Khi Mộc Trạch Tây nhận được tin từ Lý Tuần, Lâm Thi Vũ đã được cứu.
Bởi vì "Hệ thống đọc sách phá hàng vạn cuốn sách" của La Nam Nam không thể quan sát mọi thứ, giao dịch với hệ thống trước đó chỉ để kiểm tra đo lường độ tương quan giữa Mộc Trạch Tây và cốt truyện.
Sau khi La Nam Nam hỏi ý kiến hệ thống, tình tiết bị bắt cóc là thật, sự kiện bắt cóc lần này La Nam Nam biết là chuyện đương nhiên.
Khi Mộc Trạch Tây và La Nam Nam cùng nhau đến bệnh viện để thăm Lâm Thi Vũ. Đúng lúc nhìn thấy Lâm Kim Tiêu ngồi trên xe lăn chửi ầm lên, còn Lâm Tú Lan đang lặng lẽ lau nước mắt.
Hai người láng máng nghe thấy đã bắt được bọn bắt cóc, nhưng bọn họ đều là đám du côn lấy ít tiền làm việc. Không biết kẻ sai khiến sau lưng là ai.
Mộc Trạch Tây nhìn La Nam Nam, La Nam Nam nhún vai, tỏ vẻ không biết là ai. "Nhưng còn có thể là ai, không phải vợ cả thì chính là đám phụ nữ bên ngoài của Lâm Kim Tiêu."
"Cô Lâm, chúng cháu và bạn học của Lâm Thi Vũ muốn đến gặp Lâm Thi Vũ."
Lâm Tú Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mộc Trạch Tây, nhớ cô bé này chính là người lúc ấy đã cãi nhau với Lâm Thi Vũ, vì vậy bà không thể không nhìn cô thêm một lúc.
Là một cô gái rất xinh đẹp với vẻ ngoài rực rỡ, nhưng ánh mắt trong sáng, tính tình rất hướng nội. Cho thấy ý định ban đầu của cô bé này không phải là người xấu.
Lâm Thi Vũ là một người rất kiên cường, mặc dù cô được cứu ra rất nhanh nhưng tâm lý của cô vẫn bị tổn thương do căng thẳng.
Lâm Tú Lan cảm thấy, có lẽ cho con gái gặp mặt Mộc Trạch Tây để cô bé an ủi con gái mình cũng không tệ.
Trong phòng bệnh tràn ngập âm sắc cùng với mùi nước sát trùng nồng nặc. Đầu tóc Lâm Thi Vũ rối bù, cô vẫn luôn cúi đầu.
Khi nhìn thấy hai người Mộc La, cô rất miễn cưỡng nhếch miệng cười.
Ngoài một số vết bầm tím trên cánh tay do bị đánh thì trên mặt Lâm Thi Vũ còn có dấu bàn tay sưng đỏ, một nụ cười gượng gạo hiện ra trên khóe miệng bị trầy da của Lâm Thi Vũ.
Bởi vì Lâm Thi Vũ vừa thoát khỏi nguy hiểm nên Mộc Trạch Tây và La Nam Nam cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi cùng Lâm Thi Vũ một lúc rồi rời đi.
Sau đó La Nam Nam mới chậm trễ nhận ra, nam chính Nghiêm Kỷ vốn nên xuất hiện cứu Lâm Thi Vũ thì lại không xuất hiện, anh vẫn ở nước ngoài như cũ. Mà hệ thống cũng không kề kề lải nhải cảnh báo cốt truyện rối loạn.
La Nam Nam ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra?
Khi Mộc Trạch Tây ra cửa, cô có hơi lo lắng sốt ruột, cô cảm thấy hơi áy náy, không biết có phải do kế hoạch của cô nên mới khiến Lâm Thi Vũ không được ai cứu, phải gặp nạn hay không.
Không có nam chính, nữ chính chỉ có thể dựa vào hào quang của chính mình để vượt qua nguy hiểm. Nhìn Lâm Thi Vũ nở nụ cười gượng gạo, Mộc Trạch Tây liền cảm thấy bất an và có lỗi.
Nghiêm Kỷ đang ở một quốc gia xa xôi nào đó đã nhận được một cuộc gọi báo cáo từ chú Trần vào lúc nửa đêm, "Cô Lâm Thi Vũ không bị gì, người của chúng ta đã cứu cô ấy rất nhanh."
Nghiêm Kỷ ừ một tiếng, "Chú Trần, chú tiếp tục quan sát cẩn thận nhé."
Nghiêm Kỷ châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu dựa vào ghế sô pha cho đỡ mệt.
Trong nguyên tác có nói là anh cứu, quả thật anh đã tìm người đến cứu nên cũng coi như là vượt qua. Giống như La Nam Nam và Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ vẫn sẽ làm.
Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, anh mới có thể dành thời gian để sớm ngày về nước.
Chú Trần thắc mắc là tại sao cậu chủ nhà mình lại biết cô Lâm Thi Vũ bị bắt cóc để mà chuẩn bị trước. Giống như anh đã biết trước tương lai.
"Cậu chủ, cô Mộc Trạch Tây đến gặp cô Lâm Thi Vũ."
Nghiêm Kỷ nghe xong, anh suy nghĩ một lúc, "Sau này hãy cố gắng ngăn cản, bây giờ đám chó ở Lâm gia đã phát điên, bắt được ai là cắn luôn người đó."
Theo phỏng đoán của Nghiêm Kỷ, những người lần này không đơn giản như những người phụ nữ của Lâm Kim Tiêu. Tuy Lâm gia do Lâm Kim Tiêu làm chủ nhưng Lâm Kim Tiêu vẫn còn một đám anh em họ lưu manh năm đó đã kiếm được rất nhiều tiền sau lưng Lâm Kim Tiêu.
Chắc là đã nhận ra việc Lâm Thi Vũ đến thăm núi Hồng Hà, sợ bị lộ việc gì nên muốn thăm dò Lâm Kim Tiêu.
Mọi chuyện lần này cũng là một lời cảnh báo cho Lâm Thi Vũ.
Nghiêm Kỷ thấy đúng thời gian, chuẩn bị gọi cho Lâm Thi Vũ.
Tuy Lâm Thi Vũ vẫn còn trẻ, chân thật, không chịu khuất phục, nhưng cô không ngu dốt. Cô ấy đã biết rõ hoàn cảnh của mình, anh chỉ cần chỉ ra vài điểm là được.
Thời gian nghỉ hè chớp mắt đã trôi qua, chính thức bước vào lớp 12. Lớp học cũng được phân chia lại, hầu hết các học sinh của ban nhất vẫn không thay đổi, nhưng những người thích gây chuyện, thích lắm mồm đã rời đi hết.
Còn Nghiêm Kỷ vẫn chưa trở lại lớp học. Trong trường lại bắt đầu đồn rằng Nghiêm Kỷ sẽ không tiếp tục đi học vì công việc của Nghiêm gia, rất nhiều cô gái đều khóc lóc.
Công việc của Nghiêm Kỷ được Vương Đại Hữu tiếp tục phụ trách, Mộc Trạch Tây hỗ trợ.
Khai giảng được mấy ngày thì La Nam Nam bị ốm, cô ấy xin nghỉ ốm vài ngày. Lần này không có hai học sinh chủ chốt, chủ nhiệm lớp Vương Khiết rơi vào tình trạng rất khó khăn.
Cũng may Lâm Thi Vũ không chịu thua kém.
Lâm Thi Vũ biến bóng ma thành động lực, vào cuối kỳ nghỉ hè, cô đã tham gia một cuộc thi diễn thuyết đặc biệt quan trọng ở thành phố Z, đó là đề tài về giúp đỡ cho các khu vực nghèo khó.
Cô tự lấy sự đồng cảm sâu sắc của chính mình như bản thân cô cũng đã từng trải qua cảnh thoát nghèo ở núi Hồng Hà quê hương cô, kể về hàng chục năm phấn đấu gian khổ và nghị lực nhưng kiên trì quý giá của người một thế hệ, cô kể chân thực và thực tế, rất lôi cuốn.
Không hề nghi ngờ gì, cô giành được giải nhất và còn được gặp mặt thị trưởng.
La Nam Nam gọi điện thoại khàn giọng lải nhải với Mộc Trạch Tây. Nói về việc này, Lâm Thi Vũ có cao nhân chỉ điểm, giải thưởng này có ý nghĩa phi thường.
Trong tương lai, sau khi Lâm gia xảy ra chuyện, nó có thể làm bùa hộ mệnh tẩy trắng cho riêng Lâm Thi Vũ, chuẩn bị cho sự xáo trộn của Lâm gia.
Chắc chắn Lâm Kim Tiêu cũng rất vui, đối với tình cảnh của Lâm gia hiện tại, gia tộc Lâm gia có nhân vật chính diện là điều rất có lợi. Lâm gia muốn chuyển mình từ nhà giàu thô tục mới nổi thành trở nên giàu có vì cần cù vất vả.
"Trạch Tây à, tớ phát hiện quỹ đạo hành động của nam chính Nghiêm Kỷ rất kỳ lạ." Giọng La Nam Nam khàn khàn.
"Kỳ lạ chỗ nào?"
"Có thể là do tớ suy nghĩ nhiều, chó hệ thống chưa từng cảnh báo tớ."
Mộc Trạch Tây? Không cảnh báo nghĩa là cốt truyện đúng? Mộc Trạch Tây thoáng yên tâm.
"Kỳ lạ nhất có lẽ là cha mẹ tớ, một kỳ nghỉ hè không về nhà, mỗi ngày tớ ở bên ngoài đều không có việc gì. Cha tớ càng là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, tớ hỏi mẹ tớ có phải cha tớ có người khác ở bên ngoài hay không, tớ bị mẹ mắng chảy máu đầy đầu. Ha ha ha! Khụ khụ khụ!"
Mộc Trạch Tây... "Nam Nam, cậu bị bệnh thì mau nghỉ ngơi đi. Đừng nói lung tung."
Câu chuyện như vậy, dĩ nhiên trong trường cũng sẽ đưa tin nhấn mạnh khen ngợi Lâm Thi Vũ.
Công việc này cần giao cho Mộc Trạch Tây, cô sẽ viết một bài phát biểu đưa tin trong trường. Hôm nay Mộc Trạch Tây viết bài đưa tin trên máy tính trong văn phòng hội học sinh của trường.
Đúng lúc gặp Hoàng Tài đến từ chức hội học sinh.
Lần trước Hoàng Tài bị Mộc Trạch Tây "Trà xanh", mấy cô gái kia cũng không phải người ăn chay, sau cuộc cãi vã, bọn họ trực tiếp tuồn ra bộ mặt thật của Hoàng Tài, nhắc nhở các nữ sinh cần phải cảnh giác.
Sau đó có rất nhiều nữ sinh tự tiết lộ mình cũng từng bị Hoàng Tài theo đuổi, họ đã bị ném đá trên các diễn đàn của trường sau khi họ không đồng ý, mặc dù không có biện pháp trực tiếp để chứng minh Hoàng Tài nhưng Hoàng Tài đã bị "Mọi người gọi đánh" ở quy mô nhỏ.
Sau đó Hoàng Tài lại đi tìm Mộc Trạch Tây để điên cuồng bày tỏ tình yêu, nói vì cô nên anh mới bị mọi người ghét bỏ. Mộc Trạch Tây biết Hoàng Tài bàn luận ác ý nhưng không ngờ lại kinh tởm như vậy.
Đã làm sai còn có thể tạo cho mình "Hình tượng si tình buộc phải làm vậy". Ngay cả trà xanh Mộc Trạch Tây cũng không muốn, khuyên anh ta tự giải quyết cho tốt, cắt đứt liên lạc.
Hoàng Tài chưa từ bỏ ý định, sau đó lại bị cảnh cáo đủ kiểu từ những nguồn không xác định, thậm chí còn bị lớp trưởng Vương Đại Hữu trực tiếp cho một cú đấm để cảnh cáo. Lúc này anh ta mới yên phận một thời gian, cũng từ chức dưới sự áp lực.
Hoàng Tài nhìn thấy Mộc Trạch Tây, đầu tiên thể hiện một chút vẻ mặt si mê, sau đó là vẻ khinh thường.
Mộc Trạch Tây rất nhạy cảm với cảm xúc, cô nhìn anh ta một cái. "Bạn học Hoàng Tài có chuyện gì?"
Mộc Trạch Tây có người bảo vệ, Hoàng Tài biết anh ta không nên tiếp xúc trực tiếp và xảy ra xung đột với Mộc Trạch Tây. Nói nộp tài liệu từ chức rồi rời đi.
Khi Mộc Trạch Tây viết xong bài, cô mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu. Cô vội đi vệ sinh, nghĩ chỉ đi một lúc chắc không sao. Cô khoá máy tính lại, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Trong khoảng thời gian Mộc Trạch Tây rời đi một lúc, Hoàng Tài quay lại, anh ta biết mật khẩu máy tính của hội học sinh nên lập tức mở được máy tính.
Giống như một tên biến thái u ám điên cuồng nhìn trộm, mò hết tài khoản cá nhân trên diễn đàn của Mộc Trạch Tây, điên cuồng chụp ảnh quay video.
Ngay khi Hoàng Tài chép lại xong tất cả các bài đăng, anh vô tình click mở hộp thư nháp và tìm thấy một bài đăng rác cũ ở bên trong, tất cả đều viết về vụ bê bối Lâm Thi Vũ bị người khác bao nuôi. Hoàng Tài kích động không thôi.
Nội tâm anh điên cuồng gào thét, anh biết Mộc Trạch Tây là loại phụ nữ bên ngoài thì ngoan ngoãn trung trinh nhưng sau lưng lại hư hỏng nịnh hót hôn đàn ông trong xe hơi sang trọng, sẽ làm những việc bẩn thỉu để bôi nhọ đối thủ một cách ác ý.
Bọn họ vốn là những người giống hệt nhau, giả vờ trung trinh liệt nữ làm quái gì.
Hoàng Tài phát hiện không đủ thời gian, anh nhanh chóng đặt thời gian đăng bài viết rác này rồi rời đi.
Sau khi Mộc Trạch Tây quay lại, cô kiểm tra lại một lần, phát hiện không có vấn đề gì nên đã gửi bài đăng đi.