Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 53: Buộc trứng rung



Nghiêm Kỷ trần nửa người, đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, hình như muốn ngăn tài liệu gì đó.

Trong phòng vang lên tiếng chạy vo vo của món đồ chơi chạy bằng điện cùng với tiếng rên rỉ mập mờ không rõ của người phụ nữ. Làm người ta miên man bất định.

Mộc Trạch Tây nằm ngửa trên giường, trong miệng bị buộc một quả bóng khoá miệng* đã tích đầy nước bọt trong suốt, run rẩy khóc kêu không thể giãy giụa.

*Ảnh minh hoạ (Nguồn ảnh: Mình lấy ở web bán sex toy, ai biết tên artist cho mình xin).

Vì cơ thể cô bị trói bằng một dải lụa dài màu đỏ từ ngực đến đùi, rồi lại tách hai đùi cô ra, buộc lại bằng phương pháp cực kỳ khiêu dâm, còn thắt nơ con bướm ở chỗ ngực.

Cơ thể trắng bóc của cô gái và màu đỏ của chiếc khăn lụa va vào nhau, xinh đẹp chói mắt và quyến rũ. Mộc Trạch Tây bây giờ giống như một món quà bị đóng gói đang chờ được mở ra.

Tách hai chân, âm đạo trần trụi không che đậy.

Băng dính màu đen cố định ricochet trên âm đạo, bật chế độ rung tần số cao, âm đạo có một cây gậy mát xa, không sâu mà chỉ rung nông ở cửa lỗ. Luôn treo Mộc Trạch Tây trong tình trạng không hài lòng mong muốn.

Mộc Trạch Tây cắn bóng khoá miệng, hơi thở dồn dập, đôi mắt mông lung mơ màng nhưng lại thấy rõ trên lưng Nghiêm Kỷ có ba đường vết sẹo thô to làm cho người ta sợ hãi.

Hình như anh bị đánh rất mạnh và đang dần lành lại, chỉ còn vết sưng đỏ bầm tím và vài vết vảy. Có thể thấy rất rõ trên tấm lưng săn chắc hình tam giác ngược của Nghiêm Kỷ.

Giống như vô số vết thương chiến đấu bất bại trên người chúa sơn lâm, tăng thêm khí thế uy hiếp cho Nghiêm Kỷ.

Bây giờ Mộc Trạch Tây vẫn chưa biết Nghiêm Kỷ tìm được cô bằng cách nào. Nhưng tính Nghiêm Kỷ hiện tại đã hung tàn. Ở trên giường càng hung ác tàn nhẫn đến cực điểm.

Sau khi hai người từ cánh đồng ngô trở về nơi ở tạm thời của Nghiêm Kỷ vào đêm qua, cô đã bị anh ấn xuống để làm tiếp.

Mộc Trạch Tây cố gắng nói chuyện với anh nhưng anh không trả lời, xin tha anh không nghe, kêu đau anh cũng không dừng lại. Chỉ buồn im hung ác ngang ngược đâm vào cô, tra tấn Mộc Trạch Tây đến nỗi tối hôm qua suýt nữa hôn mê ở trên giường.

Sáng sớm hôm nay, Mộc Trạch Tây thức dậy cũng đã bị trói, bị những món đồ chơi tình dục đó tra tấn đến tận bây giờ.

"A a ~ hừ ~" Một tiếng kêu yêu kiều mập mờ không rõ và dữ dội lại vang lên lần nữa.

Nghiêm Kỷ quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn Mộc Trạch Tây đang bị trói, hư hỏng mở chân, lại run run rẩy rẩy một lần nữa, lại phun nước dịch một lần nữa.

Anh không nén nổi hừ cười một tiếng, vừa nghe điện thoại vừa thưởng thức vẻ quyến rũ của cô.

Mộc Trạch Tây thở dốc, bị buộc phải mở miệng trong một thời gian dài, nước dãi từ trong miệng không ngừng tràn ra. Dâm dịch chảy ra ở giữa đùi sau những đợt lên đỉnh liên tiếp đã hơi lạnh, nhưng trong âm đạo lại nóng như lửa khẩn cấp co rút lại.

Mộc Trạch Tây biết, cơ thể cô đang khao khát được lấp đầy.

Cuối cùng Nghiêm Kỷ cũng nghe được tin anh đã thành công ngăn chặn đơn đăng ký kết hôn, sau đó mới hài lòng đặt ống nghe xuống. Anh đi về phía Mộc Trạch Tây, muốn làm phiền cô.

Mộc Trạch Tây nhìn anh chằm chằm, hai người nhìn thẳng vào nhau.

Nghiêm Kỷ lên giường, cúi xuống người Mộc Trạch Tây, hôn lên da cô.

Nghiêm Kỷ cúi xuống dùng sức mút đầu vú nhạy cảm của Mộc Trạch Tây như thể muốn hút ra sữa, đồng thời dùng dương vật gắng gượng cọ vào âm đạo cô.

Mộc Trạch Tây nức nở hét lên, cơ thể khẽ run.

Nghiêm Kỷ liếm đã ghiền mới ngẩng đầu, nặn bộ ngực lớn đã bị liếm ra ánh nước sáng bóng, khàn giọng hỏi: "Con đâu?"

Nghiêm Kỷ đã biết về việc nhầm lẫn không mong muốn, vì bệnh viện không tìm thấy Mộc Trạch Tây nên đã tìm đến chỗ "Chồng" là anh.

Anh muốn sự phản ứng và câu trả lời của Mộc Trạch Tây. Nếu không phải nhầm lẫn cô mang thai, nếu như anh không tìm thấy cô thì chính là 30 năm không gặp! Nếu là nhầm lẫn, có phải cô sẽ yên tâm thoải mái đăng ký kết hôn với Vương Đại Bằng hay không!

Nghiêm Kỷ cởi quả bóng khoá miệng của Mộc Trạch Tây ra, lôi ra một sợi chỉ bạc trong suốt dâm đãng.

Được cởi, Mộc Trạch Tây mở miệng nhỏ tham lam hô hấp, từ từ khép lại xương quai hàm mở đến nỗi tê dại của mình.

Lông mi Mộc Trạch Tây chứa nước mắt, cô ho nhẹ khi nuốt nước miếng. "Khụ khụ! Không có con... Kết quả xét nghiệm bị sai, tớ không mang thai! Hức ~ Nghiêm Kỷ, cậu dừng những thứ đó lại trước đã!"

"Nếu không phải nhầm lẫn cậu mang thai, nếu như tôi không tìm thấy cậu thì đó chính là 30 năm không gặp!"

Mộc Trạch Tây tự nhiên giải thích, "Đây là hoạt động quân sự bí mật, tớ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Nghiêm Kỷ cười nhạo, lạnh giọng hỏi lại, "Sau đó thì sao? Đảm bảo người được chọn, tại sao cậu không tìm Nghiêm gia? Bất kể là vì cậu hay là vì quân công trước kia của ông Mộc Tùng Sinh và mối quan hệ của ông ấy với Nghiêm gia và bà nội của tôi.

Chỉ cần cậu xin, chắc chắn Nghiêm gia sẽ dốc sức giúp đỡ đảm bảo xin số người cho Mộc gia!"

Nghiêm Kỷ nói, ánh mắt lạnh lùng, "Bởi vì cậu đánh cược, cậu biết rõ thời gian và kết cục của cậu có chỗ bị sai, lấy kết cục của cậu đánh cược tôi không tìm thấy cậu! Đánh cược kết cục của chúng ta!"

Mộc Trạch Tây cứng người, bị đoán trúng suy nghĩ.

Cô uất ức biện hộ, "Tớ muốn tránh khỏi những cốt truyện làm tớ khổ sở một cách hợp lý thì có gì sai? Tớ mới là nữ phụ độc ác, không có hào quang! Đã rất nhiều lần tớ cảm nhận cốt truyện không thể sửa đổi!"

"Bởi vì cậu không tin tôi. Rõ ràng cậu biết tôi chờ mong con của chúng ta đến thế nào, chờ mong con của chúng ta và kết cục của chúng ta. Nhưng cậu vẫn làm thế."

Mộc Trạch Tây nhớ lại khoảnh khắc chia tay cuối cùng với Nghiêm Kỷ, anh nói con là kết tinh tình yêu giữa hai người, vẻ mặt phấn khích của anh khi được làm cha.

Mộc Trạch Tây lã chã rơi lệ, nghẹn ngào cầu hòa, "Nghiêm Kỷ... Chúng ta đừng vướng vào thứ tình cảm này nữa có được không... Quá phức tạp."

"Được nha." Nghiêm Kỷ sảng khoái đồng ý, "Chúng ta thực sự đã làm mọi chuyện quá rắc rối."

Mộc Trạch Tây vừa vui mừng, nhưng lời nói đằng sau của Nghiêm Kỷ lại khiến cô phát lạnh.

"Cho cậu tình cảm cậu không cần, vướng mắc tình cảm khiến chúng ta sinh ra quá nhiều chuyện. Vậy được rồi, không cần tình cảm, cậu chỉ cần mở chân ra cho tôi cắm vào bất cứ khi nào mà tôi muốn."

Mộc Trạch Tây nhìn vẻ mặt Nghiêm Kỷ, anh nghiêm túc! Cô vội giải thích, "Không phải! Ý tớ không phải thế!"

Nghiêm Kỷ phớt lờ, bàn tay to lớn lướt tự do trên làn da mịn màng, lẩm bẩm. "Chúng ta đều có nỗi băn khoăn của riêng mình, chúng ta đều không sai."

"Khi tôi đi ra từ trong núi, tôi tâm niệm đều là cậu và con, nhưng thứ tôi nhận được lại là điều tôi sợ nhất, vì thế tôi không ngừng thỏa hiệp, cậu biết biệt vô âm tín đáng sợ như thế nào hay không.

Vì để tìm cậu, tôi đã cầu xin ông nội dùng lực lượng của mình, ăn ba gậy, gãy bốn cái xương sườn. Cậu có biết tôi đã cầu xin bao nhiêu người, đi bao nhiêu nơi mới tìm được vị trí gần đúng của cậu hay không. Tôi chỉ vì vợ con!"

Hóa ra vết thương ở lưng là do vậy...Hai mắt Mộc Trạch Tây đẫm lệ, đau lòng quan tâm, "Vậy cậu...bây giờ còn đau không?"

Nghiêm Kỷ nheo đôi mắt thon dài, im lặng vài hơi, sau khi cảnh cáo bản thân, anh trả lời Mộc Trạch Tây, "Trong lòng nào có đau. Sau đó bệnh viện cho tôi biết, hóa ra tôi và cậu không có con, sự ràng buộc duy nhất giữa chúng ta đã không còn. Cậu sẽ sớm quên tôi, dường như tôi đã thật sự mất đi một đứa con."

"Nếu không phải hôm qua tôi có linh tính không thể giải thích được, kiên quyết đi theo đám người thân đưa ngô tìm đến nơi này trước, may mắn để tôi tìm được cậu. Lại chậm thêm một ngày thì đơn xin đăng ký kết hôn của cậu và Vương Đại Bằng sẽ được đóng dấu! Hôn nhân quân đội, cậu bảo tôi có tư cách gì đi tranh?"

Nói đến đây, Nghiêm Kỷ trở nên kích động, nói một cách rất mỉa mai, "Đây là kết quả của việc yêu thương thương tiếc cậu, đó là vĩnh viễn mất đi cậu. Cuộc trò chuyện giữa chúng ta kết thúc."

Không đợi Mộc Trạch Tây mở miệng, Nghiêm Kỷ lại vặn cao cần số, mạnh mẽ chấn động tạo ra khoái cảm tê dại, lập tức xâm chiếm thể xác và tinh thần Mộc Trạch Tây.


Mộc Trạch Tây ưm a kêu rên.

Nghiêm Kỷ xé băng dính, phơi bày âm đạo tối hôm qua đã bị chơi giày vò, hiện tại lại bị đồ chơi tình dục tra tấn sưng đỏ lóng lánh, phun ra nước, dục sắc lả lướt.

Ngón tay thon dài trở về cạo gãi giữa hai chân, chơi đùa âm đạo mềm mại, ánh mắt sâu thẳm, "Một khi đã như vậy thì tôi cần gì phải chiều theo cậu mọi thứ, sau này sẽ làm những gì khiến cho tôi vui vẻ, tôi muốn chơi cậu như thế nào thì sẽ chơi cậu như thế đó."

Mộc Trạch Tây hoảng sợ không thôi, cơ thể vặn vẹo co rúm lại, sợ hãi Nghiêm Kỷ của hiện tại. Không bị cuồng loạn, không có cảm xúc, dường như không có gì có thể ngăn cản sự kiểm soát của anh.

Dáng vẻ này khiến Mộc Trạch Tây vừa quen vừa lạ...

Nghiêm Kỷ cởi quần túi hộp, thả ra dương vật dữ tợn đang vã và đói khát, lại lần nữa đẩy ra giữa hai chân đâm vào âm đạo.

Âm đạo trống trải đột nhiên được lấp đầy, tâm trí Mộc Trạch Tây không nhịn được kích động. Lại sợ cảm giác chìm ngập trong khoái cảm.

Cái miệng nhỏ a a nức nở vẫn đang giải thích với Nghiêm Kỷ, rồi lại bị Nghiêm Kỷ cố ý đâm vào, đâm cho vỡ vụn, nói không thành câu.

Tối hôm qua đã nghe cô nói mãi cả đêm, lại khóc cả đêm. Nghiêm Kỷ phớt lờ, anh muốn khống chế Mộc Trạch Tây, giữ cô bên mình cho đến khi cốt truyện hoàn thành.

Phần eo lắc lư ra vào như cơn sóng dữ dội, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ căng ra, từng cái đâm vào cơ thể người phụ nữ mỏng manh đang bị trói chặt.

"Uhm... ưm ư ~~! A ~~ Đừng! Tớ không chịu nổi!" Mộc Trạch Tây rên rỉ yêu kiều, toàn thân không thể cử động, chỉ có thể lắc lắc đầu nhỏ để từ chối.

Nghiêm Kỷ sảng khoái khi bị hút cuốn, thỏa mãn thở dài, nâng hông dùng sức mạnh hơn đụng vài cái, "Đừng? Nhưng tôi đi vào lại quấn chặt tôi không buông là sao?"

Cô bé bị làm gần như cả đêm, lại bị món đồ chơi tình dục trêu chọc khiêu khích một hồi lâu nên rất nhạy cảm. Dương vật to cứng đi vào đâm vài cái, bên trong lập tức xoắn chặt, dâm dịch điên cuồng tiết ra.

Một tay Nghiêm Kỷ nhéo đầu vú, cúi người ngậm lấy đầu vú còn lại bị quấn dải lụa đỏ, cách khăn lụa vừa cắn vừa liếm, đầu lưỡi ướt át của người đàn ông cứ như vậy làm ướt chiếc khăn lụa, khiến nó càng trở nên mỏng hơn.

Cơ thể mạnh mẽ của người đàn ông đè lên cơ thể mảnh mai của người phụ nữ, ngậm vú điên cuồng lắc eo đâm vào, cảnh tượng rất sắc tình và dâm đãng.

Dưới thân Mộc Trạch Tây bị dương vật xuyên qua, khoái cảm dữ dội rõ ràng như điện giật kéo dài bất tận lan tràn. Chiếc lưỡi ẩm ướt trên ngực như gãi không đúng chỗ, như có như không trêu chọc âm đạo, ướt dầm dề như đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Hai đầu trên dưới một nặng một nhẹ làm Mộc Trạch Tây khi thì bay như mây, khi thì ngâm trong suối. Chỉ một lát, cơ thể run rẩy, phun ra một dòng mật dịch lớn.

"Ờ? Lại đi."

Nghiêm Kỷ bị kẹp đến nỗi xương sống tê dại, cũng không đành lòng. Tăng tốc độ ra vào.

Tóc Mộc Trạch Tây rối bù dính vào khuôn mặt nhỏ, sắc mặt đỏ bừng, khóe môi tràn nước dãi. Cơ thể cô như rơi vào một bể nước ấm, dòng nước ấm áp tràn ngập thể xác và tinh thần, cô mơ màng mất hồn.

Âm đạo bị cắn đến mức cao trào run rẩy. Cơ thể bị trói chặt liên tục rung động, thỉnh thoảng cửa lỗ tiết ra một dòng tinh dịch.

Toàn thân Mộc Trạch Tây run run, giống như chỉ cần thổi một hơi là cô có thể tan biến.

Hiển nhiên Nghiêm Kỷ không có ý định bỏ qua cho cô, xoay người cô sang một bên, móc đùi cô đặt lên vai anh, lại đâm vào lần nữa.

"Hức hức ~~ không..." Bàn tay nhỏ của Mộc Trạch Tây bị túm, cô khóc nức nở, làn da trắng mịn hiện lên màu đỏ hồng, trơn hồng.

Nức nở nửa ngày cũng không nói được lời nào, bị người đàn ông đâm sầm từng cái không thương tiếc và rơi vào cao trào nhấp nhô lên xuống.

Nơi kết hợp giữa hai người lầy lội, dương vật đỏ bừng đâm vào âm đạo non mềm hồng hào. Quấy ra hỗn hợp dâm dịch của hai người, thật sự thối nát không thể tả.

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây hơi nằm sấp, xuân hồng lan đến cổ, hai bầu ngực nặng trĩu áp vào thành giường chấn động từng đợt. Thật sự rất quyến rũ.

Bị anh đâm đến nỗi sảng khoái khó nhịn, khuôn mặt nhỏ càng vùi sâu hơn, im khóc thở gấp.

Nghiêm Kỷ sảng khoái thở dốc, rất thỏa mãn, "Mấy ngày nữa, cậu nói rời đi với Vương Đại Bằng, hiểu không? Chúng ta rời khỏi đây, trở về thành phố Z."

Cô có một trực giác bản năng nào đó đối với Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ có thể nói như vậy thì nhất định anh đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không làm gián đoạn kế hoạch chỉ vì cô nói không.

Mộc Trạch Tây vùi đầu vào trong chăn, cắn đôi môi trơn bóng rên rỉ không muốn đáp lại.

Giở tính cơ đấy, Nghiêm Kỷ không quan tâm. Chỉ lo đưa đẩy dương vật căng cứng, làm một hiệp là được.

Mộc Trạch Tây bị Nghiêm Kỷ giam ba ngày. Trong ba ngày này, Nghiêm Kỷ làm cô mỗi ngày mỗi đêm, sưng thì bôi thuốc, kết hợp với thuốc cùng nhau đâm vào sâu bên trong.

Tiếng rên rỉ, tiếng kêu quyến rũ, tiếng xin tha không ngừng...

Từng chút một, ý chí của Mộc Trạch Tây bị mài mòn, cho đến khi cô khóc la cúi đầu chịu thua đồng ý trở về thành phố Z...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.