Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 65: Nhóc Tây sinh nhóc con



Mộc Trạch Tây vội hỏi nhân viên quản lý thư viện, người đó trả lời rằng nó được viết bởi một nữ tác giả rất trẻ người Trung Quốc đã đi du lịch khắp thế giới, và nó đã lập tức trở nên nổi tiếng ở nước ngoài ngay sau khi xuất bản.

Quyển sách này hiện đang trong quá trình thẩm lí và phán quyết ở trong nước, sắp được in ấn.

Quyển sách này vốn là do một quản lý thư viện sách báo đến quốc gia nào đó để tham gia hội thảo các tác phẩm văn học.

Ở nơi đó đã gặp gỡ tác giả của《Con chim ra khỏi tổ》,cũng chính tác giả tự tay viết và ký tên tặng cho.

Nhân viên quản lý sách báo kia từ chức, nhưng cuốn sách vẫn được giữ lại.

Nhân viên quản lý sách đó cũng thích quyển sách này, cũng hỏi một chút về tác giả.

Chỉ biết là một nữ tác giả rất trẻ tuổi, nhưng đưa tin rất ít, gần như không có tin tức, dường như cô ấy đã đi khắp thế giới.

Nhân viên quản lý vào lúc tác giả ký tên đã hỏi "Hệ thống TMD" nghĩa là gì.

Tác giả mỉm cười trả lời, hệ thống là "Bạn bè" sống nương tựa lẫn nhau của tác giả, xem như một kiểu chào hỏi thân thiện dành cho nó.

Thật sự là La Nam Nam!

Điều này chứng minh cô ấy chưa bao giờ biến mất! Suýt nữa Mộc Trạch Tây bật khóc vì sung sướng.

Mộc Trạch Tây hỏi lại một vài thông tin khác nhưng không còn.

Mộc Trạch Tây kích động, cầm sách đi tới đi lui một lúc, che miệng vừa khóc vừa cười một lúc.

Đứa bé cứ đạp thai đá cô như thường lệ, Mộc Trạch Tây ổn định lại tâm trạng kích động của mình, ngồi xuống hít sâu để bình tĩnh.

Ngay khi Mộc Trạch Tây vẫn còn đang nghĩ cách làm thế nào để điều tra hành tung La Nam Nam thì Nghiêm Kỷ trở lại.

Thấy Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây nhét cuốn sách trở lại giá sách theo bản năng.

“Chờ lâu rồi à?” Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây kỳ lạ giống như rất phấn khởi, anh lại hỏi thêm.

“Em đang làm gì thế?”

Đối với một số việc, Mộc Trạch Tây sẽ nửa giấu nửa ẩn, bác trai Nghiêm nói đúng, con người phải có át chủ bài mới tốt.

Mộc Trạch Tây sợ Nghiêm Kỷ nhìn thấy nên vội đẩy Nghiêm Kỷ đi, làm trạng thái hờn dỗi oán trách, “Sao anh đi lâu thế? Ăn cơm, em đói bụng, ăn cơm.”

Hiện tại Nghiêm Kỷ giám sát Mộc Trạch Tây rất chặt, không giam cô nhưng chú trọng để ý cô bất kể biến động nhỏ.

Mặc dù Nghiêm Kỷ theo tình thế bị đẩy đi nhưng đôi mắt anh vẫn rất nhanh, chỉ liếc một cái đã nhìn và ghi nhớ bìa sách và tên sách cuốn sách kia.

Nghiêm Kỷ xoay người ôm Mộc Trạch Tây, sợ cô đẩy anh ngã.

“Xin lỗi, có chút chuyện xảy ra làm vợ anh bị đói, anh đã chuẩn bị ít thức ăn bỏ trong túi cho em, em không ăn sao?”

Mộc Trạch Tây dừng lại, cô đọc sách nên quên mất, tìm cái cớ khác, “Em không muốn ăn cái kia, em muốn ăn lẩu. Chúng ta mau đi đi!”

Vừa nói như vậy, Mộc Trạch Tây nghĩ đến miếng thịt cuộn trong nồi nước vẫn còn dính dầu nóng đỏ rồi chấm vào nước chấm của mình, cô lập tức chảy nước miếng ròng ròng.

A… Cô thật sự đói bụng và cũng thèm. Hiện tại Mộc Trạch Tây thật sự muốn ăn.

Khi nói đến lẩu cay, Nghiêm Kỷ hơi do dự, bởi vì Mộc Trạch Tây đã mang thai thời kỳ cuối nên cố gắng không ăn quá nhiều đồ chua cay kích thích.

“Còn thứ gì khác muốn ăn không?”

Mộc Trạch Tây vừa nghe thế, đúng là không được.

Kể từ khi Mộc Trạch Tây mang thai, cô làm nũng cũng không có một chút ngượng ngùng, kéo áo khoác Nghiêm Kỷ rồi lắc, “Nghiêm Kỷ ~ em chỉ muốn ăn lẩu.”

“Gọi anh là gì?”

Mộc Trạch Tây lập tức khô khan sửa lời, “Chồng…Chồng, em muốn ăn lẩu, em không ăn quá nhiều, chỉ cần nếm thử mùi vị thôi. Được không?”

Lúc này Nghiêm Kỷ mới hài lòng đan mười ngón tay vào nhau với Mộc Trạch Tây rồi ra ngoài.

Sau đó lại bị chụp lén.

Độ hot bên ngoài đối với việc này vẫn không giảm, bây giờ to bụng nắm tay càng thêm kích động mạnh.

Các nhà quyền thế cũng cố ý hoặc vô ý hỏi thăm. Đặc biệt là Lâm gia.

Cả Nghiêm gia đang chờ mong đứa trẻ chào đời, có thể nói là tràn ngập niềm vui, náo nhiệt.

Rất vô tư thẳng thắn thừa nhận thực sự có chắt trai, nhưng danh tính mẹ đứa trẻ tạm thời giữ bí mật.

Những bức ảnh chụp Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây cùng ra vào đi học, cùng khám thai cũng bị đào lên nhưng không có tấm nào rõ mặt Mộc Trạch Tây.

Chỉ có đủ loại tin đồn vớ vẩn bị truyền ra.

Nhà quyền thế nào đó bất kể là phỏng đoán bình thường hay suy đoán ác ý, hoặc là tự lừa mình dối người.

Thì đều nói người phụ nữ bên cạnh Nghiêm Kỷ không tên không họ và không danh không phận chưa kết hôn đã có con, luôn bị nuôi bên ngoài, không lên nổi mặt bàn Nghiêm gia, không nhấc nổi sóng gió.

Vẫn có cơ hội như cũ.

Những lời này đều truyền tới tai Mộc Trạch Tây.

Đứa trẻ trong bụng Mộc Trạch Tây càng lúc càng nhiều tháng, đá đá giống như con quỷ nhỏ, Mộc Trạch Tây không được yên ổn.

Càng tới gần lúc được làm mẹ, Mộc Trạch Tây cũng dần dần trầm tĩnh. Cô cũng có tâm tư nhỏ và suy tính riêng của mình.

Giấu thì giấu đi. Nghiêm Kỷ thường hay mang cô ra ngoài như thế này, nhưng cũng không chụp được ảnh chính diện.

Kỳ lạ nhỉ? Ngoại trừ sức mạnh của cốt truyện thì Mộc Trạch Tây không thể tìm thấy cái cớ nào khác.

Nên cô kiên trì không cho Nghiêm Kỷ làm sáng tỏ và công bố cái gì.

“Không làm sáng tỏ, không công bố cũng là để bảo vệ chính em. Dư luận hoang đường, làm sáng tỏ cái này thì nhất định sẽ lòi ra cái khác.”

Mộc Trạch Tây biết cô thật sự có điểm thiết lập "Nữ phụ khiến người ta chán ghét", khó tẩy.

Đến lúc đó lại là nước miếng.

Dù sao cũng không biết là cô, cứ mặc cho những người đó phỏng đoán tranh cãi đi.

“Em sắp sinh rồi, em không thể ngăn cho mình đọc những tin tức đó, hầu hết đều mắng em, em không nén được uất ức và đau lòng.”

Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh của Nghiêm Kỷ híp lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộc Trạch Tây, dường như có thể nhìn thấu cô.

Trong lòng Mộc Trạch Tây thoáng lo lắng nhưng vẫn túm vạt áo Nghiêm Kỷ, nhăn mặt khóc lóc kể lể.

“Bây giờ bé cưng luôn ầm ĩ, nó luôn nháo em như vậy, giờ lại xảy ra chuyện thế này, em nào chịu được! Bây giờ em phải đan len và ngồi thiền.”

Nghiêm Kỷ thật sự rất quen với thủ đoạn như vậy.

Thà bị tin đồn nhảm nhí khó nghe ở bên ngoài cũng không muốn dính vào quan hệ cuối cùng với anh, đánh chủ ý gì Nghiêm Kỷ cũng rõ ràng.

Đôi khi Mộc Trạch Tây thật sự có tính nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa. Trước đây cô cũng đã nghe nhiều lời nói khó nghe, mà cô không cảm thấy uất ức vì không có danh phận?

Hay là không muốn Nghiêm gia cho danh phận? Con hai người cũng sắp chào đời nhưng Mộc Trạch Tây vẫn không chết tâm và theo anh.

Một quyển sách của La Nam Nam đã nhanh chóng khơi dậy trái tim đang ngo ngoe rục rịch của cô.

Mộc Trạch Tây điều tra như thế nào Nghiêm Kỷ không quan tâm, nhưng những gì Nghiêm Kỷ tra được lại hơi kỳ lạ.

La Nam Nam rất kỳ lạ. Nghiêm Kỷ điều tra ra tác giả dựa theo quyển sách《Con chim ra khỏi tổ》, anh phát hiện hành tung của La Nam Nam không cố định, cô ấy chạy khắp nơi.

Hơn nữa cô ấy đến một nơi, chỉ cần cô ấy rời đi không lâu thì những người ở đó sẽ dần mất đi ấn tượng về cô ấy.

Gần giống như La Nam Nam sau khi rời khỏi thành phố Z không lâu, những người khác cũng sẽ dần quên mất cô ấy.

Đây là loại sức mạnh kỳ lạ gì? Là chức năng của hệ thống đó?

Nghiêm Kỷ khẽ cau mày, La Nam Nam đúng là phiền phức.

Nhưng Mộc Trạch Tây thực sự sắp sinh, Nghiêm Kỷ cũng thực sự không muốn tranh chấp với Mộc Trạch Tây vì những lời đoán bừa không có căn cứ của người khác.

Cô không muốn thì không muốn đi, chờ con được bình yên sinh ra rồi lại nói.

Sau khi sinh con xong mới trực tiếp công bố tin kết hôn. Đến lúc đó, không chỉ những người bên ngoài sẽ khiếp sợ mà ngay cả Mộc Trạch Tây cũng sẽ ngạc nhiên.

Sinh con xong, hôn cũng phải kết, còn muốn chạy? Tuyệt đối không thể.

Ánh mắt Nghiêm Kỷ hơi u ám, nắm cằm Mộc Trạch Tây hôn cô, cắn môi cô như một sự trừng phạt.

Mút cánh môi Mộc Trạch Tây đỏ bừng.

Nghiêm Kỷ như vậy chính là thời điểm anh muốn chơi xấu, radar cảnh giác của Mộc Trạch Tây lập tức dựng thẳng.

Sắp đến ngày dự sinh, Mộc Trạch Tây được đưa vào bệnh viện.

Trái lại Mộc Trạch Tây vẫn ổn, nhưng Nghiêm Kỷ lại đứng ngồi không yên, hàng đêm luôn đứng dậy kiểm tra Mộc Trạch Tây vô số lần mới yên tâm.

Cuối cùng vào một đêm, nước ối bị vỡ.

Sinh con tự nhiên phải chịu khổ.

Mộc Trạch Tây đang chống lại từng cơn đau mở tử cung trên giường bệnh, Nghiêm Kỷ lo lắng nắm tay cô, luôn ở bên cô.

Nghiêm gia cũng đến, đang chờ bên ngoài.

Cô sắp sinh, sắp làm mẹ. Khi con người yếu ớt không nơi nương tựa thì họ sẽ nhớ tới những người họ ỷ lại. Giờ phút này Mộc Trạch Tây rất nhớ mẹ và gia đình.


Đột nhiên có một cảm giác cô đơn đau khổ.

Mộc Trạch Tây đau bụng đẻ cũng chưa khóc lại khóc vào lúc này.

Nghiêm Kỷ đau lòng lau nước mắt cho cô, liên tục an ủi, “Chồng ở đây, chồng ở đây. Sau này sẽ không bao giờ gặp sự đau khổ này nữa.”

Mộc Trạch Tây đã khóc rồi còn phải thu lại, “Không thể khóc, như vậy lát nữa sẽ khó dùng sức!”

Nghiêm Kỷ lại cười, lại đau lòng. Hai người áp trán vào nhau, yên lặng đồng hành cùng nhau.

Khả năng thể chất của Mộc Trạch Tây trước khi mang thai cũng không tệ, sau khi mang thai, cô thường xuyên tản bộ đi lại, chế độ dinh dưỡng cũng hợp lý.

Ngoài cơn đau bụng đẻ mở tử cung thì còn có đầu thai khó khăn ở bên ngoài.

Mộc Trạch Tây không gặp bất kỳ khó khăn lớn nào khác, cô sinh đứa trẻ rất thuận lợi.

Khi Mộc Trạch Tây ôm đứa trẻ nhăn nheo bị đẩy ra, Nghiêm gia đã ôm hoa đưa cho Mộc Trạch Tây.

Nghiêm Kỷ hôn lên trán Mộc Trạch Tây, “Tây Tây của anh vất vả rồi, chúc mừng chúng ta đã lên chức cha mẹ.”

Và nói với Mộc Trạch Tây, Mộc gia đã biết tin mẹ con Mộc Trạch Tây bình an.

Mọi người đều chúc mừng, Nghiêm gia và Mộc gia đều chào đón thành viên mới của gia tộc.

Chắt trai quý báu như vậy đương nhiên sẽ thả về nhà tổ Nghiêm gia để nuôi dưỡng. Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây cũng dọn về nhà tổ.

Nghiêm gia có rất nhiều người, ngoại trừ cụ ông cụ bà thì ông bà nội Nghiêm Hạp vẫn còn trẻ, Mộc Trạch Tây cơ bản không phải kề bên con trừ việc cho con bú.

Người này ôm người kia dỗ.

Mộc Trạch Tây chỉ lo dưỡng cho khuôn mặt đỏ sáng mịn. Càng có nhiều thời gian rảnh rỗi đi điều tra tung tích La Nam Nam.

Đứa trẻ sắp đầy tháng, Mộc Trạch Tây cũng gần ở cữ xong.

Ở Nghiêm gia, một khi có tiệc thì tất nhiên mọi người sẽ nhận được từ phương diện đạo lý đối nhân xử thế, đến lúc đó cần mở tiệc chiêu đãi nhiều người.

Trẻ mới đầy tháng nên sức đề kháng cũng yếu ớt, tốt hơn hết là nên tránh xa đám đông.

Vậy nên tiệc mừng rượu đầy tháng chỉ bày nhỏ trong Nghiêm gia, tiệc trăm ngày mới bày lớn.

Niềm vui của Nghiêm gia không thể che giấu, dần dần người khác cũng nhìn trộm tới.

Quà trăm ngày của đứa trẻ được đưa vào Nghiêm gia cuồn cuộn không ngừng, loại người này đối nhân xử thế, đối xử với nhau có lễ nghĩa, Nghiêm gia cũng không cản.

Nhất thời trở nên long trọng náo nhiệt.

Với tư cách là ông nội, Nghiêm Hoành Hoa đã cho cháu trai cổ phần, cụ Nghiêm Quốc Uy trực tiếp cho chắt trai vào danh sách được bảo vệ đặc biệt.

Phương gia bên bà nội Phương Dung Hoa cũng tặng cổ phần.

Chiếc vòng trên bàn tay mũm mĩm của bé cưng là do cụ bà đặt làm tỉ mỉ từ nghệ nhân ưu tú, có bán nhưng vô giá.

Mỗi lần được mở mang kiến thức về quyền thế của Nghiêm gia là một lần Mộc Trạch Tây ngạc nhiên cảm thán về kiến thức nông cạn của chính mình.

Một em bé vừa chào đời mới đầy tháng đã xuất thân trăm triệu?

Vô lý! Thật vô lý! Đây là ghi chép nam chính ra đời trong tiểu thuyết nào đó sao?

Nó mới một tháng! Thái Tử thời cổ đại cũng chưa quý giá đến thế?!

Mộc Trạch Tây, người một tháng không có tiền như con trai mình đã sợ ngây người.

Khỏi phải nói người làm cha là Nghiêm Kỷ, mẹ và bé đều được cha nuôi dưỡng.

Còn Mộc Trạch Tây là một người mẹ nhưng chỉ đan mũ cho bé cưng, tất nhỏ và một cái yếm lót.

Mộc Trạch Tây…

Mộc Trạch Tây ôm cục cưng nói nhỏ, “Không phải mẹ không yêu con mà đôi khi tiền bạc không phải là thước đo tình yêu. Thứ lỗi cho mẹ thật sự nghèo…”

Nghiêm Kỷ nghe được lời nói thầm của Mộc Trạch Tây, anh cười nói, “Đúng vậy, cục cưng rất thích những thứ nho nhỏ mà mẹ đan. Tình mẹ ấm áp.”

Sau đó còn ẩn ý bổ sung, “Còn nữa, mẹ ở bên con và cha chính là món quà lớn nhất, đúng không, bé cưng?”

Mộc Trạch Tây… Điện thoại cô vẫn bị theo dõi à?!

Buổi tối.

Nghiêm Kỷ nghịch điện thoại trên tay, “Bày rượu đầy tháng, người làm mẹ như em có yêu cầu gì trong tiệc trăm ngày hay không?”

Mộc Trạch Tây ôm con nhẹ nhàng vỗ về nấc sữa, bé cưng hơi không khó chịu luôn nhích tới nhích lui.

Cô nghe thấy tiếng nghi ngờ quay đầu lại, “A? Không phải đã thu xếp xong rồi à, em có thể có ý kiến gì?”

Lại chợt nghĩ đến gì đó, “Thật sự có! Mọi người trong tiệc trăm ngày khi gặp con không thể hôn lên miệng bé cưng, có vi khuẩn.”

Thật là một yêu cầu thành thật và chất phác.

Nghiêm Kỷ cười, vỗ về đứa bé luôn cử động, “Em nghĩ cháu chắt Nghiêm gia có thể ôm tùy tiện? Khi đó em ôm con tham dự, sẽ có bốn vệ sĩ đứng bên cạnh.”

Mộc Trạch Tây quên Nghiêm gia nhà lớn nghiệp lớn. Con cháu Nghiêm gia đều cao quý hơn.

Nghiêm Kỷ tiếp bé cưng đang ầm ĩ nãy giờ, cho bé nằm trong vòng tay mạnh mẽ của cha nó, dùng phương thức máy bay để ôm con.

Bé cưng không còn lộn xộn, chỉ một lát đã buồn ngủ.

Mộc Trạch Tây nhìn hai cha con như vậy rất ấm áp đáng yêu, cô vội lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Chụp từ nhiều góc độ ngồi xổm lên xuống.

Sau khi Mộc Trạch Tây sinh con, thân hình đẫy đà lại càng thêm hàm súc. Lại vì đang trong thời kỳ cho con bú nên cô rất ít mặc nội y trong phòng của hai người.

Vừa ngồi xổm xuống, Nghiêm Kỷ đã thấy hết mọi thứ, vì để không nổi lửa.

Một tay Nghiêm Kỷ ôm con, tay kia kéo mẹ đứa trẻ lên.

“Bày rượu đầy tháng của con. Ngày mai chúng ta cùng đi chụp ảnh cưới, công bố tin kết hôn.”

Mộc Trạch Tây thoáng cái không phản ứng. Váy cưới nào? Tin kết hôn nào?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.