Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 11





Ý của Hứa Yến là muốn hắn về phòng thay quần áo ra, ai ngờ đối phương không nói một lời liền cởi cúc áo.

Khiến hắn sửng sốt.

Động tác của đối phương từ từ, ngón tay trắng nõn thon dài vòng quanh cúc áo, động tác bình thường khiến người xem không thể dời mắt.

Dưới cổ áo rộng mở, là sương quai xanh như ẩn như hiện.

Từng cái cúc áo được cởi bỏ, cho tới khi cởi tới bụng, ngoài cửa đột nhiên có một tiếng kêu đánh vỡ không khí kì quái này.

“Anh Tiểu Hoa, bà nội em hỏi anh buổi tối có muốn qua nhà em ăn cơm hay không?”.

Hứa Yến lấy lại tinh thần từ trong sắc đẹp, vừa quay đầu, là Sân Ngôn.

Không đợi hắn nói gì, hai mắt Sân Ngôn sáng lên nhìn An Nhiên, vừa hắt xì vừa nói: “Oa, anh trai thật đẹp trai! Anh Tiểu Hoa, anh ấy là ai? Minh tinh sao? Anh còn quen biết minh tinh sao? Em có thể xin chữ kí anh ấy không?”
“Hắn không phải minh tinh”.

Hứa Yến xoa xoa tóc hắn, đi lên phía trước che tầm mắt của hắn, mỉm cười nói: “Tuổi còn nhỏ mà giám nói lời lớn mật như vậy, bà em chắc là phiền muốn chết”.

Sân Ngôn bám vào hàng rào, duỗi cổ nhìn vào bên trong: “Vì sao trước đây em chưa từng nhìn thấy hắn, loại người đẹp trai như vậy chỉ cần gặp qua một lần em nhất định nhớ rõ…” nói tới đây hắn đột nhiên hét lên với An Nhiên: “ Oa, anh trai! Dáng người của anh thật đẹp!!!”
Giữa mày Hứa Yến giật giật, đột nhiên quay đầu, mỹ nhân ớt cay đã cởi xong cúc áo, dưới trường hợp áo sơ mi rộng mở, liền nhìn thấy rõ ràng đường cong cơ bụng.

Hứa Yến nghe thấy thanh âm mình nuốt nước miếng.


Đối phương hoàn toàn không bị ánh mắt của bọn họ ảnh hưởng, khuôn mặt lạnh lùng, kéo vạt áo ra, lộ ra một bên bả vai.

“Này này, mau dừng tay!”
Hứa Yến bước nhanh trở về, giữ chặt An Nhiên còn đang muốn cởi áo: “Anh không được cởi”.

An Nhiên thong thả nhìn qua: “Người kêu tôi cởi là cậu, kêu tôi không cởi cũng là cậu, cậu rốt cuộc muốn thế nào, Hứa Tiểu Hoa?”
Hứa Yến bị nghẹn, đừng gọi biệt danh của tôi tự nhiên như vậy, hai chúng ta không thân.

Hứa Yến nắm lấy cổ tay của hắn: “Tôi kêu anh cởi, nhưng không phải cởi ở chỗ này, An Tiểu Cay”.

Hứa Yến nổi tính trả thù đặt cho đối phương một biệt hiệu.

Ánh mắt An Nhiên liếc về phía thiếu niên đang bám vào hàng rào hóng chuyện, thanh âm lớn hơn vừa rồi một chút: “Không cởi ở nơi này thì cởi ở nơi nào? Phòng ngủ của cậu?”
Hứa Yến theo bản năng muốn gật đầu, tối hôm qua An Nhiên ngủ trong phòng hắn, vậy vào phòng ngủ hắn thay quần áo cũng không có vấn đề gì, nhưng bên tai lại vang lên thanh âm huýt sáo của tiểu thiếu niên.

Gương mặt tiểu thiếu niên đỏ ửng, hai mắt toả sáng nhìn An Nhiên: “Anh trai, anh Tiểu Hoa tuy nhìn cứng rắn, nhưng lại có một tâm hồn thiếu nữ, anh phải ôn nhu với anh ấy, không cần làm đau anh ấy nha, em không quấy rầy hai người nữa”.

Hắn lại nhìn về phía Hứa Yến đang ngơ ngác, làm động tác cố lên, rồi che miệng cười trộm, sau đó cắm đầu chạy vào trong nhà.

Vừa nghe liền biết là hắn hiểu lầm, Hứa Yến: “Từ từ!”
Bạn nhỏ à, cậu có biết ở tuổi cậu không nên xem nhiều phim tình cảm hay không.

An Nhiên tránh thoát tay hắn, kéo cổ áo lại, rồi coi như không có chuyện gì mà vừa nói vừa đi vào trong phòng.

“Thời gian không còn sớm, mau đi nấu cơm”.

Hứa Yến nhìn thấy An mỹ nhân vào nhà, lại nhìn cổng lớn, rốt cuộc có phản ứng.

Hắn chính là cố ý! Đang trả thù mình vì bắt hắn thay quần áo.

Mỹ nhân không chỉ cay, tim còn đen, hu hu hu… Hương Hương mày ở đâu, ba ba đang rất cần được an ủi.

Buổi tối hôm nay, An Nhiên vẫn như cũ chỉ ăn mấy miếng rồi lên lầu, Hứa Yến vốn muốn để hắn ngủ phòng khách, lại bởi vì không quét tước mà bị ghét bỏ”.

Đoạt địa bàn thất bại.

Ở hành lang vẽ tranh tới đêm khuya mà Hương Hương vẫn chưa trở về, Hứa Yến vẫn như cũ để cá khô ở trên bàn, đi đến phòng cho khách ngủ, trong lòng nghĩ sáng mai thức dậy phải dọn dẹp phòng khách một chút, ngày mai nhất định phải cướp phòng ngủ về.

Ngày thứ ba, trên bàn lại hết cá khô, Hứa Yến lại đoạt địa bàn thất bại.

Ngày thứ tư,….

.

Không hôn được mèo thì thôi, phòng ngủ và tủ quần áo còn bị mỹ nhân cay chiếm mất, áp lực của Hứa Yến ngày càng tăng.


Buổi tối hôm nay, hắn từ trước tới nay thần kinh thô rốt cuộc phát hiện ra có điểm không đúng.

Lúc Hương Hương ở nhà chưa bao giờ chủ động rời khỏi hắn lâu như vậy, mà một khi rời đi cũng chỉ có mùa xuân năm thứ hai mới trở về, chưa từng có lúc nào nửa đêm trở về ăn xong cá khô rồi chạy như bây giờ.

Nửa đêm ngày thứ 5 An Nhiên chiếm phòng ngủ hắn, Hứa Yến nằm ở trên giường mơ màng ngủ, cho tới khi tiếng bước chân cực nhẹ truyền tới bên tai, hắn giật mình xoay người ngồi dậy, nhẹ chân đi tới gần cửa nghe ngóng.

Xác nhận dưới lầu có tiếng vang, hắn lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, giống như trộm mà đi xuống lầu.

Dưới lầu chỉ có mấy cái bóng đèn nhỏ chiếu sáng, dưới ánh đèn tối tăm có một cái bóng trắng chợt loé, hắn nhanh chóng phản ứng, trốn xuống dưới cầu thang, sau một lát mới khẽ vươn đầu.

An Nhiên mặc đồ ngủ đang ngồi trong phòng khách cạnh cửa sổ sát đất, trong tay ôm túi cá khô mà hắn chuẩn bị cho Hương Hương, ngón tay thon dài cân xứng lấy ra một miếng cá khô cho vào trong miệng từ từ nhai.

Đã tìm được tên ăn vụng cá khô, tay Hứa Yến cào cào cây cột, ở trong lòng điên cuồng kêu to, An Tiểu Cay! Mau buông bịch cá khô kia ra!
Bên kia An Nhiên vẫn từ từ ăn, dưới ánh sáng, hắn nửa híp mắt, hình như thực hưởng thụ thời gian hưởng thụ mỹ thực này.

Hứa Yến cảm thấy mình nên chạy ra giật lại túi cá khô kia, nhưng hình ảnh mỹ nhân ăn cơm quá đẹp, không cẩn thận liền nhìn tới mê mẩn, chờ hắn lấy lại tinh thần, An Nhiên đã ăn xong rồi.

Hứa Yến: “….

” Hắn thật sự không phải cố ý.

An Nhiên duỗi tay sờ vào trong túi, một lát sau lại nhìn vào trong túi, lại dốc ngược túi xuống.

Không thể tin được nhanh như vậy đã ăn hết rồi sao? Hứa Yến thấy một màn như vậy liền chửi thầm một câu.

Bởi vì mỗi lần cá khô đều được ăn hết, hắn sợ Hương Hương bỏ ăn, nên lượng trong hai ngày này hắn thêm vào rất nhiều, cho mèo nhỏ ăn thì cũng đủ, cho người khác ăn, chắc cũng chỉ nhét kẽ răng mà thôi.

Ở trong tầm mắt Hứa Yến, An Nhiên đứng dậy đi tới quầy để đồ, nửa đường thuận tay thả túi lại trên bàn cơm.

Hứa Yến duỗi cổ ra nhìn, nhìn thấy đối phương lấy ra một hộp cá khô hắn đã gói kĩ.

Những thứ bên ngoài ăn không đủ, thế mà còn đụng tới kho dự trữ! Hu hu, những thứ đó đều là của Hương Hương!
Hứa Yến phình gan thò đầu ra, nhưng hắn đã nhanh chóng thụt lại.

An Nhiên mở hộp ra, bên trong để toàn là cá khô, thế nhưng hắn chỉ nắm ở trong tay nhìn, không có ăn.

Hắn không nhúc nhích, Hứa Yến cũng không nhúc nhích.

Một phút sau, An Nhiên cầm lấy một miếng cá khô ở trên cùng ngậm vào trong miệng, sau đó lại phân tán mấy con khác ra một chút, chêm vào chỗ còn thiếu.

Hứa Yến híp mắt suy đoán trong lòng, An Nhiên nhất định cảm thấy ăn một miếng sẽ không bị phát hiện.

Bên kia An Nhiên chuẩn bị đậy nắp, nhưng cá khô trong miệng đã ăn xong trước rồi, đầu lưỡi đảo qua môi trên, nhìn trông còn chưa đã thèm.

Nhìn chằm chằm vào trong hộp, một phút sau lại duỗi tay ra.


Ah, đây là cảm thấy ăn hai miếng so với ăn một miếng cũng không có gì khác nhau sao?
Ăn xong miếng thứ hai, An Nhiên đóng nắp lại để vào trong quầy, nhưng hắn còn chưa đóng cửa lại, vài giây sau hắn lại mở nắp ra lấy một miếng nữa.

Ăn ba miếng so với ăn hai miếng không có gì khác nhau, Hứa Yến ở trong lòng đưa ra lời tự thuật đối với hành vi của đối phương.

Ăn ba miếng so với bốn miếng cũng như nhau.

Ăn năm miếng so với bốn miếng cũng….

Một người xem, một người ăn, một hộp cá khô đã giảm xuống 1/3.

Không biết lần thứ mấy thả hộp cá khô thất bại, An Nhiên lại lấy thêm một cái ra, liếc mắt nhìn cái hộp một cái, đột nhiên hơi ngừng lại, cho dù là ánh sáng tối tăm hắn vẫn nhìn thấy sự ảo não dưới đáy mắt An Nhiên, kết hợp với khuôn mặt lạnh băng kia, khiến cho người ta muốn cười.

Hứa Yến thiếu chút nữa là bật cười ra tiếng, An Tiểu Cay, ai biểu anh tham ăn.

Hành vi và vẻ mặt của đối phương làm hắn nghĩ tới Hương Hương, mỗi lần sau khi mua trở về một đống cá khô, nó luôn đi canh tủ để đồ, nếu như bị hắn phát hiện nó ăn vụng, ngày đó sẽ rất ngoan, không chỉ tỏ ra đáng yêu còn cho xoa bụng.

Bên kia, An Nhiên trải qua tạm ngừng ngắn ngủi, An Nhiên đem hộp cá khô mà Hứa Yến đã sắp xếp chỉnh tề đổ sang một hộp khác, nhanh chóng sắp xếp lại, nhìn giống như tay gây án già đời.

Dựa vào phương thức sắp xếp của hắn, hộp cá khô còn lại 2/3 nhìn sơ thì vẫn còn đầy tràn.

Hắn nâng hộp nhìn kĩ, xác nhận không còn vấn đề mới nhẹ nhàng thở ra.

Trước khi đậy nắp lên hắn lại nhịn không được lấy một cái ở giữa, rồi lại vén từ hai bên vào giữa một chút.

“Phụt…” Hứa Yến nhịn không được bật cười, hắn vội vàng che miệng lại, còn phát ra thanh âm.

Trước khi An Nhiên nhìn qua, hắn nhanh chóng rụt đầu về.

Nghe được phía sau có tiếng bước chân, tim hắn đập nhanh hơn.

Xong rồi, đã bỏ lỡ cơ hội bắt trộm, nếu bị đối phương phát hiện hắn trốn ở phía sau nhìn lén, không chừng còn cho rằng hắn là biến thái.

Là nhà nghệ thuật, thanh danh còn quan trọng hơn cả sinh mạng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.