Kỳ thi đại học có quá nhiều ý nghĩa, đó là thời điểm để kiểm tra thành tích của những người đã nỗ lực học tập mười mấy năm, là bước ngoặt mà họ bước qua trong cuộc đời.
Cũng là sự kết thúc của thời thanh xuân ngây ngô, chia tay bè bạn. Có người háo hức muốn thử nghiệm tương lai, có người lại mờ mịt.
Bất kể thế nào thì đều là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Trong sân trường tràn ngập tiếng ca, tiếng hú hét, các loại đề thi nằm rải rác trong các tòa nhà dạy học. Còn có các kiểu gậy phát sáng nhấp nháy, khua tay.
Bất kể có thi tốt hay không thì tất cả học sinh lớp 12 đều thoải mái giải toả vào lúc này.
Trong một khung cảnh tối tăm, xung quanh là đám đông ồ ạt, Nghiêm Kỷ ôm lấy Mộc Trạch Tây với một nụ hôn buồn triền miên thật sâu.
“Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể hôn cậu trước toàn trường. Không làm cậu uất ức, cũng không làm tôi uất ức lén lút, tôi muốn quang minh chính đại.”
Ánh sáng của cây gậy phát sáng ẩn hiện trên khuôn mặt Nghiêm Kỷ, chiếu rõ đôi mắt đào hoa thon dài trong suốt của anh.
Mộc Trạch Tây bị hôn tới nỗi thở hổn hển, lúc ấy không hiểu tại sao Nghiêm Kỷ lại nói vậy. Nếu không đã không có nhiều chuyện như vậy ở phía sau.
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Nghiêm Kỷ lại chuyển đến một tòa biệt thự khác. Lớn hơn rất nhiều so với tòa nhà trước, phong cảnh tĩnh mịch, cách nội thành khá xa, giao thông bất tiện.
Gắn liền với cùng nhau chuyển đi còn có một căn phòng đồ chơi tình dục, suýt nữa Mộc Trạch Tây đã khóc vì tức giận, hận không thể vứt hết toàn bộ.
Sau đó không lâu, Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ có một cuộc cãi vã lớn.
Bởi vì Nghiêm Kỷ đã bí mật thay đổi nguyện vọng của Mộc Trạch Tây.
“Lúc trước đã nói là tớ ghi danh vào đại học Hoa Thịnh, không phải cậu cũng đồng ý rồi à. Cho nên cậu chính là người nuốt lời sửa lại.”
Mộc Trạch Tây giận đến mức lấy gối ném ngã Nghiêm Kỷ, ước gì anh ngã chết, “Tớ muốn học đại học XX thì làm sao? Cái gì cậu cũng kiểm soát! Đồ xấu xa!”
Nghiêm Kỷ để mặc cô đánh, chờ cô hết sức mới tiến đến ôm cô xoa tay cô.
Chú Trần và thím Lý rất lo lắng, hai người cãi nhau đã có vài cuộc cãi vã lớn nhỏ nhưng chưa từng động tay.
Trường đại học mà Mộc Trạch Tây thích và trường đại học Hoa Thịnh cùng thuộc hệ đại học trọng điểm quốc gia nhưng nó không ở thành phố Z, còn cách rất xa thành phố Z.
Lúc trước khi điền nguyện vọng thi đại học, Nghiêm Kỷ không cho cô báo. Bởi vì Nghiêm Kỷ không học đại học, không thể đi cùng Mộc Trạch Tây, mà Mộc Trạch Tây cần phải ở dưới mí mắt anh.
Cho nên để Mộc Trạch Tây điền đại học Hoa Thịnh.
Mộc Trạch Tây không tình nguyện điền đại học Hoa Thịnh. Sau đó nhân lúc Nghiêm Kỷ vắng mặt, cô đã bí mật sửa lại nguyện vọng, nhưng không ngờ Nghiêm Kỷ đã đoán trước dự đoán của cô, đổi nguyện vọng thành đại học Hoa Thịnh.
Mặc dù là đại học Hoa Thịnh cũng không cho cô báo, Nghiêm Kỷ nói là bảo lưu học vị.
“Cậu ghi danh đại học XX là thật sự thích à?”
Cũng không phải đặc biệt thích. Cô sửa nguyện vọng là muốn hành động trước, đến lúc đó có giấy báo mới nói với Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây nghĩ, chỉ cần Nghiêm Kỷ không muốn, cô và Nghiêm Kỷ sẽ không thể tách rời. Cô cũng thực sự không muốn chạy.
Hai người chỉ hơi tách ra, anh bận việc của anh, cô đọc sách, có khoảng cách nhỏ. Cho nhau không gian riêng.
Nghiêm Kỷ xoa tay cô, dần dần lại xoa đến chỗ khác. “Cho nên chính cậu cũng chưa nghĩ xong, trường học cậu biết cũng không nhiều, cậu bực bội? Học đại học chậm vài năm cũng không sao.”
Giống như nhào nặn một chiếc bánh gạo, Nghiêm Kỷ xoa nặn viên thịt dẹt của Mộc Trạch Tây, sờ cơ thể mềm mại của cô, xoa bộ ngực lớn mềm mại của cô.
Sau đó lại đẩy cô lên giường.
Mộc Trạch Tây giãy giụa bò lên nhưng cổ chân lại bị kéo về. Váy bị lột sạch.
Mộc Trạch Tây bị đâm gần như mất hồn, cắn chặt bả vai Nghiêm Kỷ để trút giận. Cô càng cắn, Nghiêm Kỷ càng đẩy sâu hơn, từng cái đâm sâu, sức mạnh và chiều sâu đáng sợ tới mức kinh ngạc.
Hai người từ giãy giụa đùa giỡn tới làm tình, mỗi lần đều mạnh mẽ khác thường.
Nghiêm Kỷ đã sớm mất hết lý trí, cắm sảng khoái. Ôm chặt vòng eo mềm mại của cô nhấc bổng lên, dương vật lớn điên cuồng cắm vào trong âm đạo quấn chặt.
Mộc Trạch Tây khóc lóc, cơ thể run rẩy, ra hết lần này đến lần khác.
Nghiêm Kỷ là tên khốn! Cô cãi nhau với anh, anh lại dùng sức giày vò cô trên giường, không biết xấu hổ!
Cơ thể Mộc Trạch Tây tiết ra run cầm cập, nức nở thút thít, “Cậu bắt nạt nhà tớ không có ai! Xung quanh tớ không có ai, không nơi nương tựa! Tên đểu cáng!”
“Cậu biết là được. Trước khi hạt bụi rơi xuống, cậu có tôi là được. Không cần nghĩ gì khác.”
“Hức ~” Đây là nơi khiến Mộc Trạch Tây bất lực nhất trước Nghiêm Kỷ. Anh không hề giấu giếm, nói rõ với cô rằng anh xấu xa, anh chỉ muốn kiểm soát cô.
Nghiêm Kỷ nói, “Ngoan, bên trong thả lỏng chút, kẹp chồng đau, sẽ không tiện làm cậu.”
Nói rồi tách đùi Mộc Trạch Tây mở rộng, một bên đẩy sâu eo cắm vào vẫn chưa thỏa mãn, cắm mạnh rất sảng khoái, đến mức eo của Mộc Trạch Tây chống nổi lên, dương vật đâm thật sâu vào âm đạo, làm hài lòng từ trên xuống dưới.
Lần này, khoái cảm như nổ tung trong đầu.
“Tớ đang nói chuyện đứng đắn với cậu! Lúc nào cậu cũng thế! Cậu… Cậu… Nấc~! Căn bản không tôn a ~ trọng tớ! Cậu xem tớ như món đồ ưm uhm ư ~ chơi!”
“Đồ chơi?” Nghiêm Kỷ thở hổn hển, “Ý cậu là làm cậu giống như búp bê?”
Mộc Trạch Tây ra vài lần, cơ thể đã sớm mềm nhũn, làn da sáng bóng hiện xuân hồng. Nghiêm Kỷ biết sẽ không ổn nếu anh làm Mộc Trạch Tây mạnh hơn.
Anh chậm lại, nhào nặn làn da trắng mịn của cô, dương vật chầm chậm rút ra rồi lại chầm chậm cắm vào, kéo dài khoái cảm lơ lửng như mây thoáng qua.
Dịu dàng hôn lên cái miệng nhỏ của cô, thương tiếc hôn lên trán cô, nhìn đôi mắt sương mù mất hồn của cô.
Bất kể là cắm nhẹ hay đâm nặng, cô đều run cơ thể mềm mại yêu kiều, thật đáng yêu muốn chết.
Giờ phút này, quả thực cô tựa như một con búp bê đáng yêu bị Nghiêm Kỷ tùy ý khống chế, tùy ý thay đổi các tư thế đâm vào.
Nghiêm Kỷ khuây khoả thở dốc, “Tôi bao vây cậu vài năm, cậu đừng mơ mộng hão huyền vùng vẫy. Yên phận tí, mọi người đều thoải mái.”
“Tên khốn…” Mộc Trạch Tây càng khóc đau lòng hơn.
Mộc Trạch Tây đang khóc cho chính bản thân mình. Nghiêm Kỷ nói rất đúng, Mộc Trạch Tây vẫn chưa quyết định. Cô thật sự không có việc muốn làm, thậm chí cô còn không biết nên chọn chuyên ngành nào.
Dường như cô không thích làm việc gì.
Những gì mọi người học được trong kỳ thi đại học là thống nhất, không cần lựa chọn. Liều mạng học tập là vì cần thành tích, nhảy múa luyện nhạc cụ cũng là vì mẹ bảo, tăng thêm kỹ năng hình tượng cá nhân.
Cô thật sự giống như một dây tơ vàng, phụ thuộc vào mẹ, lại phụ thuộc vào cuộc sống của Nghiêm Kỷ. Cô không có phương hướng.
Nghiêm Kỷ biết trong đầu cô chắc chắn lại nghĩ đến những việc nào đó khiến cho cô khổ sở, anh hôn lên trán cô, dỗ khuôn mặt cô.
Nhẹ nhàng nói, “Cậu đừng quá bi quan, chối bỏ bản thân trước. Rất nhiều người có thể cả đời đều không thể biết chính mình thích cái gì, muốn làm cái gì. Cậu đừng lo lắng, cũng đừng gấp gáp. Từ từ tìm kiếm là được.”