Cô Tả là tuyệt nhất thế giới!
Sau khi được Doãn Bạch giao công việc Hướng Thu liền viết 3 phần kế hoạch đi Châu Âu du lịch.
Doãn Bạch chọn tới chọn lui, cuối cùng lựa chọn Áo.
Áo là quốc gia nổi danh âm nhạc, thủ đô Vienna còn có "Thế giới âm nhạc" đáng để tham gia.
Ở chỗ này, nồng đậm bầu không khí ca kịch cổ điển vui sướng, thích hợp để bồi dưỡng tình cảm, bồi dưỡng thẩm mỹ của họ.
Hơn nữa Saar là cố hương của thiên tài âm nhạc Mozart, có nơi du lịch trượt tuyết suối nước nóng thập phần nổi danh, phi thường phù hợp cho mục đích lần đi chơi này của họ.
Tả Tĩnh U đối với sự sắp xếp này không có ý kiến, Doãn Bạch được người kia đồng ý, liền nói cùng bọn nhỏ.
Hai đứa cũng hoan hô một tiếng, sau đó vui vui vẻ vẻ mà chuẩn bị đi du lịch.
Đương nhiên, là bạn của Doãn Bạch thì bọn nhỏ không có khả năng nhẹ nhàng như vậy.
Doãn Bạch nương cơ hội du lịch, kêu hai người bạn của mình phải tự tay tìm thông tin về Áo.
Chẳng hạn như thủ đô Áo là nơi nào, đồ ăn đặc sản là gì, có danh nhân gì vâng vâng......!
Trước khi Tết Âm Lịch tiến đến thì hai đứa nhỏ đã nghỉ, cơ bản cũng chỉ bận làm những việc này.
Rất nhanh, Tết Âm Lịch đã đến.
Ngày 27 cuối cùng Tả Tĩnh U đã bay trở về Hải thành.
Sau khi Tả Tĩnh U trở về Đồng Đồng cùng Văn Văn đều vây quanh người kia, cũng ít tới tìm Doãn Bạch chơi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Doãn Bạch ngồi bàn đu dây ở ban công lầu hai đọc sách, vừa lúc liền nhìn đến Tả Tĩnh U cùng bọn nhỏ cùng ôm bồn nước đồ chơi của họ đi vào trên mặt cỏ tắm.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng Hải thành ấm đến không được.
Bọn nhỏ mặc áo lông châm dệt, ôm món đồ chơi cầm khăn tay ở mặt cỏ chạy theo sau, tiếng cười vẫn luôn ở bầu trời trong xanh phiêu đãng.
Doãn Bạch gập sách trong tay lại, ngửa đầu nhìn trời lại cúi đầu nhìn xem mặt cỏ.
Nhìn hai thân ảnh vui sướng nơi xa kia, trong lòng chua chít chít mà nghĩ, quả nhiên có mẹ liền quên người ngậm đắng nuốt cay làm bạn tốt của hai đứa bấy lâu!
Doãn Bạch hừ một tiếng, chuẩn bị mắt không thấy tâm không đau đứng dậy liền hướng trên lầu đi.
Đúng lúc vào lúc này, đang kêu bọn nhỏ không cần đùa giỡn Tả Tĩnh U ngẩng đầu liền thấy được Doãn Bạch đang đi vào bên trong.
Không biết xuất phát từ lý do gì, Tả Tĩnh U đứng ở trên mặt cỏ hướng Doãn Bạch cao cao mà vẫy vẫy tay: "Hey!"
Doãn Bạch nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại hướng Tả Tĩnh U.
Chỉ thấy ở mặt cỏ nơi xa, Tả Tĩnh U cùng hai đứa nhỏ liều mạng phất tay về phía Doãn Bạch.
Doãn Bạch chống gậy đứng tại chỗ, khi nhìn đến Tả Tĩnh U trên mặt tràn đầy ý cười, bỗng nhiên liền không còn tức giận như vậy.
Con nít mà......!Thích chơi với mẹ là chuyện rất bình thường thôi.
Doãn Bạch nghĩ như vậy, trên mặt treo tươi cười cũng vẫy vẫy tay về phía Tả Tĩnh U nơi xa.
Tả Tĩnh U nơi xa cười một chút, chỉ chỉ bọn nhỏ đang ngâm mình ở trong bồn nước plastic, cao giọng hỏi: "Có muốn lại chơi cùng nhau không?"
Doãn Bạch nhún vai, xua xua tay cự tuyệt: "Không cần!" Cô chỉ chỉ vào trong nhà, cùng Tả Tĩnh U cao giọng giải thích: "Tôi đi đọc sách."
Tả Tĩnh U gật đầu: "Được, gặp lại!"
"Gặp lại."
Doãn Bạch nói như vậy liền ôm sách hướng vào thư phòng đi.
Cô ở thư phòng cả một buổi trưa, đại khái lúc ba giờ hơn thì Đồng Đồng cùng Văn Văn gõ vang cửa nhà Doãn Bạch lên.
Lúc trước kỳ thật Doãn Bạch đã thêm nhận diện khuôn mặt của hai đứa vào cho nên hai người vào cửa căn bản không cần ấn chuông.
Nhưng xuất phát từ lễ phép, mỗi một lần Đồng Đồng đến đều vẫn ấn.
Khi nhận được cuộc gọi video, Doãn Bạch không chút do dự bấm nhận cuộc gọi.
Không một hồi, khuôn mặt nhỏ phấn nộn nộn của Đồng Đồng hiện ra trên màn hình, cong con mắt hỏi cô: "Chị chị ơi......!Chị đang ở đâu? Chúng em lại đây tìm chị chơi."
Doãn Bạch một chút liền vui vẻ, vô cùng cao hứng mà trả lời: "Ở trong thư phòng, hai đứa tự đi lên đi."
Cô nói xong liền cắt đứt điện thoại, qua một hồi lâu cô liền nghe được tiếng bước chân hỗn độn của hai đứa nhỏ ở thư phòng ngoại vang lên.
Nghe được thanh âm này, Doãn Bạch lấy thẻ đánh dấu sách ra kẹp vào rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Đúng lúc vào lúc này, Đồng Đồng dắt Văn Văn đẩy cửa vào, nhìn thấy Doãn Bạch liền vui vui vẻ vẻ mà kêu cô: "Chị tiên nữ!"
Doãn Bạch ngồi ngay ngắn ở sau mặt bàn kể chuyện, thấy thế hai chân giao điệp, bắt tay đặt ở bụng trước, thoải mái dễ chịu mà tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng hỏi: "My little Princesses, what can I do for you" (Công chúa nhỏ của tôi, tôi có thể giúp gì cho em?)
Đồng Đồng cùng Văn Văn kêu cô, như là một trận gió như vậy hai đứa vòng qua bàn dài đi vào bên cạnh cô: "Đi thôi đi thôi, mời chị ăn điểm tâm nha!"
Doãn Bạch thập phần kinh ngạc, nhìn về phía Văn Văn: "Hiếm lạ nha, bình thường không phải hai đứa là người ở nhà chị ăn ké uống nhờ sao? Hôm nay hai đứa lại hào phóng như vậy, mời chị đi ăn bánh kem sao?"
Văn Văn bĩu môi, thập phần bất mãn mà nói: "Ai nha, tiên nữ lớn như chị thì không cần keo kiệt như vậy.
Lần trước em mang kem đến không phải chị cũng ăn một ngụm sao?"
"Lần này là tiểu di đã trở lại, dì ấy làm pudding đó, cho nên chúng em tới mời chị đến uống trà chiều!"
Đồng Đồng cũng gật đầu, lôi kéo góc áo Doãn Bạch nói: "Đúng vậy, mẹ làm pudding rất ngon, chị nhất định phải đến."
Doãn Bạch nghĩ nghĩ, nhìn Đồng Đồng rất nghiêm túc, hỏi: "Em hãy thành thật nói, là mẹ em muốn mời chị đến hay hai đứa tự muốn mời chị đến?" Cô cảm thấy dựa theo bản tính tham ăn quên nghĩa của hai tiểu quỷ này, phỏng chừng là Tả Tĩnh U nhắc nhở hai đứa, mới có thể lại đây tìm cô.
Kết quả Đồng Đồng hoàn toàn không ăn chiêu này của cô, lại như tiểu ác ma chớp chớp mắt, ngọt ngào cười: "Chị tiên nữ, đương nhiên là chúng em mời chị nha.
Chúng em hỏi mẹ có thể mời chị cùng uống trà chiều hay không thì mẹ đồng ý."
Văn Văn một bên cũng hừ một tiếng: "Chính là, không phải lúc trước chị kêu chưa biết người lớn trong nhà, cũng chưa đến nhà hai em làm khách sao? Cho nên lần này tiểu di có mặt, chúng em liền tới tìm chị."
Văn Văn vỗ vỗ ngực thập phần nghĩa khí mà nói: "Em chính là có cái gì tốt cũng nhớ đến chị đó!"
"Được rồi." Doãn Bạch lấy cây gậy treo bên cạnh ghế, đứng dậy cùng hai đứa nhỏ nói, "Nếu hai đứa đã mời, chị sẽ không khách khí nữa."
Cô một tay nắm Đồng Đồng, một tay chống gậy, rũ mắt nhìn về phía tiểu đậu đinh bên cạnh hỏi: "Mẹ em làm nhiều pudding không?"
Văn Văn ở một bên nắm đai lưng ở góc áo khoác đang rũ xuống của cô, bắt tay đặt ở bên miệng đè thấp thanh âm nói: "Siêu cấp nhiều, nhưng tiểu di cũng chỉ cho chúng em ăn một cái thôi."
Doãn Bạch nhiên, thần bí hề hề mà nói: "Vậy có muốn chị giúp các em ăn nhiều cái hơn không hả?"
Này còn phải nói sao? Hai đứa nhỏ nhìn mắt nhau một cái, không chút do dự nói: "Muốn!"
Doãn Bạch cứ như vậy đi theo hai đứa nhỏ, đi đến nhà cách vách.
Khoảng cách từ lần trước cô đi đến đây đã qua nửa năm.
Lúc này lại làm khách đến thăm hỏi, Doãn Bạch nắm hai đứa nhỏ cẩn thận mà đánh giá bố cục trong nhà một chút.
Biệt thự này là kiến trúc kiểu Tây, có thể là do Tôn giáo thụ nên bên trong nhà Tả Tĩnh U trang trí theo thiên hướng kiểu Trung Quốc.
Tuy rằng so với kiểu truyền thống của Trung Quốc kém hơn một chút, trang hoàng cổ hương cổ sắc như vậy, lại có một phần điển nhã tinh xảo.
Đối với trang trí như thế, thẩm mỹ thiên hướng kiểu Tây như Doãn Bạch vẫn cảm thấy có thể thưởng thức.
Hai đứa nhỏ dắt cô đi qua cửa, vòng qua hành lang gấp khúc ở phòng khách, lập tức đi đến phía sau biệt thự.
Vào đông hoà thuận vui vẻ, ánh mặt trời xuyên qua kính chắn gió nghiêng chiếu vào trên mặt đất.
Doãn Bạch chống gậy, đi theo bọn nhỏ từ trên sàn nhà phủ kín gỗ chắc chắn ở xuyên qua hành lang, xa xa mà liền thấy được cuối hành lang là phòng uống trà nhỏ bằng kính.
Tả Tĩnh U liền ngồi ngay ngắn ở trên tatami* ở giữa phòng trà, giờ phút này đang cúi đầu pha trà.
Ngoài phòng kín này có trồng mấy bụi trúc cùng vài cây bạch mai.
Tuy là vào đông, nhưng phương nam ấm áp, nên trúc và bạch mai vẫn sinh trưởng nở hoa.
Doãn Bạch dừng bước chân, dừng tầm mắt trên người Tả Tĩnh U ở cuối hành lang dài.
Người kia dung nhan tinh xảo mặc một bộ sườn xám trắng, đầu tóc dài đen nhánh dùng trâm gỗ mun vấn lên, lộ ra cổ tinh tế trắng nõn.
Dáng người cao gầy, vũ mị động lòng người.
Có thể là nghe được tiếng bước chân, người kia đang ở pha trà chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Ở khoảnh khắc đang điều chỉnh tâm điểm, một mạt mỉm cười từ khóe môi người kia từ từ nở rộ.
Nàng kêu, tựa như đợt gió mềm nhẹ ở thở dài: "A......!Cô Doãn Bạch......!Cô đã đến rồi."
Doãn Bạch cầm gậy, ở một khắc này cô tựa hồ nghe tới cây trúc bên ngoài ma sát vào kính mà động, lại hoặc là hoa mai đang ở đầu đón gió mở ra.
Cô lẳng lặng mà nhìn Tả Tĩnh U, bỗng nhiên lỗi thời mà nghĩ tới một đầu thơ: "Cỏ cây đang kết giống của nó, còn gió đang diêu lá cây, chúng ta cứ đứng, không nói lời nào, đã thập phần tốt đẹp."
Lặng im một hồi lâu Doãn Bạch mới mở miệng, cười một chút: "Đúng vậy, không sai, tôi đã tới."
"Vì để ăn ké pudding của chị." Doãn Bạch nói, một lần nữa chống gậy, đi về phía trước một bước, cùng hai đứa nhỏ đi qua chỗ Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U bật cười, tiếp tục rũ mắt pha trà.
Chờ sau khi ba người đi vào Tả Tĩnh U mới ngửa đầu nhìn về phía Doãn Bạch, hỏi: "Có thể uống Hồng Trà không? Chắc là cô không ghét hồng trà đi."
Hồng trà thiên ngọt, lúc trước Trương Ngọc nói Doãn Bạch thích ăn đồ ngọt nên Tả Tĩnh U cảm thấy cô ấy hẳn là sẽ thích hồng trà.
Doãn Bạch gật đầu: "Ừm, có thể uống."
Cô tìm vị trí, ở đối diện Tả Tĩnh U ngồi xuống.
Hai đứa nhỏ thấy thế, hoan hô một tiếng, quăng giày rồi cũng mau ngồi lên tatami, ngồi ở giữa rất nhiều tatami.
Bọn nhỏ ngồi xong liền ríu rít, khen khen Tả Tĩnh U, lại khen khen Doãn Bạch, hai người vội vàng hống hài tử, cơ hồ không có nói chuyện riêng.
Bọn nhỏ rất nhanh đã ăn xong phần pudding thứ nhất rồi, Doãn Bạch thấy thế lập tức ăn nửa phần còn lại của mình xong luôn, sau đó cắn cái muỗng, nhìn về phía Tả Tĩnh U chớp chớp mắt nói: "Pudding chị làm ăn rất ngon, tôi có thể ăn một cái nữa không?"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, nhìn Doãn Bạch lại nhìn con cái cô một bên cũng cắn muỗng y như vậy dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, thở dài thập phần bất đắc dĩ mà nói: "Nếu cô thích thì một hồi sẽ đem qua cho cô." Nếu hiện tại cho Doãn Bạch thêm một phần, bọn nhỏ khẳng định cũng sẽ muốn.
Bản thân lại không có khả năng sẽ làm bọn nhỏ thương tâm, tuyệt đối sẽ thỏa mãn yêu cầu của hai đứa nó thôi.
Còn nhỏ ăn ít điểm tâm ngọt một chút thì tốt hơn.
Doãn Bạch tự giác đáp ứng bạn nhỏ của mình rồi lại cảm thấy ăn thêm một cái pudding cũng không phải chuyện khó lường gì, vội vàng nói: "Như vậy không ổn lắm, tôi cảm thấy ăn đồ ngon đúng lúc mới tuyệt nhất."
Cô hướng Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, ý đồ đả động tâm người lớn này.
Quỷ tham ăn Văn Văn một bên cũng học Doãn Bạch liều mạng chớp mắt ám chỉ, vươn tay bắt lấy tay Tả Tĩnh U mềm mụp làm nũng: "Đúng vậy đúng vậy, tiểu di, đồ ăn ngon thì nên ăn đủ đúng lúc.
Chị tiên nữ là khách của chúng ta mà, chúng ta phải chiêu đãi chị ấy thật tốt."
Tả Tĩnh U lúc này xem như thấy rõ kỹ xảo nhỏ của bọn họ, nàng bất đắc dĩ than nhẹ: "Nếu đã như vậy, vậy sẽ để cho ba người tận hứng."
Nàng nói như vậy, đứng dậy đi phòng bếp chuẩn bị pudding mang ra cho họ.
Tả Tĩnh U mới vừa đi một hồi, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bọn nhỏ hoan hô: "Quá đỉnh!"
Nàng theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía cuối hành lang, chỉ thấy Văn Văn một phen nhào về Doãn Bạch, đột nhiên ở trên mặt cô lưu lại một cái hôn thật ngọt, cao giọng kêu: "Chị tiên nữ tuyệt vời nhất thế giới!"
Doãn Bạch vội vàng đẩy con bé đi, lấy khăn tay ra lau nước miếng trên mặt, đè thấp thanh âm nói: "Bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút, một hồi dì hai đứa phát hiện, hai đứa liền không thể ăn nữa!"
Văn Văn vội vàng bưng kín miệng, cùng Đồng Đồng kề bên người Doãn Bạch bắt đầu thì thầm nói chuyện.
Hai đứa nhỏ cuồng thổi khí, không có chỗ nào mà không phải đang nói Doãn Bạch anh minh cơ trí.
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng rất cao hứng phấn chấn, bộ dáng lừa ăn lừa uống của họ, lắc đầu thở dài một tiếng liền xoay người đi phòng bếp.
Không một hồi, Tả Tĩnh U mang theo pudding mới một lần đem đến phòng trà.
Bọn nhỏ ăn đến hai phần pudding nên vui vẻ vô cùng, lại đến thổi khí vào tai Tả Tĩnh U nói nàng là xinh đẹp nhất, tốt nhất, thiện lương nhất thế giới này.
Tả Tĩnh U không ăn chiêu này của hai đứa liền vươn tay ở trên trán hai đứa bắn một chút: "Bớt ba hoa, sau khi ăn xong ngày mai rửa sạch hết đồ chơi đi, biết không?"
Văn Văn cùng Đồng Đồng ôm pudding, vui vui vẻ vẻ trăm miệng một lời nói: "Dạ!"
Sau khi hống hai đứa nhỏ xong Tả Tĩnh U quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch: "Cô Doãn Bạch cô cũng quá chiều bọn nhỏ rồi, lần sau không được như vậy."
Doãn Bạch cắn cái muỗng, hậm hực nói: "Đó là bởi vì pudding của chị ăn rất ngon mà!" Vì sợ bị tính sổ, Doãn Bạch vội vàng bắt đầu dùng các phương pháp trái phải khác nhau, bưng hồng trà lên, cố ý đề cao âm lượng nói: "Nga......!Đúng rồi, tôi đã quên khen khen chị!"
"Hôm nay chị mặc sườn xám, siêu cấp đẹp, đặc biệt mỹ lệ, so với bạch mai vào đông còn tươi đẹp động lòng người hơn!"
Doãn Bạch nói xong, hướng Tả Tĩnh U giơ ngón tay cái lên, chớp chớp mắt nói: "Chị có thể nghĩ đến mặc sườn xám nhiều hơn!"
Tả Tĩnh U liễm mắt cười khẽ, một hồi lâu mới nhịn ý cười ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Bạch, khuôn mặt cực lực nghiêm túc: "Dù cho khích lệ tôi tôi cũng sẽ không dung túng cho mấy người nữa đâu."
Doãn Bạch dời tầm mắt, bưng chén trà, trên dưới tầm mắt mơ hồ, sau đó nhìn về phía bầu trời: "Không nói cái này......!A......!Hôm nay thời tiết rất tốt nha."
Đồng Đồng cùng Văn Văn phụ họa cũng cùng nhau nhìn về phía bầu trời: "Đúng vậy, hôm nay thời tiết siêu cấp tốt luôn."
Doãn Bạch thu hồi tầm mắt, nhìn về phía hoa mai cùng rừng trúc ngoài cửa sổ: "A......!Lá trúc xanh non, hoa mai nở cũng rất tốt, mùa xuân sắp tới đi."
Đồng Đồng cùng Văn Văn như hai con trùng theo đuôi, đi theo tầm mắt cô cùng nhau phụ họa: "Đúng vậy, mùa xuân sắp đến rồi!"
Doãn Bạch nói xong thời tiết nói xong cỏ cây, một lần nữa quay tầm mắt lại trên người Tả Tĩnh U, mãn mang ý cười nói: "Nhưng quả nhiên, vô luận là thời tiết hay cảnh sắc gì, vẫn là cô Tả trước mắt đẹp mắt nhất!"
Đồng Đồng cùng Văn Văn quay đầu, đồng thời nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Đúng vậy, vẫn là cô Tả đẹp mắt nhất!"
Doãn Bạch quay đầu, hướng Đồng Đồng cùng Văn Văn chớp chớp mắt rồi lại lần nữa nhìn về phía Tả Tĩnh U, trăm miệng một lời nói: "Cô Tả là tuyệt nhất thế giới!"
Tả Tĩnh U giơ tay bưng kín cái trán, không nhịn được mà bật cười: "Ba người từ lúc nào ăn ý đến kỳ lạ như thế đây."
Cùng liên kết vuốt mông ngựa như thế, về sau cô làm sao dạy dỗ người khác nữa.
.