✽(H)Chương 13: Ác ma dụ dỗ, cọ xát âm đ*o qua lớp quần lót, sờ ngực đối diện gương
Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
Ánh mắt Nghiêm Kỷ tối sầm lại, nhéo khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, trầm giọng hỏi cô, “Tôi là ai?”
Mộc Trạch Tây hoang mang mở mắt, tại sao đang trong mơ mà Nghiêm Kỷ vẫn hỏi, cô ngoan ngoãn trả lời, “Nghiêm Kỷ…”
Ánh mắt Nghiêm Kỷ bớt vài phần u ám, cô còn tỉnh và biết anh là ai, nếu là người khác, Mộc Trạch Tây đừng mong có thể xuống xe.
Nghiêm Kỷ nghĩ, chạm vào đôi môi hơi đỏ bừng của mình, anh cố nhẫn nhịn không hôn cô, thế mà bị cô cắn ngược lại.
Đúng lúc tìm được sơ hở, Nghiêm Kỷ cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây, giọng nói rõ ràng, “Mộc Trạch Tây, cậu đã cướp nụ hôn đầu của tôi bằng phương thức không hề dịu dàng.”
Những lời này lập tức dội vào tâm trí đang mê man của Mộc Trạch Tây, một tiếng vù vù bùng nổ. Đây, đây thật sự là Nghiêm Kỷ!… Không đợi cô phản ứng
Thì Nghiêm Kỷ đã hôn lên môi Mộc Trạch Tây, hai bờ môi cọ xát, Nghiêm Kỷ mút cánh môi mềm mại của cô gái, đôi môi thật mềm…
Nghiêm Kỷ vươn lưỡi đẩy hàm răng Mộc Trạch Tây ra, cái lưỡi nóng ướt tiến quân thần tốc, ngang ngược khuấy đảo và cướp đoạt khoang lưỡi Mộc Trạch Tây, vị chua ngọt của quả dâu rượu vẫn còn đọng lại trong miệng nhỏ. Nghiêm Kỷ cảm thán, lưỡi cô cũng thật mềm và nhỏ.
Mộc Trạch Tây bị hành động thân mật bất ngờ của Nghiêm Kỷ làm mê muội đầu óc, tim đập nhanh hơn, rượu dồn lên não. Nước bọt từ sự quấn quýt của hai người tràn ra bên môi cô, cô bất lực nắm vạt áo Nghiêm Kỷ, tiếp nhận nụ hôn. “A ~!”
Nghiêm Kỷ cố hút lấy sự thơm ngọt của cô, mùi hương chua ngọt của dâu rượu hoà quyện vào môi răng hai người, hơi thở ám muội càng lúc càng mãnh liệt.
Cảm giác mới lạ và tuyệt vời đó lan tràn từ môi lưỡi của chàng trai cô gái, tựa như những cơn tê dại như có như không, khuấy động lòng người.
Nghiêm Kỷ muốn hôn và khám phá nhiều hơn. Anh đang ở độ tuổi trẻ trung mạnh mẽ, bộ ngực đầy đặn mềm mại cứ như vậy đè lên ngực anh, anh nhìn thấy bộ ngực trắng nõn, anh muốn sờ, muốn xoa, càng muốn làm Mộc Trạch Tây. Nhưng bây giờ anh không thể, không thể vì miếng thịt nhỏ mà làm mất miếng thịt lớn, anh muốn cuối cùng mình có tất cả.
Một nụ hôn nằm ngoài tầm kiểm soát. Khi Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tây ra, giữa môi hai người đều là nước bọt trong suốt.
Vừa rồi cô không còn tỉnh táo, một nụ hôn chứa tình cảm mãnh liệt đủ khiến cho Mộc Trạch Tây chóng mặt. Khuôn mặt nhỏ của cô từ màu đỏ nhạt say rượu biến thành màu đỏ bừng, hai mắt lờ mờ đẫm lệ, hé môi đỏ thở gấp.
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây trong tình trạng như vậy, anh cảm thấy mình sắp phát điên vì bị mắc câu, chỗ nóng bỏng dưới bụng co rút đau đớn, anh hơi nhích người, kéo khoảng cách với cơ thể mềm mại của Mộc Trạch Tây, nếu không anh sợ bây giờ mình không nhịn được kéo quần lót cô ra, hung hăng làm Mộc Trạch Tây.
Anh duỗi ngón tay cái chạm vào đôi môi đỏ thẫm của Mộc Trạch Tây, khàn giọng nói như là lẽ đương nhiên, “Bây giờ chúng ta hòa nhau.”
Mộc Trạch Tây…???
Nghiêm Kỷ thả Mộc Trạch Tây ra, để cho cô ngồi dựa vào ghế, “Vừa rồi cậu ngủ mà cơ thể cứ uốn éo rất nguy hiểm nên tôi đành ôm cậu.”
Đầu óc cô ngây dại, cơ thể mềm nhũn, cô chưa bao giờ gần Nghiêm Kỷ như vậy, khuôn mặt nhỏ bị hôn đỏ bừng, đầu óc mê muội chỉ biết gật đầu.
Mặt anh vô cảm, nhưng không có nghĩa là anh không có cảm giác, dưới bụng căng đau đớn.
Sau khi xuống xe. Quần áo Mộc Trạch Tây xộc xệch, Nghiêm Kỷ hơi cúi người, hơi thở rối loạn.
Mộc Trạch Tây cảm thấy ngột ngạt, đứng trong khu chung cư bị gió thổi một lúc, kí ức về nụ hôn vừa rồi hiện lên trong đầu cô. Nghiêm Kỷ cũng phải cho gió thổi để kìm nén sự xúc động của mình, đôi trai gái đứng ở đầu gió với những suy nghĩ khác nhau.
Cuối cùng, Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tây bị gió thổi cảm lạnh nên đưa cô rời đi.
Giờ phút này, hai người đang đứng trước cửa nhà Mộc Trạch Tây, nghiên cứu mật khẩu khoá cửa.
Sau khi Mộc Trạch Tây xuống xe thì thèm lạnh, gió thổi lúc lâu nên đầu óc ngây dại. Khi cô lên, thang máy trong chung cư đang bảo trì nên đi bằng thang bộ, điều đó càng kích thích rượu phát huy tác dụng.
Đôi mắt Mộc Trạch Tây sáng ngời có thần nhưng đầu óc và tay chân đã có ý tưởng riêng của mình. Cô nhập mật khẩu, hiển thị sai mật khẩu.
“Hở?” Mộc Trạch Tây mở to mắt lại gần nhìn kỹ, cẩn thận ấn lại một lần nữa.
“Sai mật khẩu.”
Nghiêm Kỷ đứng bên cạnh nhìn thấy rõ, anh nhớ mật khẩu nhà Mộc Trạch Tây. Anh dựa vào tường, cảm thấy vui mừng, để cho đôi tay yếu ớt của Mộc Trạch Tây mỗi lần bấm một số, cô lại bấm tiếp số bên cạnh rồi bấm một số khác, nhưng anh không nói cho cô biết.
Chỉ còn một cơ hội cuối cùng là ngôi nhà sẽ bị khóa, bây giờ Mộc Trạch Tây không dám ấn nữa, cô đứng đó ngây ngốc, như thể đang lặp lại "Suy nghĩ" ’.
Nghiêm Kỷ nhếch miệng cười thầm, “Quên mật khẩu à?” Đầu tiên, anh gieo vào đầu Mộc Trạch Tây một quan niệm tiên nhập vi chủ.
Tiên nhập vi chủ: Những tư tưởng, quan niệm, lời nói,.. đầu tiên nghe thấy thường chiếm ưu thế, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.
Tiếp theo, câu hỏi tưởng chừng như một dạng trưng cầu ý kiến có lựa chọn nhưng thực ra lại là một câu hỏi gây rối loạn tinh thần đối với những người đang mê sảng. “Sinh nhật cậu? Sinh nhật mẹ cậu? Bà nội? Hay là ngày nhà cậu chuyển đến?”
Mộc Trạch Tây vốn đang rối loạn, khó khăn lắm đầu óc mới suy nghĩ được, và dưới sự cố tình dẫn dắt làm rối loạn của Nghiêm Kỷ, đầu óc cô đã trở nên đần độn không rõ. Cô bất giác nghe theo giọng nói trầm ấm dịu dàng như nước của Nghiêm Kỷ, nhớ đến những con số đó.
Những dãy số lấp đầy tâm trí cô, xoay quanh tâm trí cô như một câu thần chú. Giống như trong kỳ thi, mãi cô mới nảy ra một ý tưởng, nhưng một bài hát chết tiệt nào đó lại cứ vang lên trong đầu cô, nó cứ lặp đi lặp lại; cô càng muốn nghĩ thì nó lại càng vang to hơn.
Lần này, Mộc Trạch Tây thật sự không hiểu.
Cô chết lặng, vỗ đầu theo bản năng, cô muốn vỗ cho những câu thần chú liên tục lặp lại đó rơi ra, lo lắng khóc, “Tớ… Tớ…Hình như… Quên mật khẩu!”
Nghiêm Kỷ không nhịn được cười, anh giả vờ gây rối, “Quên à. Vậy giờ phải làm sao?”
Mộc Trạch Tây cố chịu đựng thân thể mềm nhũn, khó khăn leo lên cầu thang, cô muốn về nhà ngủ một giấc. Nhưng bây giờ cô say đến mức không nhớ nổi mật khẩu.
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho mẹ. Một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến, Mộc Trạch Tây đành phải nghe trước.
“Em họ! Chị họ gặp nạn, lần sau”
Sự kích động này, ba việc đồng thời đến cùng lúc, chất cồn hoàn toàn phát huy tác dụng. Mộc Trạch Tây cảm thấy toàn thân lung lay bỗng mềm nhũn, cô lảo đảo lắc lư trái phải, chân mềm nhũn, lập tức quỳ liệt xuống.
Nghiêm Kỷ đã sớm chuẩn bị xong, vươn cánh tay ôm vòng eo mềm mại của cô, ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong lòng.
Lúc trước Mộc Trạch Tây đến tháng bị rong huyết, anh đã ôm Mộc Trạch Tây vào lòng, lúc đó anh thầm nhận ra tại sao cô lại mềm như vậy. Bây giờ lại được ôm cô vào lòng, rõ ràng anh cảm nhận được cô thật sự mềm, thơm thơm mềm mềm.
Mộc Trạch Tây bây giờ thật sự say đến nỗi ý thức không tỉnh táo.
Nghiêm Kỷ áp đầu Mộc Trạch Tây vào ngực mình, chóp mũi cao thẳng cọ vào chiếc cổ mềm mại của cô, anh ngửi thấy mùi hạnh nhân rõ ràng hơn.
Giọng nói khàn khàn nóng bỏng truyền vào tai Mộc Trạch Tây, lời nói ấp ủ sự nguy hiểm nào đó. “Bây giờ ý thức cậu không tỉnh táo, cậu còn không mở được cửa, tớ đành phải mang cậu đi thôi.”
Nói rồi Nghiêm Kỷ điều chỉnh tư thế, để đầu Mộc Trạch Tây nằm trong vòng tay anh tốt hơn, không làm cho cô quá khó chịu, anh trực tiếp bế ngang kiểu công chúa ôm cô đi.
Dưới sự tê liệt của rượu cồn, đầu óc Mộc Trạch Tây hoàn toàn không thể xoay chuyển. Hàng mi dài khó bề phân biệt, đôi môi trơn bóng hơi run rẩy, cô đã quên hết những gì mình muốn nói.
Từ khi còn là một đứa trẻ, Mộc Trạch Tây đã có sự nhạy cảm gần như là bản năng đối với suy nghĩ chuẩn bị "chơi xấu" nào đó của Nghiêm Kỷ. Cái ôm vững chắc của Nghiêm Kỷ và hơi thở của anh khiến cho Mộc Trạch Tây cảm thấy rất bất an.
Nhìn cánh cửa đang dần rời xa, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi theo bản năng, cô không muốn rời đi, cô lo lắng giãy giụa mấy lần trong vòng tay Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ tặc lưỡi, “Yên phận chút.”
Mộc Trạch Tây nắm cổ áo Nghiêm Kỷ, ấp úng nói nhỏ, “Nghiêm Kỷ…Thả tớ xuống dưới…! Tớ, tớ có thể sang nhà dì Thúy Tử ở khu bên cạnh…”
“Nhà dì ấy có đàn ông không?”
“Có… Chỉ có một đứa con trai nhỏ.”
Nghiêm Kỷ lập tức bác bỏ, “Bây giờ cậu không được đi đâu, chỗ nào cũng không được. Cậu chỉ có thể ở bên cạnh tôi.”
Cứ như vậy, Mộc Trạch Tây bị Nghiêm Kỷ bảo vệ, anh ôm cô rời đi.
Nhìn xe hơi màu đen càng lúc càng đến gần, bên trong xe tối tăm tĩnh mịch, một cảm giác sợ hãi không thể thoát ra sau khi vào trong xe lập tức ập vào tâm trí đang mê man của Mộc Trạch Tây.