Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 12





Lên lầu nhất định sẽ đụng mặt An Nhiên, nhưng không đi nhất định sẽ bị phát hiện.

Đầu óc rất ít khi vận chuyển lúc này bắt đầu hoạt động, tìm trong tất cả những tri thức mà hắn đã được học để tìm ra thông tin có thể giúp hắn vượt qua lần này.

Kết quả đưa ra là không có tin tức nào hữu ích.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ánh mắt hắn liếc thấy sô pha sau cây cột, nơi đó là góc chết của An Nhiên.

Hắn quyết đoán xoay người, chân trần đạp lên trên thảm, thanh âm có thể coi như không có, chân dài vừa bước lên trên ghế, kéo thảm đắp lên trên người, nhắm mắt lại ngủ.

Vì thế khi An Nhiên nghe tiếng đi tới, liền nhìn thấy Hứa Yến đang nằm trên sô pha ngủ.

Hứa Yến: “…” An Tiểu Cay, cho anh nhìn tôi.

Sau một lúc lâu không có thanh âm, Hứa Yến cho rằng mình đã qua được lần này, hắn còn chưa kịp mở mắt xác nhận, tiếng bước chân lại vang lên, còn càng ngày càng đến gần.

Bên tai truyền tới thanh âm quần áo ma sát vào nhau, trên mặt bị ngón tay chà xát.

“Tiểu Hoa?”.

Hứa Yến: “…zzzz” tôi ngủ rồi, còn nói chuyện với tôi làm gì.

Một lát sau, sô pha trĩu xuống, thân thể Hứa Yến cứng đờ, bên cạnh có một thân thể ấm áp dựa lại gần, sợi tóc lướt qua gáy, hơi lạnh lạnh, khiến cả người hắn tê dại.


Tay đối phương vắt qua eo hắn, cằm đặt ở vai hắn, Hứa Yến thậm chí cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.

Cho tới giờ phút này, Hứa Yến mới đột nhiên phản ứng lại.

Đêm nay An Nhiên không hề cay!
Hắn rõ ràng có thể chi phối được tin tức tố của mình vậy mà để hắn ngửi nhiều ngày như vậy! Quả nhiên là người có tâm địa đen tối!
Ý tưởng này vừa mới hiện lên trong đầu, chóp mũi liền ngửi được mùi cay quen thuộc.

Hắn vốn không quen người khác đến gần mà toàn thân cứng đờ, vị cay này giống như một cọng lông vũ, cay đến mức toàn thân hắn phát ngứa.

Không thể nhịn được nữa, hắn âm thầm nắm chặt tay, mạnh mẽ mạnh mẽ “hắt xì” một cái.

Mũi rốt cuộc không ngứa nữa.

Ban đầu cho rằng như vậy sẽ bị phát hiện, nhưng An Nhiên vẫn nằm bên cạnh hắn không nhúc nhích, hô hấp dần dần đều đều, chắc là ngủ say rồi.

Không biết đợi bao lâu, cho tới khi hô hấp bên tai nhẹ dần, Hứa Yến mở mắt ra, vậy mà lại mất ngủ.

Hắn rất muốn ngủ, nhưng mỹ nhân ôm hắn, hắn không ngủ được.

Mở to mắt đếm mèo, cho tới khi trời tờ mờ sáng, hắn mới mang quầng mắt thâm đen ngủ được.

Trước khi ngủ trong não luôn luôn có một suy nghĩ.

Không những ăn vụng cá khô của Hương Hương, còn khiến hắn mất ngủ cả đêm, cần phải dạy dỗ An Tiểu Cay một chút mới được, hu hu hu…
Ngày hôm sau, lúc hắn tỉnh lại đã là giữ trưa, đầu đau tay mỏi, rất là chua sót.

Trong không khí có mùi thơm đồ ăn, hắn hít sâu một hơi, theo mùi thơm đi vào nhà bếp.

Lúc đi qua phòng khách nhìn thấy trên bàn ăn đã để đầy đồ ăn, vừa có thịt vừa có canh, sắc hương vị đều có đủ.

Bụng lập tức không nể mặt mũi mà kêu lên, hắn thuận tay từ bàn con bên cạnh lấy ra một sợi dây cột tóc lên, đi tới phòng bếp.

Trong phòng bếp, An Nhiên đưa lưng về phía hắn đang bận rộn nấu nướng.

Động tác xắt rau xào rau bình thường nhưng khi nhìn hắn làm lại cảm thấy rất đẹp.

Hứa Yến dựa vào trên cửa sổ, ánh mắt vô thức di chuyển theo An Nhiên.

An Nhiên thả nguyên liệu nấu ăn vào nồi, quay đầu nhìn qua, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tỉnh?”
Hứa Yến sờ sờ râu đã mọc ra trên cằm mình, mỉm cười: “Hôm nay sao lại không cay?”
An Nhiên đi tới ngăn tủ bên cạnh, lấy ra một lọ ớt bột: “Cậu muốn cay như thế nào? Tôi sẽ thoả mãn cậu”.

Hứa Yến: “….

” Không cần, cảm ơn ngài.

Quen biết ngày thứ 6, Hứa Yến cuối cùng cũng biết An mỹ nhân ngoài cay và tâm hồn đen tối thì nấu ăn rất ngon.


Cả bàn toàn là đồ ăn hắn thích, hắn ăn ba lần liền hết một chén cơm liền đi múc thêm một chén.

Còn đối phương thì ung dung ngồi ăn, động tác từ từ, cử chỉ tao nhã, không hề giống với hắn.

Lớn lên xinh đẹp, có tiền, nấu ăn giỏi, còn là quân nhân, chức vị cũng không tồi, giống như hắn thì chỉ có thể tìm được một vị trí nho nhỏ mà thôi.

Ở trong mắt người bình thường, đây quả thực là một con rùa vàng, điều kiện tốt như vậy vì sao lại tới tìm mình chứ.

Nghĩ tới đây, Hứa Yến hơi ngừng lại.

Không đúng, mình là nghệ thuật gia sẽ lưu danh muôn đời, có chỗ nào không bằng hắn chứ?
“Không thể ăn?”
Thanh âm của An Nhiên cắt ngang suy nghĩ của hắn, hắn ngước mắt nhìn qua, lại cúi đầu theo tầm mắt An Nhiên, nhìn thấy thịt kho tàu trong chén đã bị hắn đâm nát.

“Không, ngon hơn so với tưởng tượng”.

An Nhiên thu hồi tầm mắt: “Vậy là tốt rồi”.

Không nghĩ tới đối phương sẽ quan tâm đồ ăn có hợp khẩu vị của hắn hay không, Hứa Yến cảm thấy hứng thú, chân dài dưới bàn duỗi ra liền chạm vào chân An Nhiên, khi đối phương nhìn qua, hắn tò mò hỏi: “An Tiểu Cay, vì sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”.

Nghe vậy An Nhiên buông chén đũa: “Cuối cùng cậu cũng có hứng thú muốn biết chuyện của tôi?”
“Lời này của anh”.

Hứa Yến nâng tay: “Cho dù chúng ta không có tình cảm nhưng cũng là bạn cùng phòng, quan tâm lẫn nhau cũng là bình thường”.

Dáng vẻ An Nhiên vẫn không có hứng thú lắm, tự múc cho mình một chén canh: “Cũng đã kết hôn rồi, bây giờ mới hỏi vấn đề này có trễ quá hay không?”
Thấy dáng vẻ hắn không muốn nói, ngược lại khiến Hứa Yến càng muốn biết, liền cúi người về phía trước mũi chân đá vào gót chân hắn, hạ giọng: “Không phải là anh đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đó chứ? Vì muốn che dấu tung tích nên cố ý muốn tìm một người nào đó kết hôn?”
Tay cầm chén canh của An Nhiên hơi dừng lại, ánh mắt nhìn qua.

Hứa Yến cho rằng mình đã đoán đúng, liền hưng phấn tiếp tục nói: “ Hèn gì anh lại có giấy xác nhận đính hôn, nhất định là quân bộ làm giả? Vậy một trăm triệu kia là bồi thường cho tôi à?”
An Nhiên tiếp tục ăn canh, không để ý tới hắn.

Hứa Yến rất là nhiệt tình, đối phương lại ngậm miệng không nói, suy nghĩ một lát, ngón tay hắn gõ gõ trên mặt bàn, thuận miệng nói: “Hai ngày nay, không biết sao mà cá khô nhỏ cất ở trong tủ ít đi rất nhiều”.

Nhìn thấy đối phương uống canh bị sặc, Hứa Yến nhịn cười đưa khăn giấy cho hắn: “An ca ca, uống từ từ thôi, không ai tranh với anh.


An Nhiên từ chối nói chuyện này, múc cho hắn một chén canh đặt tới trước mặt hắn, ý đồ nói sang chuyện khác: “Canh không tồi, uống”.

Hứa Yến uống một ngụm, lại không đứng đắn dịch tới bên cạnh An Nhiên, cố ý thò lại gần: “Cho nên vì sao anh lại muốn kết hôn với tôi”.

An Nhiên: “…” Quay đi quay lại chỉ biết hỏi vấn đề này thôi sao? Tôi cũng rất muốn biết vì sao tôi lại muốn kết hôn với cậu!
Cứ như vậy, Hứa Yến vẫn không nhận được kết quả.

Chờ An Nhiên đi lên lầu, ánh mắt hắn liền dời tới chỗ cá khô nhỏ.

Nửa đêm, hắn đúng giờ tỉnh lại, quen cửa quen nẻo đi xuống lầu, không lâu sau liền nghe được tiếng bước chân của người nào đó nửa đêm dậy ăn vụng.


An Nhiên đi qua, cầm lấy cá khô nhỏ trên bàn đi tới chỗ yêu thích ngồi xuống, nhưng vừa mở túi ra, hắn liền cảm thấy không đúng.

Mùi vị không đúng.

Hắn khó hiểu mà nhìn bao bì, rồi lấy ra một miếng cá khô ngửi ngửi, xác nhận không phải ảo giác.

Do dự một chút, hắn cầm cá khô cho vào miệng.

Đồng thời Hứa Yến trốn ở sau cầu thang nhìn lén, nhìn thấy hắn nhăn mày, liền che miệng nhịn cười.

Túi cá khô kia, hắn đã cho thêm một chút bột mù tạc, khi ngửi thì mùi vị cũng không khác mấy, nhưng khi ăn vào thì… thực mất hồn.

Quả nhiên An Nhiên bên kia ăn vào một miếng liền không thể tiếp tục, liền đứng lên thả cá khô nhỏ lại trên bàn.

Khi Hứa Yến cho rằng đối phương muốn lên lầu, đột nhiên bước chân của đối phương lại đi về phía hắn.

Hứa Yến giật mình, dặn lòng đừng hoảng hốt, bình tĩnh chạy theo đường nhỏ ngày hôm qua, tới chỗ chiếc sô pha kia, nằm xuống rồi giả vờ ngủ.

Hắn giả vờ ngủ, nhưng trong lòng như có pháo hoa đang nổ, cũng không biết vì sao chỉnh An mỹ nhân lại khiến hắn vui như vậy.

Nhưng hắn chưa khoe khoang được bao lâu liền cảm nhận được áp lực từ hiện tại.

Hứa Yến: “….

” Sự trả thù của mỹ nhân tới quá nhanh, khiến hắn không kịp thừa nhận được.

Hôm nay An Nhiên không ngủ bên cạnh hắn, mà là nằm bò lên người hắn, thực nặng!
Hắn cũng sắp bị gắn vào trong sô pha rồi, cứu mạng!
Hứa Yến không dám động đậy, nhưng thân thể An Nhiên thì ngược lại, tự tìm cho mình một tư thế thoải mái, cánh tay ôm eo Hứa Yến, mũi thì để bên gáy hắn, ngửi tin tức tố của hắn dần dần đi vào giấc ngủ.

Hứa Yến: “….

” Không! Anh không thể ngủ như vậy, tôi sắp tắt thở rồi!
Hắn nằm im hơn nửa giờ, cũng đã nhịn tới giới hạn, cảm giác hô hấp bên tai đã ổn định, hắn giơ tay ôm lấy eo An Nhiên, thật cẩn thận mà xoay người, ý đổ muốn đẩy người ta nằm xuống sô pha, như vậy hắn có thể thoát thân.

Trong lúc hành động, môi An Nhiên cọ qua cần cổ hắn, khiến cho hắn nổi da gà.

Không được! An Nhiên là alpha, A A yêu nhau sẽ không có kết quả!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.