Sau Khi Bị Tỏ Tình Mười Lần

Chương 7



(1)

Bị mất nụ hôn đầu tiên.

Với tư cách là bên bị cưỡng ép, Tề Ngọc không để ý lắm, tựa như chưa bao giờ xảy ra. Mỗi ngày nên làm gì thì làm, thái độ đối với Lạc Thư trước sau như một.

Trong kế hoạch cuộc đời của hắn, tình yêu không quan trọng, bởi vậy ý nghĩa của nụ hôn đầu tiên không quá lớn.

Nếu thật sự buộc hắn phải để ý, có lẽ chuyện hắn để ý chính là vậy mà mình không cảm thấy không sạch sẽ.

Không sai, không sạch sẽ.

Ngoại trừ người trong nhà, thật ra Tề Ngọc không thích tiếp xúc thân mật với người khác. Hắn có chút khiết phích.

Cho dù là đối mặt với Hứa Thanh Hà đã quen biết nhiều năm, Tề Ngọc cũng sẽ duy trì khoảng cách nhất định.

Tuy hắn và Lạc Thư chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái mà thôi, vẫn chưa thân mật môi răng, nhưng nếu đổi lại là người khác, Tề Ngọc cảm giác mình sẽ bùng nổ.

Trước đây, Hứa Thanh Hà dưới cơn tức giận đã định bá vương ngạnh thượng cung, lúc ấy hắn phản ứng ra sao?

Hắn rút kiếm mà vị Hứa Nhị thiếu gia trưng bày ở phòng khách, trên danh nghĩa là dùng để tránh tà.

Ỷ vào kiếm thuật mười mấy năm của mình, Tề Ngọc dùng hành động thực tế nhằm cảnh cáo Hứa Thanh Hà đừng quá làm càn, hắn chán ghét hành vi gây rối.

Vậy thì vì sao hắn không ghét Lạc Thư?

Trên lớp học, nam sinh nghiêng đầu, suy tư quan sát thiếu niên đang giãy dụa giữa ‘Ngủ hay không ngủ’. Thiếu niên gục đầu về phía trước một cái, lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Chú ý tới tầm mắt của hắn, đối phương lập tức mở to mắt, thẳng lưng.

Một bộ dáng tôi là con ngoan trò giỏi, chăm chỉ học hành.

Thấy vậy, ám quang chuyển động trong mắt Tề Ngọc.

Có lẽ là mục đích của người này quá mức đơn thuần, còn Hứa Thanh Hà lòng dạ quá sâu, cách xử sự trộn lẫn quá nhiều tâm cơ âm hiểm.

Đối với Hứa Nhị thiếu gia mà nói, tình yêu nông cạn dành cho hắn, dưới lợi ích tuyệt đối có thể lợi dụng cũng có thể vứt bỏ.

Tình yêu của cậu ta giống như đóa hoa bồ công anh ở vùng quê, gió thổi qua liền phân tán, không còn bóng dáng.

Tề Ngọc là một người thông minh, hắn nhìn thấu điểm ấy, cho nên chưa bao giờ cảm thấy tình yêu của Hứa Thanh Hà, có đáng giá bao nhiêu.

Huống chi hắn vẫn luôn thích ăn mềm không ăn cứng.

Nhiều người cảm thấy vị thiếu niên trước mắt này rất hung dữ thô lỗ, thật ra bên trong so với đứa em gái thiếu đòn kia của hắn, còn mềm mại hơn, ngoan hơn.

Mà Tề Ngọc thì thích những thứ mềm mại.

Điểm này chưa bao giờ thay đổi.

(2)

Làm học tra đã nhiều năm, Lạc Thư danh xứng với thực.

Đối với cậu mà nói, việc chăm chú nghe giảng giống như đang bước vào địa ngục nước sôi lửa bỏng, bởi vậy từ nhỏ đến lớn, trốn học trở thành chuyện thường ngày.

Từ khi chuyển lớp, vì muốn ở bên cạnh người mình thích nhiều hơn một chút, cậu cố gắng không đi trễ về sớm. Đặc biệt là sau khi tỏ tình, ngay cả ngủ gật cậu cũng không dám, chỉ vì muốn lưu lại ấn tượng tốt.

Nhưng cố tình cơn buồn ngủ vẫn hùng hổ kéo đến.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, mỗi lần cậu tỉnh ngủ đều sẽ lau miệng, lúc này cũng không ngoại lệ.

Mấy ngày nay, cậu luôn suy nghĩ về chuyện đêm đó. Lúc ấy mình nóng đầu, cường hôn người ta.

Đó là nụ hôn đầu của cậu.

Cậu cứ ngu ngốc như vậy, chưa chuẩn bị sẵn sàng đã tấn công.

Bên bị cưỡng ép không đề cập tới một chữ, với tư cách là bên chủ động, Lạc đại thiếu gia để ý.

Thỉnh thoảng khi nhớ lại cảnh ấy, thấy bản thân không có đầu óc còn to gan lớn mật.

Cậu cảm thấy từ lúc chào đời cho tới nay, đó là hành vi to gan nhất, khác người nhất.

Nhưng chỉ cần nhớ tới, vui vẻ nhiều hơn hối hận.

Lạc Thư theo thói quen chống cằm, cũng mặc kệ còn đang ở trong lớp, dùng ánh mắt vô cùng nghi hoặc, nhìn nam sinh đang nghiêm túc nghe giảng bên cạnh.

Thật sự hắn không thèm để ý chút nào?

Tề Ngọc đã phớt lờ cậu vài ngày. Người dắt chó buổi tối cũng đổi thành Tề Mông, đây coi như là để ý?

Nhưng vì sao không nhắc tới? Hắn lạnh lùng xa cách, làm lòng ông đây thật sự khó chịu.

Lạc Thư thích ăn nói rõ ràng.

Cậu thích Tề Ngọc, cho nên nói ra. Cậu không thích Tề Ngọc xấu xa muốn khi dễ mình, cũng nói.

Nhưng đối phương chưa bao giờ nói ra, có nói cũng không nhất định là sự thật, tâm tư khó nắm bắt.

Cảm giác thất bại lực bất tòng tâm, làm Lạc Thư từ nhỏ không sợ trời không sự đất, bị đả kích triệt để.

Thật rối rắm, Lạc Thư cắn đầu bút. Cậu muốn thay đổi tình trạng này.

Dù sao cũng phải có người chủ động. Hiện tại cậu đang ở thế hạ phong, nếu cứ tiếp tục bị động, không chừng còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.

(3)

Gần đây đi học, Tô Thu Linh luôn mất hồn. Đơn giản là vị đại ca ngồi trước cô quá dễ khiến cho người ta chú ý.

Mỗi ngày nhìn cậu lên lớp, không nói tới mơ màng buồn ngủ, còn phải nhìn cậu giống thiếu niên hoài xuân, lén lút ngắm Tề Ngọc.

Rõ ràng như vậy, trong lòng cô cho rằng Lạc đại ca nhìn trúng Tề Ngọc, trong lớp nhất định là ngầm hiểu mà không nói.

Nhưng mà càng quan sát, cô phát hiện cả lớp chỉ có mình cô, là nhận ra hành vi không thích hợp của Lạc đại ca.

Nhưng cô cũng không phải là loại người bàn chuyện thị phi sau lưng người khác, nên chỉ có thể chôn bí mật nhỏ này ở trong lòng.

Đây quả thực là một loại tra tấn, dù gì cô cũng hơi thích Tề Ngọc.

Tô Thu Linh là một nhan khống, lần đầu tiên trông thấy học sinh chuyển trường Tề Ngọc, lập tức bị giá trị nhan sắc của cậu đánh trúng.

Cô cảm thấy Tề Ngọc chính là tuyệt đại công tử từ trong sách bước ra, ôn nhuận như ngọc, khí chất như nước, thậm chí đơn thuần trong sáng.

Trước đây cô chỉ yêu người trên trang giấy, lần đầu tiên bị giá trị nhan sắc của nam sinh bên cạnh đánh trúng.

Tuy rằng giá trị nhan sắc của Lạc Thư đại ca cũng cao, nhưng mà quá hung dữ, làm tiêu tan ảo tưởng của trái tim thiếu nữ cô đây.

Cô gái nhỏ xinh đẹp chú ý tới thiếu niên tóc bạc ngồi trên ghế phía trước, viết xoạt xoạt vào giấy nháp một hàng chữ, sau đó chậm rãi đẩy tờ giấy tới trước mặt nam sinh.

Động tác không nhanh không chậm, thị lực của Tô Thu Linh coi như không tệ, chữ trên giấy ngoài dự đoán không phải là xấu, bởi vậy cô nhìn rõ bên trên ghi cái gì.

— tớ hôn cậu, làm cậu giận?

Cô gái nhỏ lập tức trợn tròn mắt, nhanh tay che miệng thiếu chút nữa đã hô ra tiếng.

Bạn cùng bàn chú ý tới động tác của cô, hỏi: “Sao vậy?”

Cô gái nhỏ lắc đầu, sau đó phát hiện không biết Lạc đại ca từ lúc nào đã quay xuống, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào cô.

Trong lòng cô có một con quỷ nhỏ đang khóc lóc cầu xin.

Tôi chưa thấy gì hết, tôi cũng không biết gì hết, tôi siêu cấp vô tội.

Có thể là vị đại ca nhận ra dục vọng muốn sống mà cô liều mạng truyền đạt, không nhìn cô nữa.

Bạn cùng bàn thấy tình huống không đúng, ghé qua hỏi khẽ: “Thật sự không có chuyện gì?”

Tô Thu Linh gượng cười.

“Ừ!”

(4)

Tề Ngọc cũng không chú ý tới đoạn tiểu nhạc đệm này, hắn đang cúi đầu quan sát những con chữ tròn trĩnh đáng yêu kia, nghĩ nghĩ, viết xuống tờ giấy hai chữ.

Không có.

Đẩy trở về, chưa đến nửa phút, bên kia đã viết xong đẩy qua lại.

— cậu nói dối! Cậu phớt lờ tớ! Tránh tớ!

Có lẽ quá mức tức giận, nên đặc biệt tô đậm ba dấu chấm than kia, hòng lên án.

Không đợi Tề Ngọc nghĩ kỹ nên hồi đáp như thế nào, bên kia lại truyền sang tờ giấy mới.

— cùng lắm thì tớ cho cậu hôn lại, chúng ta huề nhau (^3^)

Rõ ràng dùng icon đáng yêu.

Tề Ngọc giơ tay che miệng, nhịn cười.

Đáp cậu: như vậy chẳng phải tôi bị thiệt, tiện nghi đều là cậu chiếm?

Tề Ngọc chỉ thấy thiếu niên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không biết suy nghĩ cái gì, lỗ tai chậm rãi đỏ lên.

Sau đó lại thấy cậu nhíu mày suy tư, một lúc lâu mới đặt bút viết.

Trên đó ghi.

— nếu cậu thật sự không thích, vậy hãy nói ra, sau này tớ sẽ không vượt qua lôi trì nửa bước. Bằng không thì tớ cứ đoán tới đoán lui, trong lòng rất khó chịu.

Cầm tờ giấy, dường như Tề Ngọc có thể tưởng tượng ra chỗ mà hắn không nhìn thấy kia, người nào đó đang cắn răng, vẻ mặt tủi thân.

Nhưng mà hắn không để ý tới cậu, vốn là cố ý, cho nên…

Ngòi bút mới vừa đặt lên giấy, bên kia lại truyền qua tờ giấy nhỏ.

— tớ biết chắc chắn cậu đang chơi xấu, nhưng cách khi dễ này không quang minh chính đại, có đánh chết ông đây cũng không khóc.

Đánh chết cũng không khóc, còn cố ý gạch đích bên dưới.

Xem ra quyết tâm rất lớn.

Tề Ngọc buông bút, không muốn viết tới viết lui với cậu.

Nhân lúc giáo viên quay lên bảng, cất hết những tờ giấy.

Hắn quay đầu, đóng mở miệng, không tiếng động truyền đạt câu trả lời của mình.

Sau đó thấy thiếu niên lộ ra vẻ mặt uất ức, Tề Ngọc biết cậu nghe hiểu, khẽ cười.

Tề Ngọc nói: vậy đánh chết đi, yên tĩnh.

Ngươi nói có tức người hay không chứ!

Tiếng chuông tan học vang lên, thiếu niên trong lòng phiền muộn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Cậu cần bình tĩnh một chút.

Vừa tan học Tô Thu Linh liền úp mặt lên bàn, bạn cùng bàn thấy cô suốt một tiết luôn là lạ, lo lắng: “Linh Linh, không khỏe ở chỗ nào hả? Hay là tớ dẫn cậu đi phòng y tế?”

Tô Thu Linh úp mặt trên bàn, cắn chặt môi, lắc đầu.

Ngữ điệu kìm nén, cô nhỏ giọng đáp: “Không sao hết, đêm qua ngủ không ngon, có hơi buồn ngủ, tớ chợp mắt một chút.”

“Vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi, tớ đi mua đồ ăn, sẵn mua cho cậu luôn.”

“Ừm.”

Vài giây sau.

“Phụt —”

Lạc Thư đại ca manh như vậy sao! Thế mà còn dùng icon, ở trước mặt Tề Ngọc giống như chú hổ giấy!

Ha ha ha mắc cười muốn chết, hai người kia sao lại đáng yêu như vậy!

Có cảm giác sau một tiết học, cô giống như đã mở một cái chốt bí mật khủng khiếp.

(5)

Giờ nghỉ trưa, rất nhiều học sinh tụ tập tại căng tin.

“Lạc gia, gần đây sao không thấy chơi bời gì hết. Thế nào? Cải tà quy chính?”

Hai tên đàn em thật vất vả mới được ngồi ăn chung với Lạc Thư, câu đầu tiên mở miệng là trêu chọc.

Tâm trạng Lạc Thư không tốt, cắn một miếng bánh mì mua trong căng tin của trường.

“Câm miệng, đang khó chịu.”

“Có chuyện gì vậy?”

Lạc Thư khó chịu, vậy chắc chắn là có người chọc cậu. Lúc nào cậu khó chịu, sẽ đánh cái người làm cậu khó chịu, khóc lóc tới gọi ba.

Như vậy, đánh xong, tâm trạng cũng khá lên.

Bây giờ xem ra là có người chọc cậu, nhưng cậu lại không có cách đánh trả.

Tuy rằng chơi với nhau đã lâu, nhưng không phải chuyện gì Lạc Thư cũng nói cho bọn họ nghe, bởi vậy cậu không nói nguyên do.

Biết cậu không muốn nói, hai người cũng không truy hỏi.

Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, mắt nhìn vẫn phải có.

Một người trong đó lái sang chủ đề khác: “Biết gì không? Khối 11 hôm nay có một học sinh mới chuyển tới, bây giờ trên diễn đàn đều đang thảo luận về cậu ta, đặc biệt là nữ sinh, nguyên một đám kích động thiếu điều muốn chặn đường người ta, nghe nói cái gì mà là quán quân cuộc thi dương cầm quốc tế, một đống fan hâm mộ.”

“Cậu nói xem có lạ hay không? Vì sao gần đây luôn có học sinh khác chuyển đến trường của chúng ta, còn đều là học sinh giỏi, suýt chút nữa tớ đã nghi ngờ danh tiếng nát bét của trường ta là ảo giác.”

“Khối 12 có một Tề Ngọc còn chưa đủ, khối 11 lại thêm một tên, làm cho dạng khá đẹp trai như tớ biết phải sống như thế nào đây.”

“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, nè, chính là tên đó.”

Lạc Thư nhàm chán ngẩng đầu.

Học sinh mới kia mặt mày cân đối, làn da trắng nõn, gương mặt hơi tròn, tóc có hơi xoăn. Lúc cười còn lộ ra răng khểnh, bên má phải lúm đồng tiền ẩn hiện.

Cậu không cảm thấy hứng thú lắm, không nhìn nữa.

Tâm trạng phiền muộn, Lạc Thư rời đi trước, tìm tới một nơi yên tĩnh trong trường. Chỗ này bỏ hoang đã lâu, rất ít có người đến.

Cậu ngồi xếp bằng trên cái ghế đã bị vứt bỏ, chơi game, không đi vòng qua là sẽ không nhìn thấy cậu.

Lạc đại thiếu gia muốn trốn học, hòng biểu đạt cậu nghẹn uất sắp chết.

Lạc Thư nói được thì làm được, cúp tiết tới tan học.

Chờ tới khi cậu trở về lớp lấy cặp sách, trường học to như vậy đã không còn một bóng người.

Cậu lên lầu, bỗng nghe thấy nơi bậc thang có động tĩnh.

“Tề Ngọc, em rất nhớ anh.”

Đây là giọng nói nam sinh.

Thanh âm rất dịu dàng, vừa mềm vừa ngọt, không nhìn tới mặt, chỉ dựa vào giọng nói cũng rất thu hút.

Đệt! Đứa nào không có mắt, dám đoạt người của ông đây!

Phản ứng đầu tiên của Lạc Thư chính là lao ra, hoàn toàn không màng hậu quả. Thấy hai người kia đồng thời nhìn sang, cậu ra vẻ bình tĩnh đi lên.

Nam sinh mới vừa mở miệng vậy mà lại là học sinh mới chuyển trường mà trước đó cậu gặp ở căng tin.

Lúc này, đối phương hơi nhíu mày, hình như khó chịu vì bị cậu quấy rầy.

Hừ! Vừa nhìn liền biết yếu như gà.

Tề Ngọc nhà cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không thích cái loại nhu nhược này.

(6)

“Nói cái gì đó? Tớ ở dưới chờ cậu rất lâu rồi, cũng không thấy cậu đi ra.”

Thiếu niên tóc bạc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Tề Ngọc, ra vẻ như là anh em tốt, đi lên bá vai hắn.

Đây là lần thứ hai cậu to gan tiếp xúc thân mật.

Nam sinh đối diện hiển nhiên biết rõ Tề Ngọc không thích tiếp xúc tay chân với người ngoài, thấy hắn làm thinh, nhất thời đứng sững tại chỗ.

Nhưng Tề Ngọc vẫn di chuyển cánh tay xấu xa của người nào đó ra khỏi vai.

Tuy không chán ghét cậu tiếp xúc gần gũi, nhưng không có nghĩa là đã quen.

Tề Ngọc cười như không cười nhìn sang, thiếu niên đứng thẳng tắp chột dạ không dám nhìn hắn, rồi sau đó nhìn về phía nam sinh đối diện, nói sang chuyện khác.

“Đây là?”

“Em và Tề Ngọc trước đây học chung trường.” Nam sinh cười trả lời, cười vô cùng ngọt ngào.

“À.” Bộ dáng Lạc Thư giống như chỉ thuận miệng hỏi chơi.

Cậu kéo tay áo của Tề Ngọc, “Tớ đói bụng, cậu nhanh lên.”

Nghe lời này, ai không biết còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ đặc biệt thân thiết.

Ít nhất Hứa Thanh Phong cho rằng như vậy.

Tề Ngọc không muốn lãng phí thời gian, bởi vậy không có vạch trần hành vi tự biên tự diễn của thiếu niên.

“Tề Ngọc.”

Thấy nam sinh sắp rời đi không do dự, Hứa Thanh Phong nhịn không được giơ tay, muốn giữ hắn lại.

Nhưng còn chưa có đụng tới, đã bị chặn đường.

Cánh tay đang vươn ra của cậu, bị một thiếu niên tóc bạc bất lương không hiểu từ đâu xuất hiện, nhanh chóng đánh rớt.

Lạc đại thiếu gia cũng không ngờ mình sẽ làm ra động tác như vậy.

Cậu chỉ là phản ứng theo bản năng, nhìn khó chịu, liền đánh.

Hứa Thanh Phong đang định trả đũa, chợt đối diện với ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của Tề Ngọc, cậu không cam lòng dằn xuống cơn xúc động.

“Tề Ngọc, anh biết em là vì anh mới tới.”

Lúc đi đến khúc rẽ, Tề Ngọc nghe Hứa Thanh Phong cao giọng nói.

Hắn không dừng lại một giây, tiếp theo liền biến mất khỏi tầm mắt của nam sinh.

Lạc Thư theo sát phía sau, đây là lần đầu tiên cậu về nhà cùng Tề Ngọc.

“Cậu ta là Hứa Thanh Hà?”

Tề Ngọc nghe người bên cạnh dò hỏi.

Thiếu niên một đường rầu rĩ không vui, nhìn thấy lá cây hòn đá nào ở trên đường, liền dùng chân đá bay.

“Không phải, cậu ta là Hứa Thanh Phong, em trai của Hứa Thanh Hà.”

Giọng nói của Tề Ngọc không chút phập phồng, không nghe ra được tâm trạng hiện giờ của hắn là như thế nào.

Im lặng một lát, người bên cạnh lại xoắn xuýt mở miệng: “Có phải các cậu đã từng hẹn hò hay không?”

Lạc Thư cảm thấy trong này có ẩn chứa tình yêu cẩu huyết gì đó.

Đặc biệt là khi nhìn thấy tên Hứa Thanh Phong, vừa rồi lộ ra vẻ mặt tủi thân, càng thêm khẳng định bên trong có biến.

Đệt! Ông đây siêu cấp vô địch khó chịu, muốn đánh người!

Nghe vậy, Tề Ngọc dừng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn ngập đủ loại cảm xúc của thiếu niên.

Ánh mắt của đối phương dường như trước nay không giấu diếm được chuyện gì, nghĩ cái gì đều hiện lên bên trong.

Hắn chậm rãi đáp: “Phải —”

Âm cuối kéo đúng chỗ, đủ làm người ta cho rằng đây là đáp án.

Trước mặt, đồng tử của thiếu niên dần dần phóng đại, nếu để sát vào, có thể nhìn thấy ảnh ngược của hắn in trong đó.

“Phải hay không, ai biết được?”

Bổ sung lời chưa nói hết, Tề Ngọc xấu xa cong môi, không nhiều chuyện nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Thư: A a a a, cái đồ xấu xa, phải ăn nói rõ ràng cho ông!

(7)

Tề Ngọc nghĩ —

Cậu ta đây là ghen?

Quả nhiên, càng thăm dò người này, càng thú vị.

Lạc Thư nghĩ —

Hắn hắn hắn rõ ràng là bên ngoài có người!!!!

Hứa Thanh Phong —

Ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.