranh vẽ. Xem tổng quản có vẻ đơn giản nhưng không mất phong cách.

Đối với việc này, Tô Nhan vô cùng hài lòng, cô cảm khái một tiếng, cảm thấy một trăm nghìn tệ này rất đáng giá.

Đúng thế, thư ký Tống trả lại cho cô một trăm nghìn tệ.

Nếu không phải thư ký Tống quá nghiêm túc, cô sẽ kéo thư ký Tống từ phía ông Tô về bên cạnh mình. Một thư ký làm việc nghiêm túc lại có thể làm quản gia, thật sự là người giỏi làm việc nhà.

“Tối nay về tôi làm thông báo tuyển dụng, đến lúc đó mọi người nhớ đăng lên nhé.” Bạch Duyệt nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Tôi cảm thấy để cho thợ quay phim quay anh Vương mấy hôm, như thế có thể cho mọi người thấy công việc hằng ngày của Quỹ từ thiện Duy Ái. Như thế có thể cho người đến nộp đơn biết chúng ta làm chuyện vô cùng có ý nghĩa.”

Tô Nhan suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc này có thể thực hiện.

Vừa liếc mắt Sở Ngữ Hâm đã biết rõ suy nghĩ của cô, nàng quay đầu nhìn thợ quay phim Hứa Thành: “Gần đây rảnh không?”

Hứa Thành là em trai Hứa Khả vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, bây giờ đang chờ việc nên bị Hứa Khả kéo qua làm thợ quay phim.

Hứa Thành gãi đầu: “Có.”

“Vậy làm phiền em.”

“Không phiền, không phiền.” Hứa Thành quay người nhìn Tô Nhan, muốn nói lại thôi: “Tổng giám đốc Tiểu Tô, có thể làm phiền chị một việc không?”

Tô Nhan để điện thoại di động xuống, dùng tay ra dấu mời nói.

Hứa Thành cúi thấp đầu, lúng túng ấp úng nói: “Đạo, đạo diễn Tô là thần tượng của em, em, em muốn hỏi chị có thể giới thiệu em không?”

Cậu vừa nói xong đã bị Hứa Khả đá một phát: “Hừ, chị nói sao vừa mới nói ra là em không hề suy nghĩ đã đồng ý, thì ra có tâm tư khác.”

“Giới thiệu cũng được nhưng phải xem biểu hiện của em.” Tô Nhan không không có thừa nước đục thả câu, cũng không phải cô không muốn cho Hứa Khả ân tình này. Chỉ là Tô Mạch có phong thái làm việc như thư ký Tổng, rất cẩn thận tỉ mỉ.

Cô tin tưởng Hứa Thành không chỉ vì muốn gặp mặt Tô Mạch đơn giản như thế, muốn làm việc dưới tay Tô Mạch thì phải có năng lực.

Hứa Thành vỗ ngực nói: “Em hiểu, nhất định em sẽ biểu hiện thật tốt.”

Hứa Khả đạp cậu một phát nữa: “Còn không mau cảm ơn Tổng giám đốc Tiểu Tô.”

Hứa Thành ôm chân đau nhích qua mấy bước như con cua, sau khi chắc chắn mình đã an toàn mới cảm kích nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tiểu Tô.”

“Là người một nhà cả, không cần khách sáo như thế.” Tô Nhan thuận miệng đáp.

Bạch Duyệt lại bắt đầu xoa cánh tay của mình, ghét bỏ nói: “Không chịu được cậu.”

Sở Ngữ Hâm giống như được ăn mật ong, khóe miệng nhếch lên, ngay cả mặt cũng mang theo ý cười.

Người bình tĩnh nhất ở đây chính là Vương Đại Quân, anh ấy gãi đầu: “Vậy tôi đi về trước.”

“Sao lại gấp gáp như thế? Thật vất vả mới đến thành phố Tân Hải một chuyến, không nếm thử đặc sản ở Tân Hải à?” Bạch Duyệt phất tay: “Đi, hôm nay tôi đãi cho mọi người ăn thỏa thích.”

Sau khi ăn no, Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm đưa mắt nhìn Vương Đại Quân lái xe rời đi. Hai người nghĩ nơi này cách căn hộ không xa nên nắm tay cùng nhau qua đường.

Chợt bên tai hai người vang lên giọng nói giòn tan: “Chị mua hoa không?”

Tô Nhan ngừng bước quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm, sau đó mới quay người nhìn cô bé cầm hoa: “Chị mua hết, bao nhiêu tiền?”

“Chị mua nhiều thế, tổng cộng hai trăm tệ là đủ.”

Tô Nhan không do dự lấy ví ra, cầm tờ hai trăm tệ đưa cho cô bé.

Sở Ngữ Hâm thấy Tô Nhan ngốc nghếch ôm bó hoa hồng, trong lòng mong chờ. Cuối cùng nàng nghĩ đến chuyện gì đó quay đầu nhắc nhở cô bé: “Trời tối rồi, nhớ về nhà sớm nhé!”

“Vâng, cảm ơn chị.”

Hai người đi qua ngã tư, Sở Ngữ Hâm không thấy Tô Nhan đưa hoa hồng trong lòng cho mình, điều này làm nàng hoài nghi chẳng lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi.

Tô Nhan không biết suy nghĩ trong lòng nàng, bông hoa trong ngực tách thành từng cành không buộc lại để dễ cầm. Cô nghĩ sau khi về nhà mới đưa những bông hoa này cho Sở Ngữ Hâm.

Khi nhìn thấy cư xá càng lúc càng gần, không biết tại sao trong lòng cô hơi căng thẳng.

Rừm…

Bên tai vang lên tiếng xe gắn máy rất ồn.

Sao thế này, chẳng phải đây là lối đi bộ sao?

Tô Nhan quay đầu, chỉ thấy chiếc xe gắn máy kia đâm về phía cô, dường như mục tiêu là Sở Ngữ Hâm.

Cô thấy tình cảnh này chợt mở to mắt, đầu óc trống rỗng, thân thể lại phản ứng nhanh hơn đầu óc, đưa tay đẩy Sở Ngữ Hâm. Cho dù như thế vẫn chậm một bước, Sở Ngữ Hâm bị xe gắn máy đụng phải.

Tô Nhan nhìn thấy cánh tay Sở Ngữ Hâm rỉ máu, cô run rẩy lấy điện thoại ra chụp ảnh biển số xe gắn máy đã bỏ chạy, sau đó bấm điện thoại gọi.

Mới để điện thoại di động xuống, Sở Ngữ Hâm cười lắc đầu với cô: “Mình không sao, đừng lo lắng.”

Cô nhìn thấy cánh tay Sở Ngữ Hâm liên tục rỉ máu, cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô nhìn xung quanh thấy chếch ở bên trái có một tiệm thuốc, vội thu tầm mắt lại muốn ôm Sở Ngữ Hâm qua đó, lại sợ nàng bị thương ở chân nên khẽ hỏi: “Chân cậu có bị thương không?”

Sở Ngữ Hâm thử nhúc nhích chân, nói: “Không sao.”

Tô Nhan nghe vậy không lo lắng nữa, ôm nàng đi về phía tiệm thuốc.

“Cậu, cậu dùng tay đè lên vết thương có thể làm máu chảy chậm lại.” Tô Nhan thở hổn hển nói.

Sở Ngữ Hâm nghe lời cô đưa tay kia định che vết thương, giọng nói của Tô Nhan lại vang lên.

“Cậu đừng chạm vào, bị nhiễm trùng sẽ không tốt, để mình đi nhanh hơn nữa.”

Sở Ngữ Hâm nhìn thấy dáng vẻ thở không ra hơi của Tô Nhan, nàng rất đau lòng: “Hay là cậu thả mình xuống, mình tự đi.”

Tô Nhan không trả lời nàng, hét lớn với tiệm thuốc: “Tiệm thuốc trước mặt có ai không, có thể ra giúp đỡ không?”

Cô khá may mắn, đang có một nhân viên cửa hàng nghe tiếng động nhìn quanh bên ngoài. Khi thấy Tô Nhan cầu cứu và Sở Ngữ Hâm bị quẹt chảy máu tay, cô gái chạy ra nói với nhân viên khác trong tiệm: “Chuẩn bị băng gạc và povidon.”

Nhân viên cửa hàng giúp đỡ, Tô Nhan khẽ thở ra.

Tô Nhan đặt Sở Ngữ Hâm lên ghế, thở dốc, mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời. Cô khoa tay múa chân bảo nhân viên cửa hàng cầm máu cho Sở Ngữ Hâm.

“Cậu qua bên kia uống nước đi, các cô ấy sẽ giúp mình.” Sở Ngữ Hâm dặn dò, từ bên kia chạy qua đây tới ba bốn trăm mét, mặc dù nàng không nặng nhưng biết Tô Nhan ôm nàng vất vả thế nào.

Tô Nhan thấy nhân viên cửa hàng đã bắt đầu băng bó cho Sở Ngữ Hâm mới khom người vịn tủ thuốc đi vào trong uống nước.

Sau khi uống hết chai nước, lúc này cô mới cảm thấy mình sống lại lần nữa.

Cô không dám chậm trễ, lê bước chân nặng nề trở về bên cạnh của Sở Ngữ Hâm. Bên ngoài chợt vang lên tiếng xe cứu thương, cô bước ra khỏi tiệm thuốc ngoắc tay với y tá ra hiệu bệnh nhân ở đây.

Đến khi nhìn thấy Sở Ngữ Hâm được y tá đưa lên xe cứu thương, Tô Nhan mới thở ra một hơi, theo Sở Ngữ Hâm cùng đến bệnh viện.

Sở Ngữ Hâm bị ép nằm lên cán cứu thương giãy dụa đứng lên nói: “Y tá, làm phiền cô băng bó cánh tay cho cô ấy, cánh tay của cô ấy bị gai hoa hồng làm bị thương.”

Lúc này Tô Nhan mới nhìn cánh tay mình, nhìn thấy trên cánh tay có mấy vết rách.

Y tá lấy povidine và băng gạc ra khỏi hộp cứu thương, cười nói: “Xem ra lời đồn trên mạng đều là thật, hai người đúng là một đôi, tình cảm rất tốt.”

Sở Ngữ Hâm đỏ mặt nhìn Tô Nhan, không thấy cô phản bác, trên môi nàng nở nụ cười.

Đi vào bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, xác định cánh tay Sở Ngữ Hâm chỉ bị thương ngoài da, Tô Nhan mới thả lỏng.

Trở về nhà, Tô Nhan dỗ Sở Ngữ Hâm ngủ, sau đó gọi điện cho Bạch Duyệt: “Sao rồi? Tra được không?”

Lúc ở bệnh viện, cô vừa đưa Sở Ngữ Hâm vào phòng kiểm tra đã gửi ảnh chụp xe máy cho Bạch Duyệt, bảo Bạch Duyệt nhờ anh họ cô ấy làm trong cục cảnh sát tra cứu tin tức chủ xe.

Chiếc xe gắn máy kia xuất hiện quá khác thường, mục tiêu rõ ràng, cô biết chắc chiếc xe máy kia muốn đụng Sở Ngữ Hâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.