Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn

Chương 48



Nếu không phải vì hôm nay Từ Thanh Đào vừa được nhận lương thì chắc là cô sẽ không vung tay “mua sắc” đến mức này.

Có một khoảnh khắc não cô đã trống rỗng, chỉ có hơi thở nóng rực truyền bên môi, cạy hàm răng của cô ra, một mạch tấn công thẳng vào thành trì.

Như ý nghĩ có muôn vàn ngựa thần lướt gió tung mây, mở lễ hội âm nhạc hò hét trong đầu cô, gần như đã đốt cháy mọi thứ vào giây phút này.

Không biết sao lại nhớ đến một câu hỏi mình từng thấy rất lâu về trước trên Zhihu.

Đó là thời điểm cô vừa tốt nghiệp thạc sĩ và tham gia công việc, gần đến ngày kết hôn với Tống Gia Mộc, lúc đi làm, cô lướt mạng trong thời gian rảnh rỗi và đã nhìn thấy một câu hỏi.

[Chuyện dũng cảm nhất bạn từng làm trong đời là gì?]

Rõ ràng là đã qua nhiều năm, nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy câu hỏi này, cô vẫn nhớ rõ như in.

Từ Thanh Đào nhớ, rất ít khi mình để lại dấu vết gì trên Zhihu.

“Chắc là, hồi đi học từng làm liều mặc cho nguy cơ bị đuổi học mà trốn tiết?”

Có vài bình luận cười nhạo cô.

“Chuyện này mà cũng tính là dũng cảm ư?”

“Ngày nào tôi cũng trốn học đây này.”

“Bị đuổi học thế thì nguy hiểm lắm đấy.”

Sau này không nhận giấy chứng nhận với Tống Gia Mộc, cách một tháng sau, cô lại lướt thấy câu hỏi này trên trang chủ Zhihu của mình.

Hình như nó đã hot lên, nhưng vì câu trả lời của cô quá nhàm chán nên chìm xuống dưới cùng.

Không biết bắt nguồn từ tâm lý gì, Từ Thanh Đào bỗng chỉnh sửa đáp án của mình.

“Còn có lúc thực tập bất chấp nguy hiểm và khả năng bị đuổi việc mà cầu hôn người ta.”

Đó có thể là…

Hai việc vô cùng khó tin, khó tin nhất mà cô từng làm trong đời.

Cũng là hai việc duy nhất cô chỉ vì bản thân mình, không màng tất cả mà tranh đấu.

Mãi đến khi môi bị cắn một cái, giọng Trần Thời Dữ vang lên bên tai.

Họ cách nhau rất gần, có lẽ trước giờ chưa từng gần đến thế, thế nên giọng anh mơ hồ không rõ, khẽ chấn động rồi truyền vào tai, làm tai cô ngưa ngứa.

“Hôn mà cũng mất tập trung?”

Không biết chữ “hôn” chọc trúng chỗ nào của cô.

Từ Thanh Đào chợt nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Trần Thời Dữ buông lỏng gáy cô, anh lùi ra sau.

Cảm giác môi lưỡi chạm nhau như vẫn còn kích thích từng lớp thần kinh của não, hơi thở nóng bỏng của anh quấn quýt cùng cô, ngay cả đầu ngón tay cũng nghe thấy nhịp đập nơi con tim mình.

Ba phút dài như ba mươi phút, cảm xúc mềm mại ẩm ướt khiến đầu cô tê dại, lúc tách nhau ra còn mang theo sợi tơ trong suốt, Từ Thanh Đào cảm thấy mình sắp đứt hơi tới nơi rồi.

Ngực phập phồng đến mức mình cũng hơi sợ, tháng tám chưa được xem là quá lạnh, Từ Thanh Đào đã đeo khăn choàng cổ, bên ngoài khoác áo dệt kim hở cổ.

Da cô trắng vô cùng, dù khi ấy không có ánh sáng rọi vào.

Thì cũng trắng mịn đến lóa mắt.

Hơn nữa, không biết đó có phải là ảo giác của cô không.

Cứ cảm thấy Trần Thời Dữ nhìn thoáng qua một cái rồi dời tầm mắt đi ngay.

… Sao hả?

Cảm thấy cô thở hổn hển mất mặt lắm à:)!

Cô đã từng hôn ai đâu T.T!!



Rõ ràng cô là người trả giá đắt khơi mào nụ hôn này, nhưng cũng chính cô là người nóng ran hết cả mặt.

May mà bây giờ trời đã tối.

Đèn đường cũng chẳng được mấy cột, không sao nhìn rõ được vẻ mặt cô lúc này.

Rất lâu sau cô mới nghe thấy giọng nói của mình: “… Đâu có mất tập trung đâu.”

“Ừ.” Trần Thời Dữ nhướn mày: “Thế thì bị anh hôn đến nỗi quên hết tất cả?”

Từ Thanh Đào: “…”

Sao anh nghiêm túc mà nói ra lời đáng xấu hổ như thế vậy hả!!

Trần Thời Dữ còn rất khiêm tốn: “Em như thế sẽ làm anh cảm thấy kỹ thuật của anh rất tốt.”

Bị gián đoạn thế này nên Từ Thanh Đào cũng hết tâm tình “chim chuột” với anh rồi.

Lặng lẽ cãi lại: “Cũng đâu có tốt lắm đâu.”

Còn cố ý cắn một cái lên môi cô nữa chứ.

Ha ha, đúng là Thời nhỏ mọn.

“Ừ, cũng đúng.” Trần Thời Dữ gật đầu: “Dù gì thì việc này cũng cần phải luyện tập nhiều mà.”

Luyện tập.

Nhiều.

Ai thèm luyện tập với anh!

Độ nóng trên mặt mới hạ xuống lại đột ngột tăng lên.

Từ Thanh Đào chỉ mặc hai lớp áo mỏng thôi mà đã thấy nóng, mà Trần Thời Dữ còn cởi áo khoác ra rồi khoác lên đầu cô nữa.

Lực tay cực mạnh, không biết thương hương tiếc ngọc chút nào cả, cứ thế mà mặc vào cho cô.

Có thể là do hôm nay không cần đến công ty nên Trần Thời Dữ không mặc vest, chỉ mặc chiếc áo cổ cao mỏng màu đen.

Sau khi mặc vào cho Từ Thanh Đào xong, anh kéo dây kéo lên ngay.

Động tác nhanh đến nỗi suýt thì đụng vào cằm cô.

Cả người Từ Thanh Đào bị anh đẩy về sau.

Hồi lâu sau mới đứng vững lại được.

Lòng cũng bắt đầu nổi lửa lên: “Sao anh dùng sức mạnh vậy, suýt thì kẹp vào cằm của em rồi.”

Trần Thời Dữ nhìn cô: “Không có gì. Chỉ là vì cảm thấy em đang lạnh mà thôi.”

“… Em đâu có lạnh!”

Nói xong câu này, cô chợt nghĩ lại, dù gió biển thổi rất thoải mái nhưng mới đây cô vừa hết bệnh, vậy nên cô thấy hơi sợ, thế là cô lặng lẽ lấy áo bọc mình lại.

Ngẩng đầu lên nhìn Trần Thời Dữ.

Sau khi cởi áo khoác ra, anh chỉ còn lại chiếc áo đen tay ngắn.

Tỉ lệ cơ thể của Trần Thời Dữ rất tốt, từ cấp ba đã trông như nhân vật bước ra từ truyện tranh.

Mạnh mẽ mà điển trai, chỗ nào cũng vừa đẹp, nhưng đứng thì trông hơi giống với ảnh bìa của tạp chí đã qua chỉnh sửa.

Cô cất tiếng hỏi anh: “Vậy anh không lạnh à?”

Giờ nhìn lại, quần áo anh mặc trông không quá dày.

“Không lạnh.” Hình như anh nhớ đến gì đó, thong thả mà từ tốn nói rằng: “Người làm trong ngành này của bọn anh đều có sức khỏe rất tốt, trẻ tuổi nhiệt huyết.”

Trẻ, tuổi.

Nhiệt, huyết.

Từ Thanh Đào suýt thì cười ra thành tiếng, nhưng nghĩ lại thì, vừa nãy mình mới tốn hết tám nghìn tệ vào cơ thể trẻ tuổi nhiệt huyết này.

Đột nhiên không cười nổi nữa. jpg

Lại nghĩ đến bay nãy Trần Thời Dữ bảo việc hôn này phải luyện tập nhiều.

Trên mặt cô, ngoài việc nó hơi nóng ra thì cô vẫn uyển chuyển mà nhắc nhở anh: “Em thấy, nếu anh muốn luyện tập nâng cao kỹ thuật nhiều hơn thì không cần thu phí hà khắc như vậy đâu.”

Hôn một lần mà tốn những tám nghìn tệ.

Ai mà tiêu nổi cơ chứ!

“Hà khắc gì?”

“Thì, một lần tám nghìn tệ hơi đắt.”

Cô giáo Tiểu Đào thật lòng thật dạ kiến nghị đó, không nên đắt đến thế đâu!

Không thôi cô sẽ thật sự táng gia bại sản vì hôn mất thôi. jpg

Nghe đến đây, Trần Thời Dữ bỗng bật cười: “Ai nói với em là tám nghìn một lần?”

Từ Thanh Đào ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác.

Trần Thời Dữ chậm rãi nói: “Vì hôm nay tâm trạng anh tốt nên khai trương miễn phí.”

Anh thoáng dừng lại: “Tám nghìn tệ mà em đưa anh là cho lần sau cơ.”



Ai! Thèm! Có! Lần! Sau! Với! Anh!

Mặt cô giáo Tiểu Đào vốn đã nóng mà nay lại càng nóng hơn, cảm thấy nóng đến nỗi có thể luộc trứng được rồi.

Trong bụng thầm nhủ, tổng tài bá đạo như Thời Tiểu Dữ làm ăn kiểu này không lỗ thật ư??

Nhưng, tim cô cứ đập nhanh không thôi.

Ngay cả gió đêm cũng không thể giải nhiệt cho gương mặt nóng bừng của cô.

Cứ thế mà bước đi men theo con đường một lúc, Từ Thanh Đào cảm thấy mình nên làm gì đó để thay đổi sự chú ý.

Ý nghĩ hồi nãy chợt nảy ra giờ lại chầm chậm rục rịch, nén xuống vài lần nhưng vẫn không được.

Từ Thanh Đào không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Tạ Sênh.

[Tớ cảm thấy, có thể Trần Thời Dữ hơi thích tớ thật.]

Khung trò chuyện của bên kia hiển thị đang soạn tin.

Sau khi gõ xong câu “Tạ Sênh tớ đúng là phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cuối cùng cũng đã phát hiện ra sự thật mà ai cũng thấy” ra, thì cô ấy lại xóa hết toàn bộ.

Nhớ đến tính cách cứ yêu vào là lại lo được lo mất của Từ Thanh Đào.

Và cả cú vấp ngã cực nặng do gã bạn trai cũ gây ra.

Cô ấy đã quen Từ Thanh Đào nhiều năm, hiểu quá rõ tính cách cô.

Chấp nhận ai cũng được, nhưng không thể chấp nhận anh ta.

Cô ấy gõ đi gõ lại, chưa kịp trả lời.

Mà tin nhắn của Từ Thanh Đào đã tới nữa.

[Nhưng tớ cảm thấy các bước phát triển tình cảm của bọn tớ có chút vấn đề T.T]

Càng nghĩ càng thấy ảo.

Người bình thường đều là có hảo cảm rồi mập mờ với nhau trước, sau đó mới yêu đương rồi kết hôn.

Cô thì đi thẳng tới bước kết hôn với Trần Thời Dữ luôn, lược bỏ kha khá quá trình, một bước nhảy đến kết quả.

Dẫn thế, sau khi họ kết hôn, bất kể có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì dường như mọi thứ đều là lẽ đương nhiên.

Khó ghê T.T.

Tạ Sênh trả lời: [Wow.]

Cô ấy: [Thế cậu tính thế nào?]

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Tạ Sênh một lúc.

Từ Thanh Đào hơi do dự, chầm chầm trả lời: [Tớ định theo đuổi anh ấy.]

Trần Thời Dữ chợt dừng bước, Từ Thanh Đào cúi đầu bấm điện thoại, vì không để ý người phía trước nên bị đụng vào.

Hoàn hồn lại, không chờ cô mở miệng hỏi sao vậy.

Trần Thời Dữ đã chầm chậm mở lời, tưởng rằng anh có chuyện gì quan trọng, Từ Thanh Đào rất nghiêm túc mà lắng nghe.

Sau đó nghe thấy giọng điệu anh quái gở: “Kỹ thuật của anh kém lắm ư?”

Từ Thanh Đào: “?”

Nhận ra anh vừa nói gì.

Đầu Từ Thanh Đào trống rỗng: “Nãy giờ anh im lặng suốt cả đường là để suy nghĩ về chuyện này ư?”

“Không quan trọng à.”

… Quan trọng à?!

“Vì câu nói này của em.” Giọng điệu Trần Thời Dữ bình tĩnh: “Mà anh tổn thương rất lâu đấy.”

Ngại quá đi, thật sự không nhìn ra anh đau lòng chỗ nào luôn.

Thế nên, Thời Tiểu Dữ anh đây có trái tim thiếu nam thủy tinh mong manh đấy sao?! Lần trước chiến tranh lạnh với mình cũng vì chuyện kỳ quái luôn à?!

Có lẽ vì không ngờ rằng chút chuyện bé xíu này mà cũng khiến anh canh cánh trong lòng.

Nên Từ Thanh Đào nghĩ hoặc không chút do dự, liệu có phải là do cô đã nặng lời rồi không.

Nghĩ lại thì, Trần Thời Dữ lớn đến từng này rồi mới yêu đương lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên hôn nhau mà còn bị vợ bảo kỹ thuật kém.

Hình như con trai rất, rất để ý cái này?

Tự dưng lại thấy chột dạ.

Đặc biệt là khi thấy mình vẫn đang mặc áo khoác của anh, còn Trần Thời Dữ đang bị gió lạnh thổi vù vù.

Không biết sao lương tâm của cô giáo Tiểu Đào càng thấy đau hơn.

Lương tâm cắn rứt mà nghĩ ngợi một hồi, Từ Thanh Đào đột ngột nói ra lời an ủi khập khiễng: “Thật ra thì cũng tốt.”

Thật ra thì cũng tốt thật.

Lúc ấy Từ Thanh Đào chỉ lo nghĩ đến pháo hoa nổ tung trong đầu nên cũng chẳng cảm nhận được gì.

“Cũng tốt?” Trần Thời Dữ như vô tình mà hỏi bâng quơ: “So sánh với tên đàn ông khác thì sao?”

Từ Thanh Đào nghe mà thấy là lạ, thành thật trả lời: “Sao em biết được, em có thử với người khác đâu.”

Bầu không khí tĩnh lặng một lúc.

Chợt cảm thấy tâm trạng Trần Thời Dữ đã tốt hơn, anh trả lời: “Vậy à.”

Làm Từ Thanh Đào không hiểu gì cả.

Sao tâm tư của đàn ông khó đoán thế nhỉ, lúc tốt lúc xấu. jpg

Nhưng không biết có phải do Từ Thanh Đào thầm có mưu đồ bất chính với anh hay không.

Mà khi Trần Thời Dữ nói xong câu này, hai người lại tiếp tục im lặng.

Không khí mập mờ ngọt ngào phảng phất đây đó như gần như xa.

Khiến cô thấy hơi ngột ngạt, đặc biệt là trên người cô còn đang mặc áo khoác của Trần Thời Dữ, có lẽ do anh mặc đã lâu nên hương tuyết tùng từ anh đã ám trên áo, bây giờ hương thơm ấy như đang quyện hoà vào hương hoa Freesia, làm tai cô đỏ gay.

Men theo con đường, mãi đến khi đi đến chợ đêm, não Từ Thanh Đào được kéo về hiện thực bởi tiếng người ồn ã nơi đây.

Hồi cô học cấp ba, cảng Bình Hải vẫn còn là khu ngoại ô không một bóng người, nhưng, trong mấy năm nay, quyền mở rộng đã vào tay Hằng Gia, theo sự gia nhập của các nhãn hàng lớn và quảng trường mua sắm, cạnh bên còn có khu dạy học mới của bốn, năm trường đại học nổi tiếng, dân số thường trú đã đạt một trăm năm mươi nghìn, hơn nữa, người trẻ chiếm đến tám mươi phần trăm.

Màn đêm vừa buông xuống, chợ đêm đã bắt đầu nhộn nhịp.

Sau khi bình tĩnh lại, Từ Thanh Đào mới phát hiện mình hơi đói.

Cô không hay đến phòng tập thể thao, chỉ toàn nhờ vào việc bụng đói không ăn để giữ gìn vóc dáng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cô mắc bệnh dạ dày, nhưng sau này ở cùng Trần Thời Dữ thì một ngày ba bữa cực kỳ kỷ luật.

Không biết sao mà tổng tài bá đạo như Thời Tiểu Dữ lại có đam mê bất tận với cuộc sống như vậy nữa, ngày nào cũng phải ăn bữa sáng kiểu Pháp để hưởng thụ cảm giác nghi thức khác nhau.

Dù có lúc anh đi công tác hoặc tăng ca không kịp về nhà, thì cũng sẽ có chuyên gia dinh dưỡng đến nhà giám sát Từ Thanh Đào ăn.

Trong hai, ba tháng ngắn ngủi, cô đã béo lên tận bốn cân [*].

[*] Cân: đơn vị đo khối lượng ở Trung Quốc. 1 cân xấp xỉ 0.5kg.

Đúng là ác mộng T.T!!

Gần đây, vì quay video phương tiện truyền thông cá nhân, vì để đảm bảo thân hình lúc lên ống kính, Từ Thanh Đào lại bắt đầu ăn rau cải.

Hôm nay, trừ ăn sáng ra thì trưa cô không ăn gì, bây giờ là bảy giờ tối, cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng.

Ngửi thấy mùi của quầy hai bên, cô không còn lê bước đi nổi nữa rồi.

Sau đó ánh mắt đáng thương mà nhìn chằm chằm vào Trần Thời Dữ.

Thật ra Từ Thanh Đào chỉ cao một mét sáu mươi bảy, lúc không mang giày cao gót thì cô thấp hơn Trần Thời Dữ gần hai mươi xăng-ti-mét.

Khi nhìn anh, cô phải hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly hướng lên sẽ khiến ánh mắt trông vô cùng vô tội, mi mắt dài mà thẳng, rất giống như đang làm nũng.

Trần Thời Dữ nhướn mày.

Từ Thanh Đào nói: “Đói rồi.”

Chắc là do cô có bệnh dạ dày.

Thật ra Trần Thời dữ hơi thích quản lý đồ cô ăn, y như bố cô – được rồi, mặc dù Từ Thanh Đào chưa cảm nhận được cảm giác có bố bao giờ, nhưng nếu như có thì chắc là ông cũng gần giống như Trần Thời Dữ.

Lo này lo nọ, ngay cả cô mặc áo dây hay ăn thực phẩm rác thì cũng lo lắng.

Nhớ đến bạn trai hệ bố mà trên mạng nói, chắc chắn Trần Thời Dữ sẽ có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng.

Nhưng hình như hôn nay tâm trạng Trần Thời Dữ rất tốt.

Nom anh có vẻ dễ nói chuyện, Từ Thanh Đào tiếp tục tiến lên: “Hôm nay anh bán thân kiếm được tám nghìn tệ rồi đấy.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc mà vô tội: “Không mời em ăn một chút à.”

Mặc dù đến bây giờ Thời Tiểu Dữ vẫn chưa nhận tám nghìn tệ của cô trên WeChat. jpg

Cuối cùng, tất cả đã chấm dứt với thắng lợi nghiêng về phía Từ Thanh Đào.

Lâu lắm rồi cô chưa ăn quán ven đường, bụng cô nhỏ nhưng “mắt to hơn miệng” mà gọi một phần tôm lớn, còn thêm hai ly dừa ép tươi.

Nhưng lúc chuẩn bị gọi ly lạnh thì lại bị Trần Thời Dữ nhìn với ánh mắt lạnh lùng, sau đó cô đành ngoan ngoãn gọi ly nóng.

Nhìn ông chủ quẹt dầu lên tôm, chúng phát ra tiếng xì xèo.

Sau đó ông chủ cắt hành, tỏi trên thớt, định đổ một đống gia vị có mùi nồng vào.

Từ Thanh Đào chợt nhớ đến lần luyện tập tiếp theo mà Trần Thời Dữ nói.

… Ai mà biết là khi nào đâu.

Ma xui quỷ khiến cô mở miệng: “Ông chủ, đừng thêm hành thơm và tỏi.”

Sau đó không thèm ngó ngàng xem lúc ấy Trần Thời Dữ nhìn cô với biểu cảm gì, chỉ có vành tai đang thầm đỏ lựng.

Thật ra không chỉ có hai người họ mua đồ ở sạp trên xe.

Qua lại nơi đây còn có mấy cặp sinh viên, họ đang xếp hàng chờ.

Hai người ở đó thì trông rất bình thường.

Trừ việc không nắm tay ra thì đúng là giống hệt với những cặp đôi yêu nhau khác.

Cứ như thế là họ đang yêu nhau thật vậy.

Suy nghĩ này nảy ra làm mặt Từ Thanh Đào hơi nóng.

Lúc Trần Thời Dữ trả tiền, cô ngoan ngoãn cầm ly nước dừa đứng một bên đợi anh.

Không ngờ ông chủ quán là một người rất khéo miệng, nhìn Trần Thời Dữ và cô, có lẽ là cảm thấy lạ, thuận miệng nói: “Cô gái của tôi, em và bạn trai không học trường đại học gần đây à?”

Ngắn ngủi vài câu.

Từ Thanh Đào đã trở thành “cô gái” của anh ta.

Không thể không thừa nhận rằng, làm ông chủ quán ăn ven đường cũng cần mạnh dạn xã giao và không sợ người lạ.

Từ Thanh Đào trả lời: “Không phải. Em đã tốt nghiệp đại học rồi ạ.”

“À, trông trẻ lắm đấy, còn tưởng em là sinh viên chứ.”

Ai mà không thích nghe lời khen.

Từ Thanh Đào được dỗ dành đến nỗi cô đã thấy hơi vui vẻ.

Ông chủ cứ một câu “cô gái”, hai câu “cô gái”, trông không lớn cho lắm, chắc là chưa đến ba mươi tuổi.

Sau khi giới thiệu chợ đêm Bình Hải cho Từ Thanh Đào xong thì có một trận pháo hoa.

Trung tâm thành phố Vân Kinh đã cấm bắn pháo hoa được vài năm.

Cũng chỉ có khu ven biển bên này mới có cơ hội được ngắm pháo hoa.

Khó mà có được quãng thời gian nhàn rỗi ở riêng với Trần Thời Dữ như thế này.

Từ Thanh Đào không muốn về sớm, nhìn thời gian, còn cỡ mười phút nữa là pháo hoa bắt đầu bắn.

Có khá nhiều cặp đôi đi theo dòng người mà ra bến cảng.

Từ Thanh Đào lộ ra ánh mắt muốn đi, nhưng Thời Tiểu Dữ vờ như không thấy.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cứ cảm thấy hình như tâm trạng anh lại không tốt nữa rồi.

Ông chủ chợ đêm cũng biết nhìn mặt mà bán, đĩa tôm dành cho Từ Thanh Đào nhiều hơn người khác gấp đôi.

Thẳng tay nhét giấy vào chén, còn không ngừng hỏi: “Đủ ăn không cô gái, không đủ thì lại thêm cho cô chút nữa.”

Đĩa lớn là đã ăn không hết rồi mà bây giờ càng không thể ăn hết:)

Hơn nữa, chén giấy không cách nhiệt, Từ Thanh Đào vô thức rụt tay vào trong tay áo muốn lấy tôm.

Nhưng không ngờ Trần Thời Dữ nhanh hơn cô một bước, anh lấy chén sang, cô thoáng đơ người, không biết sao nữa, rõ ràng đây chỉ là một động tác rất bình thường nhưng tim cô lại hẫng đi một nhịp.

Cảm giác giống như là.

Đã khắc sâu vào lòng, việc chăm sóc cô như trở thành một thói quen.

Sau khi ăn tôm xong thì đã không còn sớm nữa.

Chắc là tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Từ Thanh Đào nghĩ ngợi lung tung suốt cả đoạn đường.

Nụ hôn nồng cháy bên bờ biển với Trần Thời Dữ lại hiện lên trong đầu cô một lần nữa.

Bây giờ nhớ lại cũng đủ để khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Và cả lần luyện tập tiếp theo mà anh bảo nữa chứ.

Bầu không khí mập mở ở nơi đông người thì còn đỡ, nhưng khi chỉ còn lại hai người, đúng là nó sẽ bị phóng đại lên gấp trăm nghìn lần.

Đặc biệt là sau khi Từ Thanh Đào lên xe, vừa đóng cửa lại thì âm thanh bên ngoài cũng im bặt, chỉ còn lại tiếng thở của cô và Trần Thời Dữ.

Bỗng chốc, cô không biết nên đặt tay chân mình ở đâu.

Trong một không gian khép kín, hai người họ còn là vợ chồng hợp pháp, nam nữ đã trưởng thành, hình như chuyện gì đó xảy ra cũng không phải là chuyện lạ.

Vả lại, ngay lúc này – bằng một cách không hợp với hoàn cảnh, Từ Thanh Đào bỗng nhớ lại nụ hôn ở quán lẩu với Trần Thời Dữ.

Cô bảo thà rằng mình ngồi trong xe khóc.

Anh hỏi sao lại khóc, bị anh bắt nạt đến khóc à.

Bình thường không biết anh đã giở giọng trêu ghẹo kiểu này bao nhiêu lần nữa.

Nhưng bây giờ nó lại vang vọng trong đầu cô.

Đặc biệt là khi nhìn thấy cách bày trí trong chiếc xe quá đỗi quen thuộc.

Lại! Cùng! Một! Chiếc! Bentley! Nữa!

Khoan đã.

Cô giáo Tiểu Đào cảm thấy hơi ngộp thở.

Cô giáo Tiểu Đào cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị đâu vào đấy.

Đặc biệt là qua một hồi lâu mà chiếc Bentley này vẫn chưa khởi động.

Dường như Từ Thanh Đào dự cảm được điều gì đó, bỗng nhiên nghiêng đầu, chạm mắt với Trần Thời Dữ.

Trong hai giây ngắn ngủi, Từ Thanh Đào cảm thấy không khí quanh mình đã ngưng đọng lại.

Mãi đến khi Trần Thời Dữ nhúc nhích, anh nghiêng người sang đây, nhịp tim của cô cũng đập mạnh lên theo sự rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Giây cuối cùng, Từ Thanh Đào vô thức nhắm nghiền mắt lại.

Cô nhớ nụ hôn cách đây không lâu, vì cô không đủ kinh nghiệm.

Nên khi bị hôn, mắt cô mở trừng trừng như chuông đồng vậy, mắc cười quá đi mất!!

Nhưng nhắm mắt vài giây mà vẫn chưa cảm nhận được cảm giác tiếp xúc ấm áp của đôi môi nào.

Thoáng chốc, Từ Thanh Đào cảm thấy, có lẽ mình đã ngầm hiểu sai sai ở đâu đó.

Mắt phải giần giật vài cái.

Mỗi lần mắt phải giật thì sẽ không có chuyện gì tốt lành cả.

Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe tiếng dây an toàn bên trái mình được thắt lại.

Cô mở mắt ra, thấy Trần Thời Dữ cài dây an toàn cho cô xong thì anh thản nhiên ngồi lại vị trí của mình.

Dường như anh cũng chú ý đến ánh mắt Từ Thanh Đào.

Anh nghiêng đầu: “Sao thế?”



Từ Thanh Đào cảm thấy có tiếng của thứ gì đó vỡ vụn trong đầu mình.

Sau đó lúng ta lúng túng mà nói: “Anh kề sang đây là để thắt dây an toàn cho em à.”

Trần Thời Dữ nhướn mày nhìn cô.

Vẻ mặt kiểu như “không thì sao”?

Thoáng chốc, mặt Từ Thanh Đào đỏ lên.

Uổng cho cô còn tưởng bở, cứ nghĩ là anh muốn hôn mình cơ.

A a a!

Xấu hổ quá đi mất a a a!!

Sao cô lại kỳ vọng vào sự lãng mạn của tên thẳng nam Trần Thời Dữ vậy!!

Thấy vẻ mặt cô là lạ, Trần Thời Dữ ngập ngừng, như có điều gì đó đáng suy ngẫm, anh nói: “Lúc này em tưởng…”

Thẳng thừng bị Từ Thanh Đào lớn tiếng ngắt ngang: “Em không nghĩ gì hết!”

Nghẹt thở quá.

Ngại đến mức cô muốn nhảy tọt xuống biển.

Đừng nói đến việc xem pháo hoa nữa.

Giờ Từ Thanh Đào chỉ hy vọng mình sẽ nổ thành một đám pháo hoa sau đó bay thẳng lên trời, rời xa Trái Đất này.

Bentley chầm chậm khởi động, nhưng bầu không khí trong xe dường như đã ngưng đọng lại.

Không biết chạy dọc ven biển bao lâu, mới nghe thấy Trần Thời Dữ không nhịn được mà bật cười.

Anh cười như thế, Từ Thanh Đào bỗng nhận ra gì đó.

Cô khó có thể tin mà trừng trừng mắt nhìn Trần Thời Dữ, anh không có ý ăn năn hối cải, còn cười quá đáng quắt hơn thế nữa.

Đôi mắt phượng cong cong thành cây cầu nhỏ.

Lúm đồng tiền hiện rõ ở khóe miệng.

Trời.

Ra là anh cố ý!

Trong thoáng chốc, sự xấu hổ vì mất mặt biến thành phẫn nộ.

Từ Thanh Đào phục tính cách xấu xa của tên đáng ghét này thật đấy, tối nay không thèm đoái hoài đến anh nữa!! T.T!!

Cười đủ đô rồi Trần Thời Dữ mới ung dung thong thả mở lời: “Từ Thanh Đào, có ai nói với em rằng, đồ tốt phải để dành chưa?”

Ồ.

Chưa.

Nhưng có người nói với cô giáo Tiểu Đào rằng, tên đáng ghét nhà anh chết chắc rồi:)

Ly hôn, ly hôn.

Không thể ở chung nổi nữa rồi!

Lúc cô giận dỗi, đôi môi vốn đầy đặn mím lại thành một đường thẳng.

Ngay cả đôi mắt hồ ly cũng trợn tròn hơi mọi khi, trông vô cùng dễ thương.

Xe Bentley dừng lại lúc nào cô cũng không hay.

Cửa ở ghế phó lái bỗng mở ra, Trần Thời Dữ đứng trước mặt cô.

Từ Thanh Đào còn chưa kịp định hình lại, vẫn chưa nguôi giận mà hỏi anh: “Gì đấy?”

Giận rồi, hôn mười lần cũng không dỗ được đâu T.T!!

Trần Thời Dũ trả lời: “Không phải muốn ngắm pháo hoa à.”

Từ Thanh Đào ngơ người.

Trần Thời Dữ: “Tay.”

Từ Thanh Đào: “.”

Mặc dù.

Từ Thanh Đào không có cốt khí mà vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Bàn tay anh rất to, gần như có thể bao trọn lấy tay cô, lòng bàn tay nóng hầm hập.

Lúc xuống xe, Từ Thanh Đào vẫn còn đang giận dỗi càu nhàu.

Rõ ràng là cô cũng biết, nếu mình kiên định hơn một chút thì bây giờ nên giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh.

Nhưng cô đã do dự rất lâu.

Cuối cùng cũng chỉ thốt nên một câu: “Sao anh nắm tay em?”

Dựa vào độ giả tạo của cuộc hôn nhân giả này của hai người.

Cũng đâu cần quấn lấy nhau trong biển người thế đâu!

Trần Thời Dữ biếng nhác trả lời: “Không nắm chặt chút.”

Anh thoáng dừng, như có lòng riêng mà rằng: “Thì lát nữa cô gái nhà anh biến thành của người khác mất.”

Ồ.

Cô gái nhà anh.

Ai là cô gái nhà anh!

Không! Biết! Xấu! Hổ!

Nhưng, cảm giác được người khác kiên định nắm chặt tay trong biển người chật chội quá sức tuyệt vời.

Tuyết đến nỗi, cô không muốn buông tay, dù chỉ là một giây, một phút.

Đến dãy trước, pháo hoa vẫn chưa bắt đầu bắn.

Cô ngẩn ngơ một lúc, không biết sao lời Trần Thời Dữ nói lúc chiều cứ thế mà hiện lên trong đầu.

Anh nói, cấp ba anh từng đến cảng Bình Hải xem diễn.

Là buổi biểu diễn của cô.



Trái tim như bị tay ai đó siết chặt lấy.

Có lẽ do dòng người quá tấp nập, giờ phút này, nó khiến cô thấy hơi khó thở.

Như có suy nghĩ giống cô.

Bất chợt, bên tai truyền đến giọng nói lười biếng của anh: “Từ Thanh Đào, lần đầu tiên anh đến cảng Bình Hải, anh ngẩng đầu không thấy mặt trăng.”

Từ Thanh Đào hoàn hồn, vô thức quay đầu nhìn anh.

Cô ngẩng đầu lên, nương theo ánh mắt của anh mà nhìn vào màn đêm ấm áp.

Khác với trung tâm thành phố, bầu trời đêm ở khu ngoại ô mênh mông bao la, là một buổi tối đẹp trời.

Tiếc thay, thời tiết tốt thế này mà cũng không nhìn thấy mặt trăng.

Dường như thấy tiếc nuối thay cho anh, Từ Thanh Đào nói: “Lần sau chúng ta có thể đến lần nữa…”

Nhưng vẫn chưa nói xong thì đã bị anh ngắt lời.

Trần Thời Dũ chợt quay đầu nhìn cô, màu mắt anh hoàn toàn đen láy – là một đôi mắt rất hiếm gặp, như sắc đen của kim cương vậy.

Cô không kìm được mà nín thở.

Và cô nghe thấy giọng của anh.

Như được gió biển nơi xa xăm thổi vọng về.

“Sau này anh phát hiện ra rằng, anh không cần ngẩng đầu mới thấy mặt trăng của anh.”

Từ Thanh Đào chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Cuối cùng thì bầu trời đêm của Bình Hải cũng đã nở rộ tia pháo hoa rực rỡ đầu tiên.

Cô chỉ nghe thấy tiếng sóng dậy ầm ầm nơi cõi lòng mình, rung động mạnh mẽ xiết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.