“Lát nữa cậu nói tạm biệt anh Đại Bằng là được, đừng nói gì nhiều.” Một tay Nghiêm Kỷ điều khiển tay lái, tay kia an nhàn thoải mái vuốt ve cặp đùi trắng mịn của Mộc Trạch Tây.
Bây giờ giữa hai chân Mộc Trạch Tây vẫn còn đau, cô cực kỳ sợ Nghiêm Kỷ.
Cô cắn môi, mang theo sự oán giận vì ba ngày bị hành hạ hất tay anh ra, “Cậu lái xe cẩn thận!”
Nghiêm Kỷ nhìn bàn tay bị hụt, quay đầu sang nhìn cô một cái.
Không vui cũng không giận nhưng lại khiến người ta sợ hãi hơn, đây chính là ánh mắt của anh mỗi khi anh chỉnh cô.
Mộc Trạch Tây lập tức mềm mỏng, đừng cứng rắn với Nghiêm Kỷ, đây là cảm nhận mà Mộc Trạch Tây có được trong ba ngày vừa qua. Co được dãn được mới là đạo lý hay, nếu không sẽ còn bị giày vò.
Mộc Trạch Tây tạm thời nén oán giận, ho khụ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, “Ngồi thẳng, đụng phải tảng đá ném cậu bay ra ngoài thì làm sao? Tớ không biết lái xe và chúng ta có thể lọt xuống rãnh…”
Con đường phía trước bằng phẳng rộng lớn, đừng nói là tảng đá, ngay cả cái hố cũng không có. Anh lại bị cái kiểu tỉnh táo nhưng giả ngu quen thuộc nói dăm ba câu không biết lái đi đâu.
Lần này, bây giờ hai người ở chung giống như trở lại thời thơ ấu.
Xem như Nghiêm Kỷ vẫn còn vui, duỗi tay cạo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ mềm mịn của Mộc Trạch Tây.
Xe việt dã lại lái vào khu người thân, dọc theo đường đi rất thu hút ánh nhìn chăm chú của mọi người. Mộc Trạch Tây ở trong xe xấu hổ chào hỏi những người quen thân thuộc.
Từ xa, Mộc Trạch Tây đã nhìn thấy Vương Đại Bằng đứng trong đám người chờ Mộc Trạch Tây, bên cạnh là một chiếc túi trang bị lớn.
Mộc Trạch Tây biết hôm nay anh Đại Bằng phải chấp hành nhiệm vụ…
Vương Đại Bằng thấy Nghiêm Kỷ, nắm quyền, cắn răng, tức giận trừng anh.
Nghiêm Kỷ cũng không vui đối với ý tưởng tồi tệ của Vương Đại Bằng. Anh biết là ý tốt nhưng hôn nhân quân đội dễ kết không dễ ly.
Nếu thật sự đóng dấu, sau này cuộc hôn nhân của Mộc Trạch Tây sẽ bị hạn chế, đến lúc đó cô sẽ thực sự sống với anh ta? Tuyệt đối không thể!
Hai người đứng giữ mình, tuy đều có ý thù địch nhưng đều suy xét đến việc hai người đàn ông xảy ra xung đột, sau này người khác sẽ có suy đoán về Mộc Trạch Tây nên cuối cùng vẫn không đánh nhau.
Vương Đại Bằng và Mộc Trạch Tây có chuyện muốn nói, Nghiêm Kỷ chờ bên cạnh.
Xung quanh là những người đang không ngừng đánh giá Nghiêm Kỷ.
“Xin chào các cô chú, cháu tên là Nghiêm Kỷ. Cháu là người đến đón Mộc Trạch Tây rời đi.” Mặt mày Nghiêm Kỷ cong cong, mang ý cười chủ động chào hỏi các cô chú đang tò mò đánh giá anh.
Anh có ngoại hình xuất chúng, dáng người nổi bật, phong thái hơn người. Trông dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, có vẻ dễ gần.
Nhất thời các thím yên tâm tiến lên tiếp cận, không nhịn nổi tâm hóng chuyện, chủ động bắt chuyện với Nghiêm Kỷ. Anh nhiệt tình đáp lại, mấy người lớn bắt đầu tán gẫu.
Mộc Trạch Tây bên này.
Cô cảm thấy rất có lỗi với Vương Đại Bằng, nhăn mặt đang định nói xin lỗi thì đã bị Vương Đại Bằng gõ đầu.
“Tuy bây giờ anh không hài lòng với thằng nhóc kia nhưng nó nói đúng, anh thực sự suy nghĩ không chu toàn. Hôn nhân quân đội không dễ làm như vậy, làm vợ bộ đội đặc biệt giống như bọn anh càng khó hơn. Một nhiệm vụ đặc biệt có khả năng biến mất không tăm hơi từ ba đến bốn năm.”
“Một khi đã đóng dấu thì muốn xóa bỏ là rất khó. Mặc dù chúng ta là giả nhưng nhóc Tây em không thể ở bên người khác về mặt đạo đức và pháp luật, đây là chậm trễ đối với em. Lỡ như anh Đại Bằng thích nữ quân nhân nào đó thì cũng là chậm trễ đối với anh. Cho dù sau này nhóc Tây kết hôn, em cũng nên được chồng nâng niu cưng chiều.”
Trong mấy ngày, Nghiêm Kỷ đã nói quan hệ lợi hại với anh, đây cũng là lý do tại sao Nghiêm Kỷ lại nổi điên như vậy. Mộc Trạch Tây cảm thấy vô cùng may mắn, Vương Đại Bằng mãi mãi yêu thương cô.
Mộc Trạch Tây rơm rớm nước mắt gật đầu, “Em biết rồi, nhóc Tây cảm ơn anh Đại Bằng đã giúp em.”
Vương Đại Bằng vỗ vai Mộc Trạch Tây, “Người một nhà khách sáo làm gì. Thằng nhóc kia có cách tốt hơn để Mộc gia đoàn tụ là được rồi, em trở về thi đại học cho tốt. Đừng lo lắng, chờ lần xét duyệt sau thì qua gặp người thân.”
Nói xong lại liếc Nghiêm Kỷ một cái, bất mãn hừ lạnh, quay sang Mộc Trạch Tây nghiêm túc nói, “Nhưng còn muốn tiếp tục với tên đó hay không thì em vẫn phải suy nghĩ cẩn thận!”
Mộc Trạch Tây sững người, chỉ ngơ ngác gật đầu. Dường như cô không có quyền lựa chọn…
Mộc Trạch Tây nói xong.
Nghiêm Kỷ cũng sử dụng kỹ thuật nói cao siêu để dẫn dắt tất cả những chuyện đã xảy ra với Mộc Trạch Tây ở nơi này, cũng thám thính về việc sống chung giữa Vương Đại Bằng và Mộc Trạch Tây, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thực sự xác định giữa hai người không có gì mờ ám.
Hai người đàn ông bắt đầu một cuộc trò chuyện khác.
Vương Đại Bằng không giỏi cản trở tình cảm giữa hai người. Nhưng lấy danh nghĩa anh trai, Vương Đại Bằng cảnh cáo Nghiêm Kỷ, mặc dù lần trước là nhầm lẫn. Nhưng đừng để việc trẻ tuổi đã mang thai lại xảy ra lần nữa trên người Mộc Trạch Tây.
Đầu tiên là hung bạo tỏ vẻ anh sẽ đánh Nghiêm Kỷ, đánh chết Nghiêm Kỷ. Lại chỉnh lý hy vọng Nghiêm Kỷ chú ý đến thân thể và thanh danh của Mộc Trạch Tây.
Bản thân Nghiêm Kỷ cũng có ý này. Trong mấy ngày qua, mặc dù anh bắn vào nhưng anh đã thực hiện các biện pháp tránh thai, anh đã tiêm thuốc tránh thai.
Khi anh đi đổi báo cáo sai một lần nữa, anh đã hỏi kỹ bác sĩ. Nội mạc tử cung của Mộc Trạch Tây quá mỏng, rất khó mang thai, còn có khả năng nguy hiểm khi phá thai nhiều lần. Để tránh đến lúc đó làm tổn thương cơ thể Mộc Trạch Tây, anh cần phải thực hiện tốt các biện pháp tránh thai.
Mộc Trạch Tây và Vương Đại Bằng ôm nhau tạm biệt không muốn chia tay, cô nhìn theo anh lên xe rời đi.
Mộc Trạch Tây liên tục vẫy tay tạm biệt Vương Đại Bằng, chạy nhanh đuổi theo, luôn muốn chạy thêm vài bước nữa cho đến khi không còn nhìn thấy mới lưu luyến không muốn buông tay dừng lại.
Trong lòng Mộc Trạch Tây trống trải, giống như khi còn nhỏ cô rời khỏi nhà cũ, sau đó anh Đại Bằng muốn đến trường quân đội, chỉ có khi ăn tết là buồn như nhau.
Sự chia ly vẫn luôn ở đó, chỉ là bây giờ Mộc Trạch Tây đã tiếp nhận nó một cách thản nhiên hơn.
Mộc Trạch Tây về nhà thu dọn đồ đạc, tạm biệt nhóm người thân đã cùng sống với nhau nửa năm.
Mặc dù thím Hà và thím Vương cảm thấy nuối tiếc khi cô rời đi nhưng họ cũng vui mừng. Mộc Trạch Tây vẫn còn quá trẻ, ngay cả khi cô ở đây không có WiFi hay nơi giải trí này nọ, cô vẫn không phàn nàn. Nhưng phí thời gian ở đây không phải là cách.
Cô nên ra ngoài để tham gia kỳ thi đại học, hưởng thụ hoạt động và cuộc sống của những người trẻ tuổi.
Bọn họ nhìn Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây rõ ràng không phải là quan hệ bình thường, hai người rất thân mật. Vừa rồi các thím nói chuyện với Nghiêm Kỷ lâu như vậy nhưng vẫn không thu được nhiều thông tin từ anh.
Các chú thím cũng không khách sáo, tận dụng cơ hội cuối cùng để hỏi thẳng Mộc Trạch Tây rằng Nghiêm Kỷ là ai, có phải bạn trai cô hay không?
Mộc Trạch Tây ha ha cười gượng, liên tục giải thích, “Là cậu bé lớn lên cùng cháu và có chút quan hệ sâu xa với nhà cháu, cũng là bạn học của cháu.”
Nghiêm Kỷ rất không hài lòng với câu trả lời này, nhướng mày nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây. Mộc Trạch Tây lặng lẽ đưa tay móc vạt áo Nghiêm Kỷ để lay anh, làm nũng tỏ ra yếu đuối để anh đừng làm phức tạp hóa mọi việc.
Tâm trạng Nghiêm Kỷ xem như vẫn vui vẻ. Anh cũng biết rõ mình rất keo kiệt, tuyệt đối không cho Mộc Trạch Tây và Vương Đại Bằng để lại bất kỳ ấn tượng mờ ám nào, muốn để cũng là anh và Mộc Trạch Tây.
Anh học cách nói chuyện của Mộc Trạch Tây, “Tây Tây và Đại Bằng cũng là quan hệ lớn lên cùng nhau nhưng hai người họ thân hơn, thân như anh em ruột! Không giống như Tây Tây đối với cháu, luôn có vài phần kỳ lạ không thể giải thích được.”
Trà xanh lão luyện nói chuyện, Mộc Trạch Tây kinh ngạc nhìn Nghiêm Kỷ. Trùm tổng, anh đang nói cái quái gì vậy!
Các chú thím kéo dài một tiếng hà to, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chẳng trách mỗi lần trêu Mộc Trạch Tây, cô đều rất trong sáng vô tư dở khóc dở cười. Hóa ra là anh trai thật.
Có tình cảm khác với Nghiêm Kỷ nhưng lại che che giấu giấu. Tình cảm giữa thiếu nam thiếu nữ còn không phải kỳ lạ hay sao! Các thím hóng chuyện nghiền ngẫm nhìn Mộc Trạch Tây.
Các thím dùng nguyên tắc vòng bạn bè để khuyên Mộc Trạch Tây, “Tây Tây à, con người đôi khi phải dũng cảm một chút, bước qua bên kia, mọi việc sẽ mở rộng!” Nói rồi nhìn Nghiêm Kỷ một cái, ý ám chỉ gì đó.
Nghiêm Kỷ che miệng bật cười, Mộc Trạch Tây… Điểm này không thú vị.
Sau khi hoàn thành các thủ tục, Mộc Trạch Tây chính thức chuẩn bị rời khỏi khu quân sự.
Cuối cùng khi đến lúc kiểm tra hành lý, Mộc Trạch Tây lập tức cứ như bị sét đánh, nắm chặt tay nhỏ hơn.
Nghiêm Kỷ nắm tay Mộc Trạch Tây, tay đau do bị cô nắm chặt, nhưng anh có ý xấu thưởng thức nỗi căng thẳng lo lắng của Mộc Trạch Tây.
Khi thanh tra chuẩn bị mở vali, khuôn mặt Mộc Trạch Tây đỏ bừng, tim nhảy lên cổ họng. Lần này Nghiêm Kỷ ung dung lấy tài liệu xét duyệt ra, thành công ngăn cản đợt kiểm tra cuối cùng.
Mộc Trạch Tây thở ra một hơi, kiệt sức.
Hai người rời khỏi khu quân sự.