Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
***********
Thật đúng là.
Hứa Hướng Dương còn đang cảm thấy mình có lý, sau đó nghĩ lại, hình như khi mình yêu đương cũng giấu Giang Diệc thì phải.
Nói như vậy vừa nãy cậu ta đúng thật không có lý.
Thấy Hứa Hướng Dương không nói gì, Giang Diệc hừ một tiếng.
"Cho nên rốt cuộc là có chuyện gì?" Hứa Hướng Dương ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề.
Giang Diệc cất lon nước rỗng chứ không ném đi, lại sợ bị Hứa Hướng Dương trông thấy, đành phải bỏ lon nước vào trong tủ lạnh, sau đó mới lấy hai lon Coca ra.
"Ăn cơm chưa?" Giang Diệc hỏi.
Hứa Hướng Dương tức giận nói: "Không phải tớ đến nhà cậu để ăn cơm à?"
Giang Diệc chậc một tiếng, lấy điện thoại ra đặt thức ăn bên ngoài, sau đó mới kéo Hứa Hướng Dương ngồi xuống: "Được rồi được rồi, cậu đừng tức giận giờ tớ giải thích là được chứ gì?"
Hứa Hướng Dương liếc Giang Diệc, mở lon nước ra, nhấp một ngụm Coca: "Tốt nhất là cậu nên nói thật."
Giang Diệc sờ sờ mũi, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên sự căng thẳng khó nói thành lời, tựa như lúc bị ba mẹ bắt gặp yêu sớm rồi phải khai ra tất cả, mặc dù cậu đúng là yêu sớm thật.
Im lặng trong giây lát, cuối cùng Giang Diệc mới chịu nói, lời ít mà ý nhiều: "Tớ......!Tớ và Tư Kinh Mặc ở bên nhau."
Hứa Hướng Dương hững hờ gật gật đầu: "Ờ, cho nên các cậu...!Khoan đã!" Hứa Hướn Dương trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Giang Diệc.
"Cậu vừa nói đến Tư Kinh Mặc?"
Mặt Giang Diệc ửng đỏ, ngượng ngùng ho một tiếng.
Hứa Hướng Dương tiếp tục trừng Giang Diệc.
Giang Diệc bị cậu ta trừng đến mức bất đắc dĩ, chỉ có thể đỏ mặt, nhanh chóng giải thích chuyện đã xảy ra.
Hứa Hướng Dương im lặng một lúc rồi hít sâu một hơi, nhìn thấy ánh mắt có phần xấu hổ của Giang Diệc cậu ta mở miệng: "Thật ra, tớ đã sớm biết Tư Kinh Mặc thích cậu rồi."
Giang Diệc: "Hả?"
Hứa Hướng Dương thở dài: "Tớ biết từ hai năm trước, là cái năm mà cậu chuyển trường, năm đó Tư Kinh Mặc nhập viện, cậu có nhớ không?"
Giang Diệc gật đầu, sao cậu có thể quên được, nhưng vấn đề là sao Hứa Hướng Dương lại biết?
Trong lòng nghĩ như vậy, nên Giang Diệc lập tức hỏi.
Hứa Hướng Dương nặng nề mà thở dài, trong lòng vẫn còn do dự, nhìn dáng vẻ này của Giang Diệc thì chắc chắn cậu ấy không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ cậu ấy và Tư Kinh Mặc đã ở bên nhau, chính Tư Kinh Mặc còn chưa nhắc đến chuyện này, cậu ta thực sự có thể nói ư?
Do dự thật lâu, Hứa Hướng Dương vẫn chọn không nói ra.
Đây là chuyện của bọn họ, vậy thì giao cho bọn họ là được rồi.
Suy nghĩ một lát, Hứa Hướng Dương mới nói: "Bởi vì, từ năm mà cậu đi, thỉnh thoảng Tư Kinh Mặc vẫn liên lạc với tớ."
"Tìm cậu để hỏi cách liên lạc à?" Giang Diệc đoán được nguyên nhân rất nhanh, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Chính vào lúc này, cậu mới nhớ lại câu nói khi ấy của Tư Kinh Mặc—— "Tớ thích cậu mười hai năm rồi."
Lúc ấy Giang Diệc quá căng thẳng, nên không chú ý nghe trong lời nói của Tư Kinh Mặc là có ý gì, cậu chỉ nhớ rõ hắn nói thích mình.
Về phần Tư Kinh Mặc thích từ khi nào, thích bao lâu, Giang Diệc hoàn toàn không biết.
Hay là nói ngay từ đầu Giang Diệc đã không để ý đến vấn đề này, biết Tư Kinh Mặc cũng thích mình, đối với Giang Diệc mà nói đây là điều rất vui rồi, còn những chuyện khác dường như không quan trọng lắm.
Hứa Hướng Dương dứt khoát nói hết chuyện trước đó Tư Kinh Mặc đã quấn lấy cậu hỏi cách liên lạc cho Giang Diệc: "Cũng không phải thường xuyên liên hệ, nhưng thỉnh thoảng thì vẫn có.
Lần gần đây nhất, là trước hôm cậu quay lại, cậu ấy có gửi tin nhắn cho tớ......"
"Vậy sao cậu không nói chuyện này cho tớ?" Giang Diệc nghe đến đó, đôi mắt đỏ lên, ngực đau đau, rất khó chịu.
Hứa Hướng Dương nhìn Giang Diệc đầy ẩn ý, trong giọng điệu có mấy phần bất đắc dĩ: "Lúc đó nếu như cậu biết, cậu sẽ làm gì? Vẫn kết giao với Tư Kinh Mặc như bậy giờ à?"
Không đợi Giang Diệc trả lời, Hứa Hướng Dương tự hỏi tự trả lời: "Không, cậu sẽ không, cậu sẽ cảm thấy Tư Kinh Mặc ghê tởm.
Dù sao lúc ấy cậu vẫn còn là Alpha."
Cả người Giang Diệc cứng đờ, lông mi khẽ run lên.
Hứa Hướng Dương nhìn Giang Diệc, lắc đầu.
Giang Diệc mím môi không phản bác.
Lời Hứa Hướng Dương nói rất đúng, nếu như lúc ấy cậu biết chuyện Tư Kinh Mặc thích mình, phản ứng của cậu khi đó, không hẳn là ghê tởm, nhưng chắc chắn sẽ không khác ghê tởm là bao.
Không phải là cảm thấy bị Alpha thích rất buồn nôn, chẳng qua là khi đó Giang Diệc không thích Tư Kinh Mặc chút nào cả.
Giang Diệc cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như khi ấy cậu biết chuyện này, chắc chắn sẽ từ Giang Thành quay lại Tấn Thành, không nói hai lời mà đánh Tư Kinh Mặc một trận?
Không nói sẽ đánh Tư Kinh Mặc thành thế nào, nhưng chắc chắn sẽ đánh Tư Kinh Mặc đến khi không dám thích mình nữa.
Nghĩ như vậy, đột nhiên Giang Diệc thấy buồn cười.
Không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn lúc ấy cậu không biết.
Nếu không, sao bây giờ có bạn trai được?
Nhưng trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Giang Diệc nghĩ sẽ tìm thời gian để hỏi Tư Kinh Mặc cho rõ ràng.
Vì sao người này thích mình mười hai năm, mình có chỗ nào hấp hẫn hắn?
Giang Diệc im lặng một lúc lâu, thức ăn đặt bên ngoài đã được giao tới, Hứa Hướng Dương mở bánh gato ra bắt đầu đốt nến, cậu mới tỉnh táo lại.
"Tớ đã thổi nến một lần rồi, giờ phải thổi nữa hả?" Giang Diệc đứng dậy.
Hứa Hướng Dương gật đầu: "Không thì sao? Tớ đã đặt bánh gato trước một tuần đấy!
Giang Diệc lập tức xin lỗi: "Được rồi, tớ sai rồi!"
Đốt nến xong, Giang Diệc ước một điều rồi mới thổi nến.
Hứa Hướng Dương không quậy Giang Diệc, đợi cậu thổi tắt nên thì cắt bánh gato cho hai người, rồi đưa quà sinh nhật cho Giang Diệc.
"Đây là gì vậy?" Giang Diệc hơi tò mò sờ sờ cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo.
"Đồng hồ." Hứa Hướng Dương ăn một miếng bánh, lộ ra vẻ thỏa mãn.
Giang Diệc mở quà ra, Hứa Hướng Dương tặng cho cậu một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng, mắt Giang Diệc sáng rực lên: "Đẹp lắm!"
Hứa Hướng Dương nhíu mày: "Bạn trai tớ chọn đấy."
Giang Diệc cất đồng hồ, lúc này mới hỏi: "Đúng rồi, cậu với bạn trai cậu là sao vậy?"
Hứa Hướng Dương lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh đưa cho Giang Diệc xem: "Dáng dấp không đẹp trai bằng Tư Kinh Mặc, nhưng cậu ấy đối với tớ rất tốt nên bọn tớ ở bên nhau thôi."
Giang Diệc nhìn màn hình điện thoại, đây là ảnh chụp một nam sinh mặc quần áo thể thao, cơ bắp căng đầy, hai chân cách mặt đất, đang giơ tay ném bóng vào rổ.
Chỉ có một bên mặt nhưng vẫn thấy rõ được những đường nét ưu việt trên gương mặt của nam sinh.
"Dáng dấp đúng là không đẹp bằng Tư Kinh Mặc." Giang Diệc nhận xét.
Hứa Hướng Dương liếc Giang Diệc: "Tớ chỉ thuận miệng nói mà cậu còn hùa theo? Mới yêu đương chưa được một ngày, mà cùi chỏ đã hướng về phía người ngoài rồi hả."
Mặt Giang Diệc đỏ lên: "Tớ nói thật thôi mà!"
Hứa Hướng Dương hừ hừ hai tiếng, không so đo với Giang Diệc nữa.
Theo như lời của Hứa Hướng Dương, Alpha này tên là Lục Tinh, học cùng khối với Hứa Hương Dương nhưng không cùng ban, thành tích không quá tốt nhưng cũng không quá kém, mặc dù học ở một lớp yếu nhưng con người lại rất tốt.
Tuy rằng theo đuổi cậu ta chưa được bao lâu, nhưng Hứa Hướng Dương thấy các phương diện khác rất tốt, nên không do dự nữa mà đồng ý luôn.
Đây chính là quá trình mà bọn họ ở bên nhau, giờ còn thêm chuyện đã đánh dấu tạm thời nữa.
Giang Diệc nghe xong thì cau mày: "Cậu......"
"Tớ biết nhiều hơn cậu." Hứa Hướng Dương cắt ngang lời Giang Diệc.
"Yên tâm đi, tớ không có ngốc."
"Được thôi." Giang Diệc đành chịu thôi.
"Vậy hôm nào cùng nhau ăn bữa cơm đi."
Hứa Hướng Dương gật đầu: "Được."
Cơm nước xong xuôi Hứa Hướng Dương không về nhà, dứt khoát ở lại nhà Giang Diệc luôn.
Hai người đã lâu rồi không nói chuyện với nhau, nên ngồi đối mặt với nhau trên sofa nói rất nhiều chuyện.
Giang Diệc cảm thấy hình như mình mất một chuyện gì đó rồi, không đợi cậu nhớ lại thì điện thoại đã vang lên.
Giang Diệc không nhìn xem ai gọi đến mà nhận luôn: "Alo..."
"Diệc ca, không xong rồi! Chuyện của cậu và Tư ca bị người khác đăng lên diễn đàn rồi!" Trong giọng nói của Trương Dương tràn đầy sự lo lắng, còn xen lẫn sự bối rối.
"Giờ diễn đàn là do giáo viên quảy lý đó, giáo viên chắc chắn đã thấy......"
Hết chương 55.
Tác giả có lời muốn nói: Giáo viên biết còn chưa đủ, phải cho cả trường biết luôn!
**Nhi: Tuần này thật sự hết dl rồi nè.
Hẹn gặp m.n ở tuần sau.
.