Editor + beta : 🌼ℓσℓιsα🌼
Mộc Trạch Tây nhận ra mình đã lỡ lời nên nhanh chóng thu lại cảm xúc. Cô không trách mình là một vai phụ làm nền. Nhưng liên quan đến La Nam Nam thì không được, La Nam Nam vẫn đang nằm trong bệnh viện mà không rõ lý do, Mộc Trạch Tây không muốn tiếp tục tốn thời gian.
Mộc Trạch Tây bất chấp tất cả, cô nói thẳng với Lâm Thi Vũ, “Đương nhiên, cậu không bỏ được tư thái của mình để đi lấy lòng cha ruột cậu. Cậu có thể đi tìm Nghiêm Kỷ, chỉ cần cậu mở miệng, cậu ấy sẽ xuất hết vốn cho các cậu. Không cần chuốc khổ tốn thời gian.”
Lâm Thi Vũ sửng sốt, Nghiêm Kỷ… Lâm Thi Vũ luôn rất biết ơn Nghiêm Kỷ vì sự quan tâm của anh bấy lâu nay, Nghiêm Kỷ là người đã giúp Lâm Thi Vũ nhiều nhất trong chuyện này.
Khi Lâm Thi Vũ ngước mắt nhìn, ai cũng là người thân nhưng không có ai để dựa vào. Vì người mẹ bị thương, Lâm Thi Vũ đang hoảng hốt và cực kì sợ hãi chỉ có thể căng da đầu gọi cho Nghiêm Kỷ.
Chính đề nghị của Nghiêm Kỷ đã nhắc nhở cô, cũng chính nhờ sự bảo vệ của anh mà cô và mẹ mới thoát khỏi Lâm gia, mới được đưa đến bác sĩ để cứu giúp. Nhờ có Nghiêm Kỷ mà hai mẹ con cô mới có thể thở phào một tí.
Cô nợ Nghiêm Kỷ quá nhiều, cô không thể trả nổi. Hơn nữa đây còn là việc riêng của gia đình cô, làm sao cô có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, yêu cầu quá đáng nhờ Nghiêm Kỷ giúp đỡ. Những lời này đã chạm vào một điểm nào đó trong trái tim Lâm Thi Vũ.
“Mộc Trạch Tây! Cậu cần gì phải móc mỉa như vậy!”
Hai người xảy ra cuộc tranh cãi qua lại kịch liệt. Thấy tình hình không ổn, các học sinh khác cũng lao vào can ngăn.
Khi Nghiêm Kỷ khom lưng tiến vào, anh nhìn Mộc Trạch Tây đầu tiên, anh thấy cô nắm chặt váy nhỏ đứng thẳng trong đám người. Còn Lâm Thi Vũ thì ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, khóc đến nỗi không nói nên lời.
Người chưa bao giờ khóc giờ lại khóc đến mức đau xé ruột gan, Mã Văn Lệ ngồi cùng bàn cũng bị dọa sợ.
Mã Văn Lệ bị lây nhiễm cũng nghẹn ngào, “Mộc Trạch Tây! Đầu tiên cậu cố ý ngáng chân Thi Vũ! Bây giờ lại sỉ nhục mẹ Thi Vũ, cậu không sợ bị sét đánh hay sao?!”
Có lẽ một số người cũng đã nghe thấy cuộc cãi vã dữ dội giữa hai người, quả thật có đề cập đến việc sỉ nhục mẹ Lâm Thi Vũ. Nhất thời trong đám người, có người khuyên, có người chỉ trích, nói Mộc Trạch Tây không nên như vậy.
Mộc Trạch Tây vẫn đứng đó, chấp nhận những lời chỉ trích của mọi người. Trong phần tổng kết của cuốn sách gốc, một, cô ngáng chân Lâm Thi Vũ, hai, tìm lỗi và sỉ nhục mẹ Lâm Thi Vũ, bị mọi người dùng văn chương để lên án tội trạng.
Tuy không có hệ thống nhắc nhở của La Nam Nam nhưng chắc cốt truyện như bây giờ sẽ không sai.
Tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn hơn. Cũng giống như trước đây, quả nhiên… Vẫn không quá dễ chịu. Mộc Trạch Tây càng lúc càng nắm chặt tay lại, nắm chặt làm nhăn váy.
Mã Văn Lệ thấy Nghiêm Kỷ tiến vào, “Bạn học Nghiêm Kỷ! Cậu làm việc công bằng! Mộc Trạch Tây cố ý ngáng chân Thi Vũ trước, hại Thi Vũ bị thương nặng như vậy, bây giờ cậu ấy còn đến đây bỏ đá xuống giếng!”
Vừa rồi ở sân thể dục, Nghiêm Kỷ nhìn ra Mộc Trạch Tây thật sự cố ý ngáng chân Lâm Thi Vũ. Nhưng cô lại cố tình ném mình xuống trước như một tấm đệm, giằng xé và mâu thuẫn. Nghiêm Kỷ không biết hai người đang tranh cãi về điều gì.
Nghiêm Kỷ nhìn kỹ những vết trầy trên da bàn tay mềm mại non nớt của Mộc Trạch Tây, khi cô ngã xuống đã bị trầy da. Nghiêm Kỷ cau mày.
Chân Lâm Thi Vũ bị thương rất nặng, cổ chân sưng phồng, hình như còn hơi trật khớp. Nghiêm Kỷ ngồi xổm xuống, trước tiên kiểm tra miệng vết thương đã lan đến thịt trên đầu gối Lâm Thi Vũ, anh phải nhanh chóng khử trùng và nắn lại xương.
Nghiêm Kỷ gọi tên một vài bạn cùng lớp, bảo bọn họ cõng Lâm Thi Vũ xuống phòng y tế. Ngay sau đó, anh ngẩng đầu đang định dắt Mộc Trạch Tây đi, có chuyện muốn hỏi cô.
Nhưng Mộc Trạch Tây đã sớm chen qua đám đông và bỏ chạy, Nghiêm Kỷ đẩy đám người ra, lập tức đuổi theo cô.
“Mộc Trạch Tây.” Nghiêm Kỷ cảm thán, Mộc Trạch Tây thật sự giống như con thỏ, dung mạo và dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, lịch sự nhã nhặn, mang lại cho người ta cảm giác mềm mại, nhưng cô chạy rất nhanh.
Mộc Trạch Tây bị chặn lại ở hành lang, Nghiêm Kỷ muốn cầm tay cô để xem vết thương.
Mộc Trạch Tây lùi lại một bước, tránh bàn tay Nghiêm Kỷ.
Bị cô tránh, Nghiêm Kỷ tạm dừng lại, anh biết tâm trạng cô chắc chắn đang không tốt. Anh không nắm tay cô nữa, trực tiếp bế cô lên, đưa Mộc Trạch Tây vào lớp học.
Nghiêm Kỷ ấn Mộc Trạch Tây trên ghế ở chỗ ngồi của mình, lấy thuốc khử trùng từ trong ngăn kéo bàn học rồi nhúng tăm bông. Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ của cô, ngồi xổm xuống, dùng tăm bông cẩn thận lau sạch bụi trên vết trầy cho cô.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ buồn rầu của Mộc Trạch Tây, nhìn cô không kìm được nước mắt, ngược lại, cô đang tự làm khổ mình.
Vừa xoa vừa thổi, giọng nói dịu dàng kèm theo sự đau lòng, “Không phải lúc trước đã nói rồi à, ai khóc người đó yếu, không đúng cũng chiếm ba phần lý hay sao? Sao lần này cậu không khóc, cậu chịu đựng thì chính cậu cũng đau.”
Động tác trên tay anh rất nhẹ nhàng, cùng với làn gió mát nhè nhẹ làm dịu đi cơn đau rát của vết trầy.
Mộc Trạch Tây có thể nhìn thấy hàng mi dài và dày khép hờ của Nghiêm Kỷ khi anh ngồi nửa xổm, giọng nói hơi nghẹn vì tức giận, “Cậu không giận tớ? Tớ cố ý ngáng chân Lâm Thi Vũ, cố ý nói chuyện kích cậu ấy, tớ bắt nạt cậu ấy.”
Nghiêm Kỷ tạm dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi thật sự tức giận, cậu giả vờ ngã nhưng nếu cậu dùng sức mạnh hơn thì thịt trong lòng bàn cậu có thể sẽ không còn.”
Sau khi khử trùng và bôi thuốc kháng sinh, Nghiêm Kỷ thờ ơ nói tiếp, “Tôi thật sự không hiểu những mánh khóe nhỏ đó của cậu. Cậu cũng đừng nhắm vào Lâm Thi Vũ, việc của Lâm gia rất phức tạp, người Lâm gia độc ác và ngu dốt, cậu khó tránh khỏi sẽ bị cuốn vào. Quá nhiều việc vặt vãnh của Lâm Thi Vũ sẽ mang lại nhiều rắc rối cho công việc của tôi, tôi không thích dành quá nhiều thời gian để xử lý những việc rắc rối.”
Mộc Trạch Tây sững người, Nghiêm Kỷ đã nhận ra. Nhưng đáng tiếc, cốt truyện đã được tiến hành.
Nghiêm Kỷ đứng lên, cúi người, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, trong mắt anh là sự dò xét sắc bén. “Mộc Trạch Tây, tại sao cậu lại nhất quyết muốn kéo tôi và Lâm Thi Vũ đến với nhau?”
“Tôi có thể nói cho cậu biết, tôi và Lâm Thi Vũ có một chút tình nghĩa và cũng có sự hợp tác bí mật, mọi thứ đối với cậu ấy đều là vì hợp tác, trước nay chưa từng có tình yêu. Tôi không thích và không thể hiểu được những mánh khóe nhỏ của cậu, nhưng tôi có thể nhận ra có rất nhiều lúc cậu mâu thuẫn và tranh chấp.”
“Rốt cuộc cậu đang vùng vẫy vì cái gì?”
Đối với vấn đề này, Mộc Trạch Tây lập tức không nói nên lời, đôi mắt ngấn lệ, cái miệng nhỏ khép mở nhiều lần, không thể thốt ra những lời kia.
Nghiêm Kỷ vuốt mái tóc hơi rối của Mộc Trạch Tây sau khi chạy, “Cậu đang vùng vẫy trong mối quan hệ của chúng ta, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn không thể hiểu tại sao. Cậu giống như chết đuối trong sông, ngoi lên giãy giụa, nhưng vẫn không muốn kêu tôi ở trên bờ cứu cậu; tôi muốn đi xuống nhưng cậu vừa nhìn thấy tôi thì sẽ bơi đến nơi sâu hơn, chắc là cho rằng mình sẽ không chết chìm.”
Mộc Trạch Tây bị nói trúng tim đen, cô hơi hoảng loạn. “Thoát khỏi Lâm Thi Vũ cũng sẽ thoát khỏi những ưu sầu cả ngày của tôi về mối quan hệ giữa chúng ta. Tớ chỉ không muốn vướng vào cậu, tớ không muốn!”
La Nam Nam đã hôn mê bất tỉnh vì quá nhiều gánh nặng về những điều tồi tệ giữa cô và Nghiêm Kỷ…
Mộc Trạch Tây gần như đẫm nước mắt, cô vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, muốn lớn tiếng trút bỏ những ràng buộc và bất lực mà cô phải gánh chịu từ cốt truyện. Nhưng cô chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống những lời này. Như xương bị hóc trong cổ họng, không thể nhả ra hay nuốt xuống, róc vô cùng đau đớn.
“Cho nên cậu muốn tách ra?” Giọng Nghiêm Kỷ hơi lạnh.
Nhìn những giọt nước mắt lấp lánh dập dờn trong mắt Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ nói chậm lại, “Cậu lo lắng về mối quan hệ của hai ta, cậu thích cáu kỉnh như thế nào, tôi đều chịu được. Nhưng chia tay thì tuyệt đối không thể.”
Mộc Trạch Tây đứng dậy, cô xém khóc, “Cậu hoàn toàn không thích tôi, cậu chỉ muốn ngủ với tôi, tôi không muốn lên giường với cậu. Cậu chỉ có dục vọng chiếm hữu và ham muốn tình dục đối với tôi. Cậu đổi người khác cũng vậy thôi, cậu là cậu ấm Nghiêm gia, có rất nhiều người sẵn sàng cho cậu chọn, cậu cần gì phải quấn lấy tôi không buông!”
Nghiêm Kỷ cười giận dữ, đổi người khác cũng vậy thôi?
Anh lại hỏi Mộc Trạch Tây, “Tôi có tình cảm với cậu hay không chẳng lẽ cậu chưa từng cảm nhận được hay sao? Rốt cuộc là do tôi không thích cậu hay là do cậu luôn có suy nghĩ cố chấp, ví như cậu luôn nhắc tới Lâm Thi Vũ. Từ chối tôi đến ngàn dặm? Cậu đóng chặt trái tim và không muốn cảm nhận?”
Lại bị nói trúng tim đen…
Nghiêm Kỷ với hơi thở áp bức phải đi qua ôm Mộc Trạch Tây, “Dục vọng chiếm hữu của tôi rất mạnh, tôi phải đạt được những gì tôi muốn. Tôi chỉ muốn cậu, cậu cũng chỉ có thể đi theo tôi. Cậu muốn hay không không quan trọng, nhưng cậu tuyệt đối không thể không lên giường.”
Mộc Trạch Tây luôn đề phòng Nghiêm Kỷ, cô lùi lại về sau, chạy cách xa anh mấy mét, lập tức ấn một chuỗi dãy số. Lạnh lùng nói, “Tôi ghi âm lại rồi! Nghiêm Kỷ, nếu cậu còn chạm vào tôi thì tôi sẽ nói với bà nội Nghiêm! Nói cậu bắt nạt tôi!”
Nghiêm Kỷ dừng bước. Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, hóa ra là dãy số cô lấy được lúc đó.
Nghiêm Kỷ nghiến răng, anh bị mỹ nhân kế làm say mê choáng đầu. Thiệt thòi cho cô phải nhớ kỹ trong vài giây. Nghiêm Kỷ hơi khó xử.
Đối với những chuyện như vậy, ông nội và cha mẹ Nghiêm Kỷ sẽ không quản lý anh, bao nuôi họ thật tốt là được. Nhưng bà nội Nghiêm Kỷ có thể sẽ tức giận, nếu bà biết anh bắt nạt cháu gái anh trai bà thì đoán chừng bà sẽ bay về nước ngay trong đêm.