Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 27





Hai mươi năm qua, Hứa Yến không hề biết rằng tiến vào kì phát tình lại là một chuyện kịch liệt và mất sức như vậy.

Tuy rằng trên sách giáo khoa luôn nhắc nhở, trước khi kì phát tình tới, cần phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, đề ngừa không có sức lực và sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đặc biệt là alpha, trong kì phát tình là nhân vật chịu trách nhiệm chi phối, ngoại trừ chăm sóc bản thân còn phải chăm sóc mọi chuyện cho omega.

Nhưng Hứa Yến là một omega giả, từ nhỏ hắn đã biết mình không có khả năng có kì phát tình, cũng không có tìm hiểu kiến thức về phương diện này, thế cho nên hiện giờ tới lúc cần dùng thì cả mặt đều ngơ ngác.

Trải qua bốn giờ, đầu óc Hứa Yến hơi tỉnh táo, nhìn thấy trên người An Nhiên toàn là vết cào, hắn ảo não gãi tóc, tiện tay nhặt quần mặc vào, vào buồng vệ sinh lấy một chậu nước ấm.

Khăn lông nhẹ nhàng lau đi những thể dịch trên người An Nhiên, tuy rằng đã ngủ rồi, nhưng khi đụng vào miệng vết thương, hắn sẽ nhíu mày, nhẹ giọng hít vào, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Yến chăm sóc người khác, lau người cũng lau không tốt, động tác vụng về nhưng rất nghiêm túc, sau khi lau khô cho An Nhiên, cả người lại đầy mồ hôi.

Sợ An Nhiên xảy ra chuyện gì, hắn không dám dời đi qua lâu, vội vàng tắm rửa rồi trở lại phòng bệnh.

Vừa mới ngồi xuống, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên thanh âm của Quất Tử.

“Hứa Yến….

Hứa Yến, cậu còn sống không? Còn sống xin trả lời, còn sống xin trả lời”.

Khóe miệng Hứa Yến hơi cong lên, cầm lấy bộ đàm ở đầu giường: “Tôi đương nhiên còn sống, lời nguyền rủa của anh không linh nghiệm rồi!”
Bên kia yên tĩnh một lát liền truyền tới thanh âm la to của Quất Tử, hắn vội vàng vặn nhỏ âm lượng của bộ đàm lại, sợ sẽ đánh thức An Nhiên.

“Xin lỗi, anh có thể nói nhỏ được không?”

“Cậu, cậu còn sống”.

Thanh âm của Quất Tử mang theo cả tiếng nức nở, nghẹn ngào nói một cậu không hoàn chỉnh: “Hắn, hắn thế nào?”
Lần đầu tiên gặp phải bác sĩ hay khóc như vậy, tuy rằng hơi kịch liệt, nhưng chỉ là kì phát tình mà thôi, bác sĩ phải coi chuyện này là bình thường mới đúng, sao so với tay mơ như hắn còn hoảng hơn vậy.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, không đáng tin cậy.

Hứa Yến sờ trán An Nhiên, nhiệt độ cơ thể hơi cao, nhưng không tới mức phỏng tay, vết thương trên người có một ít là của lúc trước, một ít là do hắn cào, ngoại trừ những cái này cũng không có vấn đề gì lớn cả.

“Có hơi nóng, trên người có một ít vết thương nhẹ, hiện tại đã ngủ rồi”.

“Ngủ, ngủ rồi?” Thanh âm của Quất Tử thật kinh ngạc, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Hắn, hiện giờ hắn có, có lông không?”
“Lông?” Đỉnh đầu Hứa Yến từ từ hiện ra một đống dấu chấm hỏi, hỏi vấn đề này cũng rất có trình độ nha!
“Đúng vậy, lông”.

Tầm mắt Hứa Yến đảo qua làn da bóng loáng của An Nhiên, không tự giác dừng lại ở chỗ nào đó hơn hai giây.

Dù sao cũng là do bác sĩ hỏi, hắn cảm thấy cần nghiêm túc trả lời: “Có lông, rất đậm”.

Bên kia bộ đàm truyền tới tiếng vang bùm bụp, một lát sau âm thanh của Quất Tử càng thêm hoảng loản truyền tới: “Lớn, lớn không?”
Cái vấn đề này? Thật sự không phải là quấy rối tình dục chứ?!
Hứa Yến hơi do dự, nghĩ tới thân thể của An Nhiên còn phải dựa vào đối phương chăm sóc, nên thành thật trả lời: “Rất lớn, nhưng không lớn bằng tôi”.

“Không, không lớn bằng cậu sao? Vậy là lớn như thế nào?”
Thật sự cần phải hỏi kĩ như vậy sao?
“Là lớn như bình thường”.

Quất Tử nóng nảy: “Lớn như bình thường là lớn bao nhiêu?”
Hứa Yến cũng nóng nảy: “Lớn bằng một bàn tay nắm lại, còn có thể lớn như cột chống trời! Bác sĩ như anh rốt cuộc có chuyên nghiệp không vậy, không quan tâm vết thương của An Nhiên, lại hỏi kĩ những thứ kì quái này làm gì!”
Nói xong, Hứa Yến liền ngắt bộ đàm.

Thấy An Nhiên bắt đầu nhăn mi lại, hắn lại nằm xuống ôm người vào trong ngực, nói thầm: “Cho dù là bác sĩ cũng không cần phải hỏi kỹ càng như vậy chứ”.

Trong phòng điều khiển chủ, Quất Tử lau mặt, đáy mắt dâng lên hi vọng, hắn kích động ôm lấy A Bố nói: “Điện hạ không trở về hình thú, chúng ta còn có hy vọng!”
A Bố quét mắt nhìn bộ đàm.

Không, đối thoại vừa rồi của hai người tồn tại một ít vấn đề về bản chất.

“Thế nhưng, Hứa Yến phát hiện hình thú của điện hạ, không biết hắn có đứng về phía chúng ta hay không, lỡ như hắn tiết lộ ra ngoài….

” Quất Tử kích động xong lại rơi vào lo lắng.

“So với chuyện này”, A Bố bình tĩnh mở miệng: “Hiện giờ, chúng ta nên làm một chút đồ ăn cho điện hạ, nếu thuận lợi, đợt tình triều thứ hai sắp tới rồi”.

Hương thơm mát lạnh trong không khí dần đậm hơn, An Nhiên dần dần mở mắt, lúc nhìn thấy Hứa Yến hắn không kịp phản ứng.

Hứa Yến nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên sườn mặt hắn: “An Tiểu Cay, tỉnh rồi sao?”
“A Yến?” Sau khi nói chuyện An Nhiên mới phát hiện thanh âm mình rất khàn, lại còn ngứa, nhịn không được ho lên vài cái.


Hứa Yến bên cạnh đột nhiên đứng dậy, trong lòng hắn hoảng hốt, lập tức ôm lấy eo đối phương: “Đừng đi, khụ khụ….


“Em không đi”.

Hứa Yến ngồi dậy, cũng nâng An Nhiên dậy, từ tủ đầu giường lấy tới một ly nước đưa tới bên miệng hắn: “Uống từ từ thôi”.

An Nhiên cúi đầu uống ba hớp đã hết một ly nước, cổ họng rốt cuộc cùng thoải mái hơn, đến lúc này, hắn cũng nhớ ra mọi chuyện xảy ra lúc trước, phía sau khác thường cũng luôn nhắc nhở hắn.

Hắn thật sự kết hợp cùng Hứa Yến.

“Làm sao vậy, còn đau không?”
Bên tai nghe được thanh âm của Hứa Yến, An Nhiên quay đầu đi, thấy trong mắt hắn không che giấu được sự quan tâm đối với mình, trong lòng không biết làm sao.

“Thực xin lỗi”.

Hứa Yến khó hiểu: “Vì sao lại xin lỗi em?”
Ngón tay An Nhiên khẽ nhúc nhích, do dự một lát mới giữ chặt tay đối phương: “Liên lụy tới em, thật xin lỗi”.

Hứa Yến cho rằng hắn nói tới chuyện kì phát tình: “Không cần phải xin lỗi em, nghiêm khắc mà nói là do em liên lụy tới anh, nếu em không bị bắt cóc, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng của loại khí kia, sẽ không tiến vào kì phát tình”.

An Nhiên cúi đầu từ từ lắc đầu, hắn nói không phải chuyện này, biết rõ nên đẩy ra, tránh xa, buông tay mới là lựa chọn tốt nhất,nhưng hắn vẫn không có cách nào hạ quyết tâm.

Là do thái độ không rõ ràng của hắn tạo thành kết quả như vậy.

Hứa Yến thấy hắn ỉu xìu như vậy, nhịn không được suy nghĩ nhiều, lúc trước lo lắng An Nhiên tỉnh lại sẽ hối hận, hiện tại xem ra là có chuyện như vậy rồi.

Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người,​ Hứa Yến miễn cường cười, làm bộ không sao cả: “Dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, chờ sau khi rời khỏi nơi này chúng ta hãy quên toàn bộ chuyện xảy ra ở đây đi, vậy ai cũng không biết cả, được chứ?”
Quên hết sao? Ngực An Nhiên đau đớn, những chuyện đã xảy ra sao có thể quên được?
Nhưng đối với Hứa Yến, quên đi mới là chuyện tốt.

Dù sao có quan hệ với một người như hắn, rất là nguy hiểm.

“Được.

” Trên khuôn mặt tái nhợt của An Nhiên lộ ra một nụ cười, đáy mắt lại ươn ướt: “Vậy thì quên đi”.

Hứa Yến không chịu được hắn như vậy, tay nhẹ nhàng lau qua mặt hắn, đau lòng nói: “Đừng cười, khó coi”.

An Nhiên nắm lấy tay hắn cọ cọ, thanh âm phát run khó có thể nhận ra: “A Yến, anh đau quá”.

Hứa Yến nhạy bén nhận ra tin tức tố thay đổi, cảm giác hô hấp của hắn dần dần dồn dập và ngón tay hơi hơi run rẩy, biết lần thứ hai đã tới rồi.

Hắn đem người ôm vào lòng ngực, miệng vết thương trên vai đã khép lại một lần nữa lại bị cắn rách da.

Không biết ngày đêm tiến hành tới ngày hôm sau, Hứa Yến cảm giác mình không còn sức lực, nhìn thấy trên đường có đồ ăn đưa xuống, hắn giống như là nhìn thấy thiên đường.


Mặc quần lên, hắn nhanh chóng chạy tới ăn cơm, ngồi xổm trên mặt đất vội vàng đút cơm vào miệng, làm giảm bớt cơn nóng ở trong dạ dày.

Còn chưa ăn được mấy miếng, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.

Một cánh tay duỗi tới trước ngực hắn, thân thể ấm áp dán tới, một bên lỗ tai bị cắn nhẹ, bên tai là thanh âm dụ hoặc của An Nhiên.

“A Yến”.

Hứa Yến vừa nghe, tăng tốc lùa cơm, nhưng mới chỉ ăn thêm được một miếng, cả người đã bị kéo về phía sau.

“Từ từ, để em ăn thêm một miếng nữa đã!”
Nhưng An Nhiên đã hoàn toàn bị bản năng khống chế, không hề cho hắn thời gian, kéo hắn ném lên giường liền ngồi lên.

Hứa Yến nhai cơm, khổ trong lòng.

Chém đầu còn cho ăn no, kì phát tình vậy mà không cho ăn cơm!
Đừng nói hắn, thể lực của An Nhiên cũng sắp cạn kiệt, chỉ là hắn bị bản năng chi phối, không cảm thấy đói mà thôi.

Đến ngày thứ ba, Hứa Yến dứt khoát bảo Quất Tử đừng đưa cơm, đưa ít trái cây và thuốc bổ sung năng lượng xuống dưới là được.

Đã đút no An Nhiên, cũng muốn đút no An Nhiên.

Đêm khuya ngày thứ năm, Hứa Yến kéo chăn đã tụt xuống trùm qua đầu vai An Nhiên, ôm chặt lấy người.

Hắn dựa vào đầu giường, An Nhiên ngồi trong ngực hắn, đang cúi đấu cắn đầu vai hắn hút máu.

Cũng không biết có phải là do alpha và alpha kết hợp với nhau nên không có tác dụng suy giảm kì phát tình hay không, An Nhiên khát vọng mãnh liệt với hắn, cho dù là ở trạng thái kết hợp, vẫn như cũ liều mạng khát vọng tin tức tố của hắn.

Mỗi ngày bị hút máu, Hứa Yến hoài nghi tới kì phát tình tiếp theo có phải hắn sẽ bị thiếu máu hay không.

Cũng may tốc độ khép miệng vết thương của hắn mau, nếu không đầu vai đã bị An Nhiên cắn nát.

Trong nháy mắt động tình, ánh mắt Hứa Yến xét qua cái cổ duyên dáng của An Nhiên, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý tưởng.

Thật là muốn cắn một cái.

Vốn dĩ cũng không còn nhiều lí trí, nghĩ như vậy hắn liền cúi đầu, đầu lưỡi liếm qua cổ An Nhiên, cảm giác người trong ngực co rúm lại, hắn hé miệng cắn xuống nơi đó.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.