Giang Húc không thể tưởng tượng được, lần tiếp theo ông gặp lại Tống Nhân thế nhưng ở trước hôn lễ của Giang Diệc.
Tư Kinh Mặc vì muốn tặng Giang Diệc một kinh hỉ mà bắt đầu chuẩn bị từ vài tháng trước. Đầu tiên là gặp mặt phụ huynh hai bên, sau đó lại bàn bạc với bạn bè.
Đây là cơ hội cho ông và Tống Nhân gặp lại nhau.
Cẩn thận tính toán một chút, kể từ ngày đó đưa Tống Nhân rời đi, hai người đã có bảy năm không hề gặp mặt.
Sau khi mẹ Giang Húc qua đời ông cũng muốn đi tìm Tống Nhân, nhưng rốt cuộc khi chỉ còn cách một bước nữa, ông lại lùi bước.
Tống Nhân rời đi vì muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình. Hiện tại bà vừa mới bắt đầu một cuộc sống mới, nếu ông cứ mạo muội đuổi theo như vậy, ngộ nhỡ lại gây phiền phức rắc rối cho bà thì sao?
Giang Húc không dám mạo hiểm, nên ông không dám đuổi theo.
Ngày tháng sinh hoạt vẫn cứ trôi qua như thường, hiện tại trong nhà đã không còn việc gì cần quan tâm, Giang Húc dứt khoát mở rộng công ty. Hơn nữa ông cũng đã gặp mặt Tư Nhiên, mặc dù rất không hài lòng với Đại Nhã, nhưng nói chuyện với Tư Nhiên lại ngoài ý muốn nhắc đến chuyện đầu tư.
Hai người đều là thương nhân, có rất nhiều cái nhìn lẫn ý tưởng về sản nghiệp lại không mưu mà hợp.
Dù sao cũng chẳng bận việc gì, bọn họ cứ tự nhiên mà hợp tác như vậy.
Đến khi nào Tư Kinh Mặc bắt đầu gây dựng sự nghiệp bọn họ cũng có thể giúp đỡ hắn nhiều hơn.
Cuộc sống sinh hoạt rất dễ chịu, cũng rất phong phú.
Ít nhất người ngoài nhìn qua đều thấy như vậy.
Cũng chỉ có vài buổi tối chợt tỉnh giấc mộng, sờ sờ phần gối lạnh lẽo bên cạnh, ông mới không thể khống chế được đôi mắt đỏ bừng.
Lúc này ông sẽ lấy thuốc lá mà bản thân đã từ bỏ từ rất lâu về trước, sương khói lượn lờ quẩn quanh nơi đầu lưỡi chua xót, có thể hơi chút chống đỡ nỗi nhớ nhung ở chỗ sâu trong lòng.
Nhoáng một cái thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhanh đến mức Giang Húc không hề nghĩ tới, ông cùng Tống Nhân đã nhiều năm như vậy không gặp mặt.
Tống Nhân thoạt nhìn không khác gì so với bảy năm trước, thậm chí bởi vì bảo dưỡng cẩn thận, trên mặt bà còn không có chút nếp nhăn nào.
Trái lại với Giang Húc, mấy năm qua có thể vì công việc quá bận, trên thái dương đã lấm tấm nhiều sợi bạc.
Ông chào hỏi đơn giản vài câu sau đó rời tầm mắt ra chỗ khác.
Hai người giấu Giang Diệc ăn một bữa cơm, Tư Kinh Mặc trình bày ý tưởng của hắn với hai người.
Giang Húc không có ý kiến gì, Tư Kinh Mặc và Giang Diệc ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng nên sớm xác định quan hệ thôi.
Còn về phòng tân hôn và những chuyện khác, cái gì có thể cho ông đều sẽ cho.
Ông cũng không quan tâm đến sính lễ như thế nào, chờ đến ngày kết hôn, những gì nên tặng ông sẽ tặng.
Giang Diệc không có hứng thú gì với việc quản lý công ty, cổ phần công ty đại khái sẽ trực tiếp chuyển đến trên danh nghĩa Tư Kinh Mặc.
Chờ đến khi Giang Húc già rồi, công ty này cũng có thể trực tiếp giao cho Tư Kinh Mặc.
Năng lực của hắn ông vẫn rất yên tâm
Kế hoạch thảo luận rất nhanh, chỉ cần chờ chuẩn bị xong hôn lễ rồi chính thức cử hành.
Trước khi trở về Giang Húc nhìn về phía Tống Nhân: “Em giờ đang ở chỗ nào? Anh đưa em về.”
Tống Nhân không từ chối, bà nói ra một địa chỉ.
Giang Húc có một thoáng hoảng hốt.
Địa chỉ Tống Nhân vừa nói chính là ngôi nhà ở Tấn Thành mà ba người một nhà họ ở trước khi tới Giang Thành.
Lúc ly hôn Tống Nhân không lấy bất cứ thứ gì ngoài ngôi nhà này.
Giang Húc nặng nề đáp lại, ông mở ghế phụ cho Tống Nhân lên xe.
Bởi vì Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đều công tác ở Tấn Thành, cho nên mấy năm nay ông cũng bắt đầu di dời trọng tâm làm việc của công ty, thời gian một tháng thường là nửa tháng ở Giang Thành nửa còn lại ở Tấn Thành.
Mấy năm nay không phải ông chưa từng về thăm nhà cũ. Hai năm trước ông có đến thăm một lần, cánh cửa nhà đã thay đổi, dường như đã đổi sang một chủ nhân mới.
Giang Húc vẫn luôn cho rằng Tống Nhân đã bán căn nhà đó đi.
Không nghĩ tới bà vẫn luôn giữ lại nó.
Trên đường không ai nói với nhau câu nào.
Xe đến trước tiểu khu, Giang Húc vẫn trước tiên bước xuống mở cửa xe cho Tống Nhân: “Vậy anh về trước đây.”
Tống Nhân nhìn ông, bà chủ động mở miệng: “Không vào nhà ngồi một chút sao?”
Cổ họng Giang Húc hơi nghẹn lại: “Có thể sao?”
Tống Nhân đáp lại: “Trong nhà không có ai cả.”
Bấy giờ ông mới khóa cửa xe lại, đi theo Tống Nhân lên lầu.
Lại một lần nữa bước chân vào căn phòng đã phủ đầy bụi trong trí nhớ kia, Giang Húc mới phát hiện nơi này có rất nhiều thứ khác với lúc trước.
Tống Nhân sửa sang lại một chút, màu sơn trên tường đổi thành một màu khác, sàn nhà đổi thành sàn gỗ, còn lại mọi đồ vật trong nhà đều được giữ nguyên như cũ.
Dây thần kinh căng thẳng trong đầu ông đột nhiên thả lỏng không ít, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, không chờ Tống Nhân tiếp đón đã ngồi xuống sô pha trước tiên, thần thái vô cùng thích ý, thậm chí còn theo thói quen mà nới lỏng cà vạt một chút.
Vị trí địa điểm, tư thế quen thuộc, vẫn là người kia trong trí nhớ.
Hốc mắt Tống Nhân đột nhiên nóng lên, chưa đợi Giang Húc nhìn qua bà đã dời tầm mắt ra chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Anh muốn uống gì không?”
Giang Húc lúc này dường như mới vừa tỉnh mộng, ông lập tức ngồi dậy: “Trà đi, lát nữa anh còn phải lái xe.”
Tống Nhân lên tiếng, không nói gì thêm.
Sau một ly trà lạnh Giang Húc cũng đứng dậy cáo biệt.
Thoạt nhìn hết thảy đều bình thường, cho đến khi cánh cửa chống trộm phía sau đóng lại, ông bỗng nhiên lảo đảo suýt chút nữa té ngã.
Mất vài giây sửng sốt, trên gương mặt Giang Húc hiện lên một trận cười khổ. Ông đứng dưới hiên nhà trầm mặc thật lâu, mới một lần nữa cất bước đi xuống dưới lầu.
Hàng hiên này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Rất nhiều năm về trước, mỗi ngày tan tầm ông đều chạy đi lên, để có thể nhìn thấy vợ con trong nhà sớm một chút.
Khi đi làm bước chân vẫn luôn là lưu luyến, đến khi xuống dưới lầu còn ngoái đầu lại nhìn lên cửa sổ, nhìn không thấy bóng dáng Tống Nhân sẽ gọi điện thoại cho bà, nhất định phải thấy người xong mới quyến luyến rời đi.
Giang Húc hôm nay xuống dưới lầu, ma xui quỷ khiến cũng ngước lên trên nhìn một cái.
Ánh điện màu vàng ấm áp sáng lên trong nhà, bên cửa sổ lại không có bóng người muốn gặp.
Đôi mắt xẹt qua một tia ảm đạm, cô đơn mà cúi đầu.
Xoay người, lên xe, Giang Húc đi rồi.
Nghe được âm thanh bánh xe lăn xa dần Tống Nhân mới bước ra từ sau tấm rèm cửa sổ, hướng mắt nhìn theo đạo dư ảnh xe hơi còn sót lại.
*****
Lần gặp mặt tiếp theo tiến đến rất nhanh, vẫn là năm người bọn họ.
Vẫn vì hôn sự của Giang Diệc và Tư Kinh Mặc.
Giang Húc bắt đầu âm thầm chờ mong mỗi lần gặp mặt, ánh mắt ông thường hay lơ đãng đảo qua Tống Nhân, tại những góc khuất mà bà không nhìn thấy đã nhiều lần dừng lại trên người bà.
Cũng chính vào lúc này ông mới nhận ra một điều, thì ra mình luôn chưa từng buông tay.
Rất nhiều chi tiết đã được bàn bạc thống nhất xong xuôi, hiện tại chỉ còn chờ thời gian thích hợp, ngày Thất tịch Tư Kinh Mặc đưa Giang Diệc đến nơi là được.
Việc này đương nhiên không cần bọn họ quan tâm, Tư Kinh Mặc biết nên xử lý như thế nào.
Vì thế đoạn thời gian này Giang Húc trở nên rảnh rỗi lạ thường, trước kia còn bận xử lý việc công ty, còn cùng gia đình hai bên thương lượng chi tiết chuyện kết hôn.
Hiện tại chỉ cần xử lý xong công việc là hết chuyện để làm.
Sau một thời gian nhàn rỗi, Giang Húc tổng vẫn cảm thấy chính mình còn một việc chưa có hoàn thành.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, ông và Tống Nhân đã sớm ly hôn, có thể có chuyện gì đang chờ ông đi làm đâu?
Thẳng đến ngày trước ngày Giang Diệc và Tư Kinh Mặc kết hôn, Tống Nhân tới công ty của ông.
Công ty này là một chi nhánh mới được thành lập ở Tấn Thành, nhân viên cấp dưới không quen biết Tống Nhân, nhưng khi nghe bà nói đến gặp Giang Húc họ vẫn gọi điện thoại báo cho người trong văn phòng.
Giang Húc lúc đầu không biết là ai tới, thư ký nói chuyện này với ông, ông cũng không để ý.
Chờ đến khi xử lý xong hết thảy sự tình của công ty ông mới xuống lầu gặp vị khách nghe bảo là có hẹn trước này, sau đó liền thấy Tống Nhân an tĩnh ngồi ở trên sô pha, trong tay đang cầm một tập giấy cứng dường như đang vẽ tranh.
Bà căn bản không nhận ra Giang Húc đã đến nên vẫn cúi đầu vẽ rất nghiêm túc.
Chóp mũi Giang Húc đột nhiên cay cay.
Thư ký nhận ra Tống Nhân, không nhịn được hỏi thử một câu: “Phu nhân?”
Tống Nhân nghe được ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hai người bọn họ: “Làm khó cậu rồi, cậu vẫn nhận ra tôi sao?”
Thư ký liếc mắt nhìn nhân viên bên cạnh: “Tại sao không mời phu nhân một ly trà?” Sau đó trả lời bà, “Đương nhiên rồi ạ. Phu nhân so với mấy năm trước còn trẻ đẹp hơn nhiều.”
Nhân viên bên cạnh chột dạ gục đầu xuống, rối rít xin lỗi.
Tống Nhân lại xua xua tay: “Là do tôi nói không cần, cô ấy chỉ làm theo thôi.”
Thư ký lúc này mới từ bỏ.
Đôi mắt Giang Húc nhìn chăm chú Tống Nhân không chớp, hầu kết lăn nhẹ: “Em đã ăn cơm chưa?”
Tống Nhân thu dọn đồ đạc đứng dậy: “Vẫn chưa, anh muốn mời em một bữa không?”
Giang Húc quay đầu nhẹ giọng dặn dò thư ký sau đó nhanh chóng bước lên, rất tự nhiên cầm lấy túi xách trên tay bà: “Mình đi thôi.”
Tống Nhân không có từ chối, đồng ý theo Giang Húc ra khỏi công ty.
Hai người cơm nước xong xuôi, Giang Húc như cũ đưa bà trở về, Tống Nhân vẫn mời ông vào nhà uống trà, giống như lúc trước, Giang Húc cũng đồng ý.
Đến khi uống xong một ly trà lạnh, ông vẫn như cũ đứng dậy cáo từ.
Tất cả mọi chuyện dường như chỉ lặp lại một vòng tuần hoàn không có gì khác nhau.
Nhưng giây tiếp theo, Tống Nhân không có mở miệng tạm biệt Giang Húc, bà lại nói: “Mẹ anh qua đời, anh cũng không nói với em.”
Giang Húc sửng sốt một chút, giải thích theo bản năng: “Anh chỉ nghĩ không muốn mang lại rắc rối cho em.”
Tống Nhân đánh giá Giang Húc, đầu tiên là ngẫm nghĩ kỹ tính chân thật trong lời nói của ông.
Ông đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.
Hồi lâu sau Tống Nhân mới rời ánh mắt ra chỗ khác, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”
Giang Húc cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng không chờ ông hoàn toàn thả lỏng, lại nghe Tống Nhân ném ra một quả bom nặng ký: “Phẫu thuật tẩy rửa tin tức tố rất đau.”
Thân hình Giang Húc hoảng hốt, dường như còn đang run nhẹ.
Bà nhìn thẳng vào mắt ông: “Cho nên em vẫn luôn chưa từng làm.”
Giang Húc tức khắc cứng đờ tại chỗ, khó có thể tin mà nhìn về phía Tống Nhân.
Bà nhìn ông chăm chú, khẽ mỉm cười.
Người không thể buông xuống được, không chỉ có mình Giang Húc.
Tống Nhân cũng vậy.
Buổi sáng hôm sau hai người xuất hiện ở hôn lễ của Giang Diệc, Giang Diệc mắt tinh liếc một cái thấy ngay dấu vết mới sau cổ Tống Nhân.