Lúc bố mẹ tôi nhìn thấy tôi họ đều ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt họ nhìn tôi từ khó hiểu chuyển sang nghi ngờ rồi ngạc nhiên, cuối cùng là bàng hoàng và hoảng sợ.
Chỉ có điều không có sự hạnh phúc sau nhiều năm gặp lại.
“Ông Châu bà Châu, đây là con gái bị thất lạc vài chục năm của hai người - Châu Đình. Chúng tôi đã giúp hai người tìm về!” Cảnh sát đẩy tôi về hướng mẹ tôi, ngay sau đó cánh truyền thông ùa lên, bao vây xung quanh chúng tôi.
Bố mẹ tôi không kịp phản ứng họ để chuyển chủ đề: “Ông Châu bà Châu, cuối cùng cũng tìm thấy con gái thất lạc của mình, có phải rất kích động không? Có thể nói cho chúng tôi biết tâm trạng hai vị bây giờ không ạ?”
“Châu Đình bị lừa bán bao nhiêu năm nay, làm sao hai vị có thể chống đỡ được?”
“Hai vị có thể tiếp nhận đứa con của người mua Châu Đình không?”
“Ông Châu, bà Châu xin hỏi…”
Phóng viên hỏi hết câu này đến câu khác, bố tôi hiển nhiên không chịu nổi. May mắn thay, mẹ tôi đã phản ứng lại trước.
Bà ta ôm chặt lấy tôi, khóc ròng nói nhớ tôi, nói cho tôi biết mấy năm tôi bị bán bà ta nhớ như nào, sống không bằng chết.
“Đều tại mẹ không chăm sóc tốt Châu Đình, hại con bé bị bắt cóc nhiều năm như thế… Là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ.”
“Mấy năm nay nhìn thấy con gái người khác, mẹ lại nhớ đến Đình Đình của mẹ, không biết ở nơi mẹ không thấy có ăn no hay không, mặc ấm hay không?”
“Con bé từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, không có mẹ chăm sóc, con bé chịu khổ nhiều rồi.”
“Đình Đình của mẹ, cuối cùng cũng về rồi, mẹ nhớ con lắm.”
Tôi tựa vào lòng bà ta, nghe bà ta nói thế tôi cũng khóc lên.
Đình Đình, Đình Đình.
Từ miệng mẹ nói ra, ấm áp hạnh phúc cỡ nào chứ.
Nhưng có bao nhiêu người biết rằng chữ Đình không chỉ có nghĩa là duyên dáng tốt đẹp?