Trước khi tan làm, phó chủ biên Lôi Minh Hàng tuyên bố tối nay sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan.
Team building [*] của tòa soạn tạp chí sẽ được tổ chức mỗi tháng một lần, buổi liên hoan do Lôi Minh Hàng tự tổ chức lần này chỉ đơn giản là đang làm phí phạm thời gian nghỉ ngơi của mọi người mà thôi.
[*] Team building: “Team” là “Together Everyone Achieve More” – Mọi người cùng nhau đóng góp để gặt hái nhiều hơn, hay có nghĩa là đội/ nhóm. Còn “building” là xây dựng. “Team building” có nghĩa là “xây dựng đội nhóm”. Team building là hoạt động vô cùng cần thiết để đại đa số các doanh nghiệp, công ty tổ chức với sự đóng góp của các cá nhân, bộ phận, phòng ban nhằm gắn kết các nhân viên và xây dựng tinh thần đoàn kết. Đặc biệt là đối với những công ty có thiếu đi sự gắn bó hoặc tồn tại những mâu thuẫn ngoài mong muốn giữa các nhân viên.
Từ Thanh Đào không thèm suy nghĩ gì mà từ chối ngay.
Cô không muốn phí thời gian ăn cơm cùng với tên đàn ông dầu mỡ [*] này, xin cảm ơn.
[*] Dầu mỡ (油腻): Thường dùng để miêu tả khái quát đặc thù của kiểu người không chú trọng chăm sóc vóc dáng, lôi thôi lếch thếch, không gọn gàng, ăn nói thô lỗ, có những hành vi khiến người khác “nổi hết da gà”. Trong trường hợp này, hình tượng “tên đàn ông dầu mỡ” có thể hiểu nôm na là người khiến người khác thấy khó chịu và phát ngấy lên bởi con người họ.
Kết quả là, cô vừa mới từ chối xong thì Lôi Minh Hàng đã gửi tin nhắn WeChat cho cô.
So với sự ám muội đến mức “quen tay quen chân” của ngày trước, thì, sau khi Từ Thanh Đào từ chối thẳng thừng lời mời gặp mặt lúc nửa đêm từ anh ta, Lôi Minh Hàng bắt đầu nói chuyện lạnh nhạt với cô hơn hẳn.
[Tối nay là bữa tiệc liên hoan của bộ phận, cô cho tôi một lý do không đi.]
Từ Thanh Đào nhìn thấy tin nhắn này thì chỉ biết trợn tròn mắt.
Trong lòng anh ta còn không rõ lý do là gì hay sao?
Hẳn là sự im lặng của cô đã chọc tức Lôi Minh Hàng.
Ngay sau đó, đối phương lại gửi tin nhắn tới.
[Từ Thanh Đào, nói thật đi, chẳng lẽ là cô cảm thấy tôi có ý gì với cô thật ư?]
[Bây giờ không còn trẻ con như trước đây nữa, loại người như cô ấy à, ngoài đường có cả đống, một ông chú như tôi mà lại đi thích một đứa nhóc như cô chắc? (cười che miệng)]
Người như tôi mà ngoài đường có cả đống?
Từ Thanh Đào tức đến nỗi bật cười, nhưng vẫn phải nén cơn chán ghét cuồn cuộn trong lòng, đáp lại một câu: [Phó chủ biên, dạ dày tôi khó chịu.]
Nhìn thấy ba chữ phó chủ biên, Lôi Minh Hàng không vui cho lắm.
Tạm thời nhóm của họ vẫn chưa có tổng chủ biên, do đó, mọi người đều ngấm ngầm thừa nhận Lôi Minh Hàng chính là tổng chủ biên, chỉ có mỗi mình Từ Thanh Đào cứ gọi anh ta là phó chủ biên.
Sau mấy giây, WeChat của Từ Thanh Đào lại hiện lên tin nhắn mới.
Lôi Minh Hàng: [Người trẻ bây giờ có ai chưa từng bị đau dạ dày đâu chứ, phải luyện tập nhiều một chút, nâng cao sức đề kháng của cô lên đi.]
Lôi Minh Hàng: [Nhưng mà, nếu cô thật sự không thể đến bữa tiệc liên hoan của nhóm nổi, thế thì sắp xếp lại công việc của nhóm đi, giao cho tôi trước mười giờ tối nay.]
Đã nói đến mức này rồi thì dù Từ Thanh Đào có ngốc đến mấy cũng hiểu.
Không tham gia tiệc liên hoan thì phải tăng ca. Được thôi, tăng ca thì tăng ca, tăng ca cũng tốt, một mình cô âm thầm nỗ lực rồi đánh bại các đồng nghiệp.
Sau khi hoàn thành xong công việc nhóm thì đã là chín giờ tối.
Từ Thanh Đào duỗi eo, mở WeChat lên lướt xem tin nhắn.
Khung trò chuyện với Trần Thời Dữ nằm ở trên cùng, Từ Thanh Đào nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên nổi hứng muốn quấy rầy anh.
[Chào buổi tối 0v0! Chắc chắn ai nói những ngôi sao trên bầu trời đẹp đẽ là người đó chưa từng nhìn thấy đôi mắt của anh, nếu ngoại hình xinh đẹp có thể giết chết người khác, thế thì em đã sớm bị anh giết đến mức không toàn thây rồi.] [*]
[*] Về cách xưng hô ở chỗ này, mình có lý giải lý do mình để vậy ở cuối chương bạn nhé.
Ngừng lại chừng mấy giây, Từ Thanh Đào rất chân thành mà nhắn tiếp:
[Ps: Lần này không hề lên Tiểu hồng thư sao chép bài đâu nhé.]
Mà là sao chép từ bình luận hot trên Weibo.
Hình như vừa đúng lúc Trần Thời Dữ cũng đang nghịch điện thoại, gần như là anh trả lời lại ngay lập tức: [Em rảnh lắm à?]
Không lên Tiểu hồng thư sao chép lời âu yếm yêu thương cơ đấy, có phải anh nên khen cô không?
Từ Thanh Đào chụp một tấm ảnh bàn làm việc: [Tôi rất bận, đang phải tăng ca T.T]
Sau đó còn vô cùng khoa trương mà nhắn tiếp một tin nhắn nữa: [Nhưng mà vẫn có thời gian lén lút nhớ anh (đậu nành ngại ngùng)]
Từ Thanh Đào thật sự khâm phục kỹ thuật nịnh hót của mình, ngay cả lúc tăng ca cũng không quên nhớ đến người đàn ông này.
Trên thế giới này còn nữ thần báo thù nào kính nghiệp hơn cô nữa không? Bấy nhiêu lời ngon tiếng ngọt còn không đủ để bắt chẹt được Trần Thời Dữ ư?!
Cô phô bày tấm chân tình, thân là chồng mới cưới của cô, dù thế nào thì Trần Thời Dữ cũng sẽ thấy cảm động thôi.
Lát sau, người đàn ông trả lời: [Địa chỉ.]
Từ Thanh Đào sững sờ, mở rộng tầm nhìn trong màn hình máy tính: [?]
Trần Thời Dữ: [Không phải em đang lén lút nhớ tôi à?]
Anh nhắn đến cô một cách đầy mãnh liệt: [Không cần lén lút, tôi cho phép em đứng trước mặt tôi mà nhớ.]
…
Đợi đã.
Từ Thanh Đào đơ ra, sao diễn biến tình tiết lại khác xa những gì cô nghĩ thế này?
Cô chỉ muốn lén lút nhớ thôi mà, không hề muốn gặp mặt!
Hay là chồng cô cảm động quá rồi chăng, tình tiết này cách xa thực tế lắm rồi.
Từ Thanh Đào nhìn kỹ lại lịch sử trò chuyện từ trên xuống dưới, cô chắc chắn mình không thể hiện bất kỳ thái độ nào cho thấy bản thân muốn gặp anh.
Cô do dự một chút, đắn đo trả lời lại: [Nhưng trưa nay chúng ta đã gặp nhau rồi mà!]
Nhưng ngẫm lại thì thấy câu nói này hơi kỳ lạ, nghĩ ngợi hồi lâu, cô giả vờ đùa cợt gửi đi một câu.
[Có khả năng này không nhỉ? Khả năng tôi chỉ nói lời khách sáo mà thôi.]
[…]
Một lát sau, phía bên kia trả lời lại:
[Từ Thanh Đào, vẫn còn một khả năng nữa.]
[EQ của tôi thấp, xem nhưng không hiểu lời khách sáo.]
Từ Thanh Đào: …
Dù sao thì cũng không cần phải làm vậy mà.
…
Dù nói vậy nhưng chân của Trần Thời Dữ cũng không mọc trên người Từ Thanh Đào, anh muốn đến thì cũng chẳng ai cản được.
Sau khi thoát khỏi WeChat, Từ Thanh Đào vực dậy tinh thần, dặm lại lớp phấn, dùng thái độ kinh doanh dành cho khách hàng để đối xử với ông chồng hờ của mình.
Nửa tiếng sau, Trần Thời Dữ đến bên dưới cao ốc Kim Mậu.
Từ Thanh Đào vừa làm xong công việc trong tay thì điện thoại kêu lên một tiếng. Trần Thời Dữ gửi định vị cho cô, sợ cô không tìm được địa điểm nên anh còn gửi kèm theo một tấm ảnh.
Màn đêm trêu ngươi, tấm ảnh như được người ta tiện tay chụp lại, không rõ nét chút nào cả.
Xe đỗ ngay dưới cây ngô bên trái cổng chính cao ốc Kim Mậu, ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua bóng cây, khi nó rơi xuống lại tạo nên những mảng lốm đốm li ti.
Cô dọn dẹp qua loa, quẹt thẻ thang máy rời khỏi công ty.
Trước khi đi, cô liếc nhìn viên kim cương hồng mà Trần Thời Dữ đã tặng, do dự trong chốc lát, cuối cùng thì cô vẫn chọn không đeo nó.
Đã khuya thế này rồi mà còn đeo chiếc nhẫn trông chói mắt như thế, thì có khác gì đang viết thẳng lên trên mặt mấy chữ “tôi nhiều tiền lắm, mau đến cướp tôi đi” đâu?
Đến sảnh lớn giữa tầng hai, vừa khéo đụng phải Lôi Minh Hàng mới từ bữa tiệc liên hoan quay lại.
Sắc mặt hơi ửng hồng, đi đứng loạng choạng, hẳn là đã uống vào chút rượu, anh ta quay đầu nhìn lại miết hồi, như muốn nhìn lại cái gì đó, rồi nói về chiếc xe sang trọng vừa nhìn thấy ngoài cổng.
Chiếc xe Rolls-Royce Sweptail có giá trị rơi vào khoảng mười ba triệu đô la Mỹ. Ngay cả ở tòa cao ốc Kim Mậu – nơi tập trung những tinh anh tài ba và người trong giới thượng lưu thì cũng không hay xuất hiện một chiếc xe thể thao đắt tiền như vậy.
Vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Cửa xoay quay hai vòng, cách xa mười mét đã có thể nghe thấy giọng của Lôi Minh Hàng.
“Thật ra Rolls-Royce cũng không đắt đỏ gì, không hẳn là vì mua không nổi, là do tôi không thích phong cách của nhà thiết kế mà thôi.”
“Tôi có quen một người anh em, người này là phó giám đốc của hãng Rolls-Royce, nói thật, người trong nội bộ đều không kiến nghị tôi mua.”
“Tối muộn thế này rồi mà còn lái chiếc xe như vậy xuất hiện nữa cơ chứ, dám chắc là cậu ấm nhà giàu đi tán gái. Được mấy người biết kiếm tiền bằng sức lực của bản thân đâu, toàn là hào nhoáng bên ngoài mà thôi.”
“Mấy cô gái trẻ như các cô ấy mà, rất dễ bị mấy anh chàng playboy lừa, chẳng chịu hiểu sức hút của người đàn ông trưởng thành gì cả.”
Bình thường thì cũng thôi bỏ đi, mà, người đi cùng đều là mấy nhân viên nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, sau khi họ nghe thấy câu nói cuối cùng có ý khinh thường của Lôi Minh Hàng, không ít người đen mặt.
Giống như đang cố tình nói cho Từ Thanh Đào nghe vậy. Khi đi lướt qua vai nhau, người đàn ông còn cố tình cao giọng.
“Trước đây tôi có một người anh em tốt, cậu ta cũng có một chiếc Sweptail, cũng cho tôi lái thử rồi, đúng là chẳng ra làm sao cả.”
Sau đó làm ra vẻ như mình vừa thấy cô, giọng điệu lơ đễnh: “Tiểu Từ, tối muộn rồi mà còn trang điểm xinh đẹp như thế để đi đâu vậy?”
Cộng thêm cơn tức khi đi làm hồi tối, Từ Thanh Đào nặn ra một nụ cười: “Phó chủ biên, tôi tò mò lắm đấy, cả thế giới chỉ có một chiếc Sweptail, không biết người anh em thần thông quảng đại nào của anh mua được chiếc thứ hai thế?”
Sắc mặt Lôi Minh Hàng cứng đờ trong chớp mắt.
Cả quãng đường chỉ có mỗi mình anh ta nói phét không ngừng, mấy người đi cùng đã thấy phiền phức từ lâu lắm rồi.
Bây giờ, khi nghe thấy Từ Thanh Đào mở miệng châm chọc, không ít người nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Trút giận một trận lên người đàn ông bóng bẩy này xong, Từ Thanh Đào thấy sảng khoái tinh thần ngay tức thì.
Cô không quan tâm đến phản ứng của Lôi Minh Hàng mà chỉ bước nhanh chân, nhẹ nhàng đi ra khỏi cổng chính.
…
Tâm trạng đương lúc hãnh diện đắc ý [*], cô giữ lấy tâm trạng tốt này để đến gặp Trần Thời Dữ.
[*] Gốc là thổ khí dương mi, hiểu nôm na là mặt mũi nở nang, sáng sủa, nở mày nở mặt, thường dùng để chỉ người đang lúc đắc ý.
Có một thứ được gọi là “không có so sánh sẽ không có đau thương”, vì lẽ đó, cũng do vừa rồi đã nhìn thấy Lôi Minh Hàng nên bây giờ, khi được nhìn thấy Trần Thời Dữ, cô thấy tâm hồn và đôi mắt mình đã được gột rửa sạch sẽ vô cùng.
Hôm nay anh đến mà không cần tài xế lái xe, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, đẹp đẽ tựa một bức tranh tĩnh.
Có thể là vì phải lái xe vào buổi tối nên Từ Thanh Đào để ý thấy trên sống mũi anh có một cặp kính viền bạc, nó che đi vẻ ngoài điển trai với sức tấn công cực mạnh của anh – một vẻ đẹp khi trông thấy rồi không nhịn được mà thầm than một câu “nhân mô cẩu dạng” [*].
[*] Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó. Dịch sát ra nghe hơi nặng quá nên mình để nguyên thành ngữ Hán Việt nhé.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Đào bỗng thấy sửng sốt.
Người như Trần Thời Dữ hẳn là không thiếu đối tượng kết hôn mới phải.
Trần Thời Dữ nhíu mày: “Lên xe mà cũng thất thần à?”
Tầm mắt anh vô tình rơi xuống tay phải của Từ Thanh Đào, ngón áp út trống không.
Đôi mắt anh trở nên u ám.
Từ Thanh Đào hoàn hồn, vén sợi tóc bên má ra sau vành tai, thành thật trả lời: “Đang nghĩ đến vài chuyện.”
Trần Thời Dữ biếng nhác mở miệng: “Không phải đang lén lút nhớ tôi à?”
Từ Thanh Đào: “…”
Vừa nãy cô đã nảy sinh ra ảo giác gì thế? Còn cho rằng tên đàn ông chó [*] này không thiếu đối tượng kết hôn cơ à?
[*] Gốc là “cẩu nam nhân”.
Mọc ra cái miệng, miệng chó không thể mọc ngà voi, hình như người phụ nữ nào bằng lòng lấy anh là người đó đang làm từ thiện mà, phải không?
[*] Miệng chó không thể mọc ngà voi: chỉ kiểu người xấu xa không thể nói ra được lời tử tế gì. Hiểu theo cách nôm na dân dã và thể hiện bằng ngôn ngữ thời nay là chỉ người hay “khẩu nghiệp”.
Nghĩ lại thì…
Người làm từ thiện này không phải là bản thân cô sao?
Từ giờ đến lúc ly hôn vẫn còn ba mươi ngày tẻ nhạt nữa.
Từ Thanh Đào vội vã ép bản thân thử nghĩ về cảnh tượng trong tương lai, tên người yêu cũ đểu cáng sẽ đến ôm lấy chân cô mà khóc lóc.
Hay lắm.
Cảm thấy mình vẫn có thể nhắm mắt làm ngơ mà tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân giả tạo này rồi.
Đã chắp vá lại rồi thì sao có thể tách rời được chứ?
Hơn nữa, thừa nhận cô đang nhớ anh cũng không có gì mất mặt cả.
Có một người đàn ông điển trai và thơm tho nhường này làm chồng của mình, người đó khiến cho mình ngủ không được, mình không thể nhớ nhung người ta ư?
Hồi lâu sau, Từ Thanh Đào không chịu thua kém gì mà đáp rằng: “Tôi nhớ anh không phải là chuyện rất bình thường à?”
Cái miệng nhỏ rất nhanh nhảu nhưng lại nhanh hơn não, không cẩn thận nói hết lời trong lòng ra ngoài: “Tôi ngủ không được nên nhớ nhung cũng là phạm pháp ư?”
Dứt lời, Từ Thanh Đào chợt ý thức được mình đã nói những gì.
Lập tức không nói gì nữa.
Không khí trong xe cũng trở nên yên ắng đến lạ.
Tầm mắt Trần Thời Dữ dừng lại trên người cô, ánh mắt anh mang hàm ý sâu xa.
“Ngủ?”
…
Trong xe là một mảng tĩnh lặng.
Từ Thanh Đào chậm rãi quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bày ra thái độ “chắc chắn tôi không thừa nhận” đồng nghĩa với việc “tôi chưa nói gì cả”.
Nhưng trong lòng đã sụp đổ từng chút, từng chút một.
Bình thường nói chuyện thả thính lả lơi với Tạ Sênh thành quen, bây giờ quên không để ý xem mình đang nói chuyện với ai nên đã để lộ ra bản tính thật sự trước mặt Trần Thời Dữ mất rồi.
Cứu mạng, chỉ trong một nốt nhạc mà hình tượng tiên nữ nhỏ đã bị phá hủy hoàn toàn. Tay phải của Từ Thanh Đào nắm chặt lấy tay nắm cửa xe, xấu hổ đến nghẹt thở.
Suốt cả quãng đường sau đó cô không nói gì nữa, chỉ hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Khi xuống xe, trông Từ Thanh Đào không khác gì đang chạy bán sống bán chết.
Mười phút sau, Từ Thanh Đào đã rửa mặt bằng nước lạnh xong xuôi.
Ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, cuối cùng độ nóng nơi gò má cũng đã tan đi ít nhiều, không còn đỏ rực nữa.
Bấy giờ WeChat bỗng rung lên một tiếng.
[Tới nhà chưa?]
Là tin nhắn của Trần Thời Dữ.
[Tới rồi]
Từ Thanh Đào nhớ lại dáng vẻ mất mặt vừa rồi của mình, do dự một chút rồi quyết định chủ động giải thích mớ bòng bong này, vớt vát lại chút hình tượng đang ở bên bờ vực “nguy hại nguy hiểm” của mình.
[Anh Thời Dữ, những lời tôi nói trên xe khi nãy ấy, tôi không hề có ý đó đâu.]
Là do miệng nhanh hơn não mà thôi!
[Ồ?]
Đối phương đã biết rõ mà còn cố hỏi: [Nói cái nào?]
Từ Thanh Đào: …
Cô kìm lại cảm giác xấu hổ để bình tĩnh mà nói: [Là khi tôi nói ngủ không được nên nhớ nhung không phạm pháp đấy, thật ra tôi không muốn ngủ với anh đâu…]
Quan hệ giữa cô và ông lớn chỉ là quan hệ lợi dụng đơn thuần mà thôi, xin cảm ơn.
Chỉ là, cô còn chưa nói xong mà tin nhắn của đối phương đã cắt ngang lời cô.
Là một tin nhắn thoại, mang theo giọng điệu lười nhác của Trần Thời Dữ, ý vị thâm sâu, anh lên tiếng: “Căng thẳng gì chứ?”
Ngừng một chút, âm cuối nâng cao lên: “Cho dù em có muốn ngủ với tôi thì cũng chuyện là hợp pháp.”
Ồ.
Dù sao thì họ cũng là vợ chồng hợp pháp.
Trong căn phòng trống rỗng cứ vang vọng giọng nói của người đàn ông.
Vốn dĩ độ nóng trên gương mặt Từ Thanh Đào đã tan biến nhưng bây giờ lại nóng dần lên.
Cái gì gọi là “cũng là chuyện hợp pháp” cơ chứ?
Cho dù có hợp pháp đi chăng nữa thì cô cũng không muốn một chút nào đâu nhé!
Còn chưa đợi cho Từ Thanh Đào đánh bay cơn tức đi…
Trần Thời Dữ lại gửi thêm một câu nữa: “Hơn nữa, tôi có thể hiểu được mà.”
Giọng điệu của anh nhàn nhã, mặt không đỏ, tim không đập: “Có dục vọng với tôi cũng là lẽ thường tình của con người mà thôi.”