Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
- ---------------------------------------
"Cái gì?" Giang Diệc mở to mắt nhìn, rất kinh ngạc với 3 chữ mình vừa nghe ( trong tiếng trung " Không Nỡ" là 3 chữ) thậm chí trong lòng cậu cũng hoài nghi có phải cậu nghe lầm không.
Mà Tư Kinh Mặc hiển nhiên không có ý lặp lại, rủ mắt tiếp tục đi về phía trước.
Giang Diệc nhìn nam sinh đi lướt qua mặt mình, chợt thấy lỗ tai hắn đỏ lên, cùng với khóe miệng nhàn nhạt ý cười.
Cũng trong chớt mắt đó, Giang Diệc đột nhiên hiểu ra, người trước mặt là đang nói đùa cậu!
"Đ*t! Nhìn không ra nha, Tư ca vậy mà cũng biết đùa giỡn người khác!" Giang Diệc bước nhanh đuổi theo Tư Kinh Mặc, nắm tay thành quả đấm, không nhẹ không nặng đánh vào phía sau Tư Kinh Mặc một cái.
Trương Dương và Phương Phàm đi ở đằng sau nên không nghe hai người họ nói gì, vội vàng bước nhanh để đuổi kịp hai người họ.
"Nói cái gì vậy?" Trương Dương hỏi.
Giang Diệc khẽ hừ một tiếng, cũng không có ý định trả lời.
Tư Kinh Mặc biểu tình nhàn nhạt, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy trên khóe miệng hắn có ý cười nhàn nhạt.
Hắn càng không có khả năng trả lời.
Vô luận Trương Dương có cầu xin thế nào, thì Giang Diệc và Tư Kinh Mặc tựa như đã đạt một hiệp nghị nào đó nhất quyết không chịu nói.
Cậu ta gấp đến độ ruột gan cồn cào, chỉ tự trách lúc ấy mình đứng quá xa.
Trên đường trở về Giang Diệc đem kết quả xử lý nói lại cho ba người.
"Thật quá tiện nghi cho hắn!" Trương Dương tức giận nói.
Phương Phàm suy nghĩ một chút lại nói: "Cũng không hẳn, trước đó Một A đẹp trai ở Nhất Trung nổi tiếng trên diễn đàn như thế, có thể đã đắc tội rất nhiều người.
Lần này lôi hắn ra ngoài ánh sáng, nếu chúng ta không tìm hắn gây phiền phức, những người mà hắn đã đắc tội trước kia cũng sẽ kéo phiền phức đến cho hắn mà thôi.
Đây cũng xem như là một cách xử lý tốt."
Tư Kinh Mặc bỗng nhíu mày, nói: "Cũng có nguy hiểm, chỉ sợ hắn sẽ trả thù."
Giang Diệc nhún vai: "Đang sợ không có lý do đây, nếu hắn dám tìm tới cửa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách khiến hắn muốn thi đại học cũng không được."
Tư Kinh Mặc: "Nhưng vẫn phải đề phòng, sau này cậu cố gắng đừng đi đâu một mình."
Giang Diệc gật đầu, cậu cũng có suy nghĩ đến điểm này: "Sau này tan học tôi sẽ đi cùng với các cậu."
Tư Kinh Mặc gật đầu, cũng dần dần thả lỏng.
Mấy người tạm biệt nhau trước cổng trường, sau khi Giang Diệc về nhà thì tạm thời vứt chuyện này sang một bên, chăm chú nhìn vào tài liệu môn ngữ văn.
Đối với cuộc thi ngày mai, Giang Diệc ít nhiều vẫn có chút khẩn trương.
Ban đêm ngủ, trong giấc mơ của Giang Diệc đều là thơ cổ.
Cậu nằm mơ thấy mình phải điền vào chỗ trống cho một đoạn thơ cổ, phải điền vào câu trước của câu "Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc".
Giang Diệc biết đây là 《 Đằng Vương các tự 》, nhưng dù cậu có nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được câu trước là câu gì.
Cũng không biết trong giấc mơ cậu xảy ra chuyện gì, vẫn luôn trầm tư suy nghĩ mà không làm những câu hỏi đằng sau, chỉ điền vào mỗi đoạn thơ cổ này.
Cuối cùng khi tiếng chuông vang lên, đến lúc nộp bài thi rồi mà cậu vẫn đang cố nghĩ xem câu trước trong đoạn thơ là câu gì!
Giang Diệc bỗng ngồi bật dậy từ trên giường, bên tai là tiếng chuông chói tai của chiếc đồng hồ báo thức.
Khựng lại mấy giây, Giang Diệc mới hồi phục tinh thần.
Thả lỏng người ra, cậu hung hăng thở dài một hơi.
Thì ra chỉ là mơ, suýt chút nữa đã hù chết cậu.
Tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại, trước câu "Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc" không phải là câu "Lạc hà dữ cô vụ tề phi" hay sao?
Giang Diệc vò vò tóc, quả nhiên là do mình quá khẩn trương.
Thừa dịp thời gian còn sớm, cậu dứt khoát xem lại thơ cổ một lần nữa, đọc đi đọc lại những bài thơ cổ có khả năng xuất hiện trong đề thi, sau đó mới đặt sách xuống và xuống lầu ăn điểm tâm.
Trường Nhất Trung tổ chức liên kết thi và thi tháng để giúp học sinh thích ứng với kì thi đại học, có những yêu cầu nghiêm ngặt như trong thi đại học.
Buổi sáng không cần phải tự học, học sinh đến trường thì trực tiếp đi vào phòng thi.
Trước khi thi, điện thoại của Giang Diệc rung lên, là Tư Kinh Mặc gửi tin nhắn đến.
[2012]: Chúc thi tốt.
Giang Diệc khẽ cười một cái, lập tức trả lời.
[Ông nội mày]: Đương nhiên! Chờ tôi soán ngôi đứng đầu của cậu đi.
[2012]: Tôi chờ.
Nhìn vào khung chat, Giang Diệc không thể không cảm khái thêm một lần nữa, quan hệ giữa người và người thật sự quá kì diệu, trước kia rõ ràng hận không thể cách xa Tư Kinh Mặc, bây giờ không chỉ ngồi cùng bàn với Tư Kinh Mặc, mà quan hệ so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên điều này cũng không tệ lắm.
Tiếng chuông vang lên, giám thi mang đề thi đến, sau khi nói một số điều cần chú ý rồi bắt đầu phát đề thi.
Giang Diệc thu hồi tâm tư, bắt đầu nghiêm túc làm bài thi.
Lời nói cậu nói với Tư Kinh Mặc không phải là nói đùa, cậu thực sự nghĩ đến việc đẩy Tư Kinh Mặc xuống khỏi vị trí đầu tiên, mặc dù có hơi khó nhưng ít nhất ra phải đặt cho mình một mục tiêu.
............!
Ngày đầu tiên thi thì khá là dễ dàng, ngữ văn và toán học không quá khó.
Thi xong Trương Dương thêm cả đám vào một nhóm Hội đàn ông.
[Dương ca của mày]: Thôi xong đời
[Phương Phàm muốn đứng nhất]: Nộp giấy trắng?.
[Dương ca của mày]: Cậu không muốn tớ thi tốt à!
[Phương Phàm muốn đứng nhất]: Trong lòng cậu tự có đáp án
[Dương ca của mày]:......!Tư ca! Cầu đáp án trắc nghiệm toán!
Giang Diệc đã nộp bài thi được nửa tiếng rồi, bây giờ lúc về đến nhà, trông thấy tin nhắn thì chụp lại gửi sang.
[Dương ca của mày]:??? Diệc ca, cậu nói đây không phải đáp án đúng đi?
Giang Diệc nhíu mày, không đợi cậu trả lời, Tư Kinh Mặc đã nhắn trước.
[2012]: Đáp án của tôi và Giang Diệc giống nhau.
[Dương ca của mày]:......!Tớ chết đâyy.....y!!!
[Phương Phàm muốn thi đệ nhất]: Tớ sai những hai câu.QAQ
[Dương ca của mày]: Ôi đ*t! Diệc ca cậu cũng quá trâu bò đi!
Giang Diệc rất khiêm tốn.
[Ông nội mày]: Gặp may đấy.
[Dương ca của mày]: Cậu thì gặp may, còn tôi sai năm câu này chắc hết đường sống.
[Ông nội mày]: Ngày mai tôi sẽ thi không tốt.
Giang Diệc thực sự nói thật, Trương Dương thì nửa câu cũng không tin.
Người khoanh trắc nghiệm môn toán hoàn toàn đúng, nói cho bạn rằng họ sẽ thi không tốt, ai tin nổi?
Cậu ta xem như đã nhìn ra, Giang Diệc không hổ danh là học sinh đứng đầu khối ở Trung học Thực Nghiệm, cho dù cậu có nghỉ học một tháng, sách môn toán của ca một học kì không hề đọc chữ nào, cũng không trở ngại Giang Diệc lựa chọn hoàn toàn đúng.
Đại khái là do học thần và học tra khác biệt, Trương Dương đã nhìn thấu.
Trong nhóm Hội đàn ông ban một, chỉ có mình cậu ta là cùi bắp nhất.
Giang Diệc không có cách nào, cậu biết câu nói của cậu khiến người khác không tin, nhưng cậu không nắm chắc lý thuyết như toán học.
Lý thuyết dù sao cũng là gộp ba môn lại, cộng với việc có chỗ cậu vẫn chưa ôn tập xong, Giang Diệc thật sự hơi lo lắng.
Thoát khỏi QQ, lúc Giang Diệc đang chuẩn bị xem lại bài tập, điện thoại lại rung lên.
Lần này là tin nhắn của Tư Kinh Mặc.
Giang Diệc cầm điện thoại di động lên, tin nhắn Tư Kinh Mặc gửi tới đều là hình ảnh.
Ấn mở hình ảnh, vậy mà đều là đề ôn tập.
[Ông nội mày]:???
[2012]: Đoán đề, đây đều là câu hỏi có thể gặp phải.
[Ông nội mày]: Tư ca trâu bò!
Ở đầu khung chat hiểu thị đối phương đang nhập, Giang Diệc đợi nửa ngày, bên kia gửi lại một chữ.
[2012]: Ừ.
Giang Diệc:......!
Quả nhiên đây mới là phong cách của Tư Kinh Mặc.
[Ông nội mày]: Vậy tôi sẽ làm những đề này trước.
Lần này Tư Kinh Mặc trả lời lại rất nhanh.
[2012]: Được.
[2012]: Nếu không hiểu, cứ hỏi tôi.
[Ông nội mày]: Cậu không học à?
Tư Kinh Mặc viết rồi lại xóa, cuối cùng mới nhắn lại một câu.
[2012]: Bút máy không thể nhận không được.
Giang Diệc vui vẻ, trả lời: Vậy được rồi, tôi không khách khí nữa.
Tư Kinh Mặc cầm điện thoại, siết chặt nắm đấm, hít sâu mấy hơi mới có thể bình tĩnh trở lại.
Giang Diệc hoàn toàn không biết, Tư Kinh Mặc rất là tri kỷ, ở đằng sau mỗi một đề bài đều có ghi chú, viết rõ ràng trang nào trong sách ôn tập.
Căn bản không cần Giang Diệc tự đi tra, trực tiếp mở sách là có thể thấy được.
Có một ít dạng đề Giang Diệc đã làm rồi, cậu sẽ tìm những đề tương tự để làm.
Khi gặp phải những đáp án hoặc trình tự giải đề mà cậu không hiều, cậu sẽ trực tiếp hỏi Tư Kinh Mặc.
Có thể nói Tư Kinh Mặc đợi tin nhắn để trả lời, cơ hồ là tin nhắn Giang Diệc vừa gửi tới, sẽ thấy đội phương nhập câu trả lời ngay......!
Hai người nhắn qua nhắn lại, cứ liên tục như thế đến khoảng 9h đêm.
Những dạng đề mà Tư Kinh Mặc gửi cho Giang Diệc cậu đều nhìn qua một lượt, Giang Diệc cũng an tâm nhiều.
[2012]: Nghỉ ngơi sớm một chút.
[Đại gia ngươi]: Được, cậu cũng vậy.
Buổi chiều ngày thứ hai thi lý thuyết, lúc nhận được đề thi Giang Diệc không nhịn được cảm thán, Tư Kinh Mặc thật sự là một sự tồn tại nghịch thiên.
Về việc đoán đề, Giang Diệc mặc dù cũng đoán đúng khá nhiều, nhưng Giang Diệc bội phục chính là, Tư Kinh Mặc có thể đoán đúng những câu mà giáo viên có thể bỏ qua.
Giang Diệc lần này thật sự bội phục.
Làm xong cả bài thi, Giang Diệc triệt để an tâm, thậm chí không cần kiểm tra lại nữa, trực tiếp nộp bài thi.
Khẳng định sẽ không thể bị hạng chót được!
Đúng lúc Tư Kinh Mặc cũng gửi tin nhắn tới.
[2012]: Thi thế nào?
[Ông nội mày]: Tốt lắm! Tư ca, đáng tin cậy!.