Khi Hứa Lan nói lời này thanh âm mang theo ôn nhu quỷ dị, làm Tống Mặc không tự giác rùng mình một cái.
Làm nhân viên lâu năm ở nhà ma, nàng sợ hãi nhất là thấy cô chủ tự mình đi vào doạ người tìm niềm vui.
Bởi vì mỗi khi làm như vậy, đám nhân viên bọn họ phải phụ trách khiêng người té xỉu đến phòng nghỉ ngơi, rất là tiêu tốn thể lực.
Nhưng nghĩ đến những người đó vừa nãy dám làm vỡ bảo bối bài trí của cô chủ, lại còn không xin lỗi một câu, Tống Mặc cũng cảm thấy bọn họ xứng đáng.
Vì thế Tống Mặc yên lặng lắc lắc đầu, ở trong lòng bắt đầu đồng tình cho những người đó.
Mà giờ phút này, Hứa Lan đã mở ra cửa phòng.
Nếu không phải sợ camera lưu lại dấu vết gì, thì cô cả chìa khoá cũng không cần.
Cho dù nơi này thực tối, cảnh tượng trong mắt Hứa Lan cũng rõ ràng dị thường.
Bởi vì cô sinh ra với bóng tối, đối với bóng tối đã sớm thích ứng.
Mà tiếp theo, trò hay nên mở màn rồi.
Để cô cùng với bọn họ, từ từ chơi.
*
Ngôn Xu đi theo sau Kỳ Trí, bọn họ đã dừng lại ở cửa thứ hai một hồi lâu.
Kỳ Trí tựa hồ đã nhận rõ IQ của mình không thích hợp để giải đố, cũng không còn tích cực phá giải mật mã, mà là đứng ở trước một tấm gương toàn thân không ngừng soi.
Hắn thường thường sờ sờ đầu tóc đỏ của mình, sau đó nói: "Biểu muội, tóc đen của em thoạt nhìn cũng quá ngoan ngoãn rồi, lần sau cùng anh đi tiệm làm tóc, anh đã làm thẻ năm rồi!"
Ngôn Xu: "......."
Mỗi một giây ở cạnh Kỳ Trí, nàng đều không thể khống chế xúc động muốn mắng chửi người của mình.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều cảm thấy, sở dĩ người biểu ca thoạt nhìn đầu óc có vấn đề này sinh ra trên thế giới này, chính là để nói cho nàng cuộc sống luôn phải gặp một chút nhấp nhô.
Vì thế Ngôn Xu dịch về sau hai bước, bảo trì khoảng cách với Kỳ Trí xa hơn.
Mà Kỳ Trí lo soi gương, cũng không có chú ý tới.
Nhưng vào lúc này, bộ đàm trong tay Ngôn Xu vang lên.
"Hãy cử một người nữ đến làm nhiệm vụ một người ---- chuẩn bị tiệc mừng."
Nghe thấy nhiệm vụ một người, Kỳ Trí lập tức nhấc tay, "Tôi! Tôi đi!"
Mộc Triệt kéo kéo khoé môi, cười nhạo một tiếng.
Ngôn Xu nghe ra đây là giọng của Hứa Lan, tức khắc cũng hiểu được dụng ý của Hứa Lan, muốn dựa vào nhiệm vụ một người đưa nàng rời đi.
Vì thế Ngôn Xu có chút cạn lời nhìn Kỳ Trí, "Anh nghe cẩn thận chút, cần nữ."
Kỳ Trí gật gật đầu, mặt lộ thần sắc yên tâm, không chút lưu tình nói: "Chúng ta đều là nam, vậy em đi nhanh lên đi.".
Ngôn Xu: "?"
Không phải nói là bảo vệ nàng sao? Không do dự một chút nào sao?
Nghi hoặc trên mặt Ngôn Xu quá mức rõ ràng, Kỳ Trí hạ giọng ở bên tai nàng giải thích nói: "Anh cảm thấy nhiệm vụ một người tương đối nguy hiểm, người bên chúng ta thoạt nhìn cũng chỉ có em đáng tin cậy nhất, nếu để những người khác đi anh sợ bọn họ sẽ bị doạ ngất."
Ngôn Xu: "......"
Thật là cảm ơn hắn đã để mắt tới nàng
Bất quá Ngôn Xu cũng lười so đo với Kỳ Trí, dù sao nàng cũng không phải đi làm nhiệm vụ một người, mà là muốn đi ra ngoài.
Nhưng ngay trước khi Ngôn Xu đi, Kỳ Trí đột nhiên từ trong túi lấy ra một cái vòng plastic, "cạch" một tiếng, cái vòng plastic liền tròng lên tay nàng.
Nhìn cái vòng plastic vô cùng xấu này, mặt Ngôn Xu lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: "Đây là cái gì?"
Kỳ Trí cười hề hề thần bí, "Đương nhiên là đồ tốt."
Ngôn Xu ghét bỏ đầy mặt, duỗi tay muốn gỡ cái vòng plastic này xuống, lại không có kết quả.
Kỳ Trí nói: "Cái này mở không được, bởi vì nó là hẹn giờ, chờ đủ bốn tiếng sẽ tự động mở ra, đây là mẹ anh chế tạo riêng để phòng ngừa anh trốn học! Bình thường lúc đi học sẽ đeo một cái lên tay anh, một cái xỏ ở dưới bàn, trừ khi anh khiêng bàn trốn học, bằng không cách nhau trên 500 mét sẽ phát ra tiếng cảnh báo."
"Hôm nay hai cái vòng này, một cái trên tay em, một cái trên tay anh, như vậy chúng ta liền vĩnh viễn ở gần nhau! Biểu muội, thân tình chân thành tha thiết của anh, em cảm động không?"
Ngôn Xu: "......."
Ha ha, cái này xác thật làm nàng không dám động.
Não nàng hiện tại trống rỗng, chỉ có hai chữ "làm bậy" đang không ngừng tuần hoàn.
Nàng thật là gom vận xui tám đời, mới có thể gặp Kỳ Trí hôm nay.
Vô luận trong lòng có bao nhiêu câu thô tục mắng chửi người, Ngôn Xu vẫn mặt vô biểu tình đi ra ngoài.
Thôi, trước tiên gặp được Hứa Lan rồi nói.
Thấy Ngôn Xu tiến vào, Hứa Lan liền nói thẳng, "Đi, tôi đưa em ra ngoài trước."
Ngôn Xu lắc lắc đầu, sắc mặt khó xử vươn tay mình ra, lặp lại những lời Kỳ Trí vừa mới nói.
Quả nhiên, sắc mặt Hứa Lan cũng khó coi chút.
Mặc cho các nàng sắp xếp như thế nào, cũng không nghĩ tới Kỳ Trí sẽ có hành động phá hoại như vậy.
"Căn phòng này chỉ có mấy cái cảnh thôi, đến lúc đó tôi chú ý chút là được, sẽ không để em với hắn cách nhau quá xa." Hứa Lan sắp xếp, lại không quên dặn dò Ngôn Xu, "Em đợi ở trong phòng này, có người gõ cửa cũng không được mở."
Ngôn Xu đương nhiên là đồng ý.
Hứa Lan do dự một chút, lại lấy ra một cái MP4 đưa cho nàng, "Nghe nhạc đi, đợi lát nữa có khả năng sẽ có chút ồn."
Chữ "ồn" này, đương nhiên là nói lát nữa sẽ có người bởi vì sợ hãi mà khóc lóc thét chói tai.
Ngôn Xu nhận MP4, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hứa Lan trước khi đi, để lại cho Ngôn Xu một cái túi nhỏ, bên trong đầy những cái kẹo xinh đẹp nhiều màu.
Hứa Lan nói: "Nếu ở một mình thấy sợ, thì ăn những viên kẹo đó, ăn hết tôi liền về đón em."
*
Trong phòng nhỏ cũ nát, Kỳ Trí cũng bị cử ra làm nhiệm vụ một người.
Hắn ngồi ở trước bàn, trước mặt còn có một lão bà bà đang ngồi.
Hắn phải từ chỗ lão bà bà này lấy được kết quả hợp bát tự của tân lang và tân nương.
Lão bà bà thoạt nhìn cực kỳ gầy yếu, nhưng cũng còn như hoà ái, cầm một đống giấy vàng lẩm bẩm nói gì đó.
Kỳ Trí là người theo thuyết vô thần, so với sợ hãi, hắn càng có rất nhiều tò mò.
Lão bà bà tính xong bát tự, sau đó để hắn nhắm mắt lại.
Kỳ Trí đã xem qua kịch bản cùng loại ở trên mạng, lúc hắn nhắm mắt, NPC trước mặt sẽ lặng lẽ đổi người, chờ hắn mở mắt liền sẽ bị doạ nhảy dựng.
Sớm có chuẩn bị, dù sao nơi này cũng đủ tối, Kỳ Trí liền híp mắt, không có nhắm lại hoàn toàn.
Nếu tận mắt nhìn thấy kịch bản, thì sẽ không cảm thấy đáng sợ.
Vì thế giây tiếp theo, Kỳ Trí liền thấy lão bà bà trước mặt từng chút trở nên hư thối, thậm chí còn chảy ra bọt khí màu xanh lục.
Cả người Kỳ Trí cứng đờ tại chỗ.
Lão bà bà đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, phát ra tiếng cười "khanh khách", như là dây cót hỏng, gằn từng chữ: "Mày....! Đang....!Nhìn.....!Trộm."
Sợ hãi trong một khắc này hoàn toàn tràn ngập thần kinh của Kỳ Trí, hắn theo bản năng nhảy dựng lên, tông cửa xông ra.
Thứ vừa nãy nhìn thấy, đã trực tiếp làm điên đảo thế giới quan mà Kỳ Trí tin tưởng vững vàng trong nhiều năm.
Kỳ Trí chạy trốn tới một phòng khác có đèn trong phòng, hắn che lại trái tim thở phì phò.
Nhất định là một ít thủ thuật gì đó, trên thế giới này không có khả năng có ma, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng vào lúc này, Kỳ Trí đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, thấy Ngôn Xu đứng ở cửa.
Kỳ Trí đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người tựa như tìm được chỗ dựa, liền muốn kể khổ, "Ngôn Xu, em không thể tưởng tượng được anh mới trải qua cái gì đâu, mặt lão bà bà kia cư nhiên trực tiếp hư thối, tuy rằng anh biết nhất định là giả, nhưng vẫn cảm thấy......."
Kỳ Trí nói tới đây, lại đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt hắn mang theo vài phần cứng đờ dừng ở trên cổ tay phải của Ngôn Xu, nơi đó hẳn là phải mang vòng tay hắn đưa, nhưng giờ phút này lại trống không.
Tim Kỳ Trí bởi vì sợ hãi mà điên cuồng đập nhanh hơn.
Hắn có một cái suy đoán đáng sợ, người trước mắt này, khả năng không phải là Ngôn Xu.
Nhưng nếu Ngôn Xu không phải là Ngôn Xu, thì nàng còn có thể là ai? Kỳ Trí đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, mình vào nhà ma xong cũng thật sự có thể suy nghĩ vớ vẩn quá.
Đại khái là vòng tay vì chuyện ngoài ý muốn gì đó mà rớt ra đi? Kỳ Trí đã ở trong lòng tìm cho Ngôn Xu một cái cớ tốt.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "Ngôn Xu" trước mặt lại đột nhiên đi về phía hắn, thanh âm ôn nhu hỏi: "Biểu ca, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao anh không tiếp tục nói nha."
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào trong phòng.
Môi Kỳ Trí khẽ nhếch, lúc này lại một chữ cũng không nói ra được.
Đầu tiên, Ngôn Xu trước giờ sẽ không gọi hắn là biểu ca, chưa từng có.
Tiếp theo hắn phát hiện, "Ngôn Xu" trước mặt, thế mà......!không có bóng.
Phòng trống rỗng, mà trên mặt đất, lại chỉ có một cái bóng của hắn trải dài cô đơn.
Kỳ Trí nuốt xuống một ngụm nước miếng cuối cùng, hai mắt vừa trợn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Trí: Ta trăm triệu không nghĩ tới ta là người đầu tiên xỉu.
Hứa Lan: Ta trăm triệu không nghĩ được vì sao ngươi lại té xỉu, ta còn chưa có bắt đầu doạ đâu.
Ngôn Xu: Ta trăm triệu không nghĩ tới được ngươi cư nhiên là thấy "ta" mà xỉu..