Đăng lên bảng tin xong, Từ Thanh Đào phát hiện ra rằng, hình như gần đây cô thể hiện tình cảm hơi nhiều quá rồi phải không?
Lướt lên trên một chút, trong năm bài đăng thì có đến ba bài là ảnh chụp màn hình trò chuyện với Trần Thời Dữ.
Trông họ rất giống một đôi đang yêu đương.
Không thực tế chút nào.
Quan trọng là Trần Thời Dữ vẫn phối hợp rất ăn ý, like mỗi bài viết thể hiện tình cảm mà cô đăng lên bảng tin, giống như cấp trên đến kiểm tra công việc vậy.
Có thể nói, mỗi việc đều được anh trông thấy, mỗi việc đều được anh đáp lại, có vẻ là anh cũng khá để tâm đến cuộc hôn nhân giả này.
Thậm chí, vào sáng nay, khi họ trò chuyện.
Từ Thanh Đào vẫn gửi đến anh đống “rắm cầu vồng” sến súa để thả thính như mọi ngày, Trần Thời Dữ lại đột nhiên hỏi cô một câu: Không đăng lên bảng tin à?
Cô: …
Đâu đến nỗi cuộc trò chuyện nào cô cũng sẽ đăng lên, được không hả!
Làm như cô thích khoe tình cảm lắm vậy.
Nghĩ đến đây, cô vội vã ẩn trạng thái khoe tình cảm mới nhất trên bảng tin đi, chỉnh thành chế độ chỉ mình tôi.
Đổi xong trở lại WeChat, khung trò chuyện vẫn dừng lại ở link mấy nhà hàng Michelin cô gửi tới.
Vừa bị Trần Thời Dữ quấy rầy, cô lại quên béng đi mất chuyện quan trọng là mời anh ăn cơm.
Từ Thanh Đào soạn tin nhắn trong khung trò chuyện: [Anh Thời Dữ, gửi cho anh những nhà hàng này…]
Câu “Anh thích nhà hàng nào hơn?” còn chưa gõ xong.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, tin nhắn từ Alipay chợt nhảy ra.
Khi đến tay cô, một vạn hai tiền lương nay còn đâu, cô mất đi bảy nghìn và chỉ nhận lại được năm nghìn mà thôi.
Từ Thanh Đào bỗng rơi vào thinh lặng, sau khi phát hiện tin nhắn gửi được hai phút thì không thể thu hồi, cô bèn xóa bỏ dòng chữ đang soạn.
Mặt không biểu cảm gõ lại từ đầu: [Gửi cho anh những nhà hàng này là để anh xem thử.]
Trần Thời Dữ: [Xem thử?]
Từ Thanh Đào vẫn ngoan cố, mặt không đổi sắc: [Đúng vậy, xem thử anh thích món nào hơn.]
Cô nghiến răng: [Xem xong rồi thì buổi tối tôi nấu cơm!]
…
Sau khi trả lời tin nhắn, trông Từ Thanh Đào vô cùng hăng hái.
Bình thường phải đến chín giờ tối cô mới có thể làm xong việc, nhưng hôm nay, sáu giờ chiều là cô đã dọn đồ để đi về rồi.
Có thể thấy được rằng, tiềm lực của người làm thuê là vô cùng vô tận.
Nghiêm Linh đã làm xong, chị ấy đang chuẩn bị tăng ca, khi thấy người trẻ tuổi thời nay ai nấy đều về vội vàng như vậy, chị ấy kinh ngạc vô cùng.
Nhưng nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra gần đây Từ Thanh Đào đang yêu đương, do đó, chị ấy bày ra dáng vẻ “chị hiểu rồi”.
Khi đi ngang qua chỗ làm việc của cô, Nghiêm Linh còn cảm thán một câu: “Em và chồng em yêu thương nhau thật đấy!”
Đúng là tuần trăng mật của vợ chồng mới cưới, về nhà gấp như vậy là để gặp nhau ư?
Lời nói này khiến Từ Thanh Đào ngơ ngác.
Yêu thương ư?
Yêu thương nhau chỗ nào cơ chứ?
Một bữa tối hết ba nghìn tệ còn không mời chồng nổi cơ đấy, thế mà cũng gọi là yêu thương à?
Cảm ơn, người khác nhìn rồi thì sẽ chỉ thấy em thật đáng thương mà thôi T.T
Chẳng thà nói cô quấn quýt không rời bên công việc, yêu thương mãi mãi:)
Tắt iPad, trước khi tổng chủ biên giao nhiều nhiệm vụ hơn, Từ Thanh Đào vội quẹt thẻ xuống tầng.
Cầm điện thoại lên thì vừa khéo nhìn thấy Trần Thời Dữ gửi tin nhắn WeChat cho cô, anh hỏi cô định vị công ty.
Cô gửi định vị qua theo bản năng, sau đó hỏi một câu: [Hôm nay không phải chú Dương đến đón tôi à?]
Hồi lâu sau, phía bên kia trả lời: [Sao thế, em muốn ông ấy đón lắm à?]
Dáng vẻ của tổng tài kiểu “một người phụ nữ ngốc nghếch như thế mà cũng được tôi đón, đây là vinh hạnh của cô” xuất hiện.
Trông vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng, không biết vì sao, bước chân nhỏ đang chậm rãi đi về phía trước của Từ Thanh Đào đột nhiên dừng lại.
Tiếng giày cao gót thanh thúy cũng ngưng bặt.
Sau đó, cô hơi do dự mà rẽ vào nhà vệ sinh có mặt sàn bằng đá cẩm thạch màu đen.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại lựa chọn đứng trước gương để chỉnh trang lại, nhìn kỹ lại thì, hình như hôm nay cô trang điểm không tệ cho lắm, đến giờ vẫn chưa mất hết lớp trang điểm.
Cô không nhịn được mà lại hơi để ý đến quần áo mình đang mặc.
Nếu biết hôm nay Trần Thời Dữ sẽ đến đón mình tan làm, thì sáng sớm nay cô đã dùng thêm mười phút để chọn váy rồi.
Sau khi cứ đứng sững như vậy nhìn gương cả nửa ngày trời, Từ Thanh Đào chợt hoàn hồn lại.
Đợi đã, cô đang làm gì vậy? Ban nãy cô bị ma nhập rồi à??
Sao cô phải để ý đến việc mình sẽ ăn mặc như thế nào khi đi gặp anh cơ chứ!!
Không đúng, phải là “tiên nữ nhỏ thì mặc gì cũng đẹp” mới đúng!
Bình ổn lại tâm trạng, Từ Thanh Đào xoa nhẹ vành tai hơi phiếm hồng của mình.
Bước chân đi xuống tầng cũng cố ý chậm hơn, chắc chắn là cô không thể để cho người khác biết cô đang đi rất vội.
Nếu không thì, cô đã có thể tưởng tượng ra giọng điệu nói chuyện của Trần Thời Dữ khi nhìn thấy cô.
Cô dám chắc là gần như anh sẽ bày ra dáng vẻ biếng nhác mà rằng: Không cần phải gấp gáp muốn hẹn hò với tôi như vậy đâu.
Không phải là hẹn hò.
Là mua đồ ăn.
Từ Thanh Đào dùng gương mặt không biểu cảm mà chấn chỉnh lại chính mình.
…
Hôm nay Trần Thời Dữ lái xe Bentley để đến gặp cô.
Dừng bên đường tòa cao ốc Kim Mậu, vừa hay ngay chỗ ấy có một cây đa lớn đương độ xum xuê.
Rõ ràng là chỉ mới có một ngày không gặp, nhưng, khi nhìn thấy anh, Từ Thanh Đào chợt có cảm giác như thể họ đã xa cách nhau mấy kiếp.
Không thể không thừa nhận rằng, gương mặt này của Trần Thời Dữ đã đủ để anh đi “trêu hoa ghẹo nguyệt”.
Cô đi từ sảnh lớn đến trước cổng chỉ tốn ba phút ngắn ngủi thôi, mà cô đã thấy anh từ chối hai cô gái đến xin WeChat rồi.
Thấy tuổi của họ cũng không lớn lắm, có lẽ là sinh viên đại học ở ngay gần đó. Hôm nay Trần Thời Dữ lại không mặc vest, sau khi thời tiết ấm lên, anh chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen khá rộng rãi. Anh không có cơ bắp cuồn cuộn, mà trông rất cân xứng, đều đặn, giống như nam chính hoàn hảo dưới ngòi bút của các họa sĩ.
Tóc mái hơi dài, da trắng xanh xao, khí chất biếng nhác.
Cô đoán, chắc anh đã bị người ta hiểu lầm là sinh viên đại học.
So với anh, hôm nay Từ Thanh Đào mặc đồ trông khá “công sở”.
Vô duyên vô cớ trông có vẻ già dặn hơn một chút.
Khiến cô thấy không thoải mái cho lắm.
Rõ ràng anh mới là “trâu già gặm cỏ non”, rõ ràng là tên tên đàn ông này lớn hơn cô một tuổi cơ mà.
Trần Thời Dữ ngước mắt lên, anh chú ý thấy cô.
Từ Thanh Đào lề mề đi đến, lẩm bẩm: “Sao hôm nay anh không mặc vest?”
Dường như anh không ngờ câu đầu tiên cô nói lại là câu này, Trần Thời Dữ nhíu mày: “Sao thế?”
Từ Thanh Đào: “Ồ, không có gì, chỉ là cảm thấy anh mặc áo ngắn tay không đẹp bằng vest thôi.”
Ha ha.
Thật ra là không già bằng khi anh mặc vest đấy.
Nhưng mà, sao tiên nữ nhỏ lại có ánh mắt xấu xa đến thế cho được?
Tiên nữ nhỏ chỉ muốn tôn lên sự trẻ trung, xinh đẹp của mình mà thôi.
Trần Thời Dữ mở cửa xe ra cho cô, mỉm cười một tiếng, không tỏ rõ ý kiến: “Tôi còn cho rằng…”
Từ Thanh Đào quay đầu lại nhìn anh.
Trần Thời Dữ ngồi xuống, bình thản nói tiếp: “Em muốn nói là tôi không mặc gì là đẹp nhất.”
Từ Thanh Đào: …
Cái này nếu ngược lại thì cũng không đến nỗi đấy.
Không khí trong xe hơi ngượng ngùng.
Từ Thanh Đào đột nhiên bị kinh sợ, nhưng, sự im lặng của cô lại khiến anh “được đằng chân lân đằng đầu”.
Chiếc Bentley chậm rãi lăn bánh, Trần Thời Dữ tiếp tục: “Xem ra là tôi đã nói trúng tim đen rồi, vậy nên em mới chột dạ không nói nên lời.”
Anh vừa nói xong câu này, Từ Thanh Đào buộc phải đính chính lại cho chính mình: “Tôi nào có chột dạ.”
“Ừ.” Trần Thời Dữ hoàn toàn không tin: “Tôi tin em.”
Từ Thanh Đào nghẹn lời.
Cảnh sắc bên đường chậm rãi lùi về sau qua khung cửa sổ. Sau khi rẽ qua hai cột đèn giao thông, tòa cao ốc Kim Mậu đã bị bỏ lại ở phía sau.
Lại đi qua một ngã tư nữa, Từ Thanh Đào không nhịn được nữa, đành lên tiếng phản bác: “Tôi cảm thấy tôi cần phải giải thích.”
Quả thật là cô càng nghĩ càng cảm thấy sự trong sạch của mình đang bị đe dọa.
Anh nói như thể là cô rất háo sắc với anh, gấp gáp đến nỗi không thể nào đợi chờ thêm được nữa vậy.
Mặc dù, đúng là nếu xét theo bề ngoài thì Trần Thời Dữ có tư cách này.
Tâm trạng của Trần Thời Dữ không tệ lắm, một tay nắm vô lăng, tư thế lười nhác, thái độ kiểu “được, tôi sẽ miễn cưỡng nghe thử xem em sẽ ngụy biện thế nào”.
Từ Thanh Đào nghiêm túc giải thích: “Đầu tiên, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh khi anh không mặc quần áo.”
Cho nên, cô hoàn toàn không thể so sánh được!
Thế thì sao lại cảm thấy anh không mặc gì là đẹp nhất cho được!
Chỉ tiếc rằng, lời giải thích của cô không những không có tác dụng gì, mà da mặt Trần Thời Dữ lại rất dày.
Người đàn ông chỉ gật đầu cho có lệ, an ủi cô: “Muốn nhìn thì cứ nói thẳng, không cần quanh co, có thể hiểu được.”
Hiểu được cô rất thèm khát cơ thể mình.
…
Ai nói muốn nhìn cơ chứ! Từ Thanh Đào tê dại luôn rồi!!
Đúng là tên tự luyến mà!
…
Quãng đường cuối không nói chuyện, cho đến khi chiếc Bentley dừng lăn bánh trong gara xe.
Khi xuống xe, Từ Thanh Đào mới hoàn hồn lại từ trong bầu không khí ngượng ngùng đến nghẹt thở kia.
Hơn nữa không biết đã xảy ra chuyện gì, hẳn là do bầu không khí trong xe quá sức ngột ngạt.
Cả quãng đường này cô cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, đến cả vành tai cũng đỏ ửng.
Vừa xuống xe, cảm giác tim đập nhanh đến lạ thường chợt biến mất.
Xem ra đúng là vấn đề đến từ không khí.
Cho đến khi đối mắt với Trần Thời Dữ, sắc màu trong đôi mắt người đàn ông rất sâu, giống như sói hoang vậy.
Đèn siêu thị vẫn sáng tỏ, phản xạ lại ánh kính đen bóng, mang theo chút biếng nhác chiếu lên người cô.
Từ Thanh Đào nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt từ lỗ tai mình.
Đợi đã, hình như vấn đề không hoàn toàn đến từ bầu không khí ngột ngạt.
Cô hơi hoảng loạn mà rời tầm mắt đi, chọn một bông cải xanh trông gọn gàng và ngăn nắp đặt vào trong xe hàng.
Sau đó cô cúi đầu, phát hiện cô đã đặt ba bông cải xanh vào xe đẩy hàng tự lúc nào không hay.
Rõ ràng là cô đang thất thần.
Cô: …
Mặt không đổi sắc, biểu cảm tự nhiên mà lấy hai cây bông ra.
Từ Thanh Đào cảm thấy kỹ thuật diễn xuất trời sinh của mình đã đạt tới đỉnh cao, bình tĩnh lên tiếng: “Anh Thời Dữ, chúng ta đến khu đồ chín xem thử đi.”
…
May mà sự thất thố của Từ Thanh Đào cũng chỉ trong nháy mắt, cả quá trình sau đó, IQ của cô đều duy trì mức độ bình thường.
Xem ra “vẻ đẹp làm úng não người” là có thật, sau này phải bớt nhìn Thời Tiểu Dữ lại, dễ bị mắc bẫy lắm.
Sau khi chọn chọn lựa lựa mua hết hơn hai trăm, Từ Thanh Đào cảm thấy mình có thể nấu một bàn ăn được rồi.
Cuối cùng, họ dạo quanh một vòng ở khu đồ ăn vặt, chọn cà phê phin, cô còn muốn lấy một ít ngũ cốc và sữa bò, nhưng nghĩ đến cân nặng của mình, đành rưng rưng mà từ bỏ, dứt khoát đặt chúng xuống.
Có lẽ đây chính là cái giá để trở thành tiên nữ.
Chỉ là, không ngờ rằng Trần Thời Dữ vẫn thích ăn đồ ăn vặt.
Bình thường không thấy anh ăn miếng nào, nhưng ban nãy, khi Từ Thanh Đào do dự bỏ xuống, thì anh lại bỏ chúng vào xe hàng.
Đã mất mà nay đã có lại được, hơn nữa, còn không phải là do mình chọn.
Cảm giác tội lỗi trong Từ Thanh Đào lập tức giảm đi không ít.
Dạo thêm hai vòng trong siêu thị thì phát sinh ra một chuyện hiểu nhầm.
Mặc dù Trần Thời Dữ không phải ngôi sao gì cả, nhưng vì khoảng thời gian trước anh cũng được lên hot search trên bìa tạp chí, khiến cho tài khoản chính thức của doanh nghiệp Hằng Gia tăng thêm năm trăm nghìn fans.
Mặc dù hot search đã biến mất kịp thời, nhưng tấm ảnh của anh vẫn được truyền ra ngoài.
Hôm nay, khi xuống xe, anh phải đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Khi anh cởi bỏ bộ vest ra, trông anh hoang dã khó bề kiểm soát, dường như người ta lại thấy dáng vẻ của cậu thiếu niên cấp ba năm nào nơi anh.
Hơn nữa, quanh năm suốt tháng anh ở nơi cao ráo, khí chất khác một trời một vực so với người bình thường, nhìn thế này rất dễ khiến anh bị người khác hiểu nhầm là ngôi sao lớn đang khiến mình bớt nổi bật để đi ra ngoài.
Anh thay Từ Tiểu Đào đẩy một xe đẩy hàng đựng đầy đồ, bỗng có âm thanh của một cô gái truyền tới từ phía sau họ.
“Xin chào, xin hỏi…”
Có vẻ là do anh lại trông thấy cảnh tượng quen thuộc, Trần Thời Dữ lạnh lùng lên tiếng: “Không quét mã, không thêm WeChat.”
Nhìn thấy sắc mặt cô gái hỏi WeChat hơi ngượng.
Từ Thanh Đào suýt thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thỉnh thoảng cô cảm thấy Trần Thời Dữ là một tên thẳng nam thẳng đến đáng sợ, nhưng khi anh bày ra bộ mặt thẳng nam này ra với cô gái khác, thì cô lại thấy rất vui.
Cô kéo ống tay áo của Trần Thời Dữ: “Không hẳn là người ta muốn quét mã tặng khăn giấy đâu.”
Quả nhiên, sau khi được Từ Thanh Đào nhỏ giọng nhắc nhở.
Cô gái đè thấp giọng xuống, vui vẻ hỏi: “Xin hỏi, anh là xxx sao?”
Từ Thanh Đào nghe được cái tên “xxx” này thì cô chợt cảm thấy hơi quen tai.
Phản ứng được một lát, đột nhiên nhớ ra, đây không phải là nam chính trong phim “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời: Cô vợ bị tráo ôm con chạy” và “Ôm bụng bầu bỏ trốn” sao?
Thật ra, khi xem phim, ở một góc độ nào đó, Từ Thanh Đào cũng thấy anh nam chính đó hơi hơi giống Trần Thời Dữ.
Nếu không thì cô cũng chẳng theo dõi bộ phim thiểu năng này lâu đến thế làm gì:)
Nhưng, không ngờ là không chỉ có mỗi mình cô cảm thấy hai người họ khá giống nhau.
Dù anh đã đội nón lưỡi trai và khẩu trang lên, mà vẫn giống nhau đến mức ngay cả người đi đường cũng nhận nhầm!!
Từ Thanh Đào cười phủ nhận: “Không phải, có phải cô nhận nhầm người rồi không?”
Cô gái chưa kịp trả lời mà đột nhiên bị người đi cùng lôi đi.
Hai người vội vã rời đi, truyền đến tiếng xì xào:
“Thôi rồi, thôi rồi, tớ sập phòng [*] rồi!!”
[*] Sập nhà/ sập phòng (房子塌了): thần tượng quen bạn trai hoặc bạn gái, hoặc bị vướng vào scandal, tai tiếng nào đó. Trong trường hợp này dùng để chỉ người bị sụp đổ hình tượng.
“Ôi trời, không phải thần tượng của cậu đã phủ nhận rồi sao?”
“Anh ấy phủ nhận ư? Đó là do chị dâu phủ nhận đấy!”
“Cái gì mà người đàn ông tài giỏi cơ chứ? Đúng là không biết tuân thủ nam đức [*] gì cả, trước đây ngủ với fan thì cũng thôi đi, mà bây giờ còn dám quang minh chính đại dẫn vợ đi dạo siêu thị nữa chứ! Mẹ kiếp, đã thế chị dâu còn rất xinh nữa! Càng tức hơn!”
[*] Nam đức: tương tự với nữ đức (chỉ phẩm hạnh đạo đức của người phụ nữ), “nam đức” chỉ phẩm hạnh đạo đức của đàn ông.
…
Từ Thanh Đào vô cùng cảm ơn.
Xì xào lớn tiếng như vậy cũng được ư? Không sợ cô nghe thấy thật à?
Bởi vì có cô bạn Tạ Sênh lăn lộn trong giới giải trí, nên cô cũng hiểu thuật ngữ trong giới hâm mộ của những cô gái theo đuổi thần tượng này. Mấy từ kiểu như “sập phòng”, “chị dâu”, về cơ bản thì cô đều hiểu.
Vốn dĩ cô đang thấy hơi tức vì họ nhận nhầm người, nhưng khi nghe thấy câu “chị dâu còn rất xinh”, Từ Thanh Đào không nhịn được mà thầm thấy vui.
Tuy cô hiểu, nhưng vẫn có một số người không hiểu gì.
Trần Thời Dữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ đầy khó hiểu của Từ Thanh Đào, rất khiêm tốn và có tinh thần ham học hỏi mà hỏi cô rằng: “Em đang cười gì thế?”
Từ Thanh Đào nói: “Hai người họ nhận nhầm anh là ngôi sao, là nam chính của “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời” đấy.”
Sau khi suy nghĩ, cô giáo Tiểu Từ bắt đầu lớp học theo đuổi thần tượng, dốc lòng dạy dỗ: “Từ “sập nhà” tức là nói anh không biết tuân giữ nam đức, “chị dâu” dùng để chỉ việc anh tìm bạn gái.”
Trần Thời Dữ gật đầu, như có điều gì đó đáng suy nghĩ: “Thế ngủ với fan thì sao?”
Từ Thanh Đào: “…”
Rõ ràng là ban nãy cô đã bỏ qua từ này rồi mà.
Không ngờ tên đàn ông xấu xa này lại nhạy bén đến vậy.
Cô không nói mà chỉ chọn cách im lặng.
Cô chẳng ngờ Trần Thời Dữ hoàn toàn không để ý đến điều đó, anh lẩm bẩm: “Tôi nhớ, hình như em là fan của cậu chủ Thời.”
Từ Thanh Đào: …
Không, tôi không phải, tôi không hề, bây giờ tôi thoát fan [*] còn kịp không?
[*] Thoát fan được dùng phổ biến trong văn hóa thần tượng, được hiểu là một cá nhân hay một tập thể rời bỏ cộng đồng fan của mình, không còn hâm mộ người đã thần tượng như trước đó. Thoát fan đôi khi không chỉ đơn giản dừng lại ở việc từ bỏ việc làm fan của một thần tượng nào đó.
Nhưng, đáng tiếc thay, cô có phủ nhận liên tục cũng không có tác dụng gì.
Trần Thời Dữ nói ra một câu: “Thế quan hệ giữa em và tôi có được tính là ngủ cùng fan không?”
Thoáng chốc, Từ Thanh Đào cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Bây giờ họ đâu ở trong xe nữa đâu, thế thì sao không khí trong siêu thị cũng ngột ngạt quá vậy!!
Cô không trả lời.
Nhưng anh lại lẩm bẩm.
“Cũng đúng.”
Trần Thời Dữ thản nhiên phủ nhận, như thể là câu nói ấy chứa thêm hàm ý khác: “Phải ngủ cùng nhau rồi thì mới được gọi là ngủ cùng fan chứ.”
Thời Tiểu Dữ.
Đừng để tôi thất lễ với ngôi sao nhé:)
…
Bảy giờ tối họ mới về tới Bách Nguyên Nhất Hào.
Tuy nói rằng Từ Thanh Đào sẽ nấu cơm, nhưng khi đối mặt với đống nguyên liệu này, cô đã bó tay bó chân mất rồi.
Vừa điên cuồng tìm kiếm công thức nấu ăn ở Tiểu hồng thư, vừa bận rộn nấu nướng.
Cuối cùng thì, cả cái nồi và mớ rau đã bị cô ném vào thùng rác.
Và phải đối mặt với nụ cười châm chọc như có như không từ Trần Thời Dữ.
Từ Thanh Đào vẫn thản nhiên như không: “Tôi nghĩ có thể là do cái nồi trong nhà đã bị hỏng một chút, ngay cả rau mà cũng không chịu chín.”
Sau khi lăn lộn một hồi lâu, Từ Thanh Đào đành chấp nhận số phận mình, cô tỉ tê thừa nhận mình chẳng biết làm gì, đành nhường sân khấu bếp núc lại cho Thời Tiểu Dữ.
Cuối cùng, hầu như tất cả các món ăn trên bàn đều do Trần Thời Dữ hoàn thành, còn Từ Thanh Đào thì phải vớt vát thêm một chút mới được xem là trợ lý.
Trước khi nấu cơm, cô hơi ngượng ngùng, đặt đĩa hoa quả trong bếp, quyết định sẽ góp chút sức bé mọn cho gia đình nhỏ này.
Điện thoại di động đặt trên bàn giữa bếp im lặng rung lên.
Trần Thời Dữ tiện tay, anh định đưa nó cho cô, kết quả là, khi anh nhìn thấy chuỗi số quen thuộc trên màn hình, anh khựng lại.
Đôi mắt phượng xinh đẹp cụp xuống, lông mi phủ bóng lên gương mặt anh, anh bình tĩnh dập máy.
Tống Gia Mộc mang quyết tâm không bỏ cuộc cho đến khi điện thoại được kết nối, thế nên anh ta đã điên cuồng gọi tận bảy cuộc.
Vẻ mặt của Trần Thời Dữ vẫn không thay đổi gì, anh cũng đã dập máy bảy lần.
Không biết anh đã nghĩ tới điều gì, có lẽ là do anh đã mất hết kiên nhẫn, và, trong lần cuối cùng, anh đã thờ ơ nhấc máy.
“Alo?”
Giọng đối phương gấp gáp, hùng hổ muốn hỏi cho rõ ngọn ngành chuyện gì đó: “Đào Đào, chuyện trên bảng tin của em là sao? Người đàn ông đó là ai?”
Sau đó, anh ta mới chợt nhận ra rằng, một người đàn ông đã nghe điện thoại.
Tống Gia Mộc sửng sốt, sau đó liếc nhìn điện thoại, đây đúng là số của Từ Thanh Đào mà.
“Từ Thanh Đào đâu? Anh là ai?”
Ngay sau đó, giọng của một người đàn ông xa lạ từ đầu dây bên kia truyền đến, anh mỉa mai: “Tôi nên hỏi anh câu này mới đúng. Anh không có vợ hay sao mà nửa đêm nửa hôm còn gọi điện cho vợ tôi?”
Đúng lúc Từ Thanh Đào bưng đĩa trái cây từ bàn giữa bếp sang đây.
Thấy Trần Thời Dữ đang nghịch điện thoại di động, hình như anh đã cúp điện thoại, Từ Thanh Đào hỏi, đôi mắt hồ ly hơi ngẩn ra: “Sao vậy?”
“Không có gì, ban nãy tôi giúp em ngắt mấy cuộc điện thoại quấy rối.”
Trần Thời Dữ cong môi, hiếm khi thấy anh tươi cười ngọt ngào: “Em sẽ không tức giận chứ?”