“Có việc?” Giang Dữ An đội chiếc mũ lưỡi trai đen, sấn đến ngũ quan lập thể, đôi mắt càng thêm thâm thúy.
Thẩm Tri Ngôn theo bản năng lắc đầu, lại nhanh chóng gật đầu lại, nói: “Có việc, có việc.”
Giang Dữ An không nói chuyện, chờ Thẩm Tri Ngôn.
Thẩm Tri Ngôn ngước mắt hướng về phía hắn cười, nói: “ Mẹ tớ mời cậu đến nhà tớ ăn cơm.”
Cậu tuy rằng đã 18 tuổi, cười rộ lên lại giống một đứa trẻ, đặc biệt là khi cậu cố ý lấy lòng khoe mẽ, lúm đồng tiền trên má trái kia thật giống như rượu ngon, làm say lòng người, khó thể thoát ra.
Giang Dữ An thẳng tắp nhìn cậu vài giây, mới xoay người đóng cửa, nhàn nhạt mà nói: “Không cần.”
“Nga……” Thẩm Tri Ngôn nhấp môi, có chút thất vọng.
Hạ Nhất Thanh không nghe thấy phòng khách có động tĩnh gì, cầm cái thìa từ phòng bếp ra xem, cửa không có đóng, cô liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Tri Ngôn đứng ở cửa nói chuyện cùng Giang Dữ An.
“Đứng ở cửa làm gì vậy?” Hạ Nhất Thanh đi qua đi, hiển nhiên là hiểu lầm, hướng về phía Giang Dữ An nhiệt tình chao đón: “Tiểu Giang, mau tiến vào, mau tiến vào.”
Giang Dữ An vừa muốn mở miệng, thang máy mở ra, Thẩm Hoài Minh mang theo bánh trung thu đi ra.
“Đã về rồi.” Hạ Nhất Thanh tiếp đón Thẩm Hoài Minh: “Anh có mua bánh trung thu ở nhà kia không?”
“Mua mua.” Thẩm Hoài Minh cười nhấc hộp bánh trung thu lên cho cô coi, nhìn đến cả nhà mình đều đứng ngoài cửa, rất tự nhiên mà đi qua vỗ vỗ vai Giang Dữ An, nói: “Đều đứng cửa làm gì? Mau vào, mau vào đi, nếm thử bánh trung thu chú mua, ăn rất ngon.”
Giang Dữ An nhìn Thẩm Tri Ngôn một cái, Thẩm Tri Ngôn hướng hắn nhoẻn miệng cười, lộ ra một ngụm chiếc răng trắng tinh.
Hắn nhoáng thất thần, không hiểu được mà bị Thẩm Hoài Minh đẩy vào phòng.
Hạ Nhất Thanh đi phòng bếp bận việc, Thẩm Tri Ngôn thì đi lấy bánh trung thu ba cậu mua cắt ra, Giang Dữ An cùng Thẩm Hoài Minh cùng ngồi ở trên sô pha.
Thẩm Hoài Minh không hổ là thầy giáo, nói rất nhiều, Giang Dữ An tính tình lãnh đạm, khi bị hỏi đến mới gật gật đầu, trả lời hai câu, còn lại thời điểm đều đang nghe Thẩm Hoài Minh nói.
Thẩm Hoài Minh về phòng pha trà, Giang Dữ An ngồi ở trên sô pha không có việc gì.
Nhà Thẩm Tri Ngôn trang hoàng đến rất đơn giản, nhưng thực sạch sẽ, chỗ nào cũng lộ ra cổ hương vị ấm áp của một nhà ba người...
Tường phía đối diện dán nhiều giấy khen ánh vàng rực rỡ, Giang Dữ An híp mắt nhìn trong chốc lát, từ “ bạn nhỏ Thẩm Tri Ngôn ” đạt được “khen thưởng chăm ngoan học giỏi” đến "học sinh Thẩm Tri Ngôn” đạt được “Hạng một toàn thành phố” tất cả đều dán mặt trên.
Phía dưới ngăn tủ còn chưng một loạt lớn hoặc nhỏ các loại cúp, hẳn là đều của Thẩm Tri Ngôn.
Thẩm Tri Ngôn còn ở phòng bếp, Giang Dữ An quay đầu nhìn qua.
Cậu không tính là cao, nhưng dáng người thật sự thẳng, giống một cây bạch dương nhỏ xanh tươi, lộ ra khí chất vừa sạch sẽ vừa đĩnh bạt.
Trên người ăn mặc chiếc áo màu trắng, lộ ra cổ cùng cánh tay cũng rất trắng.
Phòng bếp ánh đèn thiên về ấm, mấy sợi tóc của Thẩm Tri Ngôn dưới ánh đèn lại càng thêm mềm mại.
Giang Dữ An thu hồi tầm mắt, cúi đầu lấy điện thoại ra, mặt vô biểu tình.
Thẩm Tri Ngôn đem bánh trung thu đặt lên dĩa, cắm mấy cây tăm ở phía trên, lúc xoay người lại chỉ thấy trên sô pha chỉ có mình Giang Dữ An.
Cậu có chút khẩn trương, bởi vì rất thích, cho nên luôn có chút cẩn thận tâm tư nhỏ.
Thẩm Tri Ngôn bưng dĩa đi qua, đem bánh trung thu đặt lên trên bàn trà, chỉ vào bánh trung thu mà giới thiệu rằng bánh trung thu ngon đến cỡ nào.
Cậu rất cao hứng, nghe thanh âm là có thể cảm giác được, nếu có đuôi chắc bây giờ liền giơ lên.
“Đây là lòng đỏ trứng, đây là vân chân, cái này là thịt bò.” Thẩm Tri Ngôn lấy cái bánh có lòng đỏ trứng lên, đưa cho Giang Dữ An, nói: “Cái này ngon nhất, tớ thích nhất cái này.”
Giang Dữ An “Ân” một tiếng, duỗi tay đi tiếp, tăm rất nhỏ, Giang Dữ An ngón tay nhẹ nhàng đụng phải tay Thẩm Tri Ngôn.
Thẩm Tri Ngôn thu hồi tay, đầu ngón tay ma sát lẫn nhau chà xát, hỏi Giang Dữ An: “Ăn ngon sao?”
Lòng đỏ trứng vị thực nồng, đối Giang Dữ An mà nói có điểm ngọt, nhưng đại khái có lẽ là vì bầu không khí nhà Thẩm Tri Ngôn quá giống với không khí trung thu đoàn viên, hắn đành gật đầu đầu, nói: “ Ừ.”
“Vậy cậu ăn nhiều một chút.” Thẩm Tri Ngôn đem dĩa hướng Giang Dữ An đẩy đẩy.
đam mỹ hài
“Ân.” Giang Dữ An lại gật đầu.
Thẩm Tri Ngôn nhấp nhấp miệng, đây là động tác bản năng của cậu, khẩn trương sẽ làm.
Cậu muốn lưu tại phòng khách, nhưng là không biết cùng Giang Dữ An nói cái gì, tính cách cậu không tính là hướng ngoại, làm ầm làm ĩ, chơi xấu, làm nũng đều chỉ cùng người quen.
Hạ Nhất Thanh lâu lâu còn tưởng rằng mình nhiều thêm một đứa con an tĩnh.
“……Tớ đi phòng bếp phụ chút.” Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là lựa chọn né tránh.
Thẩm Tri Ngôn hướng Giang Dữ An cười cười, đứng dậy chạy tới phòng bếp.
Giang Dữ An nhìn Thẩm Tri Ngôn đi vào, mới bưng nước lên uống một ngụm, hòa tan mùi lòng đỏ trứng trong miệng.
Hạ Nhất Thanh tay nghề rất tốt, chỉ là ngày thường bận, rất ít nấu cơm.
Đồ ăn cuối cùng cũng xong, đặt trên bàn, Hạ Nhất Thanh tiếp đón đại gia qua đi ăn cơm.
Thẩm Tri Ngôn dọn xong chén đũa rồi đi mở TV, hỏi Giang Dữ An muốn xem cái gì, Giang Dữ An nói tùy, vì thế cậu mở Tây Du Ký, âm nhạc đầu phim cất lên.
Khi trở về mọi người đều đã ngồi xuống, còn vị trí ở đối diện Giang Dữ An.
Thẩm Hoài Minh thích uống rượu, mỗi ngày ở nhà ăn cơm đều đến uống 2 ly nhỏ.
Rượu là ông ngoại Thẩm Tri Ngôn ủ, Thẩm Hoài Minh cầm cái cái ly rót non nửa ly đưa tới trước mặt Giang Dữ An: “Tiểu Giang, uống một chút?”
“Cảm ơn ạ.” Giang Dữ An đứng dậy tiếp nhận.
Thẩm Tri Ngôn nhìn thoáng qua, yên lặng ly rượu định uống để lại, cầm chén trà hướng ba cậu cười nói: “Lão Thẩm, con cũng muốn nếm thử.”
“Ai u.” Thẩm Hoài Minh rất kinh ngạc, một bên trêu đùa một bên hướng cái ly rót rượu, nói: “Hôm nay Tri Ngôn trưởng thành, không uống nữa.”
Thẩm Tri Ngôn nhìn thoáng qua Giang Dữ An, vô lực phản bác ba cậu, nói: “……con khi nào mỗi ngày uống sữa.”
“ Ừ, ừ, ừ.” Thẩm Hoài Minh cười, nhấc ly rượu lên uống.
Thẩm Tri Ngôn cũng uống một ngụm, hương vị khá tốt, ngọt, có chút cay, Thẩm Tri Ngôn nghĩ thầm, rượu cũng như vậy sao.
Trên bàn bầu không khí thực nhẹ nhàng, Giang Dữ An tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng hỏi gì đáp nấy.
Hạ Nhất Thanh cùng Thẩm Hoài Minh cũng biết chừng mực, không quá mức đi hỏi vấn đề riêng tư, chỉ là nói chuyện phiếm bình thường.
Thẩm Tri Ngôn một bên ăn cơm, một bên nương theo TV nhìn lén Giang Dữ An.
Hạ Nhất Thanh cùng Thẩm Hoài Minh đang nói chuyện, Giang Dữ An chú ý tới tầm mắt Thẩm Tri Ngôn, lại làm bộ không biết, mặt không đổi sắc ăn cơm.
Giang Dữ An thích ăn cà tím, cậu thấy cà tím xào hắn gắp rất nhiều lần, tay Giang Dữ An thật là đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, thon dài.
Mặt cũng đẹp, mày rậm, mũi cao, môi có chút mỏng, bà ngoại từng nói với cậu, nữ nhân môi mỏng đều bạc tình, kêu cậu đừng tìm những người như vậy, còn nam nhân thì sao?
Non nửa ly rượu chảy xuống bụng.
Thẩm Tri Ngôn có chút không thích ứng, rượu không tính cay, tác dụng chậm.
Thẩm Tri Ngôn mơ mơ màng màng nghĩ, Giang Dữ An cùng cậu quan hệ mặc dù không tệ nhưng cũng không thân thiết là bao.
Cậu dù sao cũng chỉ có thể từ xa nhìn hắn, giữ kín tình cảm này.
Nói không chừng tốt nghiệp cao trung liền không gặp được, cũng nói không chừng, Giang Dữ An cũng sẽ không ở đối diện nữa.
Tây Du Ký vừa lúc chiếu tới đoạn nữ vương Nữ Nhi Quốc đối Đường Tăng yêu mà không được, Thẩm Tri Ngôn đồng cảm bản thân mình cũng vậy, có chút buồn bực bĩu môi, bưng nữa ly rượu còn phân nửa, một hơi uống cạn sạch, rất có hương vị mượn rượu quên sầu..