Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
______________________________
Trong lần đánh nhau vào tháng trước, không phải bởi vì Giang Diệc đánh nhau mà đến bệnh viện, mà vì sau khi đánh nhau xong thì cậu đột nhiên phân hóa thành Omega.
Giang Diệc đã mười bảy tuổi, gần trưởng thành rồi mới phân hóa, quả thật là rất hiếm trong lịch sử y học.
Tin tức tố đột nhiên rối loạn khiến Giang Diệc phải xin phép để ở nhà nghỉ ngơi.
Quá trình phân hóa thực sự rất dài đồng thời cũng gây ra đau đớn vì tuyến thể tiếp tục phát triển.
Bây giờ nghĩ lại nỗi đau đớn kia, bất giác làm Giang Diệc run rẩy.
Không hề nói quá lên Giang Diệc đã đánh nhau nhiều năm như vậy cũng chưa từng trải qua nỗi đau đớn này!
Nói nghỉ ngơi một tháng thì Giang Diệc thực sự nghỉ đúng nghĩa.
Dù cho Giang Diệc có đọc sách để tự học cũng không được, Tống Nhân nữ sĩ đã tịch thu toàn bộ sách vở của cậu.
Trong một tháng đó, Giang Diệc chơi game trên điện thoại đến buồn nôn luôn.
Đã nghỉ học ở Trung học Thực nghiệm một tháng, mà tiến độ học tập của Trung học Thực nghiệm cũng ngang ngang với Nhất Trung ở Tấn Thành, vậy thì đâu chỉ là chậm một chút?
Hồi trước Quốc Khánh, bạn của Giang Diệc ở Trung học Thực nghiệm đã nói với cậu, bọn họ đã học được hai phần ba quyển sách rồi.
Đó là chương trình học mà Giang Diệc đã nghỉ một tháng.
Nụ cười trên mặt Giang Diệc cứng đờ vì một người không biết sách vở lớp mười một như thế nào đã phải tham gia thi.
"Cái, cái gì?" Giang Diệc nhất thời ngừng thở.
Tư Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn cậu, giải thích: "Kì nghỉ hè lớp mười chỉ được một tháng.
Phải đi học sớm một tháng để học xong chương trình học kì một lớp mười một.
Cùng Nhị Trung liên kết thi, mỗi một tháng sẽ có một lần liên kết thi và thi tháng, liên kết thi vào đầu tháng, thi tháng vào cuối tháng."
Giang Diệc: "......"
Chuyện có kích thích hơi lớn đối với cậu, làm Giang Diệc không thể tiếp thu trong chốc lát được.
Tư Kinh Mặc cũng thức thời không tiếp tục nói nữa.
Sau khi hai người đến lớp, thì tiết tự học sớm cũng vừa kết thúc.
Thấy hai người đi chung với nhau, ánh mắt của đám người ban một đều mang nét tò mò.
Người ban một đều nghe nói về chuyện đánh nhau vào buổi sáng, nhưng chỉ biết được Tư Kinh Mặc và Trương Dương thắng.
Không chỉ có ban một, trên diễn đàn của trường đã thảo luận đến tung trời rồi.
Biết thì biết thế, nhưng tình hình cụ thể ra sao thì bọn họ cũng không rõ.
Bây giờ cuối cùng cũng trông thấy chính chủ, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tò mò.
Chỉ là tò mò thì tò mò, hai người này một người là Tư Kinh Mặc trầm mặt ít lời, còn một người là học sinh mới chuyển đến bị bọn họ bài xích.
Cho dù lòng ngứa ngáy khó nhịn, đại đa số mọi người cũng thu lại những lời đàm tiếu.
Cũng chỉ có Phương Phàm trông thấy hai người vào lớp, nhìn ra cửa mấy giây để xác định là không có ai, lúc này mới bước nhanh đến bàn học của Giang Diệc.
"Giang Diệc! Xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Phàm hỏi.
Tư Kinh Mặc đem đồng phục đặt trên bàn học Giang Diệc, nói khẽ: "Nhớ mặc đồng phục để đi chào cờ sau khi hết tiết này."
Giang Diệc mặt không đổi sắc gật đầu, bây giờ cậu chỉ nghĩ đến phải làm sao để thi cuối tháng đây, căn bản là không có tâm trạng để trả lời câu hỏi của Phương Phàm.
Phương Phàm không đợi được câu trả lời của Giang Diệc, chỉ có thể nhìn về phía Tư Kinh Mặc: "Tư Kinh Mặc, Trương Dương đâu? Sao cậu ấy không đi cùng hai người?".
Tư Kinh Mặc định nói, nhưng không đợi cậu ta lên tiếng thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Trương Dương——
"Ái chà, thật hiếm thấy nha.
Lớp trưởng còn quan tâm tôi nữa nè!"
Tư Kinh Mặc thu hồi ánh mắt, trở về chỗ ngồi của mình.
Trong phòng học vang lên vài tiếng cười.
Vết đỏ trên cổ của Phương Phàm nhanh chóng lan đến mặt.
"Xem ra là không phải mời phụ huynh.
Đúng là hiếm thấy thật." Phương Phàm hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh đáp lại.
Trương Dương cầm đồng phục của Giang Diệc, cùng một túi bánh bao và hai cái bánh mì.
Cậu ta tiện tay nhét bánh mì vào tay Phương Phàm: "Được rồi được rồi, tớ cũng đâu quên mang đồ ăn sáng cho cậu, đừng nói móc tớ nữa, phải viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ!"
Phương Phàm nhìn bánh mì trong tay mình, suýt chút nữa đã đánh vào lưng Trương Dương.
Nghĩ nghĩ, cậu ta không nhịn nổi, tiếp tục hỏi: "Sao mà phải viết?"
Trương Dương để đồng phục lên bàn Giang Diệc: "Đồng phục của cậu."
Giang Diệc gật đầu: "Cám ơn."
Trương Dương khoát khoát tay, sau đó mới hiên ngang đi về chỗ của mình, quét một vòng, phát hiện người trong phòng vẫn rất đông.
Nhưng dù sao Giang Diệc còn đang trong phòng học, cậu ta cũng không thể nói ngay trước mặt Giang Diệc, như vậy mọi người đều sẽ thấy khó xử.
Từ tốn cắn một miếng bánh bao, Trương Dương mới lắc đầu nói: "Tại mấy thằng cháu kia thiếu đánh thôi, mẹ nó ba thằng bên ban hai miệng tiện thật!"
Quan hệ giữa ban một với ban hai trước giờ không hợp, trước đó cũng bởi vì xảy ra một số chuyện, nam sinh trong ban một mới đánh nhau với ban hai.
Trương Dương cũng bởi vì chuyện hai lần trước mà kết thù với người ta.
Nghe được lời nói của Trương Dương, rất nhiều ánh mắt đều dồn lên người cậu ta.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Phương Phàm hỏi "Bọn hắn lại nói xấu sau lưng cái gì à?"
Trương Dương hừ hừ hai tiếng: "Lát nữa rồi nói, cậu mau ăn sáng đi sắp phải tập trung chào cờ rồi."
Phương Phàm cầm bánh mì ngồi xuống ghế trống đối diện với Trương Dương, mở gói bánh ra cắn một cái, ánh mắt nhanh chóng quét trên người Trương Dương, xác định cậu ta không bị thương chỗ nào hết mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại Giang Diệc cũng không để ý đến bọn họ nói gì, cho đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy mông lung.
Muốn thi thì cứ thi đi cớ gì lại phải liên kết thi.
Mà liên kết thi thì cũng thôi đi, lại còn dùng cả kiến thức lớp mười lẫn lớp mười một.
Thật sự là một chút cũng không cân nhắc đến tâm tình của một học sinh mới chuyển đến vừa nghỉ ngơi một tháng!
Theo thói quen mà chống đầu, Giang Diệc đang suy nghĩ về khả năng quay lại trường Trung học Thực nghiệm.
Đáp án đương nhiên là không thể.
Giang Diệc thở dài, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, cầm một bộ trang phục mùa thu để chuẩn bị vào phòng vệ sinh thay, vừa lúc có thể hỏi Hứa Hướng Dương một chút xem có thể mượn tài liệu của cậu ta hay không.
Hứa Hướng Dương đang học ở Nhị Trung, chắc chuyện liên kết thi cậu ta cũng biết.
Hứa Hướng Dương trả lời lại rất nhanh: [ Giờ cậu mới biết sắp liên kết thi?]
Giang Diệc: [ Thế sao cậu không nói cho tớ biết trước?]
Hứa Hướng Dương trả lời vô cùng thẳng thắn: [ Tớ quên.
Mà thôi cũng không có gì đâu, tớ tin tưởng cậu, cậu sẽ làm được!]
Giang Diệc: [ Không nói cùng cậu nữa! Cuối tuần đến thư viện đi! Tớ không muốn bị xử tử liền luôn đâu.]
Hứa Hướng Dương trả lời một biểu tượng OK, rồi gửi thêm một tin nữa: [ Còn nữa......!Cậu và Tư Kinh Mặc vẫn ổn đấy chứ?]
Giang Diệc vô thức đánh câu tốt cái rắm, vừa đánh xong, cậu lại xóa đi.
Suy nghĩ một chút về chuyện ngày hôm nay, Giang Diệc nghiêm túc trả lời: [ Tớ cảm thấy là do trước đó tớ có thành kiến với cậu ta đi.]
Hứa Hướng Dương: [?.?.? Trước đó cậu đâu có nói thế!]
Giang Diệc: [ Ngày nay không giống ngày xưa.]
Hứa Hướng Dương: [ Ngày xưa là ngày hôm qua đấy!]
Giang Diệc: [ Ờ thì...!Dù sao thì tớ và cậu ta cũng là bạn rồi, hôm nay cậu ta giúp tớ á.]
Hứa Hướng Dương: [ Chuyện là thế nào?]
Giang Diệc kể chuyện sáng nay cho Hứa Hướng Dương.
Ngay sau đó Hứa Hướng Dương gửi lại một tin nhắn thoại: "[ Vậy cậu cũng không nên bỏ qua cho ba đứa chết tiệt ấy được! Đ*t mẹ, bây giờ mà nhục mạ Omega là tội lớn đấy, không nói đâu xa, tùy tiện một tý là cũng có thể để bọn nó bị một vết đen trong học bạ rồi!]"
Giang Diệc cũng gửi lại một tin nhắn thoại: "[ Yên tâm đi, tớ ghi âm lại rồi.
Tha cho bọn nó lần này cái đã, nếu còn có lần sau thì lôi ra tính luôn một lần cũng được.]"
Thật lâu sau Hứa Hướng Dương mới rep: [ Thôi được rồi, tối nay tớ sẽ đánh dấu lại trọng điểm môn toán, lý, hóa lớp mười một cho cậu học trước?]
Giang Diệc rep lại OK, mặc đồng phục rồi đi ra ngoài.
Trở lại phòng học, học sinh trong phòng học đã ít đi rất nhiều.
Gần giờ chào cờ, các bạn học đều tốp năm tốp ba cùng nhau đi ra thao trường.
Nhìn thấy Giang Diệc đi vào, Trương Dương đi tới: "Đi, Diệc ca, chúng ta cùng đến thao trường đi."
Tư Kinh Mặc nghe nói như thế, cũng đứng lên đi theo.
Phương Phàm đã đứng cửa ra vào, vừa nhìn thấy họ đã thúc giục: "Nhanh lên, chúng ta mà đi trễ một tý để chủ nhiệm khối thấy là bị mắng đấy."
Trương Dương lên tiếng: "Không có việc gì, sáng nay ông ấy vừa mắng xong."
Giang Diệc không từ chối ý tốt của Trương Dương, bỏ quần áo vừa thay xuống rồi đi theo ra ngoài.
Cậu đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Tư Kinh Mặc, chân cậu ngừng một chút, nhìn về phía nam sinh: "Đi thôi?"
Tư Kinh Mặc nhìn sang, cùng Giang Diệc nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm đã tách ra, khóe miệng khẽ cong không để lại dấu vết.
"Ừm."
Soái ca đi chung với nhau thật sự là đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Dọc đường đi bọn họ nhận được không ít ánh mắt.
Trên đường đi Trương Dương đem chuyện của Giang Diệc kể lại với Phương Phàm.
Phương Phàm hít sâu một hơi: "Tớ đã nói mà! Hôm qua lúc tớ đụng phải Giang Diệc, cậu ấy đối với người khác siêu tốt!"
Trương Dương gật đầu: "Vâng vâng vâng, cậu cũng nhớ kỹ người ta đẹp trai như nào luôn!"
Mặt Phương Phàm ửng đỏ, cực nhanh nhìn thoáng qua Giang Diệc, đang định giải thích, lại cảm thấy không cần thiết phải giải thích, tức giận đánh lên lưng Trương Dương một cái.
Trương Dương ui một tiếng, bị đau nói: "Thương lượng một chút nào, lần sau cậu đánh tôi có thể nói trước một tiếng không?"
Phương Phàm không khách khí liếc mắt một cái: "Không thể!"
Giang Diệc hơi mỉm cười, tâm tình bị chuyện liên kết thi buổi sáng làm cho bối rối cũng tốt hơn một chút.
Tư Kinh Mặc thu hồi ánh mắt trên người hai người kia, nhìn về phía Giang Diệc đang đi bên cạnh.
Hầu kết của hắn khẽ lăn, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cùng Trương Dương náo loạn một hồi, Phương Phàm lần nữa đi đến bên cạnh Giang Diệc, chân thành nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, Giang Diệc, lúc trước tớ đối với cậu có chút thành kiến! Cậu đừng giận nghen!"
Lo lắng Giang Diệc sẽ tức giận, nên Phương Phàm lại giải thích một chút: "Thực ra cũng chỉ có đêm đó thôi, hôm qua sau khi tớ biết cậu là Giang Diệc, tớ đã cảm thấy nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi.
Từ hôm nay trở đi chúng ta đã là bạn học, nếu cậu có việc gì thì tìm tớ lúc nào cũng được!"
Nói xong, Phương Phàm móc điện thoại ra: "Nhanh nhanh, chúng ta kết bạn cái nào."
Giang Diệc nở nụ cười, gật đầu: "Được, kết bạn thôi."
Tư Kinh Mặc chuyển tầm nhìn sang.
"Còn tớ nữa." Trương Dương lên tiếng.
Phương Phàm gật đầu, một lát sau điện thoại rung lên, lúc nhìn thấy cái biệt danh này cậu ta nhịn không được nói: "Biệt danh này của cậu rất cá tính đó."
Trương Dương phụ họa: "Đúng đó, cho nên ngày đó bọn tớ mới cảm thấy......!Khụ khụ."
Giang Diệc viết tên hai người lên chỗ ghi chú, mới nói: "Lúc trước ở Trường Trung học Thực nghiệm đều dùng Wechat, nên không thường xuyên dùng QQ, cái tên này đã dùng được một năm rồi."
"Thì ra là thế." Phương Phàm lên tiếng.
Ánh mắt Tư Kinh Mặc một lần nữa dừng lại trên người Giang Diệc, lông mày nhanh chóng cau lại, lời nói đã đến bên miệng lại bị hắn nuốt về.
Một giây sau, điện thoại trong túi quần Tư Kinh Mặc rung lên.
Giọng nói của Giang Diệc ở bên cạnh truyền đến: "Mau mau, chấp nhận cái nào."
Tư Kinh Mặc trố mắt nhìn, bước chân bỗng nhiên khựng lại.
Hơi khó tin ngẩng đầu nhìn Giang Diệc, giọng nói Tư Kinh Mặc hơi ngập ngừng: "Cậu......"
"Chẳng lẽ cậu không định kết bạn với tôi hả?" Giang Diệc bất khả tư nghị* hỏi.
*Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi.
Trương Dương ở bên cạnh xen vào: "Thật ra không thêm Tư ca cũng được, dù sao thì có thêm vào cũng bị cậu ấy chặn!"
Phương Phàm không khách khí bật cười: "Là do cậu quá phiền!"
Trương Dương hầm hừ: "Tớ đâu có phiền!"
Giang Diệc vui vẻ đi theo, nhìn về phía Tư Kinh Mặc, ý cười trong đôi mắt hạnh ấy như muốn trào ra ngoài, thiếu niên cười mang theo trêu chọc: "Này, cậu sẽ không chặn tôi chứ?"
Trái tim Tư Kinh Mặc khẽ run lên, hơi bối rối cúi đầu, lấy điện thoại ra chấp nhận lời mời kết bạn của Giang Diệc.
Giọng nói của nam sinh mang theo từ tính, giống như một lời hứa trang trọng: "Không đâu.".
Mãi mãi cũng không, cậu tự nhủ trong lòng
Giang Diệc gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Tư Kinh Mặc bỏ điện thoại vào túi quần, nhìn theo người trước mặt, còn một câu nữa hắn sẽ không nói ra —— Chỉ cần cậu không chặn tôi thì tôi sẽ vĩnh viễn không chặn cậu.
Tiếng chuông vang lên, có tiếng của chủ nhiệm khối gào thét trên bục chào cờ: " Các trò! Sao mà cứ đi chậm rì thế hả?"
"Nhìn cái gì? Trương Dương! Đang nói các trò đó!"
Trương Dương hoàn hồn, thấp giọng mắng một câu: "Sao gọi mỗi tên tớ nhỉ!"
Phương Phàm cười: "Còn thất thần làm gì? Chạy mau!"
Sáng sớm tháng mười, nhiệt độ vẫn chưa lên cao lắm.
Các thiếu niên cãi nhau, lộ rõ sức sống của thanh xuân.
Giang Diệc đột nhiên cảm thấy, ở Nhất Trung cũng không bết bát như cậu đã tưởng tượng..